Ba mẹ Ngu Nguyệt ly hôn khi cô còn đang học cấp hai, sau khi ba cô tái hôn lần nữa, Ngu Nguyệt làm một trận náo loạn lớn rồi ngừng lại, khi tất cả mọi người cho rằng cô có vẻ đã chấp nhận sự thật này thì cô lại lựa chọn cách kết liễu cuộc đời để trừng phạt ba mình.
Lúc đó, Trần Trạch Dương tìm thấy Ngu Nguyệt, cổ tay cô vẫn còn rỉ máu trong bồn tắm đầy máu, người đã bất tỉnh từ lâu.
Cũng may là Trần Trạch Dương đã kịp thời tìm thấy nên cô được cứu sống, khi Ngu Nguyệt tỉnh dậy, cổ họng vẫn còn khàn khàn, đôi môi trắng bệch mấp máy hỏi Trần Trạch Dương.
“Vì sao lại cứu tớ?”
Trần Trạch Dương ngồi bên giường bệnh, tay gọt vỏ táo bỗng dừng lại, “Cậu không cảm thấy trả thù ông ấy bằng cách này rất ngu ngốc sao?”
“Cho dù cậu cứu tớ bây giờ thì cũng có lần thứ hai, thứ ba, không cần phải vọng tưởng tới việc cứu vớt tớ.”
Ngu Nguyệt nói xong thì quay đầu đi, không để ý tới cậu nữa.
“Được được được, vậy coi như tớ đang hại cậu đi, táo độc đã chuẩn bị xong rồi, mời công chúa Bạch Tuyết nếm thử.”
Ngu Nguyệt bị cậu chọc cười, đưa tay muốn đánh lại bị cậu bắt được, nhấn mạnh từng chữ. ngôn tình tổng tài
“Ngu Nguyệt, trên thế giới này không có ai xứng đáng để cậu trả giá bằng cả tính mạng cả, vậy nên đừng tái phạm nữa.”
Từ ngày đó về sau, Ngu Nguyệt ngày càng ỷ lại vào Trần Trạch Dương, thỉnh thoảng trời mưa hay sấm sét cũng chạy đến nhà cậu để tạm trú.
Sao Trần Trạch Dương lại không hiểu rõ tâm tư của cô cho được, nhưng cậu cũng rõ hơn ai hết, nhắc tới chuyện tình cảm, Ngu Nguyệt vô cùng nhạy cảm, cậu tình nguyện dùng thân phận bạn bè để bảo vệ cô cũng không muốn cô phải chịu tổn thương.
Cậu cũng sợ, sợ Ngu Nguyệt ỷ lại vào mình chứ không phải yêu.
Một ngày nào đó cô không cần cậu nữa, lựa chọn rời đi, vậy thì cậu cũng không có cái cớ nào để giữ cô lại bên mình.
…
Sau đêm say rượu đó là một tháng Ngu Nguyệt không tới trường, nhiệt độ giảm dần xuống, mùa đông đã tới, kỳ thi cuối kỳ cũng tới gần
Ngu Nguyệt có tới trường thi, thi xong ra khỏi cổng trường đã thấy Trần Trạch Dương, bọn họ cách nhau một đám người, liếc mắt một cái cô đã nhận ra Trần Trạch Dương đang đeo chiếc khăn quàng cổ màu xám, là quà sinh nhật cô mua cho cậu, khi ấy vốn dĩ muốn đan khăn tặng cậu, nào ngờ học mãi cũng không xong, Ngu Nguyệt chọn mua rồi nói dối là mình tự tay đan tặng.
Trần Trạch Dương nhận được khăn quàng cổ cũng chỉ cười khẽ, “Mác còn chưa xé đi nữa này.”
Ngu Nguyệt xoay người rời đi trước, Trần Trạch Dương thấy bóng dáng cô dần biến mất cũng mới ra khỏi trường.
Hôm nay tâm tình Ngu Nguyệt vốn đã không tốt, đầu tiên là gặp phải Trần Trạch Dương, xong còn bị cái người gọi là ‘ba’ kêu về ăn cơm.
Ba người trên bàn cơm đều hiểu rõ mà không nói ra, Ngu Nguyệt chỉ cúi đầu ăn cơm như hoàn thành nhiệm vụ, cũng không đáp lại câu hỏi nào.
Mãi cho tới khi người mẹ kế này nhắc tới chuyện ba Trần Trạch Dương sử dụng thuốc kích thích, châm chọc cậu, Ngu Nguyệt mới không chịu nổi nữa, ném đũa đi, vang lên một tiếng kêu rất to, không nể nang ai nói:
“Ha ha, đã là năm nào rồi mà tiểu tam dựa vào tiền tài của đàn ông mới leo lên được còn không bị người ta phỉ nhổ mắng chửi, lại còn có thể khua môi múa mép hợp tình hợp lý như vậy chứ.”
“Tôi nói cho bà biết, bà không có tư cách gì đánh giá Trần Trạch Dương.”
Ngu Nguyệt nói xong thì đứng dậy định đi, chưa gì đã bị người làm ba kia gọi trở lại, Ngu Nguyệt cho rằng ông ta muốn nói gì đó, nào ngờ ông ta lại đứng dậy tát cô một cái, trong nháy mắt, Ngu Nguyệt giống như chết lặng, rất đau, cũng đủ để phá tan mọi sự ảo tưởng của cô đối với người ba này.
“Quay lại xin lỗi, nếu không mày đừng hòng bước vào cái nhà này một bước.”
Ngu Nguyệt cười lạnh, không hề lưu luyến xoay người rời đi, cô sẽ không bước chân vào cái nhà này nửa bước nào nữa.