Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 143



Lời của Quảng Dã lọt vào tai cô, cho dù cô đã biết ý tưởng của anh nhưng Tang Lê vẫn cảm thấy bất ngờ, trái tim như được nạp đầy điện vậy. Đáy lòng cô bị khuấy động, hai gò má nhuộm màu lá rụng, bỗng nhiên cô không nói nên lời, chỉ ngượng ngùng trả lời không ăn nhập gì.

Quảng Dã khẽ cười: “Không muốn gả sao?”

“Không phải...”

Cô vội vàng phủ nhận, lại cảm thấy không đúng lắm: “Làm gì có ai hỏi như anh chứ.”

Quảng Dã bật cười ôm chặt cô.

Sau một lúc lâu, anh buông cô ra, nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng về những chuyện khác, anh chỉ muốn nói cho em biết trước thái độ của anh như thế nào thôi.” 

“Tang Lê, anh nhất định sẽ không thả em đi nữa đâu”

Lúc trước bị buộc phải chia xa, hiện giờ anh sẽ là bến cảng tránh gió để bảo vệ chiếc thuyền nhỏ là cô một cách vững vàng nhất, che mưa chắn gió cho cô cả cuộc đời này.

Tang Lê nhìn thấy ảnh ngược của mình trong đôi con ngươi đen như mực của Quảng Dã, hốc mắt cô hơi nóng lên, khế cong môi.

Quảng Dã khảo sát ở núi Sam Cẩm ba ngày, xử lý công việc bên này, buổi tối tại biệt thự, khi nhóm người giàu mới nổi tán gẫu với nhau, bốn người còn lại mới biết Tang Lê cũng đi, Nhiếp Văn biết được thì cười xấu xa trêu chọc: [Tang Lê, không ngờ cậu lại dính người như thế đó, hai người hiện tại cứ như keo với sơn ấy, hận không thể ở bên nhau cả ngày nhỉ?]

Dụ Niệm Niệm: [Không đúng, nói dính người phải là Quảng Dã dính Lê Lê chứ, Quảng Dã còn muốn đặt Lê Lê vào trong ví tiền, mỗi ngày đều phải mang theo bên mình, khiến cả cuối tuần tớ cũng không thể gặp được cậu ấy.

Trương Bác Dương: [Thời trung học A Dã cũng như vậy, một khi quan hệ giữa cậu ấy và Tang Lê có trục trặc, xung quanh cậu ấy luôn tỏa ra áp suất thấp, khiến tớ không dám nói chuyện với cậu ấy, thật là đau khổ mà.]

Nhiếp Văn: [A Dã nên nghĩ lại đi, cuối tuần này chúng tôi quyết định sẽ đánh cắp Tang Lê ra ngoài, cậu tự chơi một mình đi.]

Tang Lê nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, không nhịn được mà chế nhạo người đàn ông: “Anh xem nè, bọn họ đều cho là anh đang chiếm giữ em.”

Quảng Dã cười cười, vào nhóm trả lời tin nhắn: [Cậu thử xem.]

Nhiếp Văn: [Tôi nghi ngờ cậu muốn ám sát tôi.]

Mấy người trong nhóm đều cười, Lữ Nguyệt: [Các cậu thật quá đáng, phải thông cảm cho đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt chứ, Quảng Dã đang muốn bù đắp lại khoảng thời gian sáu năm đấy.]

Nhiếp Văn: [Vậy phải bù đắp gì đó không ít à nha, A Dã nhớ kiềm chế nhé, thân thể Tang Lê mảnh mai không thể chịu được đâu.]

Bất thình lình xảy ra tình huống 18+, cả nhóm cười điên cuồng, Tang Lê đang nằm trong lồng ngực Quảng Dã, hai gò má cô ửng đỏ, nhìn vào đôi mắt anh cô không nhịn được bật cười: “Anh nhìn thấy trong nhóm đang thảo luận gì không.”

Quảng Dã kiềm khóe môi lại, hổ khẩu ôm chặt eo cô: “Đối diện là em sao anh có thể kiềm chế được?”

Hiện tại hai người ngày càng thân mật hơn, cũng càng thêm đồng điệu, trong xương cốt người đàn ông đầy sự xấu xa và hoang dã, ở phương diện này lại vừa hung dữ vừa mãnh liệt, mà Tang Lê vẫn có thể thừa nhận hết tất cả, hơn nữa một Tang Lê vừa ngây ngô vừa ngại ngùng lại buông thả từng chút một trước mắt anh, bộ dạng quyến rũ đó của cô khiến anh càng thêm điên cuồng.

Tóm lại, mệt thì đúng là mệt, nhưng hạnh phúc cũng rất hạnh phúc.

Vài ngày sau, Quảng Dã xử lý xong mọi việc ở núi Sam Cẩm, anh trở về cùng Tang Lê.

Trở lại Vân Lăng, Quảng Dã lãnh đạo Vân Chiêm đẩy mạnh việc hợp tác mới, Tang Lê cũng vội vàng trở về studio mở lớp và tiến hành giai đoạn chuẩn bị cho buổi biểu diễn tiếp theo, tuy rằng đang yêu đương nhưng hai bên cũng không để chậm trễ chuyện công việc của bản thân, giống như sau khi hai người thích nhau thời trung học, họ đều hướng đến những mục tiêu cao hơn, để bản thân ngày càng trở nên tốt hơn.

Một ngày nào đó giữa tháng mười hai, Quảng Dã nhận được thông báo cuối tuần này là kỷ niệm ngày thành lập của trường đại học Vân Lĩnh, mời anh về trường cũ tham dự, Quảng Dã đã tốt nghiệp với thành tích xuất sắc ở đại học Vân Lĩnh, cũng là một nhân vật nổi tiếng của ngành tài chính, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, những đàn em kia đều rất muốn được gặp lại anh.

Tang Lê khẽ giật mình, Quảng Dã khẽ xoa mặt cô: “Em còn chưa đến đại học Vân Lĩnh cùng anh đấy, không muốn đi coi thử thế nào sao?”

Đó vốn là trường đại học mà cô luôn ngưỡng mộ trong lòng, cũng là nơi mà bọn họ muốn nắm tay nhau trải qua thời gian bốn năm.

Đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn khát khao nơi này.

Tang Lê gật đầu, ánh mắt sáng như trăng rằm: “Không thể dùng thân phận là học sinh của trường được, nhưng cũng may là có thể hưởng ké tí ánh sáng của anh”

Anh nhìn cô chăm chú: “Đúng vậy, thân phận người nhà.

Cô xấu hổ: “Còn chưa phải đâu.

“Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Vài ngày sau, vào sáng thứ bảy, Quảng Dã dẫn Tang Lê theo đi về hướng đại học Vân Lăng.

Xe chạy vào sân trường, ánh mắt Tang Lê đã bị hấp dẫn bởi cảnh sắc nơi này, trường học cách bờ biển rất gần, nhìn từ xa, mặt biển xanh lam dưới ánh nắng mặt trời giống như một mặt gương lấp lánh ánh vàng, sóng biển êm dịu gợn sóng nhẹ như đang múa, nó phản chiếu lại màu xanh lam, kéo dài về phương xa rồi hòa cùng với sắc xanh của bầu trời, không thấy được đâu là ranh giới giữa trời và biển nữa.

Sân trường đại học Vân Lăng đẹp như một khu danh lam thắng cảnh, vị trí kề sát bên bờ biển, tầm nhìn rộng mở, phong cảnh đẹp không sao tả được, Tang Lê vô cùng thích biển nên không nhịn được tán thưởng: “Nếu được học ở đây bốn năm thì quá tốt rồi, mỗi ngày đứng ở ban công ký túc xá cũng có thể nhìn thấy cảnh biển.” 

Quảng Dã khẽ cười: “Khiến nhà của chúng ta không thể nhìn được cảnh tương tự rồi.”

Cô cười cười, đỗ xe xong hai người bước xuống, nhìn xung quanh một vòng: “Hôm nay trường học đông người thật”

“Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này tổ chức khá lớn.”

Quảng Dã nắm tay cô đi về phía trước, dọc theo đường đi anh giúp cô chụp rất nhiều ảnh, để giữ lại làm kỷ niệm, cuối cùng cô kéo anh cùng selfie, Quảng Dã ôm cô, cúi người để có thể lọt vào khung hình: “Lúc còn ở trường học anh toàn nhìn người khác chụp ảnh tình nhân, rốt cuộc hôm nay cũng đến lượt anh rồi”

Tang Lê cong mắt: “Vậy chúng ta chụp nhiều nhiều vào”

Hai người cứ đi thẳng về phía trước, gặp được Giản Thư Nhiên đang đi tìm bọn họ sau khi nhận được tin nhắn, Giản Thư Nhiên mới ăn sáng ở căn tin xong đi ra, thế mà phía sau cô ấy còn có Nhiếp Văn đang đi theo.

Đúng là nơi nào có Giản Thư Nhiên nơi đó có Nhiếp Văn mà....

Giản Thư Nhiên đưa trà sữa mới mua chia cho bọn họ, Tang Lê trêu chọc hai người gần đây tần suất nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau rất cao, Quảng Dã chọc ghẹo Nhiếp Văn: “Cậu là người của đại học Vân Lăng à?”

Nhiếp Văn nở nụ cười: “Tôi chỉ tới đây ăn chực thôi, không được sao? Hơn nữa, Tang Lê cũng không phải người của đại học Vân Lăng mà.”

Giản Thư Nhiên: “Vậy thì không đúng rồi, lúc trước chị Tang Lê đã thi đậu vào đại học Vân Lăng rồi, còn anh thì rất dễ bị đuổi ra đó.”

“Không phải chứ, Giản Thư Nhiên, rốt cuộc em đứng phía nào đó...

Tang Lê và Quảng Dã đều bật cười, Giản Thư Nhiên không thèm để ý đến Nhiếp Văn, vui vẻ nắm tay Tang Lê: “Chị Tang Lê, trong lòng anh A Dã chắc hẳn đã vô số lần hy vọng có thể đưa chị đến đại học Vân Lăng, cuối cùng giấc mơ của anh ấy đã trở thành sự thật rồi.”

Tang Lê cười: “Chị cũng mong đợi từ lâu rồi, hôm nay em có bận gì không?”

“Cũng không bận lắm, tối nay khoa có tổ chức tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, em phải đi luyện tập.

"Ừ.”

Tán gẫu với nhau thêm vài câu, Giản Thư Nhiên muốn rời đi, khuôn mặt cô ấy ửng đỏ nhìn Nhiếp Văn: “Em phải đi tập luyện đây, vậy anh đi dạo với hai anh chị ấy hay sao?”

“Anh đi theo để làm bóng đèn à?"

Quảng Dã khẽ nói: “Muốn đi cùng Nhiên Nhiên thì cứ nói thẳng ra, tuy cậu đi theo chúng tôi đúng là làm bóng đèn thật.”

Nhiếp Văn hận không thể đấm người này một cái: “Cậu cút đi..”

Nhiếp Văn rời đi cùng Giản Thư Nhiên, Tang Lê mỉm cười thu hồi ánh mắt: “Cảm thấy hai người bọn họ thực sự rất xứng đôi, Nhiếp Văn rất quan tâm đến Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên cũng có tình cảm với cậu ấy."

Quảng Dã ôm bả vai cô, khẽ cong môi: “Nhiếp Văn làm gì cũng không theo lẽ thường nhưng chỉ ngoại trừ Nhiên Nhiên.

Ngày thường tuy hay gây chuyện, nhưng Quảng Dã biết Nhiếp Văn là người như thế nào, giao em gái mình cho người anh em này, Quảng Dã thấy rất yên tâm.

Đi đến tòa nhà hành chính, Quảng Dã dẫn Tang Lê đi gặp giáo viên của mình trước, trong khi nói chuyện với nhau, cô mới biết thành tích khi còn đi học của Quảng Dã, cô cảm thán: “Quảng Dã, tuy em không học ở đại học Vân Lăng nhưng em vẫn thấy rất vui mừng, anh đã thực hiện được giấc mơ của em ở đại học Vân Lăng.”

Nhìn thấy anh tuyệt vời như vậy, cô cũng cảm thấy rất tự hào.

Gặp giáo viên xong, bọn học cũng gặp được rất nhiều đàn em, mọi người thấy Quảng Dã nắm tay một cô gái, trố mắt nhìn nhau không nói nên lời.

Không ngờ Quảng Dã, con người khó theo đuổi nhất trong truyền thuyết lại có bạn gái!

Có vài người đã từng thấy ảnh Tang Lê trong vòng bạn bè của Quảng Dã, hiện giờ nhìn thấy tận mắt, phát hiện cô còn đẹp hơn trong ảnh nhiều, đứng bên cạnh Quảng Dã hai người cứ như là một đôi do trời đất tạo nên, nhất thời khiến cho người bên ngoài thấy rất ghen tị.

Có người post ảnh của hai người họ lên trên mạng, mọi người nhìn thấy ảnh chụp của Tang Lê, có người nhận ra thân phận của cô, chỉ nói hai người ở bên nhau quả thật rất đẹp đôi, ánh mắt của Quảng Dã đúng là không phải cao bình thường mà.

Các học sinh tụ tập lại trò chuyện với nhau, có người tò mò hỏi: “Đàn anh Quảng Dã, nghe nói anh và bạn gái mình biết nhau khi còn học cấp ba?”

Đại học Vân Lăng cũng có học sinh của Giang Vọng, những câu chuyện về Quảng Dã được truyền đi rất nhanh.

“Ừ” Quảng Dã trả lời.

“Nhân duyên của hai người là được kết vào năm đó à?”

Quảng Dã nhìn Tang Lê, khẽ cười: “Lúc trước thành tích của cô ấy rất tốt, tôi muốn đuổi kịp cô ấy nên mới thi vào đại học Vân Lăng”

“Ái chà, khó mà tưởng tượng được bộ dạng theo đuổi người ta của Quảng Dã là như thế nào ha ha ha..”

Tán gẫu xong, Tang Lê và Quảng Dã rời đi trước, Tang Lê đưa mắt nhìn anh, trêu ghẹo nói: “Quảng Dã, em cũng chưa cảm nhận được anh đã theo đuổi em như thế nào đâu.” 

“Không cảm nhận được?”

Cô vừa kiêu ngạo vừa nũng nịu nói: “Đúng vậy, lúc đó anh nói rõ xong vài ngày sau chúng ta đã chiến tranh lạnh, sau nữa trời mưa anh lại đi đua xe, trong lòng em thấy rất hoảng sợ nên chạy ra khỏi nhà tìm anh, cảm giác khi đó em cũng đã thích anh rồi, anh cũng không cần cố gắng gì nhiều”

Quảng Dã không nói gì liếc cô một cái: “Sao, những chuyện tốt anh bí mật làm cho em trước đó, em đều quên hết rồi? Cái này mà còn không gọi là theo đuổi à?”

Tang Lê không nhịn được bật cười: “Không tính, theo đuổi người ta thì phải quang minh chính đại, lén lút như thế thì kêu là yêu thầm thôi.”

Quảng Dã đưa tay ôm cái ót của cô kéo cô vào trong lồng ngực mình, rồi cúi đầu hôn lên môi cô, một cơn gió thoảng qua, ánh mặt trời xuyên qua lá cây tạo nên những đốm sáng loang lổ trên người họ.

Xa xa còn có bạn học, hai gò má Tang Lê bỗng chốc đỏ bừng cả lên, Quảng Dã dừng lại, cà lơ phất phơ hỏi lại: “Như vầy đã đủ quang minh chính đại chưa?”

Cô mặt đỏ tai hồng. 

Người này...

Đi dạo một vòng quanh sân trường, buổi chiều trường học có hoạt động trồng cây mùa đông, mùa đông trồng cây sẽ không ảnh hưởng đến chất dinh dưỡng của cây cối, cũng cho cây trồng có đủ thời gian để thích nghi với hoàn cảnh, đợi qua sang năm thời tiết ấm trở lại, một mầm cây nhỏ cũng có thể nhanh chóng khỏe mạnh lớn dần.

Học sinh đã tốt nghiệp rồi cũng có thể tham gia, Quảng Dã hỏi Tang Lê muốn tham gia hay không, cô gật đầu như giã tỏi: “Cùng anh trồng một cái cây ở đại học Vân Lăng cũng rất tốt, sau này mỗi năm chúng ta đều có thể đến xem nó.”

Tuy hai người không thể cùng nhau học ở đại học Vân Lăng, nhưng cùng lưu lại một cái cây cũng rất có ý nghĩa.

Quảng Dã nhận một cây bạch quả con, hai người ngồi xổm xuống, dùng cái xẻng đào đất, Tang Lê chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn anh nói: “Chúng ta xem đây là cây trồng chung với Thư Niên, được không?” 

Con ngươi đen như mực của Quảng Dã như muốn tan chảy thành nước: “Được.”

Đào đất xong, hai người lại rắc một lượng phân bón vừa đủ vào trong hố, rải một lớp đất dày lên, tiếp theo đặt cây con vào trong đó, sau đó dùng đất lấp hố lại, san phẳng mặt đất rồi tưới nước.

Cuối cùng, Tang Lê lấy một thẻ gỗ do tình nguyện viên đưa, viết lên mặt thẻ gỗ mấy cái tên một cách cẩn thận...

Giản Thư Niên, Quảng Dã, Tang Lê.

Cô treo tấm thẻ gỗ lên trên cây.

“...Tôi rất vui mừng khi có thể thi đậu đại học, hơn nữa sau này còn được học chung trường với các cậu, chúng ta có thể đi học cùng nhau, tốt nghiệp cùng nhau, thật là tốt.”

Những lời Giản Thư Niên từng nói lại vang lên bên tai, đôi mắt Tang Lê hơi ướt, chốc lát cô lại khẽ cười nhìn Quảng Dã: “Anh nói xem có tồn tại không gian song song không nhỉ, trong thế giới nào đó, Thư Niên vẫn còn sống, em cũng không xuất ngoại, ba người chúng ta đều học ở đại học Vân Lăng?”

Thế giới đó không có nhiều sự nuối tiếc và đau khổ như vầy, hết thảy mọi thứ đều rất tốt đẹp.

Quảng Dã ôm lấy bả vai cô, một lúc sau mới dịu dàng nói: “Anh tin rằng chắc chắn có một nơi như vậy.”

Ban ngày Quảng Dã đưa Tang Lê đi dạo một vòng quanh trường, lại nếm thử thức ăn trong căn tin trường học, đi đến phố Sinh Viên bên cạnh, buổi tối thì tham dự tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, xem như là Tang Lê đã được trải nghiệm cuộc sống ở đại học Vân Lĩnh.

Quảng Dã nói, sau này nếu cô muốn đến đây thì lúc nào anh cũng có thể đưa cô đến, Tang Lê vui vẻ đồng ý, sau khi đi một chuyến này, những tiếc nuối trong lòng cô đã được bù đắp rất nhiều.