Điện thoại Chu Phàm để trên bàn rung lên hai tiếng.
"Ai thế ạ?" Chu Giai Giai buông miếng bánh mì quẹt mứt dâu trên tay xuống.
"Chú." cậu trả lời một cách ngắn gọn.
"Chú? Chú nhắn cho anh cái gì thế?" cô nói xong chạy qua bên cạnh cậu. Giao diện tin nhắn dừng lại ở trang có chú thích là chú.
"Để xem.. hai đứa đang ở Tự Do hả? Chú hỏi cái này làm gì?" cậu nghi hoặc nhưng vẫn trả lời.
Chú của Chu Chu: [Hai đứa đang ở Tự Do hả?]
Tiểu Phàm Phàm: [Vâng ạ. Chú có việc gì không?]
Chú của Chu Chu: [Phải có việc gì chú mới được liên hệ với mấy đứa hả?] *meme tủi thân*
Tiểu Phàm Phàm: [Chú biết ý cháu không phải thế mà.]
Chú của Chu Chu: [Chú hiểu rồi. Hai đứa hết thương chú rồi. Hai bảo bối chú chăm sóc đủ lông đủ cánh rồi, đang muốn rời khỏi chú chứ gì?] *khóc*
Tiểu Phàm Phàm:
Chú của Chu Chu: [E hèm! không đùa nữa. Chú nhắn cho hai đứa đúng là có việc thật. Là thế này, do ở Tự Do có người quen của chú, chú có nhờ người ta rảnh thì chú ý chăm sóc hai đứa một tí nên muốn báo cho hai đứa một tiếng thôi.]
Lần này đến cả Chu Giai Giai cũng thấy phiền.
Tiểu Phàm Phàm: [Chú à, bọn cháu cũng có phải là trẻ con nữa đâu.]
Chú của Chu Chu: [Chú biết, nhưng lỡ nhờ người ta rồi giờ bảo không cần nữa cứ cảm thấy kì kì sao ấy!]
Tiểu Phàm Phàm: [Nhưng thật sự là bọn cháu không cần.]
Chú của Chu Chu: [Hai đứa không phải lo, người này thật sự rất bình thường không như người trước kia đâu.]
Chú của Chu Chu: [Với lại cũng lỡ mất rồi, phương thức liên hệ của người đó đây '098*******'.]
Chú của Chu Chu: [Thế nhé! Chú hẹn cho mọi người một buổi để làm quen nhau rồi đấy, nhớ đến, đừng để cho người ta leo cây nhé. Moa moa.]
Tiểu Phàm Phàm: [¯_ಠ_ಠ_/¯]
Nhìn dòng tin nhắn cuối cùng chú gửi cho mình mà cậu lại thấy đau đầu.
Cậu day day trán nói: "Em nghĩ người này là ai?"
Cô nhìn cậu với biểu cảm bất ngờ: "Phàm Phàm, tại sao anh lại nghĩ em sẽ biết?"
"Không có, chỉ là không biết nên nói gì chỉ đành hỏi một câu thôi."
cậu thở dài.
"Em nghĩ sẽ không sao đâu. Cứ coi như đi chơi thêm với một người là được rồi." cô nghiêm túc suy nghĩ nhưng vẫn không giấu được tia lo lắng.
"Nhưng..." cậu có hơi do dự khi sắp tới sẽ gặp người không quen biết.
"Em biết anh đang lo lắng điều gì. Em cũng mong người lần này là một người bình thường." cô an ủi người anh của mình.
"Lần đó chắc cũng chỉ do chúng ta xui thôi."
Chuyện hai người đang nói là về chuyến đi leo núi năm trước, người hướng dẫn của bọn họ cũng là do người cậu này giới thiệu. Mà mọi việc vẫn ổn cho đến khi người hướng dẫn này đưa họ đến một hang động đầy những xác rắn thay da để lại, khắp hang động đều là xác rắn kích cỡ to nhỏ không đồng đều. Đã thế người này còn dùng gương mặt vặn vẹo do phấn khích nói với họ rằng đây là nhà các con của hắn ta.
Sau khi hắn ta phấn khích hét xong thì có một con rắn màu đen rất dài còn to nữa trườn ra từ sau lưng hắn.
"Hai người nên cảm thấy vinh hạnh khi được nhìn thấy những bé cưng ở đây đấy. Lần đầu tôi đến các bé đã chạy đấy. Khekhekeke..khe..khe..khạc..." điệu cười của tên đấy cứ như được chà bởi giấy nhám vậy, rất khàn mà cũng rất chói tai. Tên đấy điên rồi. Con rắn đấy đang cắn vào vai của hắn ta mà hắn lại không có biểu cảm đau đớn nào hết, trên gương mặt hoàn toàn là vẻ vui sướng biến thái.
"Ồ! con ngoan, con muốn hai ta có mối liên kết chặt chẽ hơn ư?" hắn ta mỉm cười dịu dàng, dùng cái tay lành lặn còn lại vuốt ve đầu nó.
"Nhưng con đi quá giới hạn ta cho con rồi đấy."
Bùm.
Một tiếng nổ mạnh phát ra từ bụng con rắn lớn.
"Con vui không? Món quà đặc biệt ta dành cho các con đấy." tay hắn ta cầm một chiếc điều khiển kích hoạt, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm con rắn máu thịt lẫn lộn trước mặt. Nhìn cơ thể hắn ta toàn thân đẫm máu như vừa bước ra từ địa ngục. Hắn ta quay người lại nhìn đằng sau nhưng đã không còn ai.
Tất nhiên hai anh em nhà Chu sau khi tỉnh táo lại trước khung cảnh kinh khủng như thế đã bỏ chạy rồi. Bọn họ cũng có điên đâu mà ở đó chơi với tên thần kinh kia.
Hai người họ còn không quên báo cảnh sát, nhưng khi tìm thấy hắn ta thì hắn đã chết theo cách không còn nguyên vẹn. Theo như những gì cảnh sát điều tra được thì hắn ta đã quá đau buồn do con của mình chết mà đã nuốt bom tự tử rồi.
Nhưng thật khó tin, người như hắn tại sao lại tự tử chứ? Chỉ có hắn mới biết mình muốn gì thôi.
Khi nghĩ lại chuyện này hai anh em vẫn nhịn không được mà rùng mình.
"Quả nhiên, em vẫn còn ám ảnh cảnh đấy lắm." Chu Giai Giai xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà của cô.
"Ừm. Đừng nghĩ đến nữa, chuẩn bị cho buổi chiều livestream đi rồi còn đi hẹn gặp người ta nữa." Chu Phàm đưa ly nước cho cô.
"Vâng." cô nhận lấy gật đầu.
Ở một phía khác.
"Alo, chú đã nói chuyện cho bọn nhỏ rồi, mấy ngày tới đành nhờ cháu nhé, tiểu Tần." một giọng nói ấm áp lên tiếng, nếu không biết sự thật rằng người này đã 40 tuổi thì có lẽ chúng ta còn nghĩ người này là trai 20 cũng nên.
"Vâng, phiền gì đâu. Cháu còn khá mong chờ cuộc hẹn ngày mai đấy." Tần Trì Yến đứng bên cửa sổ sát đất tại căn hộ bật cười.