Cái nhìn của Quảng Dã quá chói mắt nên cô quay mặt đi, sau đó khóe mắt cô nhìn thấy Quảng Dã đi ngang qua mà không nói gì.
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương nhìn Tang Lê đầy ẩn ý rồi vội vàng đi theo, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt kinh ngạc đến mức lén nhìn nhau.
Ôi trời, vừa rồi liệu Quảng Dã có nghe thấy không...
Dụ Niệm Niệm nhìn Tang Lê, bối rối không nhịn được nói: “Lê Lê, tớ cảm thấy Quảng Dã chắc không phải là nhất thời xúc động đâu.”
Lữ Nguyệt cũng gật đầu đồng tình: “Trước khi lên lớp 12 bọn tớ chưa từng nghe nói Quảng Dã thích ai, có rất ít cô gái có thể tiếp xúc với cậu ấy, cảm giác như Quảng Dã sẽ không lấy chuyện như vậy ra để đùa đâu.”
Ánh sáng dưới đáy mắt Tang Lê lóe lên, cuối cùng cô nhẹ nhàng nói với họ cũng như thể đang nói với chính mình: "Tớ chỉ coi cậu ấy là bạn thôi."
Ngoài ra, cô cũng không nên có bất kỳ suy nghĩ nào thêm.
…
Tiếng chuông reo lên.
Mọi người quay trở lại lớp học.
Tang Lê đang viết bài, hàng ghế sau vẫn luôn trống không, cho đến khi tiết học thứ tư bắt đầu thì vẫn chỉ có một mình Trương Bác Dương quay lại.
"Này, Quảng Dã và Nhiếp Văn đâu?" Dụ Niệm Niệm hỏi.
Lời nói lọt vào tai Tang Lê, cô dừng lại một chút rồi tiếp tục làm bài tập.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng ngày càng mờ, bầu trời dần chuyển sang màu vàng, những cành lá chồng chất lên nhau đang bị gió thu quật gãy.
Bên kia, trên sân bóng rổ, Quảng Dã nhanh chóng xuyên thủng hàng phòng ngự của Nhiếp Văn, xoay trái phải, nhảy lên, ném bóng vào rổ.
Quả bóng lăn sang một bên.
Nhiếp Văn nghiêng người, thở hổn hển, vội vàng xua tay: "Không chơi nữa, không chơi nữa, hôm nay cảm giác không tốt, cũng không có cảm giác trải nghiệm."
Quảng Dã cúi đầu nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Gà thì nói là gà, còn đổ lỗi cho cảm giác.”
"Đương nhiên tôi không thể so với cậu rồi, hôm khác cậu có thể tìm Tiểu Tuyên Tuyên để tỉ thí đi." Ai mà không biết khi người này tâm trạng không tốt sẽ đến tìm cậu ta chơi bóng để trút giận chứ…
Quảng Dã bước ra khỏi sân bóng, Nhiếp Văn đi tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Một lúc sau, Quảng Dã từ máy bán hàng tự động bên ngoài sân bóng trở lại, ném cho cậu ta một chai nước.
Nhiếp Văn cười nói: “Coi như cậu còn có chút lương tâm.”
Quảng Dã ngồi xuống bên cạnh, anh mở chai nước uống hết gần nửa chai, chống khuỷu tay lên đầu gối, thở nhè nhẹ nhìn về phía trước.
Một lúc sau, Nhiếp Văn nhìn anh, không nhịn được hỏi vấn đề mà bản thân đã kìm nén từ lâu: "Tâm trạng không tốt à? Chẳng lẽ là bởi vì lời nói vừa rồi của Tang Lê sao?"
Những lời nói vừa rồi bất ngờ nghe được vẫn còn văng vẳng bên tai.
Quảng Dã không nói gì, anh đột nhiên muốn hút một điếu thuốc.
Nhiếp Văn thở dài, an ủi: "Thật ra cũng có thể hiểu được, một cô gái đơn thuần ngây thơ như Tang Lê vừa nhìn là đã biết chưa từng thích chàng trai nào, cậu ấy cần thời gian để tiêu hóa và tin rằng cậu thích cậu ấy."
Quảng Dã quay đầu lạnh lùng nhìn cậu ta: “Ông đây là loại người như nào cơ chứ?”
Nhiếp Văn không khỏi bật cười: "A Dã, cậu có thể hiểu rõ bản thân mình một chút được không? Cậu xem gia cảnh và gia thế của cậu, còn cả tính tình nóng nảy nữa, bình thường nét mặt lúc nào cũng khó coi, không ai dám đến gần, chắc chắn Tang Lê cũng sợ cậu."
Quảng Dã cười khẽ: “Cậu ấy sợ tôi ư.”
Những lời cô nói với anh trong cuộc cãi vã trước đó không hề có chút khách sáo nào, cô sợ anh khi nào chứ.
Nhiếp Văn: “Vậy bây giờ rốt cuộc cậu và Tang Lê là như thế nào? Tôi vẫn luôn không dám hỏi cậu, tối hôm qua trở về giữa cậu và cậu ấy không xảy ra chuyện gì sao? Cậu không nói đôi lời với người ta à? Cứ gạt người ta sang một bên á?”
"Tôi đã nói rồi."
Ánh mắt của Quảng Dã nặng trĩu: “Tôi đã nói với cậu ấy là tôi không nói đùa.”
"Vãi, cậu tỏ tình rồi ư? Cậu được đó! Sau đó thế nào? Thái độ của Tang Lê thế nào??"
Quảng Dã: “Thái độ của cậu ấy không phải vừa rồi cậu cũng đã nghe thấy rồi sao?”
Nói tóm lại, cô cảm thấy anh không nghiêm túc.
Nhiếp Văn im lặng.
Được rồi, chủ đề đã quay trở lại.
Nhiếp Văn cảm khái: "Thật không ngờ có một ngày tôi còn có thể giúp cậu phân tích vấn đề tình cảm, xem ra tôi cũng rất quan trọng."
Quảng Dã cười nói: “Cút.”
“Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao cậu lại thích Tang Lê?” Nhiếp Văn cười, đụng vào vai Quảng Dã: “Trước kia có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu, cậu không rung động với họ mà lại rung động với Tang Lê.”
Quảng Dã nhìn về phía xa, thờ ơ nói: "Không phải rất bình thường sao?"
Người như cô, có bao nhiêu người không rung động cơ chứ.
Trước đây anh chưa từng thích ai vì cô chưa xuất hiện.
Nhiếp Văn nghe xong thì nghẹn ngào, cuối cùng vẫn an ủi Quảng Dã: "Dù sao thì tôi vẫn nói câu đó, dục tốc bất đạt*, cậu phải cho người ta một chút thời gian rồi sau đó từ từ thể hiện."
(*) Dục tốc bất đạt: Nếu muốn nhanh chóng đạt thành quả mà lại nóng vội thì sẽ không đạt được thành công, là đốt cháy giai đoạn dẫn đến thất bại.
Trong sân bóng, hai người trò chuyện rất lâu.
Sắp đến mùa đông nên trời tối rất nhanh, cho đến khi mặt trời lặn xuống phía sau những đỉnh núi xa xa, tiếng chuông báo hết tiết thứ tư vang lên và buổi học kết thúc.
Tang Lê và Dụ Niệm Niệm đi đến căn tin ăn cơm xong rồi đi đến lớp Hoả Tiễn.
Cô đến lớp, một mình ngồi đó, sau đó có một nam sinh đi qua nói: "Tang Lê, tối nay cậu đến sớm vậy."
Giọng nói ấm áp vang lên, Tang Lê ngước mắt lên thì nhìn thấy Lư Hạ Dương ngồi ở hàng sau, cô nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Cậu ấy đặt cặp sách xuống, mỉm cười nhìn cô: “Gần đây tớ bận quá nên không có thời gian hỏi thăm cậu, dạo này cậu ở lớp thế nào? Không có bạn nào làm phiền cậu chứ? Bởi vì sự việc của Tô Bạch Tình nên tớ vẫn lo lắng cho cậu."
Cô lắc đầu: "Không có gì, tớ vẫn ổn."
"Vậy thì tốt, nếu gặp phải chuyện gì hãy nói cho tớ biết. Với tư cách là lớp trưởng, tớ nhất định sẽ có thể giải quyết giúp cậu, chuyện trước đó khiến tớ luôn cảm thấy áy náy vì đã không thể giúp đỡ cậu. Hơn nữa, thầy chủ nhiệm cũng đã nói thầy ấy sẽ kiểm soát chặt chẽ."
Lư Hạ Dương dịu dàng nhìn cô.
Nghe vậy, Tang Lê lịch sự mỉm cười: "Ừm, cảm ơn cậu."
Sau khi học sinh đến đủ thì giáo viên cũng vào lớp.
Tối nay là Hoàng Lão Tà dạy.
Trước khi vào tiết học, ông ấy đã thông báo, thứ sáu tuần này sẽ có một cuộc thi Toán giữa các trường, mỗi trường có hai mươi học sinh tham gia, sẽ được chọn từ lớp Hoả Tiễn nên hôm nay mọi người sẽ làm bài kiểm tra.
Hoàng Lão Tà cho biết cuộc thi này có giá trị rất lớn, hơn nữa sẽ nâng cao trình độ của bản thân rất nhiều.
Thời gian thi là một tiếng rưỡi.
8 giờ 30 phút tối, hết giờ, thầy giáo thu bài và tan học.
Ở nhà còn có tiết học thêm nên Tang Lê vội vàng ra khỏi trường, bác Trương đã đến đón cô.
Chiếc xe lao thẳng vào màn đêm.
Cuối cùng trở về biệt thự thì đã gần chín giờ.
Cô đi thẳng lên tầng bốn rồi mở cửa phòng học, bên trong Quảng Dã đang đọc sách, giáo viên ở đối diện quay lại nhìn cô.
Tang Lê bước vào, vội vàng chào giáo viên: “Xin lỗi cô, hôm nay em tan học muộn.”
Giáo viên cười nói: “Không sao, em cũng đã rất cố gắng để về kịp mà, lại đây ngồi xuống cạnh thầy đi.”
Tang Lê đồng ý, cô ngước mắt nhìn Quảng Dã rồi ngồi xuống đối diện anh, chàng trai đứng dậy, khi quay lại còn cầm theo một chai nước khoáng đặt lên bàn của cô.
Miệng cô khô khốc, cô cầm lên, hồi lâu mới mở ra: “Cảm ơn cậu…”
Anh ngồi xuống và tiếp tục đọc.
Một tiếng sau, tiết học kết thúc, giáo viên cũng đã rời đi.
Trong phòng học chỉ có hai người đối mặt với nhau.
Trong sự im lặng, chiếc đồng hồ treo tường lắc lư trái phải và phát ra âm thanh cơ giới nhẹ nhàng.
Tang Lê nhíu mày nhìn sách giáo khoa, một lúc sau, cô nghe thấy giọng nam từ phía đối diện vang lên: “Tối nay giáo viên kéo dài tiết học sao?”
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn anh: “Không, có bài kiểm tra cho một cuộc thi tuyển chọn nên phải mất thêm nửa tiếng nữa.”
Lời nói của cô giống như chiếc thuyền giấy trôi trên mặt nước tĩnh lặng.
Bầu không khí có chút vi diệu.
Người đối diện nhìn cô bằng ánh mắt mạnh mẽ đến mức khiến Tang Lê cảm thấy như trái tim mình đang giẫm lên trên tấm kính mỏng, hơi thở bắt đầu chậm lại.
Không phải chỉ là cùng nhau làm bài tập thôi sao, sao cô lại phản ứng mạnh như vậy chứ, người khác thì qua loa sơ sài, nhưng anh nhìn qua lại vô cùng hoảng loạn...
Cô cúi đầu, giữ bình tĩnh tiếp tục làm bài tập, một lúc sau, Quảng Dã đứng dậy liếc nhìn cô, ra lệnh: "Buổi tối đi ngủ sớm đi, giấc ngủ là quan trọng nhất."
Cô sửng sốt, vô thức lẩm bẩm: “Lời này dùng để nói với bản thân cậu thì đúng hơn…”
"Cái gì?"
Cô chớp mắt, giả vờ vô tội: “Không có gì.”
Anh hơi cụp mắt xuống nhìn cô, mỉm cười: "Hôm nay quầng thâm mắt của cậu hơi đậm đấy."
Thật ra anh đã nghe được lời cô nói.
Lại nhận được lời đáp trả có ý sâu xa khác.
Hàng mi mỏng của Tang Lê run lên, cô nhìn anh bước ra khỏi phòng, không cho mình cơ hội nói gì.
Cô bình tĩnh lại, kìm nén cảm xúc rồi tiếp tục làm bài tập.
Làm xong một tờ đề, cô thu dọn cặp sách rồi đi xuống nhà.
Trở về phòng, cô lấy bài tập của các môn khác ra, định tiếp tục phấn đấu nhưng đột nhiên điện thoại của cô reo lên.
Giọng nói của Từ Hiểu vang lên từ đầu bên kia: "Điềm Điềm!"
Tang Lê nhếch môi đáp lại, tối nay Từ Hiểu đã giúp mang gói hàng tuần trước Tang Lê gửi cho Liên Vũ Châu từ cổng làng về, hiện tại cô ấy đang ở nhà Liên Vũ Châu.
Liên Vũ Châu: "Lê Lê, cháu còn có đủ tiền tiêu không? Đừng mua đồ cho bà nữa."
Tang Lê mỉm cười: “Cháu còn đủ ạ, bà ngoại cứ thoải mái dùng đi.”
“Gần đây mợ cháu không đến tìm cháu nữa chứ?”
"Không ạ."
Thật ra Quế Tú Viện đã gửi tin nhắn cho cô hết lần này đến lần khác, vừa mắng mỏ vừa cầu xin, cô giả vờ như không nhìn thấy cũng không trả lời, mấy ngày nay không còn gửi nữa.
Tang Lê nói với Liên Vũ Châu về việc học thêm, bà ấy nghe vậy thì rất vui vẻ: "Dì Tống đúng là rất tốt với cháu, còn cho cháu học thêm nữa, cháu ở nhà người ta phải ngoan ngoãn đấy nhé."
"Dạ, cháu biết rồi."
Sau đó Từ Hiểu nghe điện thoại, cô ấy đi đến sân sau trò chuyện với Tang Lê, Tang Lê cũng quan tâm đến tình hình gần đây của cô ấy, Từ Hiểu lẩm bẩm: “Là tên Trương Tinh đó, anh ta thật phiền phức, bám dai như đỉa ấy."
“Anh ta vẫn còn đuổi theo cậu à?”
“Ừ, lại còn nói thích tớ nữa…”
Tang Lê vừa nghe vậy, khuôn mặt của Quảng Dã hiện lên trong đầu cô một cách đầy khó hiểu.
"Điềm Điềm, cậu cảm thấy tớ nên chọn như thế nào?"
Trong lúc cô đang phân tâm, lời nói của Từ Hiểu khiến cô định thần lại, cô sửng sốt một chút, Từ Hiểu lại hỏi thêm lần nữa, Tang Lê sao có thể có suy nghĩ về những chuyện này chứ, cô lẩm bẩm: "Thật ra tớ nghĩ bây giờ tốt nhất là nên học tập chăm chỉ, còn lại thì có thể đợi từ từ, yêu đương sớm không tốt đâu..."
Từ Hiểu cười: “Tớ biết một cô gái ngoan như cậu sẽ nói như vậy mà.”
"Tớ nói đâu có sai..."
Từ Hiểu nói đùa: "Dù sao thì cậu cũng đừng nói trước, nếu một ngày nào đó cậu gặp một chàng trai mà cậu đặc biệt thích ở Vân Lăng, cậu sẽ tự vả vào mặt mình đó."
Cô nhanh chóng phủ nhận: "Còn lâu nhé..."
Cô cụp mắt xuống nhìn tờ giấy thi trên bàn, nói thầm: “Tớ chỉ muốn học tập chăm chỉ, còn chuyện khác tớ đều không nghĩ tới.”
Từ Hiểu cười: "Được rồi được rồi, cậu chăm chỉ học tập nhé."
Sau khi nói chuyện, Tang Lê bình tĩnh lại và tiếp tục làm bài tập.
Đêm khuya dần.
11 giờ hơn, cô làm xong, chợt có tiếng gõ cửa.
Cô khó hiểu đi ra mở cửa thì thấy quản gia bưng tô mì đến: "Cô Tang Lê, đây là bữa ăn đêm Tiểu Dã nhờ dì nấu cho hai đứa, cậu ấy nói hai đứa học đến khuya sẽ dễ đói."
Cô ngơ ngác nhận lấy: "Cảm ơn dì Triệu."
Sau khi quản gia rời đi, cô đóng cửa lại, bưng tô mì đặt lên bàn.
Bát mì bò nóng hổi, còn có thêm một quả trứng.
Tang Lê bắt đầu suy nghĩ, một lúc sau cô ăn xong mì, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Nằm trên giường, cô ngơ ngác nhìn trần nhà, những chuyện xảy ra hai ngày qua lại hiện lên trong đầu cô.
Cô lại nghĩ, làm sao anh có thể thích cô chứ.
Có lẽ chỉ vì gần đây họ có quá nhiều thời gian bên nhau, hai người tiếp xúc quá nhiều.
Thật ra anh hoàn toàn không biết cô sống trong môi trường như thế nào.
Mắt nhìn người của của anh có lẽ không nên tệ đến mức nhìn trúng cô...
Tang Lê nhắm mắt lại, xoay người che mặt lại, lý trí vượt lên, lúc này cô áp chế những suy nghĩ đang bắt đầu dao động của mình xuống.