Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 149



Tang Lê ngơ ngác: "Sao em lại là nhân vật chính? Sinh nhật anh mà, đương nhiên anh phải là nhân vật chính chứ."

Anh xoa đầu cô, vẻ mặt nhàn nhã: "Dù sao thì em cũng phải ở bên anh"

Cô mỉm cười, ngoan ngoãn đáp: "Được."

Ăn cơm trưa xong, buổi chiều Tang Lê ra ngoài đi tập, Quảng Dã tới sơn trang bận rộn làm gì đó.

Những chiếc xe tải lớn đi dọc theo con đường trên núi, mấy công nhân ở sơn trang đều bận rộn hoàn thiện những khâu cuối cùng của công việc kéo dài ba tháng.

Buổi tối, Tang Lê luyện tập xong, Quảng Dã đúng giờ tới đón cô.

Về đến nhà, Tang Lê mang túi đồ ăn giao hàng đã đặt đi vào bếp, sau đó thúc giục Quảng Dã vào thư phòng xử lý công việc, không cần ở bên cạnh cô: "Em bận chút chuyện."

Quảng Dã lười biếng nhướng mày: "Làm bánh kem thôi có cần thần bí vậy không?"

Mấy nguyên liệu nấu ăn cô mua anh quét mắt một vòng đã biết hết.

Tang Lê xấu hổ, hiện tại cô muốn chuẩn bị bất ngờ cho anh cũng vì hai người ở bên nhau mà không tiện nữa: "Dù sao thì anh cũng đi ra đi, không được nhìn."

Cô khóa cửa, mặt mày Quảng Dã thoáng qua ý cười, không làm ồn đến cô nữa, để cô muốn làm gì thì làm.

Gần mười hai giờ, anh xong việc, tắm rửa xong xuôi liền đi tìm Tang Lê, anh trêu chọc nói: "Đã bận rộn gần bốn tiếng rồi sao anh vẫn chưa được ăn bánh kem vậy, hay là em đem bánh mì làm thành màn thầu cho bữa sáng mai rồi?"

Tang Lê bật cười, đẩy anh ngồi vào phòng ăn: "Đàn ông vội vàng không được ăn đậu phụ nóng đâu biết chưa?"

Một lúc sau, cô bưng một cái bánh kem ra: "Tèn ten, xong rồi này!"

Chiếc bánh kem màu hồng rất tinh tế và đẹp mắt, bên trên có một vòng dâu tây phủ đường mờ, ngọn nến ở giữa sáng lên ánh lửa màu vàng cam, Tang Lê đặt bánh trước mặt Quảng Dã, nhìn thời gian vừa vặn qua 0 giờ, mặt mày rạng rỡ nhìn anh: "Quảng Dã, chúc mừng sinh nhật."

Quảng Dã ôm cô ngồi trên đùi, Tang Lê ngại ngùng cười: "Vốn muốn tặng anh một bất ngờ mà lại bị anh đoán được nên không còn bất ngờ nữa, có điều chỉ cần anh biết tâm ý của em là được rồi."

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt phản chiếu dưới ánh nến đầy chân thành: "Quảng Dã, em vẫn luôn nhớ kỹ sinh nhật mười tám tuổi anh đón cùng em, hôm nay cuối cùng cũng đến lượt em đón sinh nhật cùng anh rồi, hy vọng sau này mỗi năm em đều là người đầu tiên nói với anh chúc mừng sinh nhật. Anh ở bên em, em cũng sẽ ở bên anh."

Quảng Dã đặt tay lên má cô, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng sâu thẳm, khàn giọng cất lời: "Được, anh nhớ kỹ rồi."

Quãng đời đằng đẵng còn lại, anh đều muốn cô cùng anh trải qua.

Tang Lê hát chúc mừng sinh nhật anh, bảo anh ước rồi thổi nến, hiếm khi có được cảm giác nghi thức như vậy, đổi lại chỉ có một mình, anh sẽ không làm mấy chuyện như vậy.

Tang Lê đi cắt bánh: "Thế nào, bánh em làm không tệ chứ?"

"Không nhìn ra là người mới tập làm bánh"

Cô bày ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Đương nhiên là vậy rồi, em tìm sư phụ ở tiệm bánh bên ngoài học làm mấy lần đó, không bỏ chút thời gian công sức sao mà làm được chứ?"

"Ừm, có bỏ thời gian công sức đó, nhưng anh muốn biết tại sao lại tặng anh bánh kem dâu tây màu hồng vậy?"

Tang Lê nhếch khóe môi, cho một miếng bánh kem vào miệng, ngọt ngào lẩm bẩm: "Bởi vì em biết anh không thích ăn bánh kem nên mới làm kiểu em thích đó"

Một tiếng cười trầm thấp thoát ra khỏi cổ họng: "Tang Lê, em có thành ý một chút đi được không?"

"Aiya, bánh kem dâu cũng ngon mà, vậy anh thích vị gì, mai em lại làm cho anh cái khác."

"Không cần." Thân hình cao lớn của Quảng Dã từ phía sau ôm lấy cô, giống như đang giam cầm cô vậy: "Em nói đúng, anh thích ăn thứ khác hơn"

Tai Tang Lê ngứa ngáy, cả trái tim đều tê dại.

Cuối cùng cô vừa tự ăn vừa đút cho anh, anh cũng tình nguyện phối hợp với cô.

Dường như cô đang trì hoãn thời gian để tra tấn anh, chậm chạp ăn cuối cùng cũng hết gần nửa cái bánh kem, Quảng Dã khàn giọng hỏi cô: "Em ăn xong chưa?" 

"Hmm..."

Đèn chùm treo phía trên đỉnh trong phòng ăn tỏa sáng như tuyết, lưng cô áp vào lồng ngực đang nóng lên của anh, cảm nhận được người phía sau cô, tim cô đập dồn dập như trống, ngay sau đó, cằm cô bị nắm lấy, anh hôn lên lớp kem trên đôi môi đỏ của cô: "Vậy đến lượt anh rồi."

Vị ngọt của dâu tây lan tỏa giữa môi và răng.

Quai hàm anh nghiến chặt, trong mắt tràn đầy dục vọng, ngay sau đó, anh ôm ngang cô về phía phòng ngủ.

Bóng đêm thâm trầm hòa với mực dần tối lại, cuối cùng nhạt dần.

Hôm sau, ánh nắng vây đến.

Tang Lê tỉnh dậy trong căn phòng ngủ lộn xộn.

Bên trong căn phòng tản ra hơi thở dạt dào ý xuân, mấy chiếc hộp ở ngăn tủ bên cạnh trống rỗng và vương vãi, có mấy gói bị rách, mấy cái mới mua thêm lúc trước đã bị sử dụng hết cả.

Mọi thứ đều là dấu hiệu cho chuyện xảy ra đêm qua.

Tang Lê mở mắt ra liền thấy Quảng Dã đang ôm mình, đáy lòng rung động khó tả.

Mấy năm ở nước ngoài, cô chưa từng dám hi vọng xa vời đến việc tỉnh giấc có thể nhìn thấy anh.

Bây giờ, sự tồn tại của anh lại chân thật đến thế.

Cô hôn nhẹ lên má anh, chàng trai tỉnh dậy, cô nhìn vào mắt anh, cong môi: "Quảng Dã, sinh nhật vui vẻ." 

Anh mím môi, ôm cô bé nhỏ nhắn của mình thật chặt: "Khó có được sinh nhật vui vẻ như vậy thật.

Cô đỏ mặt cong môi, người này tối qua đã ăn no nê, sớm biết vậy cô đã không thèm làm bánh kem rồi.

Hai người thì thầm trên giường một lúc, hôm nay là chủ nhật, hai người đều không sắp xếp công việc.

Ăn sáng xong, Quảng Dã nói phải đi xử lý một vài việc, Tang Lê thấy anh vào thư phòng cũng không tiện làm phiền nên để anh tiếp tục công việc.

Mười giờ hơn, cô tập múa xong vẫn thấy Quảng Dã nghịch điện thoại.

Cái người này sao cuối tuần vẫn không nghỉ ngơi vậy chứ...

Cô bước tới: "Hôm nay anh muốn đón sinh nhật như thế nào? Chẳng lẽ lại xử lý công việc như thế này à?"

Quảng Dã khóa màn hình điện thoại, nhìn về phía cô: "Em chán sao?"

"Em sợ anh chán ấy."

"Cũng tạm, anh sắp bận xong rồi."

Buổi tối, hai người ăn tối ở nhà, sau khi nghỉ trưa, Tang Lê tỉnh dậy đi đến thư phòng tìm anh, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Hay là để em báo với bọn Nhiếp Văn nhé, tối nay tiểu đội Phất Nhanh sẽ cùng anh đón sinh nhật được không? Gọi thêm cả Nhiên Nhiên cho sôi động nữa."

Cô hy vọng sinh nhật sẽ thật sôi động.

Tang Lê chạy đi gọi điện thoại cho Nhiếp Văn: "Tối nay là sinh nhật Quảng Dã, cậu dẫn thêm Nhiên Nhiên đến nhé, sáu chúng ta cùng ăn một bữa cơm?"

"Hả? Tối nay sao? Tớ không rảnh rồi, tớ phải đi liên hoan."

Nhiếp Văn nói có việc không tới được, Tang Lê lại hỏi Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm, hai người họ đang ở bên ngoài, nói là đang bận việc nên chắc tối nay không rảnh, Lữ Nguyệt cũng tình cờ có việc tối nay.

Sao mọi người đều bận hết vậy...

Tang Lê chán nản quay lại thư phòng tìm Quảng Dã, nói mọi người trùng hợp thế nào đều bận việc cả: "Nếu biết sớm như vậy thì em đã báo từ lâu rồi, sao bọn họ lại không có ai rảnh vậy chứ, khinh người quá đáng...

Quảng Dã mỉm cười nói không sao, Tang Lê ôm lấy anh: "Không quan tâm bọn họ nữa, hôm nay chỉ có em bên cạnh anh thôi, anh xong việc chưa? Anh muốn làm gì tiếp nào? Hay là chúng ta đi xem phim nhé, hoặc là đi đâu đó hóng gió? Em đi cùng anh."

Vốn dĩ mấy chuyện này cô định lên kế hoạch ổn thỏa từ trước rồi nhưng hôm qua Quảng Dã đã cố ý dặn dò cô đừng lên kế hoạch gì cả, chỉ cần cô ở bên cạnh là được cho nên cô muốn hôm nay đều nghe theo sự sắp xếp của anh.

Quảng Dã nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ chúng ta ra ngoài nhé."

"Da?"

"Hôm nay chúng ta tới sơn trang, anh đã sắp xếp ở bên đó đâu ra đấy rồi."

Hai mắt Tang Lê sáng lên: "Anh tự chuẩn bị cho sinh nhật của mình rồi à?"

Quảng Dã mỉm cười, ôm cô ra ngoài: "Anh đã nói hôm nay em là nhân vật chính mà"

"Ý anh là gì.."

Anh dẫn cô đi thay đồ, Tang Lê chọn một chiếc áo choàng vàng nhạt với váy dài, Quảng Dã mặc áo khoác cashmere màu xám đen, gọn gàng thẳng tắp, anh đúng là móc treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp cả.

Hai người ra ngoài, Quảng Dã lái xe tới vùng ngoại ô, bên ngoài, ánh nắng xán lạn, Tang Lê thổi ra một làn gió xuân nhẹ nhàng, nhìn ngắm cảnh đường phố thoáng qua, tâm trạng rất tốt: "Em còn tưởng hôm nay anh thật sự sẽ buồn bực ở nhà cả ngày, hóa ra anh đã sắp xếp từ sớm rồi, đã lâu rồi em chưa tới sơn trang."

"Thích không?"

"Thích"

Lúm đồng tiền của cô hiện lên: "Có điều sao em lại cảm thấy giống như em mới là người được tổ chức sinh nhật vậy?"

"Quan trọng nhất là em vui." Anh đáp.

Tang Lê nghe vậy thì mỉm cười.

Ferrari băng qua đường, sau nửa giờ đã đến ngoại ô núi Tầm An, chiếc xe tiến vào cổng sơn trang, từ từ lái lên núi.

Núi non trùng điệp, cành lá xen kẽ xanh mướt, màu xanh rực rỡ đầy nhựa sống ở khắp mọi nơi.

Đây là lần thứ ba Tang Lê đến đây sau khi trở về Trung Quốc, hiện tại sơn trang đã được Quảng Dã trang trí lại cho cao cấp hơn, năm trước sơn trang đã mở rộng quy mô, bao phủ hai ngọn núi bên cạnh, bây giờ ở đây thực sự giống một thiên đường tư nhân, ngay khi bước vào sẽ khiến người ta nán lại, nếu không phải quá xa chỗ làm, Tang Lê đã háo hức muốn ngày ngày sống ở đây.

Cuối cùng, xe dừng lại trước trang trại, Tang Lê xuống xe, rất nhanh sau đó chú Lý liền dẫn Coca tới: "Cô Tang Lê, Tiểu Dã, hai cháu tới rồi à."

"Chú Lý!"

Tang Lê gọi một tiếng, cúi đầu nhìn Coca rồi vui vẻ sờ đầu nó: "Coca, lâu rồi không gặp mày nhỉ."

Dù bây giờ Coca đã là một chú chó già, không còn hoạt bát như trước nhưng hàng ngày nó vẫn đứng trước cổng trang trại canh chừng như một người bảo vệ trung thành.

Sau một lúc đùa giỡn với Coca, Lý Thực mỉm cười nhìn Quảng Dã: "Tiểu Dã, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, có thể tới thăm rồi."

"Được."

Tang Lê khó hiểu, Quảng Dã nắm lấy tay cô: "Đi thôi, anh dẫn em đến chỗ này."

"Hả? Đi đâu cơ.."

Quảng Dã dẫn cô đến bên phải trang trại: "Sơn trang mới xây đường băng, anh cũng đã mua một chiếc trực thăng, mấy ngày nay xử lý xong nguyên vật liệu rồi nên dẫn em bay trên trời chơi một chút."

"Anh còn biết lái trực thăng à..."

Quả thực thể loại thể thao mạo hiểm nào anh cũng thích.

"Ừm, nhưng hôm nay không phải anh lái"

Tang Lê tiến về phía trước, nhanh chóng nhìn thấy người khổng lồ trên bãi cỏ trống trải.

Cánh quạt và đuôi của trực thăng chậm rãi xoay tròn chờ đợi bọn họ, Quảng Dã kéo Tang Lê lên máy bay, hai người ngồi vào ghế, anh giúp cô thắt dây an toàn, đội mũ bảo hiểm và tai nghe chống ồn: "Em có thể nghe anh nói qua tai nghe."

Tang Lê gật đầu.

Hai người chuẩn bị xong, Quảng Dã ra hiệu cho phi công: "Bác Trương, xuất phát thôi."

Nghe thấy âm thanh, Tang Lê ngạc nhiên phát hiện người đàn ông trên ghế lái là tài xế Trương Triệu: "Bác Trương?"

Bác Trương quay đầu nhìn bọn họ, trên mặt tràn đầy ý cười: "Cô Tang Lê, thế nào, bất ngờ lắm phải không?"

"Không ngờ hôm nay lại là bác lái..."

"Lúc trẻ có gì mà bác Trương chưa từng chơi đâu, cháu cứ yên tâm ngồi đó, tay lái của bác vững lắm đấy."

Tang Lê cười, bác Trương dạy cô một số biện pháp đề phòng, tốc độ cánh quạt không ngừng tăng lên, máy bay từ từ cất cánh hướng về phía trước.

Đứng trên cao nhìn về phía xa là một cảnh tượng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, Tang Lê nhìn khung cảnh sơn trang nhỏ dần bên ngoài cabin, mắt sáng lên: "Đẹp quá, Quảng Dã, anh nhìn xem... 

Quảng Dã cười: "Đợi lát nữa còn có thứ đẹp hơn."

Khi trực thăng bay về phía trước, bác Trương giới thiệu phong cảnh xung quanh tuyến đường này cho Tang Lê, mười phút sau, Tang Lê nhìn thấy phía trước xuất hiện một mảng xanh đậm lớn: "Đến bờ biển rồi sao?"

Bác Trương: "Đúng vậy, điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta trong hôm nay chính là bờ biển."

Tang Lê kinh ngạc, liền nghe bác Trương đáp: "Cô Tang Lê, hành trình hôm nay là do Tiểu Dã đặc biệt thiết kế cho cháu, tiếp theo sẽ do Tiểu Dã đích thân giải thích cho cháu.

Tang Lê quay đầu nhìn Quảng Dã, Quảng Dã nắm tay cô, âm thanh cười nhẹ thoải mái xuyên qua tai nghe truyền đến: "Hôm nay là một chuyến đi ký ức, đưa em về quá khứ, bắt đầu từ lần đầu chúng ta gặp nhau."

Cô ngạc nhiên, Quảng Dã khẽ nói: "Em cúi đầu nhìn phía dưới trước đi"