Giọng nói trầm thấp của anh như dòng điện truyền vào màng nhĩ, khiến trái tim Tang Lê run lên, ánh đôi khẽ dao động.
Lời nói của anh đột ngột đến mức phần đầu và phần cuối không khớp nhau nhưng anh hiểu mình đang nói gì và cô cũng hiểu ngay lập tức.
Hàng lông mi dài của Tang Lê như một con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh chui ra khỏi kén, dùng đầu ngón tay giữ chặt hộp chuyển phát nhanh.
Cô là người duy nhất còn lại trong phòng, nhất thời xung quanh im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một lúc sau, Tang Lê dường như đã định thần lại, cô đi đóng cửa lại. Khi quay lại, cô muốn tìm kéo để mở thùng giấy, nhưng khi cô lấy ra lại là kim bấm rồi sau đó là bút xóa dạng cuộn, chiếc kéo ở trên bàn mà cũng phải tìm một lúc lâu.
Tim đập loạn nhịp, cô cảm thấy sốt chẳng vì lý do gì, cả người đều rối bời.
Tang Lê ngồi xuống bên giường, điện thoại rung lên, cô mở khóa màn hình rồi nhìn xuống thì thấy mọi người đã gửi ảnh chụp trên núi hôm nay vào nhóm nhỏ Phất Nhanh.
Có nhiều ảnh chụp chung và nhiều ảnh phong cảnh.
Cô bấm vào một trong những bức ảnh đó, trong ảnh cô đang ngồi xổm cho thỏ ăn, mỉm cười rạng rỡ, Quảng Dã đứng dựa vào tường nhìn xuống cô, ánh nắng ngoài trời chiếu vào khiến khuôn mặt hiếm khi mỉm cười của anh bừng sáng.
Cô tắt màn hình điện thoại di động, những lời anh vừa nói vẫn vang vọng trong đầu.
Cô không ngờ anh sẽ nói với cô rằng anh nói thích cô không phải là nói đùa.
Quảng Dã điên rồi sao?
Cô hoàn toàn không hiểu anh bắt đầu có tình cảm với mình từ khi nào và tại sao anh lại thích cô.
Tang Lê ngã xuống giường, tâm trí rối bời.
Ngoài trời, sương dày trăng mỏng, tất cả đều bị mây xám bao phủ, mặt trăng dần dần bị che khuất.
Ở phía khác, Quảng Dã đi đến phòng ngủ trên tầng bốn, anh ngồi xuống sô pha, mắt nhìn xuống bàn uống trà nhỏ, ánh mắt sâu thẳm không đáy
Anh nhắm đôi mắt đen láy lại, trong đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Một lúc sau, điện thoại trong túi rung lên, anh định thần lại, lấy điện thoại ra xem, là Nhiếp
Nhiếp Văn: [Sơn trang của nhà A Dã, đẹp đúng chứ?]
Thấy Ốc Thiệu Huy xuất hiện, Nhiếp Văn liền gửi một tấm ảnh chụp phía sau của ba cô gái lên, Ốc Thiệu Huy nhận ra: [Vãi, Tang Lê cũng đi à?]
Nhiếp Văn: [Có con mắt tinh tường đó (đắc ý).]
Tục ngữ nói, thứ gì không có được sẽ luôn nhớ nhung, Ốc Thiệu Huy cười tức giận: [Nhiếp Văn, cậu cố ý chọc tức tôi phải không?]
Những chàng trai khác trong nhóm cũng nhảy ra chế giễu: [Văn Tử, lời nên nói thì cậu lại không nói, cậu ác quá rồi đó, ha ha ha, cậu không biết rằng Ốc Tử vẫn luôn muốn đi chơi với Tang Lê sao, lại còn khiến người ta rục rịch manh động.]
Ốc Thiệu Huy: [Văn Tử, cậu chỉ cần nói một câu thôi, cậu có thể giúp tôi không? Đến lúc đó nếu tôi thật sự theo đuổi được Tang Lê, cậu muốn tôi làm gì cũng được!]
Người khác: [Ôi, Ốc Tử chơi lớn rồi.]
Kết hợp với chuyện xảy ra ngày hôm nay, Nhiếp Văn không nhịn được cười, đau lòng gõ ra mấy chữ: [Ốc Tử, tôi khuyên cậu một câu, sau này đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, cậu không còn cơ hội rồi, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.]
Ốc Tử: [Ý cậu là sao?]
Nhiếp Văn cười đến mức cố gắng hết sức kìm nén mong muốn thay mặt Quảng Dã nói cho thiên hạ biết: [Dù sao cậu cũng đã thua hoàn toàn rồi, không thể phản kháng.]
Ốc Thiệu Huy: [Tang Lê thích ai đó rồi à??Hay cậu ấy đã hẹn hò với người khác rồi?]
Trương Bác Dương không đành lòng nhìn thấy trái tim của Ốc Thiệu Huy tan nát, cũng tha thiết khuyên nhủ: [Ốc Tử, cậu hãy nghe lời Nhiếp Văn đi, rút lui ngay lập tức, đầu cũng đừng ngoảnh lại, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.]
Ốc Thiệu Huy ngốc nghếch vẫn không hiểu gì: [Mẹ kiếp, cái quái gì vậy, hai người đang nói cái gì thế, đã xảy ra chuyện gì?]
Cậu ta hoàn toàn bị hai người này làm cho choáng váng, hỏi trong nhóm một cách điên cuồng nhưng sao Trương Bác Dương và Nhiếp Văn dám truyền tin ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của Quảng Dã chứ.
Quảng Dã xem tin nhắn mà không trả lời, còn Trương Bác Dương và Nhiếp Văn đã tạo một nhóm trò chuyện riêng.
Nhiếp Văn nói: [A Dã sao vậy chứ? Ốc Tử đã nói như vậy trong nhóm rồi mà cậu ấy vẫn không đứng ra tuyên bố chủ quyền sao?]
Trương Bác Dương: [Có phải hai người này về nhà đã có thêm chuyện gì xảy ra không?
Nhiếp Văn hưng phấn: [Cậu mau hỏi đi!]
Trương Bác Dương: [Muốn hỏi thì cậu tự đi mà hỏi, tôi sợ bị A Dã đánh.]
Nhiếp Văn: [... Thôi vậy, cậu ta cũng sợ.]
Nhưng sau đó đã có chuyện gì xảy ra với hai người này vậy…
Nhiếp Văn cố gắng kìm nén sự tò mò của bản thân, đau đớn ngã xuống ghế sô pha.
Buổi tối, Tang Lê ở trong phòng không ngừng xem xét đồ dùng dạy học mới mua, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân.
Cô lên giường đi ngủ từ rất sớm nhưng trằn trọc một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Bầu trời tối tăm từ từ sáng lên, mặt trời tròn trịa chậm rãi mọc lên từ phía đông, sương mù tan đi, ánh ban mai từ xa đến gõ cửa.
Buổi sáng, đồng hồ báo thức kéo mười phút mới có thể đánh thức Tang Lê.
Mười lăm phút sau, cô xách balo bước nhanh xuống lầu, đúng lúc Tống Thịnh Lan ở đó, bà ấy nhìn đồng hồ rồi nói: “Hôm nay cháu dậy muộn à?”
Tang Lê cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, liền đáp lại bằng cách ngồi xuống, Tống Thịnh Lan mỉm cười rót sữa cho cô: “Không sao, vẫn còn kịp, lát nữa bác Trương sẽ đưa cháu đi.”
Tang Lê gật đầu, đi lấy túi đựng đồ ăn, không lâu sau, ngoài phòng ăn có âm thanh truyền tới, Tống Thịnh Lan quay người lại nhìn thấy Quảng Dã: “Tiểu Dã, mau qua đây ăn sáng di."
Tang Lê hơi ngước mắt lên, nhìn thấy Quảng Dã đang chậm rãi bước vào phòng ăn, thân trên mặc một chiếc áo hoodie màu đen kết hợp với quần jean khiến thân hình cao gần 1 mét 9 trông càng cao hơn, đôi lông mày và ánh mắt đầy vẻ uể oải.
Phím đàn trong lòng cô rung lên khi có người chạm vào.
Cô vô thức cụp mắt xuống.
Chiếc ghế đối diện được kéo ra, anh ngồi xuống.
Cô cảm thấy có một ánh mắt đang hướng về phía mình.
Tống Thịnh Lan không chú ý tới bầu không khí giữa hai người, bà đặt sữa và bánh mì trước mặt Quảng Dã: “Tiểu Dã, mẹ nghĩ hôm nay con đừng đi xe máy nữa, để bác Trương đưa con và Lê Lê đi đi, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ của con lái xe trên đường rất nguy hiểm.”
Quảng Dã xoa xoa lông mày, thờ ơ đáp lại.
Thấy anh như vậy, Tống Thịnh Lan thở dài: “Tối qua con lại thức khuya đúng không?”
Anh nhấp một ngụm sữa, uể oải nói: “Không, con bị mất ngủ.”
“Mất ngủ? Con có tâm sự gì sao?”
Tang Lê ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Quảng Dã đang nhìn mình, chính xác đến mức không thể sai lệch.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Trái tim cô đông cứng lại, cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Tống Thịnh Lan không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi thêm, một lát sau, hai người ăn xong bữa sáng rồi ra ngoài và lên xe.
Trên đường đi, trên xe rất yên tĩnh.
Cô lặng lẽ nhìn cuốn đề thi.
Quảng Dã ở phía sau đang ngủ bù, cũng không nói gì.
Bentley lái đến cổng trường, sau khi xuống xe, Tang Lê đi theo Quảng Dã.
Một lúc sau, chàng trai dường như đi chậm lại, quay đầu nhìn cô, nói với giọng thờ ơ như thường lệ: “Tối nay có phải ở trường có tiết học bù không?”
Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ trong ngày hôm nay.
Cô sửng sốt một lúc: “Ừ”
“Buổi tối có tiết học bù, giáo viên sẽ ở lại thêm một tiếng, cậu tan học có thể trực tiếp tới.”
“Được...
Đi vào khu dạy học, đã là giờ đọc bài buổi sáng, hai người bước vào lớp, Dụ Niệm Niệm, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương đang trò chuyện, nghe thấy âm thanh đều nhìn sang, ánh mắt đầy vẻ hóng hớt đột nhiên sáng lên:“Tang Lê, A Dã, cuối cùng hai người cũng đến rồi! Chào mừng, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng!”
"...”
Họ đang đến bệnh viện tâm thần sao?
Tang Lê đi tới, Dụ Niệm Niệm nhìn cô và Quảng Dã cười tinh nghịch:"Lê Lê, hôm nay hai người đi cùng nhau sao?"
Tang Lê ngồi xuống trừng mắt nhìn Dụ Niệm Niệm, xóa tan những suy nghĩ bậy bạ của cô ấy: “Tớ dậy muộn nên ngồi cùng xe với Quảng Dã đến.”
Trương Bác Dương kéo ghế đến bên cạnh Quảng Dã, vẻ mặt gian xảo: “Bọn tôi đã đợi hai người lâu lắm rồi đấy.”
Quảng Dã ném cặp sách vào ngăn kéo, dựa lưng vào ghế, dùng đôi chân dài giẫm lên xà ngang, chớp mắt nhìn Nhiếp Văn: “Đợi tôi làm gì?””
Ánh mắt anh giống như gió lạnh thổi qua, trong lòng Nhiếp Văn cảm thấy ớn lạnh:“Gì nhỉ, là Trương Bác Dương đang đợi cậu.”
??
Trương Bác Dương: “Tôi..”
Trương Bác Dương bắt gặp ánh mắt áp bức của Quảng Dã, cậu ho nhẹ hai tiếng, nén hết mọi lời nói xuống: “Chúng tôi chỉ là... chỉ là nhớ cậu thôi.”
Quảng Dã không thèm để ý đến bọn họ, anh ngủ gục xuống bàn, Tang Lê ở hàng ghế trên cũng đứng dậy nộp bài tập về nhà.
Hai người họ vẫn ai làm việc nấy.
Sau giờ đọc bài buổi sáng, mọi người đổi chỗ ngồi, họ lại quay về tổ thứ tư.
Cái gọi là nếu hoàng đế không vội thì sao phải vội, khi tiết đầu tiên kết thúc, bốn thành viên của tiểu đội hóng hớt đã không nhịn được nữa, cuối tiết nhanh chóng tập hợp ở hành lang.
“Các cậu có chắc là hôm qua hai người kia cùng chúng ta lên núi không? Tại sao hai người này lại làm như không có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhiếp Văn vừa nói xong, Trương Bác Dương cũng thắc mắc: “Đúng... đúng vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng hai người họ... còn bình tĩnh hơn chúng ta?”
Lữ Nguyệt: “Tối hôm qua bọn họ về nhà có xảy ra chuyện gì không?”
“Bọn tôi cũng muốn biết.”
Hai chàng trai nói, hôm qua sau khi về nhà, Quảng Dã liền biến mất, không liên lạc với họ.
Dụ Niệm Niệm: “Vậy là về đến nhà bọn họ không nói chuyện, hay là cố ý giữ khoảng cách trước mặt chúng ta?”
Nhiếp Văn khuyến khích: “Hai người đi nói bóng nói gió Tang Lê một chút đi.”
“Sao các cậu không đi hỏi Quảng Dã?”
“Với tính khí của A Dã, bọn tớ dám hỏi sao?”
Quảng Dã không tiết lộ bất kỳ thông tin nào, họ sợ sẽ xảy ra chuyện không hay, nhưng Tang Lê tính tình tốt nên họ vẫn dám đụng vào...
Dụ Niệm Niệm cũng cảm thấy có lý: “Vậy thì bắt đầu từ Tang Lê đi”
Bàn luận xong, bốn người quay về lớp, không ngờ lại gặp phải Ốc Thiệu Huy đang đi về phía mình, tên ngốc đó nhìn thấy Nhiếp Văn lập tức chạy tới: “Văn Tử, hôm qua ý cậu là sao? Ý cậu là tôi thua cái quái gì? Mẹ nó tôi còn chưa vào bàn thi đấu đã thua rồi sao?!”
Vài người đã biết hết mọi chuyện không nhịn được cười, khiến Ốc Thiệu Huy càng thêm bối rối, Nhiếp Văn đau khổ vỗ vai cậu ta: “Ốc Tử, dù sao thì tôi cũng khuyên cậu một cách chân thành, đừng hỏi nữa, nếu còn hỏi nữa, chúng tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu.”
“Cút cút cút, nếu các cậu không nói thì tôi sẽ đi hỏi A Dã, nói không chừng cậu ấy sẽ biết.
Hai chàng trai chưa từng thấy ai chủ động chĩa họng súng vào mình như vậy, nhanh chóng tóm lấy cậu ta: “Ốc Tử, nếu cậu còn muốn sống thì tuyệt đối đừng hỏi A Dã”
“Sao vậy?”
“Không sao, gần đây tâm trạng cậu ấy không tốt. Đặc biệt là loại người như cậu rất dễ bị đánh.
Ốc Thiệu Huy:??
“Các cậu có thể đừng úp mở nữa được không? Chỉ cần nói cho tôi biết có phải là Tang Lê thích ai rồi không?"
“Không phải.” Nhiếp Văn thở dài: “Chỉ là cậu có một tình địch quá mạnh mà thôi.”
“Chết tiệt, còn có ai thích Tang Lê ư?!”
“Đừng nóng vội, sau này cậu sẽ biết thôi.”
“Cậu không thể nói cho tôi biết ngay bây giờ sao…”
Chuông vào lớp vừa vang lên, Nhiếp Văn vội vàng đuổi Ốc Thiệu Huy đi, Trương Bác Dương lắc đầu: “Đến khi biết được sự thật, Ốc Tử chắc chắn sẽ rất... rất suy sụp.”
Trong phòng học, Tang Lê hoàn toàn không biết bọn họ đang bàn tán gì sau lưng mình.
Hết tiết, có vài người rời đi, cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ lặng lẽ làm bài.
Tổ trưởng tổ bốn Vu Hàm từ hàng ghế đầu ôm một đống bài tập đi xuống, vẻ mặt do dự liếc nhìn Quảng Dã, trầm giọng hỏi Tang Lê: “Tang Lê, người phía sau cậu đã ngủ bao lâu rồi?”
Tang Lê quay đầu liếc nhìn thiếu niên đang nằm trên bàn ở hàng ghế sau, sửng sốt: “Cậu ấy có lẽ đã ngủ từ giờ đọc bài buổi sáng đến giờ rồi.
Thấy vẻ mặt Vu Hàm khó xử, Tang Lê hỏi: “Sao vậy?”
“Không, không phải giáo viên ngữ văn nói mọi người phải nộp bài tập trước tiết học thứ ba sao? Tổ chúng ta còn thiếu mỗi Quảng Dã thôi”
Điều đau khổ nhất khi làm tổ trưởng là mỗi ngày phải thu bài tập về nhà, đặc biệt là bài tập của Quảng Dã, mười lần thì chín lần không làm, có lúc đang ngủ cũng không ai dám làm phiền vì sợ chọc giận...
Vu Hàm đau khổ ôm bài tập che mặt: “Thôi vậy, tớ đi nộp trước, lát nữa tớ sẽ hỏi lại sau.”
“Ừh.”
Tang Lê quay người lại, lén liếc nhìn người ở hàng sau.
Thôi vậy, tốt nhất cô đừng dính vào chuyện này...
Sau khi chuông reo lên không lâu, đám người Dụ Niệm Niên quay trở lại lớp học.
Tiếp tục vào lớp.
Bây giờ thi giữa kỳ đã kết thúc, mọi người lại bước vào một vòng ôn tập tổng hợp mới.
Vòng này không còn chi tiết như trước mà tổng hợp, sắp xếp các kiến thức trọng tâm đã được ôn tập trước đó và nối các dấu chấm thành dòng để tạo thành một bộ cấu trúc môn học hoàn chỉnh.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học ngày càng đến gần, áp lực càng lớn hơn trước, nhưng Tang Lê chỉ có một mục tiêu duy nhất là chạy nước rút để đạt thành tích cao hơn. Thời gian trôi qua rất nhanh, một buổi sáng cộng thêm hai tiết buổi chiều, ai cũng học hành đến mệt mỏi, may mắn thay vẫn còn tiết thể dục để có thể thư giãn.
Sau giờ học, giáo viên thể dục cũng quan tâm đến sự mệt mỏi của họ và yêu cầu mọi người chạy một vòng khởi động trước khi thông báo tự do hoạt động.
“Wow, tiết thể dục là cọng rơm cứu mạng của tớ. Tớ cảm thấy như mình sắp kiệt sức rồi, trong lớp vật lý chiều nay đầu tớ như sắp nổ tung ấy”
“Cậu có muốn đi căn tin không? Tớ muốn mua nước.”
“Được, Lê Lê, chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Ba cô gái bước ra khỏi sân thể dục, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt kéo Tang Lê đi mua nước, mười phút sau họ quay lại với một túi đồ ăn vặt.
Ba người ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây, quay lưng về phía sân thể dục, Tang Lê uống nước, cúi đầu xem tập thơ cổ, còn hai người còn lại thì ăn đồ ăn vặt.
Lữ Nguyệt cắn chân gà, nhìn thấy vết bầm tím trên khuỷu tay Dụ Niệm Niệm: “Niệm Niệm, tay cậu sao thế?”
“Không sao, do hôm qua ở sơn trang tớ không cẩn thận thôi.”
Dụ Niệm Niệm vừa thở dài vừa cắn khoai tây chiên: "Cậu nghĩ xem, sao cuối tuần chỉ có hai ngày nhỉ? Sẽ tuyệt biết bao nếu chúng ta chỉ học bốn ngày và được nghỉ ba ngày.
Lữ Nguyệt: “Từ nhỏ tớ đã nghĩ vậy rồi.”
“Ôi, tiếc nuối ngày hôm qua quá, sơn trang của nhà Quảng Dã rất vui, tớ muốn đến đó nữa.”
Dụ Niệm Niệm chia bim bim cho Tang Lê: “Lê Lê, cậu cảm thấy sơn trang đó thế nào? Hôm qua thấy cậu chơi đùa với những động vật nhỏ rất vui vẻ.”
Tang Lê lấy một miếng nhét vào miệng, gật đầu: “Tớ đã từng tới đó một lần rồi, thấy thích lắm.”
“Quảng Dã từng đưa cậu đến đó một lần rồi à? Ôi, hạnh phúc quá đi!"
Tang Lê vội vàng giải thích: “Không, hôm đó tớ chỉ tình cờ đi cùng một người lên đó thôi.
“Vậy à…”
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt lén lút nhìn nhau, nhún vai, đụng vào Tang Lê đang ngồi ở chính giữa, cười gian xảo: “Lê Lê, cậu có biết đôi khi càng bình tĩnh lại càng bất ổn không?”
Tang Lê bối rối: “Hả?”
“Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay cậu lại không có chút thay đổi nào? Không đúng, chứng tỏ cậu đang cố ý lảng tránh chủ đề này.”
Lữ Nguyệt cũng cười trêu chọc: “Lê Lê, cậu không coi bọn tớ là bạn à, trước mặt chúng tớ mà vẫn không nói ra.”
Tang Lê mặc đồng phục học sinh cùng với bộ tóc mái mỏng trên trán phía trên đôi lông mày mềm mại, mái tóc đen mượt mà tung bay trong gió, để lộ gò má trắng trẻo đến chói mát.
Cô nghe vậy thì khẽ siết chặt bàn tay đang cầm tập thơ cổ, nhẹ nhàng nói: “Không phải, chủ yếu là vì không có gì để nói.
“Chúng tớ muốn biết trong lòng cậu nghĩ như thế nào?” Dụ Niệm Niệm tò mò hỏi: “Lê Lê, cậu có ghét Quảng Dã không?”
Cô sửng sốt một lúc rồi lắc đầu.
Ngày trước thì có, nhưng bây giờ cô không còn ghét anh nữa, trước đây anh đã bảo vệ cô trước Trạm Thiến Tuyết, còn cả lần anh đã an ủi cô ở Châu Khê. Anh còn đưa cô đi ngắm hoàng hôn trên bãi biển, cùng cô trải nghiệm cuộc sống thường ngày. Cô rất biết ơn anh, tại sao cô lại ghét anh chứ.
Dụ Niệm Niệm khó hiểu: “Vậy Quảng Dã đã nói thích cậu rồi mà cậu vẫn không có chút cảm giác nào sao?”
Ánh mắt Tang Lê đang nhìn vào cuốn từ vựng khựng lại, những lời Quảng Dã nói với cô trong phòng tối qua hiện lên trong đầu.
Những phím đàn trong lòng lại bị gảy lên.
Một lúc lâu, cô giấu kín mọi cảm xúc và nói nhẹ nhàng: “Quảng Dã nói cậu ấy thích tớ có lẽ cũng chỉ là nhất thời xúc động thôi, có thể là ngay cả bản thân cậu ấy cũng không rõ.”
Lữ Nguyệt: “Bỏ qua Quảng Dã cảm thấy như thế nào đi, cậu có thích cậu ấy không?”
Lông mi Tang Lê khẽ rung lên, cô không nói gì, một lúc sau, phía sau truyền đến tiếng giày dẫm lên lá khô trên mặt đất.
Bọn họ quay đầu lại thì nhìn thấy Quảng Dã từ phía sau khán đài đứng dậy bước xuống, đôi chân dài chậm rãi bước trên mặt đất, khuôn mặt có đường nét rõ ràng, theo sau là Nhiếp Văn và Trương Bác Dương.
Không biết anh đã xuất hiện khi nào và ở đó bao lâu rồi.
Quảng Dã nhướng mi, đôi mắt đen không đáy nhìn vào Tang Lê.