Tìm Vì Sao

Chương 14: Chương 14





Từ hôm đó, Phác Xán Liệt luôn ở thư phòng để làm việc, trong khi anh bận Biên Bá Hiền sẽ ngồi trên ghế xem tivi.

Gần đây, cậu khá thích phim tài liệu, một lần xem là coi đến mấy tiếng, có lúc say mê đến Phác Xán Liệt ngồi cạnh cũng không phát hiện.

Trong căn phòng vốn đầy ấp âm thanh hùng tráng sắp vào tâm lý thì tiếng chuông cửa vô vị phá vỡ.

Biên Bá Hiền khẽ nhíu mày ngồi dậy, nghĩ có lẽ là bạn Phác Xán Liệt tới thì dọn sô pha một phen mới ra ngoài.

"Chào cậu."
Trước cửa là một người cao to, khuôn mặt đẹp đẽ, Biên Bá Hiền cảm thấy hắn hơi quen, cậu sựt nhớ đến ngày ngất ở ven đường, dường như cậu đã gặp hắn ở cửa chính công ty.

"Tôi là Kim Chung Nhân, bạn Xán Liệt.

Xin hỏi cậu ấy có ở nhà không?"
Biên Bá Hiền chưa kịp nói gì, hắn đã giới thiệu trước.

Nghe là bạn Phác Xán Liệt, cậu bớt cảnh giác đi, chạy lên thư phòng tìm Phác Xán Liệt.

Kim Chung Nhân nhìn bóng lưng cậu, cười nhẹ, hắn tự mang dép vào, sau đó ngồi lên ghế, tùy tiện đánh giá phòng khách.

Trước đây Kim Chung Nhân sống ở Mĩ với mợ hắn, chưa từng tới nhà mới ở Phong thành của Phác Xán Liệt, đồ trang trí trong nhà không câu nệ như hắn nghĩ, thậm chí còn có vẻ đáng yêu.

Ánh mắt hắn dừng tại chậu cây xanh biếc ngoài ban công, nghĩ thầm, Phác Xán Liệt bận thế nhất định không có thời gian chăm tốt như vậy, chắc chắn là người bạn nhỏ kia trông nom, đúng là tính trẻ con mà.

"Ngọn gió nào thổi mày tới đây?"
Kim Chung Nhân đang chìm đắm trong suy nghĩ, tiếng nói thình lình vang lên dọa hắn giật mình, hắn làm bộ muốn đánh Phác Xán Liệt.


Đi tới cạnh anh, thấy bên cạnh là đứa nhỏ vừa nãy thì tách hai người ra một khoảng.

"Không giới thiệu chút à?"
"Đây là người bạn nhỏ nhà tao, tên không nói mày biết."
Nghe thế, Biên Bá Hiền bỗng hiểu được, đối diện với bạn bè, Phác Xán Liệt không giữ thái độ lạnh lùng như trước, anh cũng có mặt trẻ con và tính trêu ghẹo.

Phút chốc cậu hơi hâm mộ Kim Chung Nhân, hâm mộ hắn có thể nhìn thấy Phác Xán Liệt độc nhất vô nhị, tâm hồn dễ thương.

"Mày tìm tao không chỉ hỏi thăm chứ?"
"Đương nhiên không phải, tao tới để mời hai người tham gia tiệc rượu.

Tao mới về nước không lâu, ba tao đã tổ chức tiệc rượu cho tao, thuận tiện giao vị trí tổng giám, nói trước tiên tao phải rèn luyện.

Thư mời tao đã gửi qua mail mày, nhớ xem."
"Được."
"Hôm nay anh ở đây ăn cơm đi."
Phác Xán Liệt đồng ý Kim Chung Nhân liền chuẩn bị tiễn hắn luôn, không ngờ trong lúc đó, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ một góc.

Anh nghiêng đầu, nhìn Biên Bá Hiền, bụng không khỏi suy tư.

Bình thường người bạn nhỏ rất sợ giao tiếp với người lạ, vậy mà hôm nay cậu lại mời người ta ở lại ăn cơm, quả thật khiến Phác Xán Liệt hơi ngạc nhiên.

Không phải anh không muốn Biên Bá Hiền trò chuyện với bạn mình, chẳng qua sợ đời sống của bọn họ gợi lên hồi ức không tốt ở cậu.

Lúc trước Biên gia từng có tiền đồ rực rỡ, xem như một tay che nửa trời Phong thành, chỉ tiếc cảnh còn người mất, cảm giác ưu việt chỉ tay năm ngón đã vỡ tan, vì chuyện này Biên Bá Hiền đã trở nên nhút nhát, trước mọi người luôn mất tự nhiên, giờ đây cậu nói vậy, đúng là làm Phác Xán Liệt an tâm đôi ít.

"Người bạn nhỏ đã nói vậy, vậy anh xin phép ở lại nhé?"

Đột nhiên, Biên Bá Hiền lặng thinh.

Phác Xán Liệt cho là người cậu khó chịu, anh lo lắng đi tới chỗ cậu, nào ngờ, cậu cúi đầu thầm thì một câu.

"Tôi không phải người bạn nhỏ..."
Hai người đàn ông bên cạnh lập tức phì cười.
Ăn xong, Biên Bá Hiền nhận cú điện thoại, có thông báo hôm nay khách hàng ở Flower Cafe rất nhiều, bánh ngọt không ai phụ trách, nhân viên cũng không đủ, Biên Bá Hiền nghe thế lập tức thay đồ, chào hai người đang nói chuyện trong thư phòng liền rời đi.

Chẳng qua, cậu không biết là, sau khi mình rời đi, đề tài trong thư phòng cứ thế chuyển lên người cậu.

"Sao đấy, động tâm?"
Dứt lời, Kim Chung Nhân thấy trên má Phác Xán Liệt hơi nâng lên lộ ra nụ cười xấu hổ, hắn liền đê tiện vỗ vỗ mặt Phác Xán Liệt, dùng sức nhéo.

"Không phải chứ, Phác đại tổng tài mắc cỡ?"
"Cút"
Cùng lúc đó, quán Flower Cafe bận túi bụi.

Hôm nay là thứ bảy, khách khứa thấy có món mới liền kéo bạn kéo bè đến thưởng thức, hơn nữa các công ty hợp tác với tiệm, dồn dập gọi đến đặt cơm, phút chốc, hơn trăm đơn hàng đã hiện đầy trên màn hình thu tiền.

Nhiều khách hàng chọn gọi điện để đặt giao hàng tận nơi, nhưng nhân viên giao hàng đã đi ra ngoài để gửi các đơn khác, đơn hàng ăn trưa của công ty cũng không ai rảnh chuẩn bị.

Biên Bá Hiền đành mượn một chiếc xe của nhân viên, tự mình giao hàng, lấy hết những đơn còn lại về mình.

Trong lúc đó Biên Bá Hiền ngồi xe máy thoi đưa ở Phong thành, bận rộn đến mức chóng mặt.

Lúc trở lại cửa hàng cậu tranh thủ rửa mặt một phen, nhằm để nước lạnh khiến mình tỉnh táo, sau đó xem đơn kế, đến tập đoàn Tĩnh Viễn.


Dọc đường cậu hơi lo lắng, đã trễ vài phút rồi, nhưng may mắn là đa số nhân viên tập đoàn Tĩnh Viễn quen Biên Bá Hiền, khi cậu dừng xe lấy bao thức ăn ra, Tề Minh đã chạy đến giúp đỡ.

Tiếp theo các nhân viên khác cũng tới, còn tiện tay phát cho mọi người, giúp cậu đỡ ít thời gian.

Xong việc rồi, Biên Bá Hiền cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, cậu tới phòng nghỉ thay đồ dự trữ, đột nhiên cơn đau từ mắt cá chân truyền lên.

Cậu thuận thế ngồi xuống ghế bên cạnh, nhấc chân lên xem mới nhận ra cổ chân đã sưng lớn, không biết đã va trúng vật gì mà bầm cả mảng.

Cậu tìm túi chườm đá trong tủ lạnh cố định lên cổ chân, thời gian giải lao không nhiều, mấy phút sau cậu đã vội vàng chuẩn bị bánh.

Bây giờ khách đã đi hơn nửa, chỉ còn số ít người ngồi tại chỗ hưởng thụ cảm giác ngon ngọt trên đầu lưỡi.

Biên Bá Hiền cầm chén nước chanh, vị chua ngọt lấp đầy miệng cậu, mọi mệt mỏi như bay sạch.

Nghĩ Phác Xán Liệt còn trò chuyện với bạn ở nhà, dù cổ chân hơi đau nhưng không thể ngăn hạnh phúc trong cậu.

Mắt thấy công việc đã xong, Biên Bá Hiền dọn đĩa dao rồi chào nhân viên khác về nhà.

Dù đã qua một buổi chiều, vết thương ở cổ chân cậu vẫn còn nghiêm trọng, lúc đi nhói khôn nguôi.

Tháng mười tối nhanh, vừa qua năm giờ bầu trời đã đen kịt.

Biên Bá Hiền đang nghĩ ngợi khi về phải giải thích nguyên nhân trẹo chân với Phác Xán Liệt thế nào, bỗng điện thoại đổ chuông.

"Em ở đâu?"
"Ở phố thời đại."
"Đứng yên đó, để tôi tới đón."
"Vâng."
Không biết từ khi nào, hai người như ngày càng gần gũi, cũng không còn cảm giác qua quýt.


Cậu thầm nhếch miệng, khó nén vui mừng.

Nhìn chiếc xe quen thuộc đang đi về phía mình, Biên Bá Hiền biết là Phác Xán Liệt, cậu thoáng né ánh sáng từ xe, cậu chưa muốn Phác Xán Liệt phát hiện cổ chân mình bị thương, mà để lòng nhảy nhót một lát.

Trên xe, hai người trò chuyện câu được câu không.

Chẳng qua đến dưới nhà, Biên Bá Hiền gặp phải khó khăn.

Cậu gắng gượng xuống xe, ngoảnh đầu liền đối diện với ánh mắt phức tạp từ Phác Xán Liệt.

Cậu còn chưa kịp giải thích, anh đã bế cậu lên, thuận tay khóa xe lại, một câu cũng không nói.

Vừa vào nhà, Phác Xán Liệt không màng thay giày đã đặt đứa nhỏ lên ghế sô pha, sau đó mang một bụng lửa giận tìm hộp thuốc.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có đèn ngoài khu hắt vào.

Có lẽ vì bị cảnh vật ảnh hưởng, Biên Bá Hiền bỗng thấy tủi thân.

Cả buổi không có thời gian ngủ trưa, lại phải lái xe đi một vòng ở Phong thành giao hàng, bất cẩn làm sưng chân, kết quả không biết nói cho Phác Xán Liệt thế nào, bây giờ còn bị người ta vứt bỏ rồi biến không tăm hơi, để cậu một mình ở phòng khách, càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt uất ức kiềm không được chảy xuống.

Phác Xán Liệt vất vả tìm hộp thuốc, đang đến phòng khách thì mơ hồ nghe tiếng đứa nhỏ khóc, anh hoảng sợ quăng hộp thuốc đi, vội vã chạy tới ôm đứa bé vào lòng.

"Sao vậy Bá Hiền? Không đau, tôi sẽ bôi thuốc cho em liền, ngoan nào."
Dứt lời cuống quýt lấy thuốc sức ra bôi lên cổ chân Biên Bá Hiền.

Cảm giác lạnh buốt làm Biên Bá Hiền hít một hơi, cậu dùng tay lau nước mắt đi, nhìn anh cẩn thận bôi thuốc cho mình, thấy bản thân vừa trẻ con vừa ngây thơ, nước mắt lại chảy dọc theo gò má.

"Tôi biết lỗi rồi, tôi không nên hung hăng thế."
"Tôi...!Lần sau tôi sẽ không khiến anh lo lắng nữa..."
"Ừ, sên nhỏ.".