Vài ngày sau cô cũng xuất viện. Điều đầu tiên khi cô xuất viện là đi ăn đủ thử trên đời vì lúc còn ở trong bệnh viện cô chỉ ăn mấy thứ tẩm bổ thôi.
“Cậu chắc là ăn được mấy thứ này không đó? Vừa mới xuất viện mà.” Đinh Tuyết lo lắng cho cô.
“Không sao đâu. Bác sĩ bảo tớ cứ ăn thoải mái, đừng bỏ đói là được.”
“Thế cậu thèm gì cứ ăn hết đi, hôm nay tớ khao.”
“Ồ, tiểu thư Đinh hôm nay sộp quá ta.”
“Tớ mà lại. Cứ thoải mái cho tớ.”
Đang lựa thức ăn đột nhiên có tiếng chuông reo điện thoại. Cô lấy điện thoại xem ai gọi, thì ra là Khương Tử Kỳ gọi cô nên cô liền nhấn nút nghe.
“Em đây. Anh gọi em có chuyện gì không?”
“Em đang ở đâu thế?”
“Anh đoán xem?”
“Ai gọi cho cậu vậy? Chu Tư Việt gọi hả?” Đinh Tuyết thì thầm nhỏ.
“Không phải anh ấy đâu.” Cô đáp.
“Nếu anh đoán được thì anh sẽ được gì?”
“Tùy anh thôi.”
“Em quay lưng lại đi.”
Cô quay người lại theo lời anh. Cô ngỡ ngàng vì ở bên kia đường kia là Khương Tử Kỳ. Thấy cô đã nhìn thấy anh nên anh liền chạy lại về phía cô.
“Anh tới khi nào đây? Sao không nói với em để em ra rước?” Cô tới giờ vẫn còn bất ngờ.
“Muốn tạo cho em một bất ngờ thôi. Em đang đi đâu thế?”
“Em đang định đi ăn với bạn.” Cô sực nhớ tới người bạn của mình. “À giới thiệu với anh, đây là Đinh Tuyết, bạn cùng phòng với em.” Cô quay sang Đinh Tuyết. “Đây là Khương Tử Kỳ, cũng là sinh viên năm 1 học trường mình luôn đó. À tiện nói thêm, tuy là sinh viên năm 1 nhưng mà hơn tớ 4 tuổi lận.”
“Chào anh, rất vui được gặp ạ” Đinh Tuyết đưa bàn tay của mình về phía anh.
Anh bắt tay lại liền đáp. “Chào em, rất vui được gặp.”
“Giới thiệu vậy được rồi. Anh ăn gì chưa đi ăn với tụi em luôn.”
“Thôi, sợ phiền hai em.”
“Không sao đâu ạ. Đi càng đông càng vui mà, với coi như là bữa ăn làm quen luôn.” Đinh Tuyết nói.
“Vậy phiền em nhé.” Anh đáp.
Ba người họ đến một nhà hàng gần đó. Nhưng thật lạ, Bắc Kinh này cũng rõ lớn nhưng sao đi đâu cũng gặp người quen. Chu Tư Việt hóa ra cũng ở đây.
“Chu Tư Việt? Sao anh lại ở đây?”
“Anh có hẹn với bạn, mà nó bận công chuyện không tới được nên anh ở đây ăn luôn.”
“Ra là vậy. À giới thiệu với anh, đây là anh Khương Tử Kỳ.”
Chu Tư Việt nghe thấy tên liền bất ngờ.
“Chào cậu, tôi là Chu Tư Việt, bạn trai của Lâm Vĩnh Hi.”
“Anh nói tầm bậy gì thế? Ai là bạn gái anh.” Cô đánh vào người anh.
“Trùng hợp quá, tôi cũng là bạn trai của Lâm Vĩnh Hi.”
Hai người đưa ánh mắt sắc nhọn nhìn nhau. Cô tức giận khi thấy hai người nói như vậy nên nhảy vào nói.
“Thôi cho em xin. Hai anh bị làm sao vậy? Em làm bạn gái của hai anh bao giờ thế? Lần tới em còn nghe thêm một lần nào nữa thì đừng có nhìn mặt em.”
Tư Việt và Tử Kỳ cũng thôi gây hấn với nhau. Cô kéo Đinh Tuyết ngồi xuống đối diện cô. Tử Kỳ thừa cơ hội nhảy vào ngồi kế cô. Tư Việt khó chịu vì bị Tử Kỳ giành mất chỗ ngồi kế cô nên đành ngậm đắng nuốt cay mà ngồi kế Đinh Tuyết.
Cô nhìn qua menu một lượt rồi nói với phục vụ.
“Cho tôi một phần Pasta nhé.”
“Tôi giống cô ấy.” Tư Việt nói.
Tử Kỳ cũng không chịu thua. “Cho tôi một phần y hệt cô này.” Anh chỉ về phía Vĩnh Hi.
Đinh Tuyết nhìn hai người con trai này cũng hiểu được cả hai đều người thích Vĩnh Hi rồi. Cô nhìn Vĩnh Hi mà bất lực rồi nhìn phục vụ. “Cho tôi một phần giống họ nhé.”
“Ba người làm sao thế?”
Không một ai trả lời cô vì họ chẳng biết phải giải thích với cô làm sao.
Lúc ra về, Đinh Tuyết có hẹn với ba mẹ của cô ấy nên đành về trước, bỏ mặc cô ở lại với hai ông anh ngang ngược này. Cả hai người họ tranh giành đòi chở cô về.
“Vĩnh Hi, để anh chở em về. Anh không thể để tên này chở em về được.”
“Không. Tôi chở em ấy về mới đúng, anh vừa mới đến đây chắc chưa dọn đồ gì đâu, anh nên đi về dọn đồ trước đi.”
“Đồ anh dọn sau, anh chở em về đã.”
Hai người cứ đứng tranh giành nhau chỉ để chở cô về. Cô bất lực nhìn hai người đàn ông này.
“Hai anh thôi chưa? Cũng học chung một trường mà sao cứ tranh chở em về quài thế?”
“Em nói sao? Tên này cũng học Thanh Hoa á?” Tử Kỳ bất ngờ.
“Không những học Thanh Hoa mà còn học chung khoa với anh đây. Sau này anh sẽ là hậu bối của Tư Việt và Tư Việt là tiền bối của anh.”
“Anh không thích tên này làm tiền bối của anh.”
“Không chịu cũng đành phải chịu thôi. Tôi sẽ đì anh hết mức có thể.” Tư Việt dọa.
“Tôi thách anh đấy.”
Họ như là trẻ con vậy, cứ cãi cọ với nhau quài. Cô đành phải kéo hai ông anh này lên xe rồi phân công nhiệm vụ.
“Anh, Chu Tư Việt sẽ lái xe. Khương Tử Kỳ anh ngồi ở đằng sau đi.”
“Còn em ngồi ở đâu?” Hai người đồng thanh trả lời.
“Đương nhiên là ghế lái phụ rồi. Em không thích ngồi ở ghế sau chút nào.”
Tư Việt nghe vậy liền khoái chí mở cửa xe cho cô. Còn Tử Kỳ thì bực dọc, miễn cưỡng ra ghế sau ngồi.
Đến trường.
“Anh có cần em phụ gì không?”
“Không sao đâu. Anh ở tạm ký túc xá nên ít đồ lắm, vài ngày sau anh chuyển ra ngoài anh mới nhờ người chuyển đồ của anh lên.”
“Vậy hả? Vậy thôi em về phòng đây.”
Cô đi vào phòng, bây giờ chỉ còn mỗi hai con người ở đây.
“Lúc nãy chưa giới thiệu rõ với cậu. Tôi là Khương Tử Kỳ, tôi được tuyển thẳng vào Thanh Hoa nhờ được giải nhất Toán Quốc tế. Và hơn hết, tôi hơn anh hai tuổi.”
“Trùng hợp thật, tôi cũng được tuyển thẳng nhờ giải Toán Quốc tế đấy. Nhưng anh hơn tôi hai tuổi thì có chút kì lạ đấy.”
“Tôi có chút chuyện gia đình nên bây giờ mới là sinh viên năm nhất thôi. Ở trong trường thì tôi là đàn em của cậu, nhưng ra khỏi đây thì tôi là đàn anh của cậu đấy.”
“Tùy anh thôi. Nhưng tôi cảnh cáo anh, anh nên hạn chế tiếp xúc với Vĩnh Hi đi.”
“Cậu là gì của Vĩnh Hi mà đòi cảnh cáo được tôi? Khi nào cậu là bạn trai của em ấy thì muốn cảnh cáo gì cũng được. Nhưng mà chắc không được đâu nhỉ.” Tử Kỳ đá xéo.
“Để rồi xem anh còn vênh váo được như này không.”
Nói rồi Tư Việt bỏ đi.
Cô về đến phòng. Chợt nhớ là bữa giờ chưa gọi cho Vĩnh Thần cuộc nào nên liền lôi điện thoại và gọi cho anh.
“Alo, anh đang làm gì thế?”
“Anh đang họp.”
“Vậy hả? Vậy em kiếm anh không đúng lúc rồi.”
“Em cứ nói đi. Cuộc họp cũng không có gì quan trọng lắm.”
“Anh biết Tử Kỳ lên Bắc Kinh chưa?”
“Có nghe rồi. Sao thế?”
“Anh không thấy lạ hả? Anh ấy bảo gần vô học mới chuyển đến đây, nhưng tận một tháng nữa mới nhập học mà anh ấy đã đến đây rồi. Anh có biết tại sao không?”
“Mấy nay anh bận việc cũng không biết nữa. Em gọi hỏi Hạo Nhiên thử xem.”
“Ờ ha, em quên Hạo Nhiên thân với Tử Kỳ.”
“Em gọi điện cho anh có vậy thôi à?”
“Em tính hỏi anh nhiều nữa nhưng mà thôi, anh đang họp thì họp tiếp đi, đừng để việc riêng làm xao nhãn.”
“Vậy anh cúp máy đây.”
“Vâng.”
Anh cúp máy, cô cũng liền gọi cho Hạo Nhiên.
“Alo, anh Hạo Nhiên ạ? Dạo này anh khỏe không?”
“Vĩnh Hi hả? Dạo này anh khỏe. Em ở đó ổn chứ?”
“Ổn ạ. Nhưng anh này…”
“Sao thế?”
“Khương Tử Kỳ ấy…”
“Nó làm gì em à?”
“Không. Khương Tử Kỳ đột ngột lên Bắc Kinh mà chẳng nói với em tí nào. Anh ấy bảo em gần học mới lên đây, mà một tháng nữa mới nhập học. Vậy mà bây giờ anh ấy đã ở đây rồi. Anh biết lí do tại sao anh ấy lại lên đây sớm hơn dự kiến không?”
“Chuyện này anh cũng không rõ nữa. Cậu ta cũng chẳng nói gì với anh. Chỉ biết là xử lý công việc xong xuôi rồi liền đặt vé máy bay lên Bắc Kinh ngay thôi.”
“Kỳ lạ thật. Cả anh cũng không biết là sao?”
“Vĩnh Thần cũng không biết hả?”
“Không ạ. Anh Thần mấy nay lu bu công việc nên cũng không nắm rõ.”
“Chịu rồi. Thằng đó nó bí ẩn lắm, chẳng đoán được đâu.”
“Mà anh có định trở về Bắc Kinh sống không?”
“Anh cũng không biết nữa. Công việc ở Thượng Hải còn nhiều quá nên bây giờ chắc chưa về được. Nhưng mà sau này chắc sẽ về thôi.”
“Vậy thì mừng quá. Tháng sau anh Thần cũng chuyển lên đây rồi, sợ anh ở Thượng Hải một mình không có ai để trò chuyện rồi buồn thôi.”
“Vĩnh Thần chuyển lên Bắc Kinh sống á?”
“Đúng rồi. Anh chưa nghe anh ấy nói sao ạ?”
“Chưa. Không thèm nói với anh câu nào. Vậy thì để anh xử lý công việc rồi quay về Bắc Kinh, sẽ không lâu đâu.”
“Mấy anh cũng kỳ lạ. Thượng Hải cũng có thiếu thốn gì đâu mà cứ đua nhau lên Bắc Kinh ở. Thật nhiều lúc chẳng hiểu nổi mấy anh luôn ấy.”
“Em cứ việc lo học cho tụi anh được rồi. Còn lại để tụi anh lo. Thôi anh có chút việc, anh cúp máy trước nha.”
“Vâng, bye anh.”
Cô nằm trên giường thở dài. Hôm nay trong phòng chỉ có một mình cô thôi. Đinh Tuyết hẹn ăn với ba mẹ xong rồi về nhà ba mẹ ngủ một ngày. Giai Kỳ thì bận chăm sóc cho Sở Tiêu nên ở lại bệnh viện một đêm. Còn Tú Linh thì… tuy không thích tính cách của cậu ấy hiện tại nhưng hôm nay cậu ấy bận đi công việc ở Nam Kinh nên cũng vắng mặt mấy ngày. Cô chán nản không biết làm gì nên ra cửa hàng tiện lợi kiếm chút gì ăn.