Tiếng nước từ phòng tắm lọt vào tai Biên Bá Hiền, khiến cậu không buồn ngủ nổi đành lấy bộ đồ bên cạnh vội vã mặc vào rồi xỏ dép lê chạy tới tủ gần đó.
Cậu khẽ kéo cánh cửa ra, lấy một cuốn sưu tập dưới đống quần áo, cứ như vậy ngồi xổm bên tường.
Cậu chậm rãi lật từng tờ, chốc lát, hương keo dán và giấy nhựa dần xâm chiếm xoang mũi.
Có lẽ là vì tâm trạng người trong cuộc khá vui vẻ, cũng có thể là nhân vật chính mang đến hồi ức tốt đẹp vô tận làm mùi hương không còn gay mũi như trước, ngược lại còn mang sự ngọt ngào.
Do mãi chìm trong suy nghĩ, cậu không nhận ra tiếng nước nhỏ dần rồi sau đó vang lên tiếng bước chân.
"Cạch" một tiếng, vặn cửa xoay một vòng mở ra, thành công dọa Biên Bá Hiền hoảng sợ.
Cậu hấp tấp nhét album về chỗ cũ, làm bộ sửa sang quần áo, cố gắng làm mình không để ý bóng dáng cao to đang đứng cạnh tủ đằng kia.
Phác Xán Liệt biết cậu giở trò, nhưng không muốn vạch trần.
Một khắc mở cửa đó, anh thấp thoáng thấy được quyển tập, ban đầu định nhân cơ hội hỏi đứa nhỏ về chuyện cuốn album, chẳng qua dáng vẻ cậu hoang mang quá đáng yêu, trong lòng anh không khỏi dâng lên tâm tư trêu đùa.
"Không phải đang nghỉ ngơi sao? Xuống giường làm gì?"
Vừa dứt lời, Phác Xán Liệt có thể thấy bàn tay Biên Bá Hiền đờ lại chốc lát, anh cố nén cười, trưng ra vẻ mặt thắc mắc nhìn đứa nhỏ.
"Không...!Không có gì, tôi chỉ sửa...quần áo."
Đến đây, Biên Bá Hiền đã mất đi can đảm mở miệng.
Vừa nãy trong lúc cậu sắp xếp lời nói mới nhận ra, trong đó toàn là quần áo của Phác Xán Liệt, hơn nữa đều là đồ mùa hè.
Cậu nhịn không được thầm mắng mình sơ ý, rồi giương mắt, dò xét vẻ mặt Phác Xán Liệt.
"Đứa ngốc, em đang bệnh đấy, dọn cái gì chứ."
"Tôi không...!A!"
Đang định đứng lên, thuận tiện bào chữa cho bản thân.
Còn chưa tính toán được gì bàn chân đột nhiên tê cứng vì ngồi chồm hổm quá lâu, không còn sức giữ thăng bằng.
Mà phản ứng Phác Xán Liệt nhanh hơn cả cậu, khi thấy trọng tâm Biên Bá Hiền bất ổn anh đã nhanh chóng bước tới, cánh tay dài duỗi ra, đỡ đứa nhỏ vào ngực.
Anh cúi xuống nhìn cái đầu bù xù trong ngực, tim anh như đang đánh trống, thình thịch nảy lên.
Phác Xán Liệt hơi nghiêng người, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, Biên Bá Hiền vẫn không rục rịch.
Anh giơ tay nâng mặt đứa nhỏ lên, lúc này mới phát hiện, cậu đã biến thành quả mâm xôi chín rục, từ khuôn mặt đến cổ, tất cả đều nhiễm màu đỏ nhàn nhạt.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả người như bị luồng điện xâm nhập, cậu thình lình đẩy Phác Xán Liệt ra, nhanh chóng chui vọt vào chăn, tiện thể vùi mặt lên gối.
Phác Xán Liệt xoa xoa ngực trái của mình, thấy buồn cười.
Anh đi tới giường, theo thói quen đặt gọn dép lê qua một bên, cùng nằm trên giường với đứa nhỏ.
Anh thấy Biên Bá Hiền mãi trốn trong chăn, im lìm không lên tiếng, lo sợ cậu còn đang ốm cần hóng mát, vì vậy dứt khoát kéo cậu ra khỏi đống chăn.
"..."
"Đứa ngốc."
Đứa nhỏ bị mắng ngốc như giận dỗi đưa lưng về anh, không lâu sau đã bị cơn buồn ngủ bao vây, dần dần rơi vào mộng đẹp.
Biên Bá Hiền có tính sợ lạnh, nửa đêm xuất phát từ sinh lý, theo bản năng tiến về nơi tỏa ra hơi ấm.
Phác Xán Liệt mơ màng cảm giác lồng ngực có vật mềm mại chui vào, hơi hé mắt, tùy ý duỗi tay, ôm chặt đứa nhỏ ngọt ngào xoa xoa.
Hồi lâu sau, anh nghe cậu lớ mớ nói gì đó.
Thử ghé tai cẩn thận lắng nghe, phì cười.
Người bạn nhỏ của anh, vùi vào ngực anh, nói,
"...!Em không phải đứa ngốc..."
"Ừ, em không ngốc.
Mà là tôi."
Sáng hôm sau, lúc mở mắt Biên Bá Hiền phát hiện chỉ có một mình, nhưng một bên chăn hơi nhích lên đã nhắc nhở cậu, tối qua cậu đã ngủ cùng người khác.
Bây giờ, Biên Bá Hiền sựt nhớ ra, tối qua là lần đầu cậu chung giường chung gối với Phác Xán Liệt, mà cậu lại không biết quý trọng, như con nít náo loạn với anh một lúc.
Không biết là ảo giác hay thật, Biên Bá Hiền luôn cảm thấy thái độ Phác Xán Liệt đối với cậu thay đổi rất lớn.
Lúc trước khi chạm mặt cậu anh luôn cau mày, hiện tại đã tự nhiên trêu ghẹo còn ngủ chung, mỗi một hành động nhỏ, đều lôi kéo cậu vào vòng xoáy tình yêu.
Đột nhiên, một hương thơm từ phòng bếp thoang thoảng đến hấp dẫn sự chú ý của Biên Bá Hiền, cậu nhanh chóng thay quần áo, mở cửa chạy đến bên phòng khách.
Lúc này, Phác Xán Liệt đang mặc tạp dề thêu vài bông hoa nhỏ, tìm tìm kiếm kiếm trên kệ bếp, bàn tay còn bận rộn khuấy nước lê.
Dường như nhận ra có người tới, anh nghiêng đầu gọi Biên Bá Hiền vào trong.
Đến khi đứa nhỏ chầm chậm bước vào, anh liền xoay người vô cùng tự nhiên đút cho cậu miếng quýt đã lọt vỏ kĩ càng, sau đó lại bận bịu làm nước lê.
Biên Bá Hiền ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, trong miệng nhai nhai miếng quýt, đầu lưỡi tựa như không cảm nhận được vị chua, cậu chỉ thấy khoang miệng ngập tràn ngọt ngào, vị ngọt xâm chiếm cả trái tim cậu.
"Nước lê sắp xong rồi, em ngồi vào bàn đợi tôi chút."
Ánh mặt trời vàng nhạt chiếu vào khăn bàn in cây chanh nhỏ.
Biên Bá Hiền nhìn trời, nhìn cây ngoài ban công, rồi lại nhìn Phác Xán Liệt, khó kiềm được nụ cười bên môi.
Cậu yêu tha thiết hương vị thường ngày này, tựa như bản thân lang thang ngoài đường đã lâu, hay như chú mèo chịu mưa gió, được một người tốt bụng đem về nhà.
Từ đó, mưa gió đã có mái che, đã được ánh mặt trời sưởi ấm.
Làm chén tuyết lê chưng đường* xong, anh đặt lên trước mặt cậu, Biên Bá Hiền thình lình nhận ra, lòng cậu đã chất đầy tệp tin có tên yêu đương cùng Phác Xán Liệt, hoàn toàn không còn dung lượng để chứa đựng ai khác.
Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt hoa đào của anh, cười nhẹ.
(*Link ảnh ở comt.
Tác dụng: nhuận khí giảm ho (Cảm ơn nàng KylieGosselin đã giúp đỡ))
Nụ cười này, tựa như khiến muôn vàn muôn vật trên thế gian thoắt u tối.
Phác Xán Liệt thấy rõ, trong mắt đứa nhỏ đầy rẫy ánh sao, phản chiếu gương mặt anh.
Lúc này, Phác Xán Liệt đột nhiên nhớ đến một câu.
"Em đến bên tôi với một nụ cười,
Giữa ánh trăng và sắc tuyết,
Em là vị thần tuyệt sắc."
Cũng chính nụ cười này, khiến Phác Xán Liệt thông suốt nhìn thẳng vào tim mình.
Thời khắc này, anh thật sự buông được.
Biên Bá Hiền, anh đến chậm rồi.
Phác Xán Liệt nghĩ.
Phác Xán Liệt, anh có can đảm đi cùng em suốt quãng đời còn lại không.
Biên Bá Hiền nghĩ.
Bọn họ yên lặng nhìn nhau, chỉ dùng ánh mắt trầm tĩnh trao đổi.
Như lời kia, năm tháng tĩnh lặng yên lành.
Những đám mây đen ngoài cửa không biết đã biến mất khi nào, để lại mặt trời không biết mệt sừng sững giữa trời.
Chú cá ba đuôi và cây rùa ở ban công thay nhau vươn lên, bọn họ ngồi trên ghế mỗi người một ý, không gian thoang thoảng hương cơm ngọt lịm, bình thản nghe hơi thở người bên cạnh.
"Hôm nay...!Anh không đến công ty sao?"
Ăn xong, Phác Xán Liệt tự dưng ôm đồm hết việc nhà.
Dọn bát đũa bỏ vào bồn, trong lúc mở vòi nước thì nghe đứa nhỏ nói gì đó.
"Hả?"
Vì tiếng nước hơi ồn, Phác Xán Liệt vặn nhỏ nước lại, ngoắc ngoắc tay ý bảo cậu đến đây.
"Hôm nay anh không đến công ty à?"
Thật ra, Biên Bá Hiền rất sợ Phác Xán Liệt thừa nhận.
Cậu lo, nếu Phác Xán Liệt tới công ty sẽ làm cậu vụt mất cơ hội ở cạnh anh, bản thân phải một mình trong căn nhà lớn, làm bạn với sự cô độc.
Hơn hết, cậu sợ mình không giữ anh được.
Kể từ bữa sáng lần trước, Biên Bá Hiền liền bắt đầu cẩn thận.
Cậu học cách lớn lên, học làm quen với cô đơn, học để chia sẻ áp lực với Phác Xán Liệt, học để mình ngày càng mạnh hơn.
Mỗi lần đối diện với ánh mắt dịu dàng từ anh, cậu không thể khống chế tính trẻ con của mình, đồng thời, đánh tan sự chuẩn bị nhọc nhằn của cậu.
Còn chưa chờ Biên Bá Hiền thoát ra khỏi suy nghĩ, Phác Xán Liệt đã đáp.
"Mấy hôm nay sẽ ở nhà cùng em."
Biên Bá Hiền cảm nhận được, tim của cậu đã tan chảy, không nhịn được đỏ cả vành mắt.
Chữ "cùng" này trọng tải quá lớn, có trọng lượng của lời thề, cũng có trọng lượng của cam kết.
"Được..."
Dốc sức kiềm chế giọng nói run rẩy, nhưng vẫn bị Phác Xán Liệt nghe thấy.
Anh đóng vòi nước lại, duỗi tay kéo đứa nhỏ vào ngực mình xoa xoa.
Mà hành động này đã chạm vào nơi mỏng manh nhất trong lòng Biên Bá Hiền cảm giác tủi thân lập tức bộc phát.
"Người bạn nhỏ, em khóc gì chứ?"
"Em...!Em không...!Hức...!Không biết..."
Phác Xán Liệt cảm thấy, đứa nhỏ nhà anh chắc chắn là đứa bé đáng yêu nhất thế giới.
Lúc khóc lên, mặt hồng, mũi cũng hồng, mắt hồng nốt, khi nói chuyện còn nấc mấy cái, vậy mà nước mắt lại không ngưng chảy, khóc liên tục.
"Ngoan, em không khóc, anh liền mua kẹo que cho em, được không?"
"Ưm...!Ngoéo tay."
Ngón út hai người móc chặt vào nhau, vĩnh viễn không chia..