Quảng Dã ở bên cô không mang theo bất kỳ đề phòng nào, hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi và yếu đuối, Tang Lê nghe vậy thì lên tiếng đáp lại anh, cô ngẩng đầu nhìn thấy màu đen trước mắt anh, trong lòng đau xót: “Sao tối hôm qua đến bây giờ cậu vẫn chưa ngủ?”
“Muốn ngủ, nhưng không buồn ngủ”
“Ăn cơm tối chưa?"
Anh không trả lời, Tang Lê nói để cô đi gọi đầu bếp trong nhà đi nấu, đúng lúc buổi tối cô ăn ít, cũng muốn ăn cùng anh thêm chút nữa, Quảng Dã thấy vậy thì cũng không từ chối.
Tìm quản gia xong, Tang Lê trở lại phòng học, nhìn thấy Quảng Dã đi tới ngồi trên ghế xích đu ở ban công, cô đi qua ngồi xuống bên cạnh: “Hôm nay sức khỏe chú Quảng thế nào, có khỏe không?” Tống Thịnh Lan không muốn ảnh hưởng đến việc học tập của cô, buổi sáng bảo Tang Lê về nhà làm bài tập trước, Tang Lê đành phải về trước, cũng không dám gọi điện thoại hỏi quá nhiều.
Quảng Dã nói ông ấy ngoại trừ hơi mệt mỏi thì trạng thái vẫn tốt: “Ông ấy giống như người chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, còn luôn an ủi mẹ tôi”
“Có thể trong lòng chú ấy cũng rất khó chịu, nhưng chú ấy chắc chắn phải mạnh mẽ ở trước mặt mọi người, nếu không mọi người sẽ càng buồn.” Quảng Dã biết.
Con người dù sao cũng là người, đối mặt với bệnh tật như vậy ai có thể bình thản được, Quảng Minh Huy ngoài mặt lạnh nhạt bình tĩnh chỉ là vì không muốn khiến cho bọn họ càng thêm buồn phiền.
Tang Lê an ủi Quảng Dã: “Hôm nay tôi có tra trên mạng, bọn họ nói rất nhiều khối u phổi đều lành tính, hơn nữa chú Quảng hẳn là phát hiện sớm, cho dù thật sự là ác tính thì điều trị sớm bệnh tình vẫn có thể khống chế, bây giờ cậu ở bên chú ấy nhiều hơn, tuy ngoài miệng chú ấy không nhắc tới, nhưng chắc chắn hy vọng cậu có thể ở bên cạnh chú ấy nhiều hơn.
“Hôm nay, bác Trương đã kể cho tôi nghe chuyện năm đó.” Anh nói.
Tang Lê sững sờ.
Quảng Dã kể lại những chuyện hôm nay bác Trương và Kỳ Phú nói với anh cho Tang Lê, anh cúi đầu: “Tôi luôn cảm thấy ông ấy không do dự vứt bỏ tôi, nhưng tôi không ngờ ông ấy lại gặp khó khăn như vậy.”
Một mặt thân là ông chủ, một mặt thân là ba, sự cay đắng cùng đau đớn, lo lắng và sợ hãi trong đó, chỉ có Quảng Minh Huy tự mình biết rõ.
Quảng Minh Huy luôn không giỏi bộc lộ, đặc biệt là đối mặt với sự oán hận sâu sắc của Quảng Dã, ông ấy lại càng không biết nên giải thích như thế nào.
Quảng Dã vẫn luôn cho rằng không đi chữa tai là trả thù Quảng Minh Huy, nhưng không biết nhiều năm như vậy, thái độ lạnh lùng của anh đối với Quảng Minh Huy không lúc nào là không đâm thanh kiếm sắc bén về phía ông ấy.
Quảng Dã nhếch khóe môi: “Nghe bác Trương và chú Kỳ nói như vậy, tôi đột nhiên không biết nên đối mặt với ông ấy như nào.”
Nếu là trước đây, khi anh biết những điều này, có thể trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nhưng hôm nay Quảng Minh Huy đã nằm ở trên giường bệnh, mắt đỏ hoe nắm lấy tay anh xin lỗi, anh không biết làm sao để mình có thể tiếp tục hận ông ấy.
Tang Lê nghe anh nói như vậy, cũng đột nhiên hiểu ra: “Bác Trương nói không sai, ngay cả tôi cũng nhìn ra được chú Quảng rất thương cậu, cậu vẫn cảm thấy chú ấy đề nghị cậu chữa tai là vì để trong lòng mình dễ chịu hơn một chút, nhưng có lẽ đối với chú ấy, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi, cho dù cậu vẫn không tha thứ cho chú ấy cũng không sao.”
Quảng Dã im lặng, Tang Lê nói: “Hôm qua tôi nói bù đắp chính là yêu, không yêu thì làm sao có thể muốn bù đắp, thật ra thì oán hận của cậu đối với chú Quảng cũng là yêu, không có tình yêu thì làm sao có thể sinh ra oán hận”
Tang Lê thở dài, giọng nói nhẹ nhàng: “Ít nhất, cậu còn có ba để oán hận... đối với tôi mà nói tình thương của ba quá xa vời, tôi chưa từng được cảm nhận.”
Đáy mắt Quảng Dã lướt qua cảm xúc, anh quay đầu nhìn Tang Lê, cô lạnh nhạt nói: “Tôi vừa sinh ra thì ba tôi đã ly hôn với mẹ tôi, cho nên tôi lớn như vậy cũng không biết ông ta trông như thế nào, lúc đầu tôi cũng hận ông ta vì sao lại vứt bỏ tôi, khiến tôi bởi vì từ nhỏ không có ba nên bị người khác cười nhạo”
Tang Lê ngẩng đầu, âm thanh hóa thành gió: “Nhưng sau đó tôi không hận nữa, bởi vì tôi không thèm để ý, tôi đã quen với việc ông ta không còn, cũng sẽ không nghĩ đến ông ta nữa. Cho dù bây giờ ông ta đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không tức giận chất vấn ông ta, ông ta đã trở thành người xa lạ trong thế giới của tôi, vì vậy dù đó là cảm xúc căm hận, tôi cũng sẽ không lãng phí trên người ông ta.”
Tang Lê nghĩ gì đó, cô đè nén nỗi cay đắng trong cổ họng: “Hơn nữa Quảng Dã à, tôi rất hiểu cảm giác hiện tại của cậu, bởi vì trước đây mẹ tôi... cũng là bị ung thư dạ dày.”
Quảng Dã không ngờ cô lại nhắc tới mẹ với anh, sững sờ.
Cô nói với anh: “Lần cãi nhau trước đó, tôi nói qua với cậu là mẹ tôi qua đời, bà ấy bị ung thư dạ dày, sở dĩ tôi được dì Tống đón đến Vân Lăng đi học cũng là bởi vì sau khi mẹ tôi qua đời, mợ tôi không muốn nuôi tôi nữa, tôi không có chỗ đi học. Tôi biết lúc mẹ tôi bị ung thư rất khổ sở, bởi vì nguyện vọng lớn nhất trước kia của tôi chính là sau này chăm chỉ học hành, đưa bà ngoại đến Vân Lăng sống cùng bà ấy, nhưng sau đó cũng không thực hiện được.”
Cho dù đã biết những chuyện này, nhưng giờ phút này Quảng Dã nghe cô nói, trái tim vẫn đau như dao cắt.
Tang Lê nói, cô đã từng rất đau khổ khi mẹ qua đời, nhưng thời gian như thuốc mê từng chút từng chút mang đau xót đi, hôm nay cô nhớ lại mẹ, phần lớn là nhớ lại thời gian vui vẻ cô từng ở bên bà ấy, đó là điều tốt đẹp khiến cho người ta hoài niệm.
Đối diện với ánh mắt đau lòng của Quảng Dã, cô nở nụ cười, vội vàng che giấu cảm xúc: “Xin lỗi, tâm trạng của cậu vốn không tốt mà tôi còn nhắc tới chuyện này…”
Quảng Dã trầm khàn lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu chủ động kể về chuyện trong nhà.”
Tang Lê ngẩn người, cười nói: “Cậu tin tưởng tôi, còn nói nhiều chuyện như vậy cho tôi biết, cho nên tôi cũng tin tưởng cậu.”
Trong lòng cô có quá nhiều tường cao phòng vệ, đối mặt với rất nhiều người cũng không thể cởi mở, nhưng Quảng Dã đã sẵn lòng nói cho cô biết nỗi đau trong lòng anh, cô cũng nguyện ý dỡ xuống phòng bị trước mặt anh.
Quảng Dã: “Chuyện trong nhà cậu trước đó tôi đã biết rồi.”
“Cậu biết sao?"
“Lần đó hiểu lầm cậu tố cáo với mẹ tôi, sau đó mẹ tôi quay về, tôi đi hỏi.”
Tang Lê ngạc nhiên: “Lâu như vậy à…”
Quảng Dã nói lúc đó anh biết gia cảnh của Tang Lê, trong lòng cũng rất áy náy, vì vậy sau đó nhìn thấy cô bị Trạm Thiến Tuyết bắt nạt, anh không thể ngồi yên được.
Tang Lê hiểu ra, cười: “Vậy nên thật ra chúng ta đều biết chuyện của đối phương”
Bọn họ đều bởi vì sợ trong lòng đối phương không thoải mái, cho nên đều lựa chọn không nói, nhưng cũng chính bởi vì bọn họ đều biết, cho nên mới có thể đồng cảm, an ủi lẫn nhau.
Cuối cùng Tang Lê nhếch môi, nói với anh: “Do đó Quảng Dã, cậu và tôi không giống nhau, cậu còn có ba mẹ, ba cậu rất yêu cậu, cậu cũng rất để ý đến chú ấy, hai người cũng đừng cãi nhau nữa. Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, phải quý trọng thời gian ba mẹ còn ở bên cạnh.”
Đối với cô mà nói, loại thời gian này đã không còn nữa, thời gian cô ở bên cạnh mẹ ngắn như vậy, cho nên cô không hy vọng Quảng Dã sau này lại hối hận.
Buổi tối, Tang Lê và Quảng Dã mở lòng nói chuyện rất lâu.
Ngày hôm sau, Quảng Minh Huy có kết quả kiểm tra toàn bộ, ngoại trừ phổi, những thứ khác đều bình thường.
Ông ấy có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi trước, chờ kết quả bệnh lý.
Mấy ngày nay ở nhà, chủ yếu do bảo mẫu chăm sóc ông ấy, nhưng Quảng Minh Huy đột nhiên phát hiện Quảng Dã thường xuyên xuất hiện, giúp ông ấy bưng cơm hoặc rót nước lấy thuốc, anh còn hỏi ông ấy cần gì, tuy rằng vẫn là vẻ thờ ơ.
Có một ngày, vừa xong cơm nước chiều tối, Quảng Dã mặt không chút thay đổi hỏi ông ấy: “Có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Quảng Minh Huy:???
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Quảng Dã mời ông ấy đi tản bộ sau bữa ăn, đây là làm sao vậy...
Cuối cùng Quảng Dã và ông ấy, còn có Tống Thịnh Lan và Tang Lê, bốn người cùng nhau tản bộ ở khu biệt thự.
Quảng Minh Huy nói chuyện phiếm với bọn họ, Quảng Dã thỉnh thoảng còn có thể trả lời vài câu, tuy rằng sắc mặt anh vẫn không có gì tốt, nhưng rõ ràng thái độ với Quảng Minh Huy đã tốt hơn rất nhiều, không còn đối chọi gay gắt như trước nữa.
Đi một lát, Tang Lê và Quảng Dã đi tới phía trước, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đi tới, bà lén lút cười với ông ấy: “Tôi đã nói gì nào, mấy hôm trước bác Trương nói với Tiểu Dã về vụ bắt cóc lúc trước, chắc chắn Tiểu Dã biết nó hiểu lầm ông, ông xem thái độ của nó bây giờ rõ ràng tốt hơn nhiều.”
Cả trái tim Quảng Minh Huy ấm áp, ông nhìn Quảng Dã, cười nói: “Đã rất nhiều năm rồi Tiểu Dã không ở bên tôi như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy khối u này rất tốt.
“Ông nói cái gì vậy!”
Tống Thịnh Lan giận ông ấy: “Thật ra lòng tự trọng của thằng bé mạnh như vậy, cho dù nó có yêu ông cũng chỉ giấu ở đáy lòng, ngày hôm qua Lê Lê nói với tôi, Tiểu Dã rất hy vọng ông có thể ở nhà.”
Quảng Minh Huy ngạc nhiên: “Lê Lê nói cho bà biết?”
“Đúng vậy, có một số chuyện Tiểu Dã không nói cho tôi biết, nhưng sẽ nói cho Lê Lê.”
“Hiếm khi Tiểu Dã nói những lời này với bà.” Quang Minh Huy nhìn hai người đang tản bộ nói chuyện phiếm: “Hiện tại quan hệ của chúng nó tốt như vậy à?”
Tống Thịnh Lan cười: “Lê Lê là một cô gái dịu dàng lương thiện như vậy, con trai chúng ta rung động không phải cũng bình thường sao?"
“Hả, bây giờ đang là giai đoạn lớp 12, Tiểu Dã có bị…”
“Với thành tích của con trai chúng ta thì còn sợ bị ảnh hưởng gì nữa?”
“...”
Cũng đúng...
Tống Thịnh Lan cười: “Ông nghĩ nhiều rồi, bây giờ bọn trẻ cũng chỉ là bạn bè, hơn nữa như vậy cũng rất tốt, ít nhất có người có thể khiến Tiểu Dã mở lòng, chúng ta cũng có thể biết nhiều hơn suy nghĩ trong lòng thằng bé, không phải sao?”
Quảng Minh Huy gật đầu, cũng đồng ý, Tống Thịnh Lan cầm tay ông ấy: “Minh Huy, Tiểu Dã bây giờ đã trưởng thành, cũng không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, có thể thấy được trong lòng nó vẫn rất để ý đến ông”
Quảng Minh Huy cảm thán, giơ tay ôm lấy bả vai bà ấy: “Lan Lan, mặc kệ khối u này của tôi là ác tính hay lành tính, kết quả tôi đều chấp nhận, hiện tại người nhà chúng ta đang ở bên nhau, tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn.”
Mũi Tống Thịnh Lan cay cay, gật đầu: “Ừm, gia đình chúng ta đều ở bên nhau.”
Cuối tuần qua đi, kế tiếp vẫn là chờ đợi.
Tin tức Quảng Minh Huy sinh bệnh được phong tỏa rất chặt, trong tập đoàn chỉ có mấy nhân vật quan trọng biết, để không làm người khác sinh ra dị tâm.
Mặc dù Quảng Minh Huy cố ý che giấu, nhưng Phạm Mạn Chi cũng có thế lực ở tập đoàn nên vẫn nghe được tin tức.
Lão phu nhân lo lắng cho con trai, đương nhiên sốt ruột muốn đến Vân Lăng xem một chút, Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan nào dám để bà cụ lớn tuổi như vậy mà còn bị giày vò, ngăn cản đã đời mới khiến đối phương tạm thời bỏ đi ý niệm trong đầu.
Ngày hôm sau, Phạm Mạn Chi vẫn phái người đưa rất nhiều thuốc bổ và dược liệu tới, lại sử dụng mạng lưới quan hệ sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho Quảng Minh Huy, trừ lần đó ra, mấy anh chị em Quảng Minh Huy đều gọi điện thoại tới hỏi thăm, hiện giờ căn bản bọn họ đều định cư ở nước ngoài, nhưng đều thường xuyên liên lạc, cũng rất lo lắng cho Quảng Minh Huy.
Bên kia, Tang Lê và Quảng Dã trở lại trường học, bốn người khác trong nhóm nhỏ Phất Nhanh cũng biết chuyện Quảng Minh Huy bị bệnh.
Sáu người bạn cùng nhau ăn cơm, mặc dù không biết nên an ủi như thế nào, nhưng đều ở bên Quảng Dã, để tâm trạng anh của có thể tốt một chút.
“Rất ít khi nghe Quảng Dã nhắc tới ba cậu ấy, lúc trước nghe Trương Bác Dương nói quan hệ giữa Quảng Dã và ba cậu ấy hình như không tốt lắm nhỉ?”
Lúc Quảng Dã không có ở đây, mấy người họ sẽ bí mật cùng nhau nói chuyện phiếm, Nhiếp Văn nghe Dụ Niệm Niệm nói vậy thì bùi ngùi: “Đối mặt với chuyện lớn như vậy, những mâu thuẫn đó cũng phải dẹp qua một bên, hiện tại kết quả bệnh lý chưa có, trong lòng của A Dã chắc chắn lo lắng không yên, lúc này Lê Lê nên ở bên A Dã nhiều hơn, bây giờ cậu khá quan trọng.”
Lữ Nguyệt gật đầu: “Hiện tại Lê Lê là thuốc giải cảm xúc của Quảng Dã.”
“Mẹ ơi buồn nôn quá ha ha ha..”
Hai má Tang Lê đỏ ửng bảo bọn họ đừng nói lung tung: “Thật ra bọn mình cũng không giúp được gì, ở bên cậu ấy nhiều là được rồi.”
Mấy người họ đều đồng ý.
Mọi người hy vọng Quảng Minh Huy không sao, như vậy Quảng Dã cũng có thể yên tâm.
Một tuần nay, tuy rằng tâm trạng Quảng Dã rất nặng nề, nhưng Quảng Minh Huy hy vọng anh đừng bị ảnh hưởng đến việc học tập, buổi tối Tang Lê và Quảng Dã cùng làm bài tập, Quảng Dã đều làm hết.
Thời gian không ngừng đi về phía trước, giống như một loại đếm ngược, càng tới gần thứ bảy, khiến cho lòng người ta cũng càng dần nặng nề.