Mùi thơm ngọt ngào của quả lê trộn lẫn với mùi rượu tràn ngập căn phòng, bầu không khí dần ấm lên ủi phẳng kết cấu, hơi nước chưa bốc hơi hoàn toàn tạo cảm giác ẩm ướt.
Tang Lê giống như quả lê nhỏ màu xanh bị treo lơ lửng trên cành cây, hai má bởi vì lời nói của Quảng Dã mà hồng hào mềm mại, trên hàng mi đọng lại những giọt nước long lanh, nghe thấy lời này, cô khịt mũi: "Không phải vậy.."
Quảng Dã dùng sức vỗ mông cô mạnh hơn một chút, anh cắn tai cô, hơi thở phả ra hơi nóng: "Không phải? Đút vào thoải mái như vậy, còn chảy nước mắt nữa mà vẫn không thừa nhận à?"
Những giọt nước trên lông mi Tang Lê run rẩy rơi xuống, ngay cả khi say, cô vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông này xấu xa đến thế nào, khẽ mắng: "Quảng Dã, anh... anh bắt nạt em..."
"Ai khiêu khích anh trước chứ hả?"
Anh lật cô lại ôm thật chặt, ở sau lưng cô run rẩy cất giọng khàn khàn: "Ngoan ngoãn nhận lấy đi"
Những ngón tay mảnh khảnh xanh nhợt nhạt của Tang Lê nắm chặt gối, cảm giác trong tim tựa như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, tim đập loạn như muốn vọt lên cổ họng.
Mây mưa nửa ngày, Tang Lê đột nhiên ngừng lại không lên tiếng nữa liền bị anh lật người, anh nắm chặt cổ tay cô, nụ hôn ngập tràn tình yêu rơi xuống như mưa.
Anh dùng lòng bàn tay giữ đỉnh đầu của cô lại không để cô bị đụng vào.
Sự tàn nhẫn xen lẫn với vẻ dịu dàng, độ tương phản đạt đến đỉnh điểm.
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Tang Lê cảm thấy mình giống như cá nhỏ cuối cùng cũng được ngoi lên mặt nước để tận hưởng chút oxy, môi cô bị hôn đến đỏ bừng, cô cảm thấy "no" rồi nên lười biếng cất giọng: "Có phải kết thúc rồi không?"
Quảng Dã cười: "Vẫn còn sớm, làm gì đã kết thúc chứ?"
Tang Lê quả thực là một bảo bối, hoàn toàn không cần tốn chút sức lực nào đã ngoan ngoãn đầu hàng, huống hồ ở trước mặt một Quảng Dã điêu luyện như vậy lại càng không thể chịu nổi.
Anh kéo chăn bọc lấy họ, trầm giọng nói: "Lê Lê, gọi tên anh đi."
Giọng nói của cô chính là loại cổ tốt nhất.
Tang Lê mơ hồ nhìn anh, thanh âm ngọt ngào như kẹo đường tan chảy, vẫn nghe lời nói: "Quảng Dã.."
Lòng bàn tay anh vuốt ve sau lưng cô, cắn nhẹ vào tai cô: "Thích Quảng Dã không?"
"Thích..."
Cô cắn yết hầu của anh: "Quảng Dã rất lợi hại..."
Hơi thở và ánh mắt của anh đột nhiên trở nên nặng nề, anh ôm chặt cơ thể cô, cười ngốc: "Tang Lê, nếu biết sớm như vậy thì thi đại học xong anh đã "ăn" em rồi, sao lại biết dụ dỗ người khác như vậy chứ?" Cô thở ra như cá nhỏ phun bong bóng, hai má ửng đỏ, dưới chăn bông, làn da của cô trắng đến phát sáng, anh dụ dỗ nói: "Ôm anh chặt vào."
Anh thấp giọng dạy cô phải làm gì, cô đều làm theo từng bước từng bước, hơi thở nặng nề hòa quyện, cô trèo lên vai anh, đôi mắt đen của Quảng Dã nhìn cô chằm chằm, những giọt mồ hôi nhỏ giọt từ đường viền quai hàm của anh: "Chúng ta tiếp tục đi"
Bóng đêm chìm vào đáy biển lại từ từ trồi lên.
Ngày hôm sau, mặt trời ló dạng, ngoài cửa sổ trời đã sáng, chim hót líu lo nhưng gian phòng bên trong lại vô cùng yên tĩnh.
Ngọn đèn sàn được pha loãng bởi ánh sương mai, bên trong căn phòng mông lung mập mờ tựa như khu rừng sương mù đầu xuân.
Bên ngoài ánh nắng càng lúc càng sáng, mí mắt Tang Lê cảm nhận được ánh sáng nên cô trở mình, lại cảm giác bị ôm vào trong ngực lần nữa, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của chàng trai: "Dậy rồi sao?"
Cô mơ màng mở mắt ra liền nhìn thấy Quảng Dã đang nghiêng người thích thú nhìn cô.
Tang Lê cử động một chút, lại phát hiện cơ thể vốn đã mệt mỏi vì tập múa tối qua nay lại càng đau nhức yếu ớt giống như vừa luyện Thái Cực Quyền, hai má đỏ bừng xấu hổ: "Mệt chết em rồi"
Tại sao người đàn ông này lại mạnh mẽ như vậy, cô bị anh bóp eo đến đau nhức...
Quảng Dã mỉm cười: "Tối qua em không uống nhiều đến mức quên mọi thứ đấy chứ?"
Cô vùi mặt vào trong chăn: "Quên rồi..."
"Thật sao?"
Thật ra cô có quên một chút, nhưng hầu hết cô vẫn nhớ.
Quảng Dã ôm cô, thì thầm vào tai cô: "Quên hết dáng vẻ của mình tối qua rồi sao? Em có biết em suýt nữa đã ép khô anh không?" Hai má cô đỏ bừng, chàng trai bất cần cong môi: "Sau này anh không cản em uống rượu nữa, muốn uống cứ uống." Tang Lê kéo chăn xuống, xấu hổ đấm anh một cái: "Bắt nạt em nhân lúc say mà anh tự hào quá nhỉ.."
Anh trầm giọng cười: "Bảo bối, em có biết có vài lời chỉ có lúc say em mới nói ra không? Vừa say liền thích làm nũng"
Giống như lần trước, nếu không phải cô uống say mà tỏ tình nói yêu anh, bọn họ cũng không thể quay lại nhanh vậy được.
Tang Lê mơ hồ nhớ lại dáng vẻ của mình đêm qua, quả thực khi cô uống nhiều rượu thì bản tính của cô không còn nhút nhát nữa mà trở nên bạo dạn hơn, thoải mái hơn khi ở trước mặt anh.
Đêm qua cô rất hợp tác, cô coi anh như bạn trai mà chơi bập bênh khiến Quảng Dã vì cô mà phát điên.
Bây giờ tỉnh rượu, sự ngại ngùng cũng chậm rãi ập tới, hai má cô vì anh mà đỏ bừng, cô cố gắng lật người giả chết, ai ngờ Quảng Dã lại xốc cô lên, cúi người nắm lấy đầu gối cô, cô sững sờ: "Quảng Dã... "Kiểm tra một chút." Anh lười biếng cười: "Không phải tối qua em cứ khóc nói sắp hỏng rồi hả? Để anh kiểm tra xem có hỏng không."
Tang Lê đỏ mặt rồi lan dần đến cổ.
Sao tối qua lời nào cô cũng nói ra được thế...
Trong lúc Quảng Dã giúp cô kiểm tra, anh chơi xấu cử động chậm lại, Tang Lê cảm nhận được ánh mắt như lửa của anh, cô cắn chặt môi, mặt đỏ bừng như muốn chảy máu, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy: "Quảng Dã.."
Anh lại ôm lấy cô, cười xấu xa lại gần bên tai cô: "Chưa hỏng đâu, không sao cả."
Cô đỏ mặt, anh nói: "Là nó tối qua quấn lấy muốn ăn, biết không?"
Ban đầu là sợ hãi, dù sao anh cũng thật sự có thiên phú hơn người, cho dù chỉ một nửa cô cũng không chịu nổi, nhưng hiện tại càng ngày càng quen thuộc với đối phương, sự thèm ăn của cô tăng lên từng chút một, thậm chí cô còn bắt đầu chủ động đòi ăn.
Tang Lê bị anh ôm trong ngực, chớp mắt ngấn nước nhìn anh, thì thầm: "Vậy có phải ai đó cảm thấy lực bất tòng tâm rồi không?"
Anh cười: "Em kiểm tra thử xem?"
Cô lại bị anh hôn, hai thở của hai người đan xen, cả căn phòng tràn ngập hơi ấm.
Một lúc sau, anh khó khăn lắm mới dừng lại, không dám giày vò cô nữa: "Không quấy em nữa"
Anh đứng dậy, bế cô đi rửa mặt, Tang Lê thấp giọng lẩm bẩm: "Cởi khăn tắm ra đi, em còn phải đi tắm nữa."
"Không phải tối qua giúp em tắm qua rồi sao?"
"Vừa nãy lại.... lại..."
Cô thì thầm gì đó vào tai anh, anh đưa tay ra, lông mày và đôi mắt gợn sóng như mực, anh ôm cô tựa vào tủ quần áo, khàn giọng: "Tang Lê, em thật sự không muốn anh bỏ qua cho em đúng không?"
Đôi mắt hạnh của cô ngấn nước: "Không được không được...
Làm nữa sẽ hỏng thật đấy...
Thật sự vẫn chưa làm đủ, anh bóp lấy vòng eo mềm mại của cô, hôn cô mãnh liệt một lúc mới đè xuống sự khô nóng trong lòng, khàn giọng cười khẽ: "Tang Lê, có em ở đây, ông đây đoán chừng thật sự phải bồi bổ rồi."
Cô không dám khiêu khích anh.
Anh bế cô vào phòng tắm để giải quyết, cuối cùng hai người cũng đi ra sau khi tắm rửa xong rồi thay quần áo và dọn dẹp phòng, Tang Lê theo Quảng Dã ra ngoài, phát hiện biệt thự sáng sớm rất yên tĩnh, khi xuống lầu chỉ thấy một mình Bùi Thầm đang làm việc ở phòng khách.
Bùi Thầm nói Lương Chi Ý còn đang ngủ, Tuyên Hạ cũng chưa tỉnh, những người khác đêm qua hầu hết đã rời đi, trong biệt thự cũng không còn lại bao nhiêu người.
Bùi Thầm nói đi chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ, Quảng Dã cũng cùng đi, thế là Tang Lê nghỉ ngơi ở phòng khách, một lúc sau Lương Chi Ý mới ngủ dậy, đi xuống lầu: "Tang Lê, cậu dậy rồi à, cậu uống rượu có bị đau đầu không?"
"Cũng tạm, cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao, tối qua cậu uống còn nhiều hơn tớ mà."
Nhìn thấy hai chàng trai ở trong bếp, Lương Chi Ý hài lòng gật đầu: "Được đấy, con trai nên có đức hạnh như vậy"
Tang Lê cười, hai cô gái hàn huyên với nhau, chợt nhớ còn chưa thêm phương thức liên lạc nên vội vàng thêm Wechat: "Tang Lê, sau này liên lạc nhiều vào nhé, nếu rảnh thì tớ sẽ đến Vân Lăng tìm cậu." "Được, cậu tới tớ sẽ dẫn cậu đi chơi."
"Hi hi hi được đó."
Buổi sáng, Tang Lê và Quảng Dã ở lại trang viên một lúc lâu, sau đó Tuyên Hạ dậy dẫn họ, Lương Chi Ý và Bùi Thầm đánh golf ở gần đó, ở lại sơn trang chơi thêm một ngày nữa.
Năm người trò chuyện vui vẻ, Tang Lê rất thân thiết với bọn họ, cô thấy ai cũng hòa đồng, đặc biệt là Lương Chi Ý, nghe nói cô ấy cũng là con gái của một gia đình giàu có nhưng lại không hề kiêu ngạo chút nào.
Mấy người họ hẹn nhau có thời gian rảnh lại ra ngoài chơi, cuối cùng Trừng Vũ cũng đã xong việc ở Lâm Thành, Quảng Dã và Tang Lê quay về Vân Lăng.
Trừng Vũ thuận lợi mở lớp ở Vân Lăng, Vân Chiêm cũng đã hoàn thành tất cả các công việc.
Thời gian đang dần đến những ngày cuối năm, cửa ải cuối năm sắp tới.
Vốn dĩ mỗi năm tết đến Quảng Dã đều sẽ cùng Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đến Hồ Châu đón năm mới với Phạm Mạn Chi, năm nay Phạm Mạn Chi muốn Quảng Dã và Tang Lê cùng về nhưng năm mới Tang Lê phải đón tết cùng Liên Vũ Châu, Quảng Dã thấy vậy thì nói: "Anh cùng em về Đài Thông nhé."
Tang Lê ngạc nhiên: "Anh không về nhà cũ đón năm mới sao?"
Quảng Dã nheo lông mi lại, xoa đầu cô: "Chỉ muốn ở bên em thôi"
Tang Lê có thể cảm nhận được có lẽ Quảng Dã vẫn còn giận Phạm Mạn Chi nên mới không muốn về.
Trong lòng Tang Lê cũng cảm thấy khó chịu nên khuyên anh tốt xấu gì cũng nên về nhà ăn bữa cơm nhưng Quảng Dã không đồng ý.
Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy biết chuyện, tự biết không khuyên nổi chỉ đành để bọn họ đón năm mới ở Đài Thông.
Hai người ở lại Đài Thông đến mồng một Tết, đêm mùng một Tết bọn họ về lại Vân Lăng ăn bữa cơm đoàn viên với Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, sáng nay bọn họ mới từ Hồ Châu về, bởi vì Phạm Mạn Chi được mấy người con khác dẫn ra nước ngoài ăn Tết.
Buổi tối, Tang Lê và Quảng Dã ở lại biệt thự qua đêm, ăn cơm xong Quảng Dã và Quảng Minh Huy đi uống trà, Tống Thịnh Lan chuẩn bị đồ Tết cho Tang Lê, bảo bọn họ mấy ngày nữa mang về chung cư, bên trong có rất nhiều thứ để Tang Lê bồi bổ: "Dì thấy gần đây sắc mặt cháu hồng hào hơn rồi, cháu thấy cơ thể có tốt hơn chút nào không?"
Tống Thịnh Lan nhẹ giọng bày tỏ sự lo lắng, Tang Lê mỉm cười gật đầu: "Gần đây cháu ăn ngủ tốt lắm ạ, dì lại tặng cháu nhiều đồ thế này, hiện tại cơ thể cháu ổn rồi ạ."
Tống Thịnh Lan cười: "Tốt hơn là được rồi, dì lo cháu gầy quá sức miễn dịch quá thấp, dễ bị bệnh, đúng rồi, cháu đi theo dì, dì cho cháu cái này"
Tang Lê đi theo Tống Thịnh Lan tới thư phòng, Tống Thịnh Lan lấy từ trong ngăn kéo một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Tang Lê: "Cái này là bộ trang sức phỉ thúy, cho cháu này."
Trong hộp có một chiếc vòng phỉ thúy, một mặt dây chuyền phỉ thúy và một đôi vòng tay, kết cấu phỉ thúy tinh tế, tinh khiết và trong trẻo, sờ vào vừa nhẹ vừa mịn, rõ ràng là một món quà cao cấp, Tang Lê vội nói cô không thể nhận món quà đắt tiền như vậy nhưng Tống Thịnh Lan bảo cô nhất định phải nhận.
"Cái này là bà nội Tiểu Dã nhờ dì chuyển lại cho cháu."
Tang Lê ngơ người.
Tống Thịnh Lan nói, ở Hồ Châu có phong tục địa phương bà nội tặng phỉ thúy cho cháu dâu vào dịp năm mới, mặc dù bây giờ Tang Lê và Quảng Dã vẫn chưa bàn chuyện kết hôn nhưng việc hai đứa trẻ kết hôn chỉ là vấn đề thời gian, cái này cũng đại biểu cho việc Phạm Mạn Chi đã chấp nhận Tang Lê.
"Kể từ trận cãi nhau lần trước của Tiểu Dã và bà nội, bà nội Tiểu Dã đã biết trước kia mình phạm sai lầm, mấy thực phẩm chức năng và thuốc dạ dày đó đều là bà ấy nhờ dì tặng cho cháu, sợ cháu không nhận nên mới nhờ dì thay mặt, bà nội Quảng Dã cảm thấy có lỗi với cháu, lại không biết nên làm thế nào để cháu và Tiểu Dã tha thứ cho bà ấy."
Hiện tại Quảng Dã không muốn gặp Phạm Mạn Chi, chỉ muốn cùng Tang Lê về nhà đón tết, có thể biết được Phạm Mạn Chi khổ sở thế nào.
"Bà nội Tiểu Dã quá mạnh mẽ độc đoán, cho là chuyện gì cũng có thể quyết định, không ngờ lại không lay chuyển được Quảng Dã"
Tống Thịnh Lan thở dài: "Nhìn thấy họ như vậy, trong lòng dì cũng không thoải mái"
Tang Lê nheo mắt: "Cháu hiểu rồi."
Thật ra Quảng Dã chiến tranh lạnh với Phạm Mạn Chi thì trong lòng anh cũng không dễ chịu, anh cũng không cảm thấy vui vẻ gì khi trừng phạt Phạm Mạn Chi như vậy, giống như mối quan hệ với Quảng Minh Huy ban đầu vậy.
Nói cho cùng, Phạm Mạn Chi là bà nội ruột của Quảng Dã, tình thân không thể vứt bỏ,
Quảng Dã bản chất cũng là một đứa cháu tốt.
Nhìn Quảng Dã vì cô mà ầm ĩ đến như vậy, Tang Lê cũng đau lòng.
Điều cô quan tâm nhất là liệu Quảng Dã có hạnh phúc không.
Tống Thịnh Lan nắm tay Tang Lê, bà cong khóe môi: "Có điều bà nội Tiểu Dã cũng nói rồi, bà ấy tặng cháu phỉ thúy không phải để ép buộc cháu tha thứ cho bà ấy, chỉ là bà ấy nói, ngoài cháu ra không ai có thể khiến Tiểu Dã yêu thích như vậy nữa, lúc đầu là bà ấy coi nhẹ sự quan trọng của cháu đối với Tiểu Dã, hiện tại bà ấy chỉ hy vọng các cháu có thể tốt đẹp."
Tang Lê nhẹ nhàng đáp lại.
Cuối cùng, Tang Lê đem phỉ thúy về phòng ngủ, Quảng Dã nhìn thấy liền nói: "Mẹ anh đưa cho em à?"
"Không phải, là bà nội anh, dì nói trước đây mấy thứ thực phẩm bổ sung cũng là bà nội cho em bồi bổ thân thể đấy."
Quảng Dã từng nghe qua phong tục tặng phỉ thúy, nghe vậy ánh mắt khẽ động, quay mặt đi, không lên tiếng.
Tang Lê nhẹ nhàng kéo tay Quảng Dã: "Mấy ngày nữa là tết Nguyên Tiêu, hay là anh về nhà cũ ăn cơm cùng với chú dì đi?"
Quảng Dã quay đầu nhìn cô: "Em thế này là bị mua chuộc rồi à?"
Tang Lê không nhịn được cười, nhẹ nhàng dỗ dành anh: "Cái gì mà bị mua chuộc, em đang nghĩ cho dù thế nào thì anh cũng đã một năm không về rồi, hơn nữa nghe nói cô bảy với dì tám của anh đều về nước rồi, anh không đi, vậy bọn họ sẽ nghĩ thế nào về em đây?"
Quảng Dã ôm lấy cô: "Anh quan tâm họ nghĩ thế nào làm gì."
Tang Lê cảm nhận được anh vẫn còn vì chuyện lúc trước mà đau lòng thay cô, cô cười xoa đầu anh, dịu dàng nói: "Cứ coi như trở về ăn bữa cơm đi, không nói chuyện cũng không sao, tóm lại trở về gặp một chút đi mà, bà nội cũng lâu rồi không gặp được anh."
Chàng trai không nói chuyện.
Tang Lê nghĩ, có nhiều chuyện vẫn phải tiến hành từng bước, trong lòng Quảng Dã khó chịu không đơn thuần chỉ vì những chuyện mà cô phải chịu đựng mà còn vì rất nhiều đau đớn và đau khổ trong lòng trong sáu năm họ chia tay.
Thực ra cô cũng đã dần buông bỏ rồi, nhìn người lớn tuổi trong nhà như vậy cô cũng không tính toán nữa, nhưng Quảng Dã vẫn cần chút thời gian, chuyện này cũng phải mất một khoảng thời gian nữa mới trôi qua.
Tết Nguyên Tiêu hai tuần sau, cuối cùng Quảng Dã cũng vẫn về nhà cũ.
Tuy Quảng Dã vẫn còn lạnh lùng, rõ ràng vẫn còn đang giận nhưng Phạm Mạn Chi nhìn thấy cháu đích tôn bảo bối của mình quay về đã đỏ mắt, trong lòng đều là nỗi mong nhớ.
Tống Thịnh Lan nói với Phạm Mạn Chi là Tang Lê khuyên Quảng Dã quay về, Phạm Mạn Chi nghe xong sững sờ một lúc lâu rồi thở dài: "Ban đầu mẹ thực sự nhìn lầm rồi."
Cuối cùng bà ấy cũng hiểu ra, điều quan trọng hơn hoàn cảnh gia đình chính là tính cách của một cô gái, đứa nhỏ lương thiện hiểu chuyện như vậy mà ban đầu bà lại nỡ đuổi đi, suýt chút nữa thì gây ra sự tiếc nuối không thể bù đắp cho hai đứa nhỏ.
Quảng Minh Huy cảm khái trêu ghẹo: "Mẹ, mẹ phải biết mắt nhìn của cháu trai cưng của mẹ vừa cao vừa kén chọn, cô gái mà nó thích nhiều năm như vậy có thể kém được sao?"
Phạm Mạn Chi đè nén chua xót trong cổ họng, gật đầu: "Đúng vậy, Tang Lê là một cô gái tốt."
Quảng Dã ở lại nhà cũ một ngày, lúc quay về, Phạm Mạn Chi với mái tóc bạc đang được người khác đỡ lấy nói với anh: "Tiểu Dã, lúc nào rảnh thì dẫn Lê Lê về ăn cơm nhé, bà nội muốn gặp các cháu.”
Bà ấy muốn xin lỗi Tang Lê lần nữa.
Quảng Dã nghe vậy, mắt đen hiện lên gợn sóng.
Sau Tết Nguyên tiêu, một năm mới xem như chính thức mở màn.
Từ đông chuyển xuân, vạn vật đang ngủ say bị đánh thức bởi nhiệt độ dần ôn hòa, ban đêm dần thay thế thời gian cho ban ngày.
Theo gió len lỏi vào màn đêm, âm thầm tưới tắm mọi thứ, sau vài trận mưa xuân tầm tã tựa mây tựa khói, Vân Lăng nghênh đón ngày xuân trời trong gió nhẹ.
Những chiếc lá nảy mầm theo những nụ hoa xanh mướt, những bông hoa nở rộ muôn màu, bầu trời dần xanh hơn, ánh nắng vàng chiếu rọi trên mặt biển, ngư dân ven biển cũng bắt đầu chuẩn bị cho vụ xuân. Tục ngữ nói "Mùa xuân buồn ngủ, mùa thu thiếu ngủ", mùa xuân vừa đến, mọi người liền thích lười biếng hơn hẳn.
Một buổi sáng cuối tuần giữa tháng ba, Tang Lê nằm ì trên giường từ tám giờ đến mười giờ, sau khi tập thể dục và làm việc xong Quảng Dã đi vào thì thấy Tang Lê vẫn còn nằm lì trên giường mơ mơ màng màng ngủ gật.
Cô gái mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, sau lưng thắt nơ để lộ vòng eo thon gọn chỉ hơn bàn tay một chút, vết đỏ mờ nhạt ẩn hiện, mái tóc đen suôn dài trải ra sau lưng như thác nước, gương mặt chưa trang điểm cũng đã đủ duyên dáng, một người đẹp say ngủ.
Tang Lê nghe xong quay người lại, cảm giác được bế lên, cô dựa vào ngực Quảng Dã: "Em dậy từ lâu rồi.."
"Dậy từ lâu rồi mà mắt còn mở chưa ra sao?"
Tang Lê hừ nhẹ: "Không dễ gì mới tới cuối tuần, em muốn ngủ nướng, ai bảo anh cứ quấy em."
Quảng Dã cong môi: "Sáng nay làm em mệt rồi sao?"
"Anh nói xem…”
Bốn giờ hơn sáng nay, không biết sao chàng trai lại tỉnh giấc nên tới hành hạ cô, Tang Lê đang ngủ ngon bị anh đánh thức cùng dậy tập thể dục buổi sáng đến sáu giờ mới buông tha để cô tiếp tục đi ngủ, cô mệt không chịu nổi, còn anh thì lại tràn trề năng lượng.
Quảng Dã hiện tại càng ngày càng hư hỏng, cô bị anh ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài, chỉ cần anh nhẹ nhàng đẩy vào, cô liền không thể phản kháng.
Tang Lê vùi mặt vào người Quảng Dã, chàng trai cao lớn ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô rồi hôn lên lông mày của cô: "Vẫn còn buồn ngủ sao? Em thật sự không định dậy à?"
"Chợp mắt thêm một phút nữa thôi."
Quảng Dã cong khóe môi: "Sao em ham ngủ vậy nhỉ, có khi nào mang thai rồi không?"
Tang Lê bỗng nhiên giật mình, lập tức tỉnh táo lại: "Không thể nào…”
Cô chớp chớp mắt, phản ứng lại, đánh anh: "Tuần trước bà dì của em mới tới, anh nói năng lung tung gì đó."
Đuôi lông mày của anh nâng lên: "Anh chỉ khiến em tỉnh táo chút thôi, không buồn ngủ là được."
"Quảng Dã, anh là đồ đáng ghét."
Cô ôm cổ anh, lười biếng đáp: "Em là một con mèo, mèo đến mùa xuân rất thích đi ngủ."
Anh nắm lấy eo cô: "Không phải mùa xuân mèo rất hay động dục sao?"
Gò má cô đỏ bừng: "Cái đó miêu tả anh thì có"
Anh mỉm cười, Tang Lê bị anh quấy rầy một lúc, cuối cùng cũng xuống giường tắm rửa, lúc đi đến phòng ăn, Quảng Dã hỏi: "Buổi chiều có cần đến studio không?"
"Ừm, tuần tới có một buổi biểu diễn thương mại nên phải tập luyện gấp."
"Được, anh chở em đi, sau đó đi núi Tầm An."
Dạo gần đây, Quảng Dã cứ ba ngày một lần lại chạy đến sơn trang, mỗi ngày dường như đều vô cùng bận rộn, cô đi đến lò nướng để hâm lại bánh mì: "Trên núi có chuyện gì sao?"
"Không có gì, gần đây cây ăn quả đến kỳ bón phân nên anh đi canh một chút"
Tang Lê hiểu ý gật đầu, lần trước đi sơn trang là vào năm mới: "Nếu rảnh thì em cũng muốn đi"
Quảng Dã dựa vào tủ bát, ánh mắt hướng về phía cô: "Ngày mai có sắp xếp gì không?"
Cô suy nghĩ: "Chẳng có gì hết, chỉ tiếp tục luyện tập thôi."
"Em chắc chắn là không có?"
Quảng Dã híp mắt: "Em có muốn xem lịch không?"
Cô hạ khóe môi, giả vờ không hiểu: "Ngày 21 tháng 3, là ngày gì sao?"
Quảng Dã bóp eo cô, cúi xuống nhìn cô: "Sinh nhật của người yêu cũng quên được đúng không?"
Tang Lê nhoẻn miệng cười: "Không phải anh nói không thích tổ chức sinh nhật sao, không phải cảm thấy có hay không cũng được hả?"
Sinh nhật của Quảng Dã là vào ngày 21 tháng 3 dương lịch, trước đây vào sinh nhật lớp mười hai của anh, Tang Lê không hề hay biết, mãi tới buổi tối cô nghe Tống Thịnh Lan nói mới biết được nên chạy đi hỏi Quảng Dã, chàng trai nói mình quên rồi, anh không để ý đến mấy ngày kiểu này.
Có điều năm nay là năm đầu tiên Tang Lê lấy thân phận bạn gái cùng anh tổ chức sinh nhật, thật ra cô vẫn luôn nhớ kỹ, vừa nãy chỉ là cố ý chọc anh thôi.
Cô ngửa đầu nhìn anh, cười: "Bạn học Quảng Dã, vậy ngày mai anh muốn đón sinh nhật như thế nào?"
Quảng Dã nhướng mi nhìn cô, nói: "Thời gian của ngày mai đều dành cho anh"
"Ở bên anh."
Đôi môi đỏ mọng của Tang Lê cong lên: "Đương nhiên rồi, chắc chắn sẽ ở bên anh"
Anh cúi người, mắt sáng rực nhìn cô, trầm thấp mở miệng: "Ngày mai em là nhân vật chính, em nhất định phải tới."