Tìm Vì Sao

Chương 11: Chương 11





Hôm nay là ngày 29 tháng 10, Phác Xán Liệt đang tăng ca, lúc xét duyệt văn kiện mới phát hiện, bản hướng dẫn hội nghị mình đã để quên ở thư phòng.

Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ sáng.

Phác Xán Liệt chậm rãi đứng lên, vươn tay xoa xoa cổ sau đó xoay người đứng bên cửa sổ sát đất nhìn về nhà cao tầng cách đây không xa, anh thầm tính toán trong đầu, đứa nhỏ trong nhà chắc ngủ rồi, bây giờ anh mới lặng lẽ lái xe về.

Mỗi khi đến cuối thu, gió đêm luôn lạnh lẽo, hiện tại cũng không ngoại lệ.

Phác Xán Liệt vừa bước ra cửa chính công ty đã rùng mình một cái, anh gài kĩ hai nút áo âu phục rồi mới đi tới bãi đậu xe.

Dọc đường rất ít người qua lại.

Không biết vì sao, Phác Xán Liệt nhìn về cửa hàng to to nhỏ nhỏ ở ven đường hơi hoài niệm thời gian cấp ba.

Trong đầu anh thình lình lướt qua bóng dáng Biên Bá Hiền, nương theo ánh đèn vàng nhạt trong màn đêm, đáy lòng kiềm không được toả ra nỗi nhớ nhung.

Chiếc xe ổn định dừng tại bãi đổ xe nhà, Phác Xán Liệt rón rén lên lầu, ra sức ấn mật mã thật khẽ.

Mà trong chớp mắt cửa mở ra, anh liền nhìn thấy vệt sáng nhỏ yếu từ phòng khách chiếu tới.

Anh thay giày da, thò đầu nhìn nguồn sáng phát ra, lúc này mới nhận ra, đứa nhỏ vừa nãy mình nhớ nhung đang nằm nhoài trên bàn trà nghỉ ngơi.

Phác Xán Liệt thả cặp công văn xuống, đến bên cạnh Biên Bá Hiền.

Thời điểm khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn, khóe mắt hắn lơ đãng nhìn thấy cuốn tập dưới tay đứa nhỏ, còn có vài cây bút Marker rớt tán loạn, anh thầm đoán cõ lẽ do khi ngủ cậu bất cẩn để rớt, sau đó liền nhặt từng cái từng cái lên giúp cậu, đặt ngay ngắn lên kệ tủ gần đó.

Tiếp theo, Phác Xán Liệt không biết nên làm gì.

Anh lẳng lặng ngồi xổm bên người Biên Bá Hiền, duy trì chiều cao với cậu, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng nhu hòa.

Áp lực vì công việc trong thời gian dài theo đó vơi đi không ít.

Mượn ánh đèn nhạt trên bàn, anh vô tình trông thấy vài tấm ảnh trên cuốn tập, khi nhìn rõ hình bên trong Phác Xán Liệt thoắt kích động.

Đó là bức ảnh anh năm cấp ba/

Anh nhẹ nhàng rút cánh tay phải Biên Bá Hiền, lấy photo album được trang trí tinh xảo cẩn thận từng li từng tí lật ra.

Trong này, bất luận là sự việc to nhỏ nào liên quan đến anh đều có, thậm chí là cùng một lúc mà được chụp từ góc độ khác nhau.

Ngón tay anh niết góc giấy, lại lật thêm vài tờ, giờ đây mới phát giác mỗi tấm được viết thêm vài lời.

Tuy tương tự như cuốn nhật ký, nhưng đây là giọng điệu hồi ức đã qua.

Những câu dòng này, có dài có ngắn, dù thế luôn có điểm chung là trung tâm luôn hướng về Xán Liệt.

Mỗi một câu, mỗi một chữ, mỗi một dấu ngắt, đều xoay quanh Phác Xán Liệt mà kéo dài.

Phút chốc này, một dòng nước ấm lặng lẽ lan tràn đáy lòng Phác Xán Liệt, tưới nhuần tấm lòng của anh.

Anh lật lại trang như cũ rồi đặt cuốn tập về chỗ cũ, ngước đầu nhìn căn nhà đã hơn nửa tháng không về, bỗng nhiên ngó thấy bịch thức ăn và hai, ba con cá vàng ở bể, ở ngưỡng cửa sổ còn có cây lưng rùa.

Những thực vật này, đều là những điều Phác Xán Liệt từng trân trọng nhất.

Bây giờ Biên Bá Hiền bày nó trong nhà một lần nữa, chăm sóc cho chúng mập mạp, xanh mơn mởn, ngôi nhà có sắc khí hẳn lên, truyền hương thơm vào chóp mũi anh.

Cách một hồi lâu, Phác Xán Liệt nhìn đứa nhỏ điềm tĩnh ngủ trên bàn, dường như trong ánh mắt anh, sự ôn nhu ngày càng dày.

Xin lỗi, khi trước đã làm em tủi thân.

Phác Xán Liệt nghĩ.

Hơi khom lưng, cánh tay anh dùng sức bế Biên Bá Hiền lên.

Ban đầu còn định đặt cậu trên sô pha, nhưng lúc chạm vào bàn tay lạnh buốt của cậu lập tức đổi chủ ý, từng bước một đi vào phòng ngủ.

Đây không phải là lần đầu Phác Xán Liệt bế Biên Bá Hiền, lần trước, là vào ngày cưới.

Lúc đó, cậu đi theo nhân viên đến cổng ngoài.

Vừa mở cánh cửa xe liền thấy đứa nhỏ đang nỗ lực muốn bước xuống xe, nhưng dù cậu có kìm chế thế nào cũng không giấu được thân thể run rẩy.


Một khắc đó, khiến lòng Phác Xán Liệt sợ hãi, anh nhanh chóng đi tới bế ngang cậu lên.

Lúc ấy hiện trường rất rắc rối, vì muốn tránh ống kính mọi người nên sơ ý không để tâm người trong lòng.

Bây giờ ước lượng, mới bừng tỉnh phát hiện cậu cực kỳ nhẹ.

Biên Bá Hiền ngủ sâu, bị dịch chuyển thế này mà vẫn không tỉnh.

Phác Xán Liệt giém chăn cẩn thận rồi lấy thêm một chiếc gối đặt cạnh cậu.

Đóng cửa sổ lại, thuận tay khép luôn rèm cửa, đi qua đi lại một hồi cuối cùng anh không an tâm dịch dịch góc chăn cho đứa nhỏ lần nữa, sau đó bật đèn nhỏ, sắp xếp kĩ càng xong anh mới đi vào thư phòng.

Đêm còn rất dài, gió cũng rất lạnh.

Vậy mà giờ khắc này Phác Xán Liệt ngồi trong thư phòng, nghe tiếng gió rít thổi bên tai mà khóe miệng tràn đầy ý cười.

Dù là trời thu nhưng lại cảm nhận được mùi vị khí xuân.

Có lẽ là đã lâu không nghỉ ngơi tốt, một đêm Biên Bá Hiền không mộng mị, hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng vào phòng.

Cậu hơi híp mắt, giơ tay che ánh mặt trời, tay khác gắng sức chống người dậy, mơ mơ màng màng đờ đẫn trên giường lúc lâu, chợt nhận ra có điểm kì lạ.

Đây là phòng ngủ! Biên Bá Hiền kinh ngạc.

Cậu chỉ nhớ tối qua mình đang ngồi trên bàn dọn photo album, sau đó ý thức mơ hồ, chuyện gì xảy ra tiếp theo không có chút ấn tượng nào.

Trong lòng cậu không khỏi hoảng hốt, một giây sau đã thấy Phác Xán Liệt mặc quần áo trong nhà, cầm hộp đồ ăn nhỏ, đi lên hành lang, "Dậy rồi? Em đói bụng à? Đến đây ăn sáng này."
Vừa nói Phác Xán Liệt vừa cầm hộp thức ăn đi tới chỗ Biên Bá Hiền.

Đầu của cậu còn choáng váng, mãi đến tận lúc anh ngồi xuống bên giường, mở hộp thức ăn ra mới hoảng hồn lại, cậu nghiêng đầu nhìn gương mặt anh.

"Tôi..."
"Hửm?"
Biên Bá Hiền siết chặt góc chăn, cúi đầu không dám nhìn thẳng đôi mắt Phác Xán Liệt.


Tiếng nói từ tính của anh truyền vào tai cậu, chao đảo trong đầu, thoáng chốc đã mất tự chủ.

Cậu nhìn chằm chằm hoa văn nhàn nhạt trên vỏ chăn, cảm giác như ngàn vạn con ngựa chạy trong lòng, nện từng cú vào trái tim dơ bẩn của cậu.

Lời muốn nói như bị chặn ở cuống họng, nhiều lần muốn thốt ra lại dính chặt vào yết hầu, không kêu nổi một tiếng.

Cậu ngây ngốc ngồi tại chỗ, như một cọc gỗ không còn âm hưởng.

Tựa hồ nhận ra đứa nhỏ đang xoắn xuýt cái gì, Phác Xán Liệt đặt hộp đồ ăn lên tủ, cúi người kéo bàn tay trong chăn của cậu ra, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay trắng mịn.

"Tối qua tôi về nhà lấy tài liệu, thấy em ngủ ở bàn khách.

Nhiệt độ ở đó không cao liền ôm em tới phòng này ngủ." Nghe vậy, Biên Bá Hiền chột dạ ngẩng đầu nhìn anh, sợ tập ảnh bị anh nhìn thấy sẽ làm anh mất vui.

Thế nhưng, may mắn là, lúc tầm mắt hai ngươi chạm nhau, ngoại trừ ấm áp dịu dàng, không nhận ra tình cảm nào khác.

Lần này, tim cậu mới thả lỏng.

Anh lấy thức ăn lên lần nữa, đưa tới mép miệng Biên Bá Hiền, cậu lập tức bị hành động nhỏ này chọc cho đỏ mặt, tim đập thình thịch một lát mới chậm rãi nhướng thân tới, cắn một góc thịt bò sốt cà chua.

Tháng mười sắp qua, những ngày này không có gì đặc biệt lắm, có điều, gió lạnh ngoài cửa sổ thoảng qua không tài nào ảnh hưởng đến ấm áp của hai người trong phòng, Bọn họ thỉnh thoảng trò chuyện hai câu, hoặc giữ yên lặng làm việc riêng.

Bầu không khí vẫn im ổn như thường, nhưng vì có một người cạnh bên, tình ý đậm đà.

Biên Bá Hiền ngồi trên ghế ở ban công, cẩn thận tưới nước cho lưng rùa, khóe mắt lơ đãng nhìn vào trong, thấy Phác Xán Liệt ở phòng bếp đang giúp Mạnh Thế Thanh nấu ăn, lòng cậu không khỏi mềm nhũn, khuôn mặt đẹp đẽ cũng lộ ra nụ cười khẽ.

Khoảng nửa tiếng sau, Phác Xán Liệt để nguyên liệu mình đã xử lý tốt bỏ lên thớt, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.

Anh thuận tay lấy hộp sữa chua từ tủ lạnh, nhìn quanh phòng khách một vòng, đúng như dự đoán, tại sô pha, Biên Bá Hiền đang ngồi đó.

Có lẽ do không có chuyện gì làm, cậu nửa nằm trên ghế, xem phim tài liệu về loài vật, tuy chỉ xem một lát cậu đã cảm thấy buồn ngủ nhưng vì muốn ngắm Phác Xán Liệt lâu hơn, thế nên kiên cường chống cự cơn buồn ngủ, cứ như vậy chịu được nửa tiếng.

"Em mệt thì về phòng ngủ đi."
Đột nhiên giọng Phác Xán Liệt vang lên làm Biên Bá Hiền giật mình, cảm giác buồn ngủ nặng trĩu vừa nãy đã bay đi không dấu vết.

Cậu vỗ vỗ má mình, sau đó bóp bóp cổ, lần này mới coi là hoàn toàn tỉnh táo.

Phác Xán Liệt buồn cười nhìn loạt hành động của cậu, cố nín ý muốn cười, anh đưa sữa chua ra trước mặt cậu.

Biên Bá Hiền cũng nhân thể nhận lấy, lúc nhìn thấy vị là "dâu tây yến mạch" liền không kiềm được vui vẻ ra mặt.


"Anh mua cái này khi nào nhỉ?"
Nhất thời không khống chế được giọng điệu, làm cả hai đều kinh ngạc một hồi, sau khi nhận ra mình nói cái gì, cậu cúi đầu ngại ngùng, ngón tay cuốn quýt nắm chặt bình sữa chua.

Mà trái lại, Phác Xán Liệt lại có vẻ tự nhiên hơn nhiều.

Anh duỗi tay xoa xoa mái tóc nâu nhạt của đứa nhỏ, cuối cùng, dường như không thỏa mãn, hơi di chuyển tay xuống, vuốt ve vành tai Biên Bá Hiền.

"Nhờ dì Mạnh đi mua, quên nhắc em biết."
"Cảm...!Cảm ơn."
....!
Bầu không khí lại an tĩnh.

Ban đầu Biên Bá Hiền còn tưởng mình dứt lời Phác Xán Liệt sẽ rời đi, không ngờ anh tiện thể ngồi xuống bên cạnh, sát người cậu.

Tuy giữa hai người có khoảng cách nhỏ, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của anh, còn có hơi thở đều đều.

"Sau này, em về phòng ngủ đi."
Đại não còn chưa kịp tiếp thu hết, Biên Bá Hiền theo phản xạ có điều kiện gật gật đầu.

Đến khi phân tích xong rồi mới thình lình nhận ra ban nãy Phác Xán Liệt nói gì, cậu bất ngờ ngước đầu lên.
"Thật sao?"
"Thật mà."
Chuyện này đối với Biên Bá Hiền như đánh vào tâm trạng cậu vậy.

Có thể là do chờ mong đã lâu, tình cảm cửa mình rốt cuộc cũng có hi vọng, hoặc là tâm trạng vốn u ám đột nhiên xuất hiện cầu vồng.

Lúc này cậu lẳng lặng ngồi một bên, cảm nhận dòng máu chảy cực tốc.

Không biết có phải là ảo giác không, cậu như nghe thấy tiếng tim Phác Xán Liệt cũng đột ngột đập thình thịch.

Sắp đến trưa, ánh mặt trời đã chói chang.

Trong chớp mắt đó, không còn mù mịt, không còn mưa bụi.

Chỉ còn lại, vệt ửng hồng trên gương mặt cả hai, cùng với tâm tư muôn vàn từ đáy lòng mỗi người.

Tôi nghĩ, tôi nên buông xuống rồi.

Phác Xán Liệt nghĩ..