Trước kia Tang Lê là người hướng nội, không rành việc thể hiện suy nghĩ của bản thân, nhưng hiện tại ở trước mặt Quảng Dã, cô càng ngày càng thoải mái, muốn làm gì thì làm, muốn cười thì cười, vì cô đã cảm thấy an toàn tuyệt đối cho nên không cần phải tự phòng vệ nữa, lộ ra mặt đáng yêu và ngây thơ nhất của mình.
Tình trạng bây giờ của cô còn tốt hơn so với thời mới yêu nhau khi vừa tốt nghiệp, thời điểm đó trong tiềm thức cô vẫn còn tồn tại rất nhiều băn khoăn và lo lắng, cho nên cô vẫn chưa bộc lộ hoàn toàn tấm lòng của mình.
Liên Vũ Châu nhớ đến trước kia, đau lòng thở dài: “Từ nhỏ đến lớn Điềm Điềm chưa trải qua ngày nào vui vẻ, không có ba, mẹ lại làm việc ở bên ngoài, con bé ở nhà mợ cũng không được thoải mái, ở trường học thì bị người ta bắt nạt, sau đó mẹ con bé lại qua đời, Tiểu Dã, chính cháu là người đã giúp con bé trở nên vui vẻ.”
Không chỉ đơn giản là cô chữa lành cho anh mà chính anh cũng đã chữa lành cho cô.
Quảng Dã nhìn bóng dáng Tang Lê ở sân sau, cảm xúc dâng trào trong đôi mắt: “Sau này cho dù có chuyện gì xảy ra, cháu nhất định sẽ che chở cho Điềm Điềm”
Vết sẹo trong tim cô, anh sẽ cố gắng xóa đi từng tí một, từ nay về sau, anh sẽ nỗ lực khiến mỗi ngày của cô đều tràn ngập niềm vui.
Quảng Dã và Tang Lê ở cạnh Liên Vũ Châu trên núi ba ngày, bỏ xuống công việc mệt mỏi, vừa thoải mái vừa tự tại.
Quảng Dã vẫn giống như trước đó, vẫn tích cực và siêng năng làm việc, trong nhà có đồ gì bị hỏng thì anh sửa lại, thiếu thứ gì thì anh lại đi mua.
Tang Lê bày tỏ suy nghĩ muốn đưa Liên Vũ Châu đến sống tại Vân Lăng cho Quảng Dã nghe, đương nhiên là Quảng Dã đồng ý, hai người cũng từng nói chuyện này với Liên Vũ Châu, nhưng Liên Vũ Châu vẫn muốn ở lại trong núi, không khí và hoàn cảnh trong núi rất tốt, còn có thể nói chuyện với hàng xóm láng giềng, bà ấy đã ở đây cả đời nên cũng đã quen rồi, nếu đến một thành phố lớn xa lạ, bà ấy lại thấy không thích ứng được.
Suy nghĩ của bà ấy cũng có thể hiểu được, Tang Lê và Quảng Dã bàn bạc với nhau, tính toán thử có cách nào để sắp xếp mọi chuyện thêm ổn thỏa hay không.
Sau đó Quảng Dã đã nói ý tưởng của mình cho Tang Lê biết, anh cảm thấy hoàn cảnh ở núi Hoài Đường rất tốt, anh có suy nghĩ muốn khai phá nơi này thành khu du lịch, đây là quê nhà của Tang Lê, anh muốn giúp đỡ quê hương của cô thoát khỏi cảnh nghèo khó, để đời sống của người dân nơi này được tốt hơn, vậy thì cho dù sau này Liên Vũ Châu không đến Vũ Lăng mà ở lại chỗ này thì hoàn cảnh sống cũng không tồi.
Đã qua nhiều năm như vậy, cho dù Quảng Dã có thay đổi như thế nào thì sự lương thiện trong người anh vẫn chưa hề biến mất.
Tang Lê nghe thấy vậy thì rất cảm động, tất nhiên là đồng ý với ý tưởng của anh.
Trước ngày hai người rời khỏi núi Hoài Đường, Quảng Dã nói: “Anh dự định đến núi Sam Cẩm một chuyến, giai đoạn thứ ba của công trình khu du lịch đã kết thúc, anh muốn đích thân đến xem thử, em có muốn đi cùng không?”
Tang Lê vội gật đầu: “Em có thời gian, chúng ta cùng đi đi, em vẫn luôn muốn đến núi Sam Cẩm để thăm mộ Thư Niên”
Trong lòng cô vẫn nghĩ đến chuyện này.
Anh gật đầu, cầm tay cô: “Được, anh cũng muốn trở về thăm cậu ấy.”
Ngày hôm sau, hai người chào tạm biệt Liên Vũ Châu, sau đó bước lên trực thăng đến Hưng Thái.
Đã sáu năm rồi, Tang Lê mới trở lại nơi này.
Tới gần trưa thì trực thăng hạ cánh, có người quản lý của khu du lịch đến đón bọn họ, lên xe đi tiếp, dọc theo đường đi Tang Lê nhìn thấy có vài tấm biển khổng lồ quảng cáo khu du lịch, trên đó quảng cáo - nơi đẹp nhất Hưng Thái đó là núi Sam Cẩm.
Hiện giờ, núi Sam Cẩm đã trở thành tấm danh thiếp vàng của khu du lịch Hưng Thái, hai năm nay Vân Chiêm sử dụng sức mạnh của mạng internet để mở rộng truyền thông, biến núi Sam Cẩm trở thành thánh địa chụp ảnh du lịch, hàng năm hấp dẫn rất nhiều khách du lịch và người đam mê chụp ảnh đến đây, nó đã thúc đẩy nền kinh tế địa phương một cách đáng kể.
Trên đường đi, người quản lý đã báo cáo tình hình công trình cho Quảng Dã biết, Quảng Dã nói chuyện với anh ta, vẻ mặt trầm ổn, Tang Lê cảm nhận được khí thế khi làm việc của Quảng Dã, không làm phiền anh, chỉ ngồi cạnh im lặng lắng nghe.
Một tiếng sau, xe chạy đến dưới chân núi Sam Cẩm, rồi đi vòng lên trên núi, xe chạy trên con đường bằng phẳng rộng thênh thang, biển báo giao thông rõ ràng, phong cảnh nối tiếp nhau, không khí vô cùng trong lành.
Ngọn núi không còn mang đến cảm giác nghèo khó, hẻo lánh lúc trước nữa, nó đã phát triển một cách rõ rệt.
Cuối cùng, xe dừng ở đỉnh núi, khu vực náo nhiệt nhất của núi Hoài Đường chính là thôn Huyền Nhai, Tang Lê vừa xuống xe đã nhìn thấy tên của khu du lịch- khu du lịch Thư Niên.
Thư thái yên bình, năm nào cũng thế...
Nó thể hiện sự tưởng nhớ của Quảng Dã đối với Thư Niên.
Cô khẽ giật mình, trong lòng dường như có một dòng nước ấm chảy qua.
Diện tích của khu du lịch rất lớn, núi Hoài Đường là nơi du khách tụ tập, cơ sở hạ tầng đã được hoàn thiện, hàng năm có rất nhiều người đến nơi này để nghỉ phép, nghỉ dưỡng.
“Sao vậy, cả quãng đường không thấy em nói lời nào?”
“Không có.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Quảng Dã dẫn một cô gái trẻ đến, người quản lý nhìn thấy Tang Lê da trắng, môi đỏ, xinh đẹp dịu dàng, tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Quảng, vị này chính là vợ của ngài sao?"
Quảng Dã bình thản cong môi: “Còn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Mọi người nở nụ cười, vội vàng chúc mừng, vành tai Tang Lê đỏ ửng lên, chào hỏi với bọn họ.
Đoàn người đi vào phòng bao của nhà hàng, hôm nay bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon đều là đặc sản của Hưng Thái, Quảng Dã giới thiệu cho Tang Lê, hiện giờ anh rất quen thuộc với nơi này, có thể xem nó là một nửa quê hương của anh.
Mấy người bên cạnh nhìn thấy Quảng Dã quan tâm Tang Lê như thế, không nhịn được mà cảm thán hai người tình cảm quá, cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa thấy Quảng Dã đối xử với ai như thế cả, ở trước mặt Tang Lê, Quảng Dã cũng tươi cười nhiều hơn hẳn.
Sau khi ăn xong, Quảng Dã phải đi họp, nhân viên công tác đã dọn dẹp biệt thự trong núi của Quảng Dã để Tang Lê vào ở, Tang Lê dự định nghỉ trưa, chờ Quảng Dã làm việc xong rồi hai người mới hội hợp lại.
Buổi chiều, cô tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, bèn đi loanh quanh khu vực gần biệt thự, cô đi đến một cửa hàng bán hoa mua một bó bách hợp và hoa cát cánh, sau đó lại đi dạo trong khu du lịch.
Hôm nay là ngày hành chính, không có quá nhiều du khách, đi giữa không gian non xanh nước biếc, tâm hồn cô như đáy nước phẳng lặng, yên lặng bình yên.
Cô chụp ảnh quang cảnh xung quanh, chạng vạng Quảng Dã gọi điện thoại tới, năm phút sau, Tang Lê đang ngồi bên đường uống trà sữa đã nhìn thấy Quảng Dã đi về phía cô.
“Làm xong việc rồi hả anh?” Cô hỏi.
“Tạm thời không có việc gì, buổi tối còn có một cuộc họp nữa.” Quảng Dã ôm cô vào lòng: “Hiện tại ở bên cạnh em trước đã.
Tang Lê nhướng mày: “Vậy thì mời tổng giám đốc Quảng làm hướng dẫn viên du lịch tư nhân cho em, đưa em đi dạo xung quanh”
Nơi đầu tiên Quảng Dã đưa cô đi là thôn Huyền Nhai, hiện giờ trong thôn không còn những ngôi nhà gạch đỏ và đường đất như trước kia nữa, ngày đó nhà nào cũng thả rông gà vịt, bấy giờ đường xá đã được sửa chữa, mấy căn nhà trông cũ kỹ cũng đã được khôi phục, bên trong cũng tiến hành tân trang lại, gia cầm cũng được tập trung ở nơi khác để nuôi, ngoài cửa nhà trồng đủ các loại hoa cỏ đẹp mắt, vừa có thể phát triển mà không làm hại đến hệ sinh thái, vừa giúp cuộc sống của người dân nơi này được tốt hơn.
Sau một lúc lâu, hai người đi ngang qua một ngôi nhà đã được tân trang lại trông khá quen, Tang Lê nhận ra ngôi nhà này, hơi sửng sốt: “Đây là nhà của Thư Niên và Thư Nhiên...
“Đúng, bình thường anh đều sắp xếp người đến quét dọn định kỳ, nếu Nhiên Nhiên được nghỉ sẽ trở về đây ở”
Cây táo ở sân trước vẫn còn đó, Tang Lê nhớ rất rõ trước đây Giản Thư Niên còn trèo lên hái táo cho bọn họ, dưới tàng cây vẫn còn xích đu ngày trước, là nơi Giản Thư Niên thường xuyên ngồi học bài, trước cửa nhà vẫn còn chiếc xe đạp mà Giản Thư Niên dùng để đi học, còn có mấy thứ ghế gỗ, bàn gỗ, đồ trang trí do Giản Thư Niên làm ra.
“Những thứ của Thư Niên anh đều để ở đây, không để cho ai thay đổi vị trí.” Quảng Dã nói.
Rất nhiều hình ảnh lại hiện lên trước mắt Tang Lê, cô buồn bã mỉm cười: “Cảm giác như Thư Niên vẫn còn ở đây vậy, cậu ấy chỉ đang đi xa nhà mà thôi, sau này nhất định sẽ trở về.”
Quảng Dã và Tang Lê nói về những chuyện trong khoảng thời gian mà Giản Thư Niên qua đời, hiện tại nỗi bi thương cũng đã giảm bớt theo thời gian, lúc nhắc lại lần nữa, họ vẫn còn cảm thấy buồn nhưng nhiều hơn là sự tưởng nhớ.
Cuối cùng hai người đi đến rừng cây sam phía sau núi Sam Cẩm, những cây sam cao vút đến tận mây xanh, khắp nơi toàn là lá cây sam màu vàng nâu, dưới ánh hoàng hôn, họ giống như đang tiến vào một vùng biển vàng vậy.
Trong rừng cây sam, Quảng Dã dẫn cô đi đến trước ngôi mộ của Giản Thư Niên.
Trước ngôi mộ đặt mấy bó hoa tươi, hẳn là do du khách trước đó để lại, rất nhiều người sau khi tới đây nghe được câu chuyện của Giản Thư Niên, trong lòng đều rất thương xót cho chàng thiếu niên dịu dàng, lương thiện này, nên đã tự phát đến thăm cậu ấy.
Tang Lê nhìn ảnh chụp của chàng thiếu niên trên tấm bia, một lúc lâu sau mới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng phủi những chiếc lá rụng trên ngôi mộ đi, đặt bó hoa xuống.
“Thư Niên, tớ đến thăm cậu đây.”
Đôi mắt cô đỏ hoe, mở miệng: “Xin lỗi cậu, Thư Niên, sáu năm rồi tớ mới đến thăm cậu...”
Từng hình ảnh hiện lên trong đầu cô, cô nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy ở biệt thự, chàng thiếu niên với làn da màu lúa mạch, dáng người cao gầy, lúc cười lên lộ ra hàm răng trắng vừa dịu dàng lại vừa đẹp trai.
Chóp mũi cô hơi phiếm hồng, khẽ cong môi, nói với Quảng Dã: “Thư Niên rất thích anh, cho nên đối xử với em cũng rất thân thiện, em còn nhớ rất rõ cậu ấy rất thích kể cho em nghe về vẻ đẹp của núi Sam Cẩm, về những chuyện khi cậu ấy còn ở trong núi, đợt nghỉ hè hồi cấp ba em và anh đã cùng tới đây, cậu ấy còn dẫn em đi dạo rất nhiều nơi.
Tang Lê bình tĩnh nở nụ cười: “Em còn nhớ cậu ấy nói ước mơ lớn nhất của cậu ấy là học đại học xong sẽ trở lại núi, phát triển thôn làng ngày càng đi lên”
Quảng Dã nhìn tấm bia, đôi mắt hơi nóng: “Tất cả mọi thứ nơi này đều xây nên vì cậu ấy, anh hy vọng cậu ấy sẽ thích.”
Tang Lê cong môi, nhìn anh: “Cậu ấy nhất định sẽ thích, Quảng Dã, anh đã giúp cậu ấy hoàn thành ước mơ, khu du lịch này mang tên cậu ấy, tất cả mọi người sẽ không quên cậu ấy đâu”
Cậu ấy sẽ sống trong lòng bọn họ, mỗi phút mỗi giây, cậu ấy đều sẽ tiến lên phía trước cùng họ.
Quảng Dã nắm tay cô: “Lúc đó, sau khi Thư Niên qua đời, anh thường xuyên đến đây một mình, khi ấy anh rất hy vọng có em bên cạnh.”
Tang Lê nghe vậy, hốc mắt càng đỏ hơn, nắm chặt tay anh: “Xin lỗi anh, Quảng Dã... Sau này em nhất định sẽ ở cạnh anh.”
Sự chia xa khi đó là niềm nuối tiếc cả đời của họ, từ nay về sau, bọn họ sẽ không để sự nuối tiếc đó tái diễn lần nào nữa.
Ánh nắng trời chiều dần tắt, cả thế giới chìm vào sự giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.
Hai người ngồi trước mộ một lúc lâu, cuối cùng sau khi xốc lại tinh thần, hai người mới trở về.
Quảng Dã nắm tay cô, khẽ cong môi: “Nếu Thư Niên biết chúng ta tái hợp, chắc chắn sẽ rất vui mừng”
Tang Lê cũng cười lộ ra má lúm đồng tiền: “Lúc anh vừa mới bắt đầu thích em, Thư Niên không nói gì sao? Cậu ấy đánh giá em như thế nào?”
“Cậu ấy và Nhiên Nhiên đều rất thích em, hơn nữa em là người anh thích, sao có thể không tốt được?”
Tang Lê cười: “Anh đang tự khen mình đấy à…”
Hai người đi xuyên qua rừng cây sam tràn ngập sắc vàng rực rỡ, gót giày giẫm lên lá rụng phát ra âm thanh loạt xoạt.
Tang Lê nhìn xung quanh: “Nơi này thật là đẹp.”
Cô lấy camera trong túi ra, cười hì hì nói: “Quảng Dã, anh chụp cho em vài tấm ảnh nhé?”
“Được.”
Anh nhận lấy chiếc camera, kêu cô đi lên phía trước, còn anh ở sau chụp hình cho cô.
Tang Lê mặc quần trắng, bên ngoài khoác một cái áo măng tô màu nâu, khuôn mặt trắng nõn, thanh tú, cô nhảy múa, quay đầu nhìn về phía camera, đôi môi đỏ mọng cong lên, làm bộ mặt đáng yêu nhìn anh.
Hình ảnh giữa quá khứ và hiện tại chồng lên nhau, đẹp cứ như là cảnh trong mơ vậy.
Quảng Dã nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, đầy lưu luyến.
Sau đó, cô chạy đến trước mặt anh: “Chụp thế nào rồi?”
Quảng Dã đưa tay ôm cô vào trong ngực mình.
“Quảng Dã..”
Anh rũ mắt nhìn cô, giọng nói vừa trầm vừa dịu dàng: “Tang Lê, anh càng ngày càng muốn nhanh chóng cưới em!”