Lúc trước Phạm Mạn Chi đã nói Quảng Dã không thể nào từ bỏ thân phận cậu chủ lớn nhà họ Quảng vì cô được, nhưng trên thực tế đã sáu năm trôi qua anh vẫn không chịu hợp tác.
Tang Lê siết chặt chiếc đũa: "Tớ cứ nghĩ Thiều Tuyết Âm ưu tú như thế sẽ rất xứng đôi với cậu ấy, là do tớ và Quảng Dã chênh lệch quá lớn…"
Dụ Niệm Niệm: "Nhưng mà Lê Lê à, cậu có nghĩ tới không, khoảng cách chênh lệch giữa hai người như thế nào chỉ tồn tại trong mắt người khác, không có ở trong mắt Quảng Dã, cậu ấy luôn cảm thấy cậu là người tốt nhất."
Đáy lòng Tang Lê xúc động
Lữ Nguyệt: "Đúng vậy Lê Lê, ngoại trừ cậu ra thì có lẽ đến khi chết Quảng Dã cũng không chịu cưới người khác, Thiều Tuyết Âm kia là do đã quen Quảng Dã từ nhỏ, nếu như Quảng Dã thích cô ta thì họ yêu nhau từ lâu rồi, còn cần bà Quảng Dã dùng trăm phương nghìn kế tác hợp làm gì nữa?"
Dụ Niệm Niệm gật đầu, cô ấy vỗ vai Tang Lê: "Chuyện tình cảm rất đơn giản, chỉ là anh thích em, em thích anh, nếu cậu và Quảng Dã là một đôi định mệnh thì mặc kệ hai người chia xa bao lâu, cuối cùng vòng đi vòng lại vẫn sẽ về với nhau thôi."
Trời cao đã sắp đặt, không người nào có thể tách bọn họ ra.
Tang Lê nghe vậy, trong lòng cô nóng bừng lên, sau một lúc rũ mắt mới cong lên má lúm đồng: "Hi vọng tớ và Quảng Dã là định mệnh của nhau."
Đây là mong ước thuần khiết nhất của cô, cũng là hy vọng xa vời duy nhất.
-
Tối nay ba chị em ở nhà ăn cơm, sau khi ăn xong Tang Lê và hai cô ấy đi đến trung tâm thương mại gần đó mua sắm, xem phim.
Sau khi trở lại Vân Lăng, hầu như Tang Lê toàn bận làm việc, không có thời gian thả lỏng bản thân.
Cô tiện tay chụp một tấm ảnh gửi cho Quảng Dã, đầu bên kia trả lời: [Nhớ chú ý chân cậu.]
Tang Lê: [Ừ, chắc chắn rồi, cậu đang làm gì vậy?]
Quảng Dã: [Dọn gạch.]
Tang Lê không nhịn được phì cười, một ông chủ lớn như anh còn giả vờ đáng thương.
Sau khi xem phim xong, ba người ra khỏi rạp chiếu phim, Dụ Niệm Niệm cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Trương Bác Dương, cô ấy nói với hai người bạn thân của mình: "Ngày mai là sinh nhật Trương Bác Dương, Nhiếp Văn nói muốn chuẩn bị cho anh ấy thật hoành tráng, định tổ chức ở hội trường Côi Viên, Lê Lê, cậu có muốn đến không? Trương Bác Dương bảo tớ nhất định phải gọi cậu đến."
Tang Lê gật đầu: "Có mời nhiều người lắm không?"
"Sẽ mời nhóm bạn thời trung học và đại học, dù Quảng Dã muốn đến thì tối ngày mai cậu ấy mới về, có lẽ lúc đến nơi đã khá muộn."
"Ừm."
Vậy ngày mai cô sẽ đi mua quà.
Ngày hôm sau Tang Lê thấy cổ chân mình không có vấn đề gì, cô đi đến phòng làm việc tập luyện.
Tầm 6 giờ tối, Lữ Nguyệt sang đón Tang Lê đến hội trường, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm đã đi trước.
Hai người đi đến hội trường, lúc Lữ Nguyệt kéo Tang Lê vào phòng bao, những người bên trong đang trò chuyện vui vẻ, họ nghe thấy tiếng động thì có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía các cô.
Hôm nay Tang Lê mặc một chiếc váy dài nhung tơ màu đỏ rượu, tóc đen môi đỏ nhìn rất rực rỡ, đẹp đến say lòng.
Bên trong có rất nhiều bạn thời trung học nhìn thấy cô lần thứ hai sau khi ở trang viên suối nước nóng, họ hít sâu một hơi.
Lần trước cô tới đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, lần này vẫn còn dám tới sao?!
Tang Lê và Lữ Nguyệt đi vào, đầu tiên họ chào Trương Bác Dương, Trương Bác Dương thấy cô nên rất vui: "Tang Lê, thật tốt quá, may mà cậu có thể đến đây."
Tang Lê cười: "Sinh nhật vui vẻ nhé."
Cô đưa quà cho cậu ấy, tối nay Giản Thư Nhiên cũng ở đây, hai bên nói đùa vài câu, cô quay đầu thì bắt gặp ánh mắt của Nhiếp Văn, Nhiếp Văn thấy ánh mắt của Giản Thư Nhiên, cậu ta ho nhẹ vài tiếng và nói: "Tối nay Nhiên Nhiên toàn nói muốn gặp cậu, còn nghĩ rằng cậu có việc nên không đến được nữa."
Tang Lê cười nhẹ: "Văn phòng của tớ có chút việc nên đến muộn."
Dụ Niệm Niệm chế nhạo: "Chỉ có một khả năng duy nhất làm Tang Lê không đến thôi, đó chính là không muốn nhìn thấy người cực kỳ đáng ghét nào đó."
Mọi người bật cười, Nhiếp Văn bị ghét bỏ: "..."
Tang Lê cười, vội vàng nói không phải.
Có một người con trai khác khỏi: "Đúng rồi, A Dã đâu, sao cậu ấy vẫn chưa tới thế?"
Trương Bác Dương: "Cậu ấy đang ở trên máy bay, có lẽ sẽ đến nhanh… nhanh thôi, mọi người cũng gần đông đủ rồi, chúng ta ngồi xuống trước đi, mọi người có thể ăn… ăn đồ ăn."
Vì thế mọi người ngồi xuống trước bàn tròn lớn, hôm nay có hơn ba mươi người đến, hầu hết là bạn thời trung học, Ốc Thiệu Huy cũng ở đây, còn có những người ở lớp khác nữa, Trương Bác Dương cực kỳ hào phóng, những người ở trong nhóm đều gọi một tiếng, dù quen hay không quen cũng đến góp vui.
Ốc Thiệu Huy và Nhiếp Văn là tổ trưởng bầu không khí, có hai người bọn họ ở đây thì tất nhiên trên bàn cơm sẽ không nhàm chán, mặt khác mọi người còn bắt đầu chơi trò kéo búa bao uống rượu, Tang Lê cũng bị kéo vào theo, với những trò này thì cô không hiểu nên thua rất nhiều, bị người ta rót cho cực kỳ nhiều rượu.
Khả năng uống rượu của Tang Lê chỉ ở mức bình thường, cuối cùng được Lữ Nguyệt ngăn lại giúp, Tang Lê muốn vào nhà vệ sinh nên hai người ra ngoài.
"Lê Lê, sao cậu lại uống nhiều thế? Hôm nay Quảng Dã còn cố ý bảo tớ nhìn cậu một chút, tí nữa cậu ấy tới đây thì tớ phải giải thích thế nào bây giờ."
Lữ Nguyệt đỡ cô, Tang Lê lắc đầu: "Không sao đâu, tớ vẫn ổn."
Cô chỉ cảm thấy đầu hơi choáng một chút, nhưng ý thức rất tỉnh táo.
Từ nhà vệ sinh đi ra, hai người quay lại, nhìn thấy ở đằng trước có mấy người con trai con gái lớp khác cũng đã uống say, miệng vui vẻ nói chuyện với nhau:
"Mấy cậu nói xem lần trước Quảng Dã không thèm để ý đến Tang Lê, sao hôm nay cô ta lại không biết xấu hổ đến nữa vậy?"
"Cậu không thấy bọn Trương Bác Dương vẫn chào đón cô ta à, không ngờ lúc ấy Tang Lê tuyệt tình với Quảng Dã như vậy, thế mà bọn họ vẫn có thể vui vẻ nói chuyện với cô ta."
"Hôm nay Quảng Dã không ở đây chắc là làm cô ta thất vọng rồi, mong muốn nhìn thấy người mà vẫn chưa thấy được."
"Mấy cậu nói xem cô ta muốn ra nước ngoài thì ra nước ngoài, bây giờ lại về làm cái gì?"
"Không phải vì ở nước ngoài lăn lộn một vòng xong thấy Quảng Dã có tiền vẫn tốt hơn nên muốn về ôm đùi cậu ấy à?"
"Ha ha ha, có khả năng đấy, lúc trước tôi cảm thấy Quảng Dã không thể nào thích cô ta được, có thể khiến Quảng Dã theo đuổi lâu như vậy thì chắc chắn phải có thủ đoạn gì đó rồi, đúng là cuối cùng tới tay không được bao lâu thì tìm được tương lai tốt hơn, thế là lập tức đá Quảng Dã đi rồi ra nước ngoài, thật đúng là…"
Âm thanh chói tai đâm vào lỗ tai Tang Lê, mắt cô run lên, giọng nói tức giận của Lữ Nguyệt đứng bên cạnh lập tức vang lên: "Mấy người nói đủ chưa?"
Mấy người đó nhanh chóng quay đầu lại, không nghĩ tới người trong cuộc trò chuyện lại ngay ở phía sau, họ đột nhiên ngẩn người: "Tang Lê."
Lữ Nguyệt chửi bọn họ: "Ai cho mấy người không biết gì mà cứ lải nha lải nhải ở sau lưng người ta vậy?! Tang Lê không phải loại người như mấy người nói, từ thời trung học mấy người đã chỉ biết ác ý phỏng đoán sau lưng người ta như thế này rồi, có thấy kinh tởm không?"
Tang Lê đã từng bảo vệ Lữ Nguyệt, bây giờ là Lữ Nguyệt đứng ở đằng trước bảo vệ cô.
Lữ Nguyệt thay Tang Lê bênh vực kẻ yếu mắng bọn họ, rất nhanh sau đó Trương Bác Dương, Dụ Niệm Niệm và Nhiếp Văn đang đợi mọi người cũng đi ra từ trong phòng, họ biết được việc này đều tức giận thay Tang Lê, hiếm khi Nhiếp Văn khó chịu ra mặt: "Mấy người không để yên được phải không? Nếu không muốn ăn sinh nhật Trương Bác Dương thì cút đi."
Mấy người nói xấu người khác đó tỉnh rượu với vẻ mặt xấu hổ, có người nhanh chóng hòa giải nói chỉ là họ uống say nên mới bàn tán, cũng có người lúng túng nhanh chóng xin lỗi Tang Lê: "Rất xin lỗi Tang Lê, vừa nãy bọn tôi chỉ nói linh tinh thôi."
Tang Lê kiềm chế sắc mặt, lắc đầu không muốn so đo với bọn họ.
Sau khi sự việc trở nên tốt hơn, mọi người đều an ủi Tang Lê, nhưng là ngoài mặt hay do xuất phát từ sự nhiệt tình thì không ai biết cả.
Trở lại phòng bao, mọi người tiếp tục uống rượu, cũng có người đi sang phòng nhạc bên cạnh để hát, không thì đánh bài ở sòng bạc, Tang Lê cảm thấy đầu mình hơi choáng nên muốn đi hóng gió, thế là cô đi ra ngoài.
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đi tới hỏi thăm cô: "Lê Lê, cậu có ổn không? Mấy người đó đúng là đồ mồm thối, nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng, cậu đừng tức giận."
Tang Lê lắc đầu: "Tớ ổn mà, không sao đâu."
Thật ra những lời nói khó nghe đó đã bắt đầu từ trung học rồi, khi cô ra nước ngoài chắc chắn sẽ còn quá đáng hơn, mỗi người đều có một miệng, cô không quản lý hết được.
Chỉ là cho dù đoán được ở đây sẽ có người bàn luận, nhưng nếu có liên quan tới Quảng Dã thì vẫn có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của cô, nói cô hoàn toàn không để ý là điều không thể xảy ra.
Bên trong có người gọi mấy cô đi vào chơi trò chơi, Tang Lê không hứng thú lắm, bảo hai người họ đi vào: "Các cậu đi đi, để tớ ở đây hóng gió một lúc là được rồi."
"Được thôi…"
Hai người họ thấy thế thì đi trước, gió lạnh thổi ngang qua, Tang Lê ngẩng đầu uống thêm một ngụm rượu, nhìn cảnh sông nước lóng lánh.
Cô đứng đó một mình, cồn ở trong não bộ không ngừng lên men quấy nhiễu, trong đầu có cảm giác nhẹ nhàng, bay bổng, cô mới ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh uống rượu.
Một lúc sau, cửa phòng bao bị đẩy ra.
Cuối cùng Quảng Dã cũng đến.
Dáng người của anh cao lớn cực kỳ phong độ, bên ngoài áo khoác đen mang theo khí lạnh từ bên ngoài.
Vừa ra sân bay là Quảng Dã đã lập tức đến đây, chỉ là bọn họ sắp kết thúc bữa tiệc rồi.
Có rất nhiều người nhìn sang Quảng Dã, nhiệt tình chào đón: "A Dã, cuối cùng cậu cũng tới rồi, bọn tôi đợi cậu cả buổi rồi..."
Quảng Dã trả lời, anh đi đến chỗ Trương Bác Dương chào hỏi vài câu, mọi người muốn gọi Quảng Dã ngồi xuống ăn chút gì đó, nhưng anh nói mình không đói, tầm mắt đảo qua một vòng, không thấy được người nào đó nên không hề che giấu hỏi: "Tang Lê đâu?"
Những người xung quanh nghe vậy thì sửng sốt, không ngờ tới Quảng Dã sẽ hỏi đến Tang Lê, Lữ Nguyệt lập tức dẫn anh đi, họ ra ngoài, sau khi Quảng Dã nhìn thấy Tang Lê, sắc mặt anh ngay lập tức trầm xuống.
Gió lạnh bên ngoài thổi qua liên tục, Tang Lê lại mặc đồ mỏng manh ngồi ở trên ghế, trong tay có vỏ chai rượu, gương mặt cô đỏ bừng, say đến hai mắt miên man đang nhỏ giọng hát.
Điều anh lo nhất chính là việc cô uống rượu, lông mày anh nhíu chặt lại: "Tôi bảo cậu trông cô ấy rồi cơ mà?"
Lữ Nguyệt ngẩn người, cô ấy không ngờ tới mình mới đi có năm phút mà Tang Lê đã thành ra như vậy: "Tối nay chơi trò chơi, tớ không ngăn Lê Lê được nên cậu ấy uống hơi nhiều..."
Quảng Dã tức giận đến nỗi mặt mày tối sầm, khi đi đến trước mặt cô, Tang Lê ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt hạnh sáng lên: "Quảng Dã, cậu đến rồi..."
"Cậu bị điên rồi sao Tang Lê? Bị bệnh dạ dày mà còn dám uống rượu?!"
"Tôi không sao mà, tối nay chỉ uống hơi nhiều một chút thôi..."
"Say thành thế này còn nói một chút à?"
"Tôi không say, tôi nhận ra cậu là Quảng Dã, đúng không?"
Tang Lê ngước mắt lên nhìn anh: "Tôi chờ cậu cả một buổi tối rồi."
"Chờ tôi làm gì?"
"Chờ cậu... đưa tôi về nhà."
"Tôi mặc kệ cậu luôn đấy."
Tang Lê ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, tay giơ lên nắm lấy ống tay áo anh, mềm giọng làm nũng: "Quảng Dã, cậu nói khi tôi uống rượu sẽ quản lý tôi ngay mà, sao bây giờ lại kệ tôi chứ..."
Lần đó tốt nghiệp trung học ở trang viên, anh nói khi lên đại học chắc chắn anh sẽ quản lý cô, chỉ là sau đó cô lại rời đi.
Quảng Dã rũ mắt nhìn cô, đáy mắt dâng lên cảm xúc cuồn cuộn, ngay sau đó anh cởi áo khoác ra kéo cô lên ôm vào trong ngực, anh dùng áo khoác bao bọc lấy người cô, giọng nói trầm khàn tức giận với Tang Lê: "Tang Lê, đời này đúng là ông đây nợ cậu."
Anh chịu thua cô rồi.
Tang Lê cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, cô giống như mèo nhỏ chủ động sáp lại gần, Quảng Dã ôm cô đi vào trong phòng, Lữ Nguyệt nói: "Vừa nãy tâm trạng Tang Lê không được tốt lắm."
"Tại sao?"
Lữ Nguyệt nói ban nãy có mấy người bàn luận về Tang Lê.
Anh nghe xong thì mặt đen như mực.
Họ đi vào trong phòng bao, những người bên trong nhìn thấy Quảng Dã ôm Tang Lê, trong một khoảng thời gian ngắn kinh ngạc há hốc mồm, trong đầu loảng xoảng một tiếng…
Vãi, tình huống này là như thế nào?!!!!!
Sao Quảng Dã lại làm vậy với Tang Lê…?!!!!
Ánh mắt lạnh lẽo của Quảng Dã đảo quanh nhìn những người trong phòng, đáy mắt anh như ẩn giấu tảng băng: "Vừa nãy ai bàn luận về cô ấy?"
Bên trong đột ngột trở nên im lặng, vài người lắm miệng lập tức bị dọa cho ngây người, họ biết tính tình Quảng Dã nên một câu cũng không dám nói.
Quảng Dã lạnh giọng nói: "Chuyện giữa tôi và Tang Lê là chuyện của bọn tôi, mẹ nó nếu ai dám bàn luận về cô ấy nữa, chắc chắn tôi sẽ không khách sáo."
Mọi người đều sợ tới mức không dám nói một tiếng nào, thái độ của Quảng Dã quá rõ ràng, vừa thấy sợ hãi lại vừa khó hiểu.
Nhiều năm như vậy rồi, Quảng Dã vẫn thích Tang Lê sao?!
Quảng Dã giải thích với nhóm Trương Bác Dương, anh nói sẽ đưa Tang Lê về trước, bọn họ nhanh chóng đồng ý.
Đi ra khỏi hội trường, Dung Vũ lái xe chờ ở cửa, trời âm u giống như sắp mưa.
Khi Dung Vũ nhìn thấy cảnh này, trong đầu hoàn toàn ngây ra, vậy mà ông chủ và Tang Lê lại có loại quan hệ này?!!
Tang Lê được Quảng Dã đưa vào ngồi ở hàng ghế sau, Dung Vũ hỏi: "Anh Dã, bây giờ đi đâu?"
Quảng Dã lên tiếng: "Khu dân cư Gia Lăng."
Dung Vũ đồng ý lập tức khởi động xe, Quảng Dã ở hàng ghế sau đưa bình thủy tinh đã mở cho Tang Lê, ra lệnh nói: "Uống nước đi."
Tang Lê ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy uống mấy ngụm, sau đó cô đưa lại cho anh: "Tôi uống xong rồi."
Anh không ngờ sau khi uống say cô lại ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ.
Tang Lê chớp đôi mắt hạnh, đối diện với ánh mắt đang nhìn cô của Quảng Dã, nghĩ đến chuyện ban nãy thì cười, âm thanh mềm mại làm nũng: "Quảng Dã, tôi không sao đâu, những gì bọn họ nói tôi đã quên hết rồi, cậu không cần tức giận đâu."
Quảng Dã nhìn đôi mắt đang giả vờ cười của cô, anh không biết tối nay cô gái nhỏ này vì anh mà đau lòng chuyện gì, anh thì không ở bên cạnh cô: "Nếu có lần sau thì phải nói cho tôi biết đó có biết chưa? Bọn họ nói cậu thì không phải cũng đang nói tôi sao?"
Tang Lê cười lộ ra má lúm đồng tiền: "Có cậu bảo vệ tôi mà, không sao đâu."
Đúng vậy, anh sẽ bảo vệ cô.
Quảng Dã nghe vậy thì đau lòng, nén lại cảm xúc rồi ôm cô.
Mười phút sau xe đi vào khu dân cư, cuối cùng cũng dừng lại, Tang Lê xuống xe còn Quảng Dã giữ chặt cô, giúp cô bước đi vững hơn.
Hai người đi vào thang máy, Tang Lê đã say những ý thức vẫn rõ ràng như trước, cô nhìn Quảng Dã, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh giữa mình và anh.
Ra khỏi thang máy, khi đi đến cửa chung cư, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: "Quảng Dã..."
"Chuyện gì?"
Cô cảm thấy đầu mình trở nên nhẹ nhàng hơn, môi đỏ khẽ nhếch lên: "Em yêu anh."
Khuôn mặt Quảng Dã khựng lại không kịp phản ứng, Tang Lê nghiêng đầu, vẻ mặt ngẩn ngơ khi say rượu ngước mắt lên nhìn anh: "Quảng Dã, em đang nói chuyện mà anh có nghe thấy không thế?"
Giây tiếp theo, khóa cửa mở ra, anh đi vào, Tang Lê cũng đi theo, mới vừa bước vào cửa đã đột nhiên bị một lực kéo sang.
Anh đóng cửa lại, ngay lập tức mạnh mẽ áp Tang Lê trên cửa, cúi đầu sát gần cô.
Áo khoác trên người Tang Lê đã rơi xuống đất.
"Quảng Dã..."
Quảng Dã rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đen như có sóng lớn cuộn trào, nghe câu nói đã cách sáu năm này thì lập tức đỏ mắt hỏi: "Tang Lê, em có biết mình đang nói gì không?"
Tang Lê nhìn anh: "Em nói em yêu anh đó."
"Uống say thành thế này rồi à?"
Giọng nói anh khàn đi: "Em còn biết tôi là ai không? Khi em uống say cũng nói vậy với người khác à?"
Tang Lê đưa tay ôm lấy cổ anh: "Em không nói lung tung mà, không phải anh là Quảng Dã sao, em chỉ thích anh thôi, em không nói vậy với người khác đâu..."
Đôi mắt mê man lờ đờ khi say của cô có chút ẩm ướt, chỉ nhìn về phía anh: "Quảng Dã, anh có yêu em không?"
Anh không nói gì, cô lại hỏi: "Quảng Dã, anh có yêu em..."
Tang Lê còn chưa dứt lời, ngay sau đó cơ thể cô đã bị anh kéo vào trong lồng ngực, nụ hôn của anh rơi xuống một cách mãnh liệt.