Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 130



Mưa bên ngoài giảm dần, thế giới biến thành một màu xanh thẫm.

Ở một bên khác, Quảng Dã nói chuyện điện thoại xong thì đặt điện thoại xuống, anh ngồi trên sô pha một lát, cuối cùng đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Anh đẩy nhẹ cửa ra, lập tức nhìn thấy Tang Lê đang ngoan ngoãn nằm trên giường, cô mệt mỏi nên đã ngủ rồi, lặng lẽ cuộn tròn thành một nhúm.

Anh ngồi vào mép giường, ánh mắt nhìn về phía cô, trong đôi mắt tràn đầy lưu luyến.

Giờ phút này, nguyện vọng duy nhất của anh chính là mỗi ngày vào buổi tối, anh đều có thể nhìn cô như vậy, cô sẽ không bao giờ rời đi nữa.

Anh giơ tay khẽ vuốt ve má cô, Tang Lê như cảm nhận được sự tồn tại của anh, cô mơ mơ màng màng quay người lại ôm lấy tay anh, giọng nói mềm mại thì thầm: “Quảng Dã, anh đừng đi..”

Cảm xúc trong lòng anh như sụp đổ, trở nên mềm mại hơn: “Anh không đi”

“Đừng đi mà.” Cô ngốc nghếch lặp lại.

Anh nằm lên giường, Tang Lê nửa ngủ nửa tỉnh, giống như có thể cảm nhận được anh, cô bắt đầu di chuyển áp sát vào trong lồng ngực của anh, vùi đầu vào cổ và vai anh, như thể đang trôi dạt trên biển và cố gắng bắt lấy đóa lục bình.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành cô ngủ, dịu dàng nói: “Không sao đâu, có anh ở đây.”

Từ nay về sau, anh sẽ vẫn luôn ở đây, bên cạnh cô.

Mưa to đến nhanh, đi cũng nhanh.

Dường như sắc trời đen nhánh đang dần phai màu.

Và đang sáng dần lên.

Khoảng 5 giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Quảng Dã đã đánh thức anh dậy.

Trong căn phòng tối tăm, anh nằm trên giường, tay khẽ động, không có cảm giác đè nặng.

Anh lập tức mở mắt ra, phát hiện cô gái trong lòng ngực đã không thấy đâu nữa, trên giường chỉ còn lại một mình anh, căn phòng trống rỗng.

Anh nhìn đồng hồ, lập tức đứng dậy: “Tang Lê…”

Đôi lông mày nhíu chặt, anh lập tức xuống giường đẩy cửa phòng vệ sinh ra, phát hiện bên trong không có ai.

“Tang Lê, Tang Lê…”

Anh bước ra khỏi phòng ngủ, nhận ra bên ngoài cũng không có ai.

Mới sáng sớm cô đã đi đâu rồi...

Anh vừa quay đầu thì thấy một chiếc vali chứa đầy đồ đạc được đặt trên chiếc ghế sô pha, ngoài ra trên bàn trà cạnh đó còn có một chiếc vé máy bay.

Mặt trên ghi, khoảng 8 giờ sáng nay, chuyến bay từ Vân Lăng đến Luân Đôn.

Ánh mắt của Quảng Dã không khỏi chấn động.

Ngay sau đó, cánh cửa của một phòng vệ sinh khác ở bên ngoài bị đẩy ra, Tang Lê bước ra ngoài.

Cô mới vừa tắm rửa xong, mặc một chiếc váy ngủ, mái tóc đen vẫn còn ướt và đang nhỏ giọt, nhìn thấy anh, cô sửng sốt: “Quảng Dã…”

Sao anh lại dậy sớm như vậy…

Cô còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Quảng Dã bước tới, sau đó anh nắm lấy tay cô, cô bị ép đến nỗi phải lùi về sau vài bước, lưng áp vào tường, đôi mắt anh đỏ ngầu: “Em lại muốn ra nước ngoài?”

“Em...”

“Em lại không định nói cho anh biết? Vẫn im lặng rời đi giống như trước? Tang Lê, lần này em lại muốn lấy lý do gì để đùa giỡn anh nữa đây?” 

“Quảng Dã…”

Giọng nói anh trầm thấp, anh ép hỏi: “Vậy tối hôm qua tính là cái gì? Có phải em lại muốn lấy lý do là uống nhiều đến mức không nhớ gì phải không?” 

Tang Lê ngơ ngác chớp mắt: “Quảng Dã, em không đi đâu hết, em chỉ đến Luân Đôn để tham gia một lễ hội khiêu vũ mà thôi, chủ nhật sẽ về…”

Đôi mắt Quảng Dã khẽ động.

“Em thấy anh đang ngủ, vì không muốn làm phiền đến anh nên mới thu dọn hành lý trước, định đợi lát nữa mới nói với anh sau.”

Cô đưa tay vòng lấy eo anh, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: “Quảng Dã, em không đi, anh đừng lo lắng..”

Trái tim đang lo sợ cuối cùng cũng có thể buông xuống, Quảng Dã duỗi tay ôm chặt lấy cô, hốc mắt đỏ lên.

Cảm nhận được sự hoảng loạn của anh, Tang Lê biết anh sợ cô lại lặng lẽ rời đi thêm lần nữa, thế nên đau lòng ôm lấy anh.

Hai người im lặng ôm nhau một lúc lâu, sau đó anh mới buông tay ra, rũ mắt nhìn cô, gương mặt tối sầm mà liếm răng hàm: “Sao em không nói sớm với anh là em sẽ đi Luân Đôn? Làm anh sợ hãi vui lắm sao?”

Tang Lê hơi cong môi: “Chủ yếu là do lúc trước dường như anh cũng không quan tâm nhiều đến việc em ở đâu, cho nên em cảm thấy nó cũng không quan trọng.”

“Không quan tâm nhiều?”

“Bây giờ thì em đã biết anh rất quan tâm.” Đôi mắt cô cong thành hình mặt trăng.

“...” 

Quảng Dã tức giận đến mức quay mặt đi.

Tang Lê nói đi thay quần áo, Quảng Dã hỏi cô bữa sáng muốn ăn gì, cô nói ăn gì cũng được, anh mở tủ lạnh, giúp cô hâm nóng sữa và bánh mì nướng.

Thay quần áo xong, Tang Lê rời khỏi phòng ngủ, Quảng Dã tìm được máy sấy trong phòng khách, nhìn thấy cô đang đi tới đi lui trong phòng bèn nói: “Còn không nhanh tới đây, có phải em muốn bị cảm lạnh hay không?”

Cô bước qua, bây giờ đối diện với khuôn mặt hung dữ của anh, cô vẫn dám sai bảo: “Anh sấy giúp em đi.”

“Ai bảo em cứ quen thói như vậy.”

Anh kêu cô ngồi xuống rồi giúp cô sấy tóc, động tác vô cùng cẩn thận.

Ngay từ lúc còn học cấp ba, anh cũng đã từng giúp cô sấy tóc, lúc ấy cô sốt ruột đòi đi viết bài thi, là anh đã kéo cô lại, giúp cô sấy tóc, nhờ đó cô có thể tiếp tục làm bài tập.

Anh luôn thích kiểm soát cô, nhưng cô cũng thích bị anh kiểm soát.

Sấy tóc xong, cô đi ăn bữa sáng, Quảng Dã hỏi: “Em còn đau đầu không?”

Cô lắc đầu, Quảng Dã dựa vào bàn ăn cạnh cô, lạnh lùng nói: “Lần sau nếu em lại uống nhiều rượu như vậy thì cứ chờ anh đến xử lý em đi.”

Cô ngước mắt nhìn anh: “Xử lý thế nào?”

Anh liếc mắt nhìn về phía cô: “Muốn biết à?”

Tang Lê không ngốc, hai giây sau đã hiểu được giọng điệu đầy ẩn ý trong câu nói vừa rồi, một số hình ảnh kiều diễm nào đó của đêm hôm qua chợt hiện lên trong đầu.

Khoảng cách giữa họ ngày càng thân mật hơn so với lúc học cấp ba.

Chỉ suýt chút nữa đã trở về con số không.

Cô biết rằng so với trước kia, nỗi nhớ nhung Quảng Dã dành cho cô chỉ ngày càng nhiều hơn chứ không ít đi, nếu tối hôm qua thực sự xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối chịu không nổi.

Trái tim của cô đập loạn xạ, hai tai đỏ bừng, cúi đầu giả vờ như không nghe thấy, không thể vui đùa lại nữa, nên cô chỉ đành nhét bánh mì vào trong miệng.

Quảng Dã thấy cô thẹn thùng thì bèn mỉm cười, trong lòng không khỏi bồn chồn.

Ăn xong bữa sáng, sắc trời bên ngoài cũng đã sáng hơn.

Cô thu dọn hành lý xong, Quảng Dã túm lấy cô: “Em có muốn đeo thêm một chiếc khăn quàng cổ hay không?”

“Hả?”

Anh thản nhiên nói: “Trên cổ của em có dấu vết.”

??!?!

Tang Lê không khỏi ngơ ngác, cô nhanh chóng nhìn vào gương, phát hiện trên cổ thật sự có một dấu hôn mà cô không chú ý đến, gương mặt lập tức đỏ lên.

Rốt cuộc thì người đàn ông này đã để lại bao nhiêu vết tích trên người của cô thế...

Vốn dĩ làn da của cô rất mỏng, chỉ cần chạm nhẹ một chút đã có dấu vết, sáng nay lúc cô tắm, đã phát hiện vài chỗ...

Quảng Dã lấy chiếc khăn quàng cổ ra, cô vội vàng đeo lên, lén mím môi tỏ vẻ khó chịu, người đàn ông thấy vậy thì cười nói: “Khó chịu cái gì? Trên vai của anh vẫn còn dấu răng của em đấy, vậy mà anh còn chưa tính sổ với em nữa đây.

"...”

Tối hôm qua, cô ôm anh, giọng nói mềm mại khẽ rên, nũng nịu quấn lấy anh, cuối cùng khi thấy anh dừng lại, còn cố ý cắn anh một cái, say đến mức trông giống như một con mèo con.

Mèo con đỏ mặt, hoàn toàn không quan tâm đến anh nữa.

Đồ đạc gần như đã được thu dọn xong, cũng gần đến giờ nên khởi hành, Quảng Dã giúp cô lấy hành lý, nói rằng sẽ đưa cô đến sân bay.

Tối hôm qua Dung Vũ để xe ở tầng dưới, Quảng Dã lái xe đưa cô đi.

Sáng sớm, ngoài trời sương mù khắp nơi, tầng dưới khu chung cư vẫn còn rất yên tĩnh.

Sau khi lên xe, Quảng Dã đẩy ngửa chỗ ngồi của cô ra sau: “Em có buồn ngủ không? Nếu có thì cứ ngủ thêm một chút nữa đi =”

“Ừm.”

Cô nhắm mắt lại, thế nhưng giống như trong lòng đang có một hũ mật, cứ quấn lấy trái tim cô, khiến cho cô khó có thể đi vào giấc ngủ.

Thỉnh thoảng cô cứ quay đầu liếc nhìn anh một cái, cảm giác như vẫn chưa nhìn đủ.

Cô nhanh chóng bị anh phát hiện, anh khẽ mỉm cười: “Tang Lê, thật sự thì em không có buồn ngủ phải không?”

Cô quay mặt về phía cửa sổ bên kia, tỏ vẻ thành thật.

Nửa tiếng sau, xe lái vào trong bãi đỗ xe của sân bay Vân Lăng, cuối cùng dừng ở một góc nào đó.

“Đến rồi.” Anh tháo đai an toàn rồi nói.

"Ừ."

Cô chỉnh lại chỗ ngồi, mắt nhìn điện thoại, cũng không còn nhiều thời gian, vì thế quay đầu nhìn về phía anh: “Em đi trước nhé?”

“Anh sẽ đưa em đến chỗ kiểm tra an ninh, đợi chút nữa em nhớ gửi cho anh về thông tin chuyến bay lúc về.”

“Được.”

Tang Lê cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, cô mím đôi môi đỏ mọng, vài giây sau mới nhẹ nhàng nói: “Quảng Dã, tối hôm qua em cũng không phải uống rượu đến mức không nhớ gì cả, những chuyện đã xảy ra em đều nhớ rõ.”

Từ lúc lớn đến bây giờ, rất hiếm khi Tang Lê uống rượu như thế, tối hôm qua uống nhiều như vậy, sau khi uống xong, suy nghĩ vẩn vơ, ý thức tỉnh táo, nhưng dường như cô lại không thể kiểm soát hành động của bản thân được nữa.

Tựa như, cô không nhịn được muốn bày tỏ tấm lòng của mình với anh.

Rốt cuộc thì men say có thể khiến cô không cần kiềm chế bản thân nữa.

Tối hôm qua, những lời anh đã nói, cô đều biết.

Cô nhìn về phía anh: “Những lời nói đó, cũng không phải là lời nói lúc say.”

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy anh nghiêng người, lòng bàn tay của anh nắm lấy gáy cô, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Nụ hôn này càng rõ ràng hơn so với nụ hôn trong lúc say ngày hôm qua.

Hai trái tim xao động va chạm, cởi bỏ lớp ngụy trang, đối xử chân thành với nhau.

Xung quanh không có người qua lại, cô nắm chặt lấy quần áo của anh, tim đập như trống, anh nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, anh dừng lại, đối diện với ánh mắt của cô, anh khàn giọng nói: “Cho nên việc em nói yêu anh, có phải cũng là sự thật hay không?”

Chóp mũi cô hơi chua xót, trong ánh mắt chỉ chứa một mình anh: “Đều là sự thật, em không lừa anh.”

Cô nói, cô yêu anh.

Cô nói, cô cũng rất nhớ anh.

Từ đầu đến cuối, đều là sự thật, cô chưa từng lừa anh!