Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 129



Cơ thể Tang Lê ngày càng bị anh ôm chặt hơn vào trong lồng ngực, người đàn ông cũng không trả lời cô, hơi thở dồn dập mãnh liệt như gió bão, đáp án rõ như ban ngày.

Tình yêu bị che giấu suốt 6 năm đã bị phá vỡ.

Mùi rượu mang theo men say lan tràn, nổ tung trong không khí, giúp sưởi ấm căn phòng tăm tối.

Quảng Dã hôn rất mạnh bạo, cơ thể mảnh mai của Tang Lê giống như một đóa hoa sen trắng tinh khiết có thể bị vỡ tan bất kỳ lúc nào, được anh ôm chặt vào trong vòng tay cơ bắp săn chắc.

Cô bị đè mạnh trên tường, anh nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nặng nề, đôi mắt đỏ bừng: “Tang Lê, có phải em lại muốn đùa giỡn với anh thêm một lần nữa hay không?”

Nghĩ đến những lời cô đã từng nói, đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: “Lúc trước, em từng nói rằng em chưa bao giờ thích anh, là em khiến anh tin tưởng vào điều đó.”

Trước đây, cô đã nói tình cảm cô dành cho anh chỉ là sự cảm động, nếu người khác cũng đối xử với cô tốt như vậy, cô cũng sẽ cảm động, mỗi khi anh nhớ đến những lời này đều có cảm giác như có một con dao đâm vào trái tim anh, miệng vết thương đã kết vảy cứ liên tục bị nứt ra, mãi mãi không bao giờ lành lại được.

Quảng Dã giữ chặt gáy của cô, cướp đoạt hơi thở của cô, giọng nói khàn đặc: “Nói cho anh biết, em có yêu anh hay không?”

Anh hỏi liên tục không ngừng, như thể muốn cô xác nhận lại một lần nữa.

Mỗi một từ đều là những vấn đề anh muốn truy hỏi cô trong suốt 6 năm qua, nhưng nó đã được anh đè nén trong lòng, kiềm chế không hỏi ra, liệu rốt cuộc thì cô có yêu anh hay không.

Nụ hôn của anh khiến đầu óc Tang Lê trở nên mê man, cô kiễng chân ôm chặt anh hơn, tất cả những gì cô làm bây giờ chỉ là đáp lại anh theo bản năng: “Yêu…”

Dường như việc yêu anh đã là bản năng ăn sâu vào trong xương tủy của cô.

Dựa vào dòng ký ức để nhớ lại, 6 năm nay, mỗi một ngày cô đều yêu anh, tình yêu ấy chỉ tăng theo thời gian chứ không không bao giờ giảm đi.

Anh bế cô lên và đi vào trong phòng.

Một đoạn đường vừa đi vừa dừng, Tang Lê bị đè trên tường, chủ động hôn đáp lại anh, hai người ôm hôn không thể tách rời, dường như bầu không khí ái muộn ngày càng được đẩy lên cao hơn.

Chân trời phía xa vang lên vài tiếng sấm rền, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn neon từ bên ngoài chiếu vào, ánh sáng và bóng tối đan xen.

Bước vào phòng ngủ, cô được anh đặt trên giường, tấm lưng phía sau lập tức rơi vào một mảnh mềm mại.

Quảng Dã nắm lấy mắt cá chân của cô, giúp cô cởi giày.

Cô cố gắng hít thở, nhưng chẳng bao lâu sau, anh lại cúi người xuống, cô lại bị anh kéo vào 

bên trong biển sâu, tựa như chiếc thuyền nhỏ bập bềnh.

“Quảng Dã..”

Giọng nói của Tang Lê tựa như một nắm cơm gạo nếp dính dính, cô nghiêng đầu rồi dịu dàng hôn lên vành tai của anh.

Đây là nơi cô thích nhất.

Cô thì thầm bên tai anh như những lời âu yếm trong mơ, nũng nịu gọi đi gọi lại tên anh như một đứa trẻ, đôi mắt đỏ hoe, cô khẽ lẩm bẩm: “Quảng Dã, em còn tưởng rằng anh đã quên em...”

Đôi mắt đen nhánh ửng đỏ của Quảng Dã hiện lên nét đau đớn, nụ hôn cũng bị gián đoạn, giọng nói của anh trầm khàn: “Đã quên? Em nói cho anh biết làm thế nào để anh quên được đây?”

Cô cảm thấy vô cùng tủi thân: “Nhưng anh đã nói với người khác là anh đã quên hết tất cả những chuyện xảy ra giữa chúng ta, anh còn nói anh đã quên từ lâu, anh không còn ấn tượng gì về em cả…” 

“Em nghĩ lời anh nói là thật lòng à?”

Những lời nói giả dối đó chỉ là lớp ngụy trang rất dễ dàng bị lật tẩy của anh, anh đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, anh biết rằng tất cả những cái đó đều là giả.

Anh khẽ hôn vào bên tai cô: “Tang Lê, em có biết anh đã nhớ em nhiều đến nhường nào hay không?”

Trong 6 năm qua, mặc dù bề ngoài có thể ngụy trang, nhưng trên thực tế, anh nhớ cô đến mức phát điên.

Dòng suy nghĩ của Tang Lê trở nên hỗn loạn, cô nhẹ nhàng đáp lại.

Trên bệ cửa sổ, từng cánh hoa hồng rơi xuống, đầu ngón tay xanh nhạt của cô cũng khẽ chơi đùa trên người anh, rồi nhanh chóng rơi xuống bên cạnh đôi giày.

Ngay khi cổ tay gầy gò của cô bị anh đè chặt trên gối, anh chợt nhìn thấy chiếc lắc tay quả lê trên cổ tay của cô.

Đây là món quà sinh nhật mà anh đã tặng cho cô vào năm cô mười tám tuổi.

Cô vẫn còn đeo nó.

Đôi mắt đen nhánh của anh trở nên sâu thẳm, anh lại tiếp tục hôn cô thêm lần nữa, những đường gân trên cánh tay đặt ở tấm lưng trắng nõn nà của cô dần hiện rõ, lông mi cô rung rinh như bướm, nắm chặt lấy đôi vai vạm vỡ của anh, để lại những vệt đỏ hồng.

Bên ngoài, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, ngay sau đó, một trận mưa lớn trút xuống, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo.

Cuối cùng, căn phòng cũng yên tĩnh.

Khó khăn lắm Quảng Dã mới về đến nhà trước khi cơn mưa to tầm tã trút xuống.

Mồ hôi theo đường quai hàm của người đàn ông chảy xuống, nhỏ giọt ở trên người cô, anh đối diện với ánh mắt mờ mịt, nhuốm một màu đỏ khác của cô, tầm mắt cũng không tiếp tục nhìn xuống nữa. 

Trong phòng không có thứ kia.

Hơn nữa do cô uống say nên anh không dám chắc liệu trong lúc tỉnh táo thì cô có nguyện ý làm những chuyện kế tiếp hay không, anh vẫn rất sợ hãi, sợ những lời đó đều chỉ là lời nói sai sự thật lúc say. 

Mặc dù anh đã khó chịu đến mức phát điên, chỉ muốn đem cô nhập vào trong xương cốt.

“Ưm..” 

Giọng của cô rất nhỏ, dường như đang thúc giục anh.

Anh biết rằng cô đang say, vì thế anh cố gắng kiềm chế mà hôn lên gương mặt của cô, nhỏ giọng dỗ dành cô, dần dần trở nên dịu dàng, Tang Lê như đang bước trên mây, nhẹ nhàng tựa vào trong lồng ngực của anh.

Một lúc lâu sau, anh đưa tay vuốt những sợi tóc mái trên gương mặt của cô, lau mồ hôi cho 

cô rồi nhỏ giọng hỏi cô: “Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Uống nhiều rượu như vậy, anh sợ cô sẽ cảm thấy không thoải mái.

Tang Lê lẩm bẩm: “Chóng mặt quá, em không nhìn thấy rõ anh…”

“Em nằm xuống trước đi.

Một lát sau, anh đứng dậy nhặt quần áo bên cạnh mặc vào trước, sau đó đi bật máy sưởi trong phòng lên, rồi lại đi pha một thêm ly nước mật ong.

Lúc trở về phòng ngủ, anh thấy cô đang nghiêng người nằm trong ổ chăn, để lộ một mảng lưng lớn, trắng đến mức phát sáng ở phía sau, mái tóc đen xõa tung. 

Trong căn phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô.

Nhìn thấy cảnh này, ngọn lửa vẫn còn chưa kịp dập tắt hết của Quảng Dã lại một lần nữa bùng cháy lên.

Anh bước qua đỡ cô ngồi dậy, đút nước mật ong cho cô uống, cô mệt mỏi muốn ngủ, cuối cùng vẫn bị anh bóp cằm, cạy hàm răng của cô ra, trộn lẫn hơi thở của anh mà nuốt vào.

Hầu kết Quảng Dã di chuyển lên xuống, cũng không chạm vào người cô nữa, sợ cô bị cảm lạnh nên anh tìm một bộ quần áo rồi mặc vào cho cô.

Mặc dù đang trong cơn say nhưng trong tiềm thức, Tang Lê vẫn có cảm giác vô cùng an toàn khi ở cạnh anh, cô giống như con mèo nhỏ, tùy ý anh muốn làm gì thì làm.

Dọn dẹp đơn giản một lát, anh để cô nằm xuống ngủ.

Anh nhặt quần áo ở mép giường lên rồi vứt sang một bên, sau đó lại đi ra ngoài nhặt chiếc áo khoác và túi xách của cô đã làm rơi ở ngoài cửa.

Đồ vật trong túi xách rơi ở bên cạnh, anh giúp cô nhặt vào lại, đột nhiên anh nhìn thấy mấy hộp thuốc.

Anh nhìn chúng vài lần rồi cất vào lại.

Trở về phòng khách, chuông điện thoại vang lên, anh nhìn thấy người gọi đến là Tống Thịnh Lan: “Alo, mẹ”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quan tâm: “Tiểu Dã, muộn thế này rồi mà con vẫn còn đang bận à? Chắc không phải con vẫn còn đang ở công ty đó chứ? Ngoài trời đang mưa rất to đấy”

“Không có, con về nhà rồi.”

“Vậy là tốt rồi, mẹ và ba của con chuẩn bị nghỉ ngơi, đúng lúc nghĩ đến cũng đã hai tuần rồi nhưng con vẫn chưa trở về nhà ăn cơm, cho nên mẹ muốn gọi điện hỏi thăm tình hình của con một chút.” 

Quảng Dã ngồi xuống chiếc ghế sô pha: “Mẹ muốn hỏi cái gì?”

“Sự nghiệp của con thì ba mẹ không lo lắng, chỉ là có chút lo lắng về vấn đề tình cảm của con.” 

Tống Thịnh Lan nháy mắt ra hiệu với Quảng Minh Huy, ông ấy bèn thử thăm dò: “Tiểu Dã, gần đây con và Lê Lê thế nào rồi? Hai đứa các con vẫn còn liên lạc với nhau chứ?”

Tống Thịnh Lan vội vàng nói: “Gần đây ba mẹ cũng không liên lạc với con bé, mẹ đoán có lẽ Lê Lê đang rất bận, ba mẹ đang nghĩ hay là hôm nào mời con bé về nhà ăn cơm một bữa, sau đó chúng ta cũng có thể tâm sự với con bé nhiều hơn một chút”

“Không cần.”

"Hȧ?"

Quảng Dã ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ, giọng nói khàn đặc: “Cho dù quá khứ có ra sao thì lần này cô ấy quay trở về, con nhất định sẽ theo đuổi cô ấy và giữ cô ấy ở bên con.”

Hai người ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy thái độ kiên định như thế của anh:?!

“Tiểu Dã, con đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”

Quảng Dã mỉm cười: “Không phải ba mẹ đều đã biết trong lòng con suy nghĩ như thế nào rồi sao?”

“Ba mẹ còn tưởng rằng sau chuyện đã xảy ra lúc trước, con sẽ trách Lê Lê..”

Anh trách chứ, nhưng điều đó lại không thể thắng nổi tình yêu anh dành cho cô.

Anh sẽ tìm hiểu xem năm đó có chuyện gì đã xảy ra, tìm hiểu xem rốt cuộc tại sao cô lại rời đi, cho dù những lời nói lúc trước của cô đều là sự thật thì cũng không sao, chỉ cần bây giờ cô đồng ý ở bên cạnh anh là đủ rồi.

Trong cuộc đời này, anh có thể tỏ ra kiêu ngạo với bất kỳ ai, nhưng riêng với cô, anh sẵn sàng cúi đầu vì cô.

Chỉ cần cô bước về phía anh một bước, thì anh sẽ bước tiếp chín mươi chín bước còn lại về phía cô.

Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy nghe xong thì cũng bày tỏ sự ủng hộ của mình: “Rất tốt, ba và mẹ cũng thấy Lê Lê cũng có tình cảm với con, chỉ cần các con vui vẻ hạnh phúc bên nhau, như vậy đã đủ rồi.” 

Sau khi cúp điện thoại, ở biệt thự nhà họ Quảng, Tống Thịnh Lan nhìn về phía Quảng Minh Huy, bày ra dáng vẻ như thể bà ấy đã sớm đoán được: “Trước đây tôi đã nói rồi, Tiểu Dã sẽ không từ bỏ đâu, ông nhìn xem, đã sáu năm trôi qua rồi mà thằng bé vẫn không quên Lê Lê, điều này chứng tỏ hai đứa chúng nó là thật sự thích nhau.”

Quảng Minh Huy khẽ thở dài: “Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng hai đứa chúng nó chỉ là yêu đương trẻ con với nhau, lẽ ra lúc ấy chúng ta nên giúp Tiểu Dã giữ Lê Lê lại.”

Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ: “Năm ấy mẹ mạnh mẽ và quyết đoán như vậy, cho dù chúng ta có muốn thì cũng có ích lợi gì sao?”

“Hôm nay mẹ lại gọi điện thoại cho tôi, nói là đã lâu rồi Tiểu Dã không gọi điện cho mẹ, trong lòng mẹ cảm thấy rất khó chịu, quyết định sẽ không gán ghép thằng bé với Âm Âm nữa.”

“Đã từ lâu rồi nhưng sao mẹ vẫn không hiểu thế? Mẹ đã khiến Âm Âm lỡ dỡ nhiều năm như vậy, mẹ cũng chẳng không hiểu tính cách của Tiểu Dã, cho rằng Tiểu Dã sẽ nghe theo sự sắp đặt của mẹ, còn muốn để cho thằng bé liên hôn nữa chứ, tôi chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra, nếu Tiểu Dã đã nhận định Lê Lê thì cho dù có đuổi Lê Lê đi chỗ khác cũng có ích lợi gì đâu chứ? Tôi thấy sớm hay muộn gì thì Tiểu Dã cũng sẽ biết được chuyện này thôi, nếu thằng bé biết được lúc ấy Lê Lê đã chịu oan ức lớn như vậy, đến lúc đó mới hiểu thế nào gọi là núi lửa phun trào.”

Quảng Minh Huy cảm thấy rất đau đầu, trong lòng Tống Thịnh Lan cũng rất bất đắc dĩ: “Dù sao cho dù lần này mẹ lại không đồng ý thì cứ kêu mẹ đến đây rồi trực tiếp nói với Tiểu Dã, còn tôi chắc chắn sẽ đứng về phía hai đứa chúng nó.”

Quảng Minh Huy nắm tay bà ấy rồi lên tiếng trấn an: “Tôi biết, lúc này tôi nhất định sẽ không để mẹ tiếp tục can thiệp vào chuyện này giống như lúc trước nữa.”