Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 84



Sáng thứ bảy, Tống Thịnh Lan và Quảng Dã còn có đám người Kỳ Phú, cùng Quảng Minh Huy đi đến bệnh viện.

Cuối cùng, kết quả bệnh lý xuất hiện...

Thật khiến người ta vô cùng vui mừng, khối u là lành tính.

Biết được tin này, Tống Thịnh Lan kích động đến vui mừng khóc nấc lên, tảng đá lớn trong lòng của Quảng Dã nặng nề rơi xuống, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ nói, khối u lành tính bình thường phát triển khá chậm, nhưng hiện nay thể tích khối u của Quảng Minh Dã không tính là nhỏ, để tránh tổn thương hoặc gây áp lực lên các mô cơ xung quanh, tốt nhất là thông qua phẫu thuật cắt bỏ, về cơ bản kiểm tra lại định kỳ sẽ không có vấn đề gì lớn.

Cuối cùng nỗi đau dày vò mấy ngày qua tan thành mây khói, chào đón kết quả tốt.

Về đến nhà, Tang Lê luôn chờ tin nhìn thấy Quảng Dã đi vào nhà trước, nhanh chóng xông lên phía trước: “Tình trạng của chú thế nào? Lành tính hay ác tính?”

Quảng Dã nhếch môi: “Lành tính.”

Tang Lê lập tức hớn hở: “Thật tốt quá! Tôi đã nói chú Quảng chắc chắn không có chuyện gì mà, bây giờ cậu có thể yên tâm rồi.”

Quảng Dã đảo mắt nhìn về phía Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan, thản nhiên lên tiếng: “Ừm, sau này còn có rất nhiều thời gian để “chọc giận” ông ấy.”

Tang Lê và Quảng Minh Huy nở nụ cười, Tống Thịnh Lan mắng anh: “Hiện tại ba con là đối tượng bảo vệ quan trọng, bảo ông ấy làm phẫu thuật cho tốt, nên đừng có mà chọc giận ông ấy.” 

Quảng Dã nhìn về phía Quảng Minh Huy: “Trong khoảng thời gian này ông mà còn đi công tác thì cái nhà này cũng đừng về nữa.”

Tống Thịnh Lan mỉm cười: “Tiểu Dã bảo ông ở nhà chăm sóc cho tốt.”

Quảng Minh Huy hiểu, trong lòng ấm áp cười: “Ba biết rồi, gần đây ba sẽ ở nhà, đúng lúc sinh nhật mẹ con cũng sắp tới, cũng ở bên cạnh hai mẹ con, hai mẹ con quan trọng hơn công việc.”

Sau khi báo cáo bệnh lý được công bố, thời gian phẫu thuật của Quảng Minh Huy rất nhanh được xác định, đặt vào thứ sáu tuần sau.

Phạm Mạn Chi vốn muốn đưa ông ấy ra nước ngoài trị liệu, nhưng trình độ chữa bệnh của Vân Lăng đã rất tốt, hơn nữa Quảng Minh Huy cũng muốn Quảng Dã và Tống Thịnh Lan ở bên cạnh, Phạm Mạn Chi cũng từ bỏ, bảo bọn họ mỗi ngày đều phải báo cáo tình hình cho bà ấy.

Tuần thứ hai, ca phẫu thuật của Quảng Minh Huy tiến hành rất thành công, rất nhiều nhân viên của tập đoàn đến thăm, Quảng Minh Huy là trụ cột của tập đoàn, những năm gần đây những gì ông ấy cống hiến cho tập đoàn mọi người đều nhìn rõ như ban ngày, tất cả mọi người đều quan tâm đến ông ấy.

Sau khi phẫu thuật, Quảng Minh Huy được đón về nhà chăm sóc, do hộ lý và bảo mẫu chăm sóc, buổi tối Quảng Dã tan học về đến nhà, cũng sẽ ở cùng ông ấy một lúc.

Hai người mặc dù không nhắc lại chuyện năm đó nhưng đều ngầm hiểu nhau.

Không có oán hận và hiểu lầm, quan hệ của bọn họ thân thiết hơn rất nhiều.

Thời gian trôi thật sâu, lặng lẽ trôi đi.

Cuối tuần tháng mười hai, tuyết lớn phương bắc bay tán loạn, mây mù phương nam cũng tiến vào mùa đông giá rét.

Sinh nhật Tống Thịnh Lan là đêm Giáng Sinh, một ngày trước chủ nhật, Quảng Dã và Tang Lê ra ngoài chọn quà.

Mấy ngày nay Tang Lê vẫn luôn tự hỏi nên tặng quà gì cho Tống Thịnh Lan, Quảng Dã nhắc Tống Thịnh Lan thích sưu tầm ghim cài áo, cuối cùng anh dẫn cô đến một cửa hàng trang sức do mọi người thiết kế, vì không muốn cô bị gánh nặng quá lớn, nên cùng cô bỏ tiền ra mua một cái ghim cài áo.

Ngoài ra, Tang Lê nghĩ đến Tống Thịnh Lan rất thích chậu hoa, đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, lập tức đi chọn một chậu hoa tốt nhất.

Đi ra khỏi cửa hàng, Tang Lê đau đầu lẩm bẩm: “Tôi tặng cái này bình thường quá, cũng không biết dì Tống có thích hay không.”

Mấu chốt là cho dù chọn những thứ đắt tiền, cô cũng dùng tiền của Tống Thịnh Lan cho cô để mua quà cho Tống Thịnh Lan, cảm giác là lạ.

Quảng Dã nghe vậy, bất lực mắng cô: “Thứ tốt hơn nữa cậu cảm thấy mẹ tôi chưa từng dùng qua sao?”

Trẻ con tặng đồ, còn có thể tặng đến trình độ nào.

“Có lòng là được rồi, mẹ tôi không coi trọng chuyện này.” Quảng Dã nói.

Cô nhếch môi, gật đầu.

Chờ sau này cô tự mình kiếm tiền, lại mua đồ tốt hơn cho dì Tống.

Mua đồ xong, Tang Lê nói có thể về nhà rồi, Quảng Dã hỏi cô: “Cậu không mua cho mình à?”

“Tôi...”

Quả thật Tang Lê đã lâu không đi dạo trung tâm thương mại, cô vẫn muốn mua thêm cho mình và bà ngoại vài bộ quần áo mùa đông, nhưng một bộ quần áo mùa đông ở trung tâm thương mại này động một cái là mấy ngàn thậm chí hơn vạn, vượt quá dự toán trong lòng cô: “Hay là thôi đi, nơi này quá đắt.”

“Cậu chọn đi, tôi mua cho cậu.”

Cô lập tức từ chối: “Làm sao có thể để cậu trả được, hay là ở Vân Lăng có nơi nào bán quần áo rẻ hơn không? Ví dụ như chợ chẳng hạn?"

"...”

Quảng Dã suy nghĩ một vòng, cuối cùng dẫn cô đến một trung tâm thương mại bình dân khác.

Quần áo bên trong thuộc loại mà mọi người đều có thể dùng được, chất lượng cũng không tệ, cũng rất thích hợp với học sinh sinh viên.

Đến một cửa hàng, Quảng Dã ngồi trên sô pha chờ, Tang Lê thử mấy cái áo len và áo khoác, thỉnh thoảng chạy tới hỏi ý kiến anh.

Nói thật anh cũng không phân biệt được cái gì, chỉ cảm thấy những quần áo này tuy hạng bình thường, nhưng mỗi món ở trên người cô đều rất đẹp mắt.

Mái tóc đen nhánh của cô gái rủ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng sứ trắng vùi trong khăn quàng cổ, một cái nhăn mày một nụ cười đều rung động trong sáng. Tang Lê thử quần áo xong, do dự mấy bộ, Quảng Dã nhân lúc cô đi thay quần áo thì lập tức tính tiền toàn bộ, cuối cùng đưa cô ra khỏi cửa hàng.

Tang Lê ngạc nhiên: “Sao cậu mua hết giúp tôi vậy?”

“Thích sao không mua?”

Đại thiếu gia mua đồ không hề do dự, Tang Lê hỏi anh: “Tổng cộng bao nhiêu tiền? Tôi đưa cho cậu.”

“Cũng không đắt.”

Dọn sạch cửa hàng này đoán chừng cũng không bằng một chiếc xe moto của anh.

“Nhưng tôi đã nói không thể để cậu trả tiền…”

Quảng Dã cà lơ phất phơ hỏi ngược lại: “Bình thường mẹ tôi không phải cũng cho cậu tiền tiêu vặt sao? Tiền của tôi cũng là từ bà ấy, không phải cũng tương đương với mẹ tôi mua cho cậu sao?”

Logic kiểu gì vậy chứ...

Tang Lê không có gì để phản bác, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, thấy thái độ cố chấp của anh, cô lập tức nói: “Vậy tôi ghi sổ nhé? Sau này tôi sẽ trả lại cho cậu, lúc trước tôi cũng nói với dì Tống, tiền tôi tiêu sau này sẽ trả.”

Quảng Dã bất lực cười nhẹ: “Tật xấu.”

“Sao chứ.”

Cô cố ý muốn ghi sổ, Quảng Dã suy nghĩ một chút rồi cũng không ngăn cản cô, dù sao anh mua giúp cô trước rồi nói sau, sau này sổ sách gì anh xé đi là được.

Ỷ vào cái cớ ghi sổ, anh ngược lại còn trở nên không kiêng dè gì, thấy cô thích cái gì thì mua cái đó, Tang Lê ngăn cũng không ngăn được.

Mua xong quần áo của mình, Tang Lê cũng chọn đồ cho Liên Vũ Châu và Từ Hiểu, mà qua một tuần nữa là tết dương lịch, cô cũng chọn quà mừng năm mới cho Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt.

Mua quà xong, buổi tối Quảng Dã đưa thẳng Tang Lê đi học vũ đạo.

Anh lại đi một nơi, cuối cùng mang tất cả đồ đạc về nhà trước.

Ngày hôm sau thứ hai, bởi vì Quảng Minh Huy còn đang phải dưỡng bệnh, năm nay Tống Thịnh Lan muốn tổ chức sinh nhật đơn giản, không định mở tiệc chiêu đãi khách khứa, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm là được.

Tuy là như thế nhưng sáng sớm vẫn có rất nhiều người đến nhà thăm và tặng quà, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy ở nhà tiếp khách.

Chạng vạng tối, bởi vì muốn tổ chức sinh nhật cho Tống Thịnh Lan, Tang Lê theo Quảng Dã về nhà, định cơm nước xong sẽ quay về trường học học lớp Hỏa Tiễn.

Lúc cơm tối, có một bưu kiện chuyển phát nhanh đúng lúc đưa tới cho Tống Thịnh Lan, Tống Thịnh Lan mở ra, phát hiện là quà Thiều Tuyết Âm gửi tới.

Cũng không lâu lắm, Thiều Tuyết Âm ở đầu dây bên kia biết quà đã được đưa đến thì gọi điện thoại tới, Thiều Tuyết Âm nói cô ta vốn muốn đến Vân Lăng đón sinh nhật Tống Thịnh Lan, nhưng trong khoảng thời gian này cô ta ở đây không về được, chỉ có thể gửi quà tới.

“Dì Tống, tháng trước cháu đi Roma đến Lora Piana chọn cho dì một chiếc khăn quàng cổ, màu sắc kiểu dáng cũng không tệ lắm, sau đó cháu lại đi dạo đến một cửa hàng đồ da tên là Federico Polidori Toma, đồ da của cửa hàng này chất lượng vô cùng tốt, đúng lúc cháu đặt làm cho dì và chú Quảng một cái ví da, gửi về cho dì, hy vọng mọi người sẽ thích”

Tống Thịnh Lan vui mừng trong lòng: “Cảm ơn Âm Âm còn nhớ dì, dì và chú Quảng của cháu đều rất thích, sau này cháu đừng tốn kém như vậy nữa.”

“Không tốn kém đâu ạ, chỉ là một chút tấm lòng của cháu mà thôi, hai ngày nay sức khỏe chú Quảng thế nào rồi dì? Sau phẫu thuật sức khỏe khôi phục chưa ạ?”

Tống Thịnh Lan mở loa, đặt ở trên bàn cơm, Quảng Minh Huy cũng nói chuyện phiếm với cô ta vài câu, cuối cùng nói chuyện xong thì cúp điện thoại, trong lòng Quảng Minh Huy ấm áp: “Âm Âm ở nước ngoài cũng nhớ chúng ta, hàng năm đều không quên sinh nhật bà.”

“Đúng vậy, hôm nào chờ con bé về nước thì mời con bé tới nhà chơi, đã lâu rồi con bé không tới Vân Lăng, chủ yếu là học kì này con bé cũng bận.”

Cơm nước xong, mọi người cắt bánh ngọt cho Tống Thịnh Lan, lúc này Tang Lê cũng lấy quà ra, đột nhiên có chút ngượng ngùng: “Dì Tống, cháu và Quảng Dã cùng nhau chọn một cái trâm cài áo cho dì, cháu còn mua một chậu hoa…”

Thật ra vừa rồi cô lo lắng không yên rất lâu, nhìn thấy quà người khác tặng cho Tống Thịnh Lan, cô sợ Tống Thịnh Lan chướng mắt, nhưng mà Tống Thịnh Lan rất vui nhận lấy: “Đứa nhỏ ngốc, làm sao dì có thể ghét bỏ cho được? Chỉ cần là mấy đứa tặng dì thì dì đều thích, cháu không biết đâu, trước kia Tiểu Dã cũng không mua quà cho dì đâu, Lê Lê à, nếu không nhờ cháu, thằng bé cũng không có phần tâm ý kia.”

Quảng Dã cười khẽ: “Con là người như vậy sao?”

“Con tự nghĩ đi, lần cuối cùng con tặng quà cho mẹ là hồi còn đi nhà trẻ phải không? Lúc đó con mua cho mẹ một con rùa nhỏ, nói để mẹ nuôi, sau đó mấy ngày đã tự mình mang về chơi.”

Tang Lê và Quảng Minh Huy đều cười, Quảng Dã cũng cười nói: “Nếu mẹ thích rùa thì ngày mai con mua cho mẹ một con.”

“Con được lắm.”

Ăn xong bánh ngọt, bốn người cùng nhau nói chuyện phiếm, bầu không khí hòa hợp, gần bảy giờ, Tang Lê chuẩn bị quay về trường học, Quảng Dã nói sẽ đưa cô đi.

Hai đứa trẻ rời đi, Quảng Minh Huy lén lút cảm khái với Tống Thịnh Lan: “Tiểu Dã đúng là chưa bao giờ như vậy với những cô gái khác nhỉ?”

Tống Thịnh Lan ăn bánh ngọt: “Còn không phải sao, Lê Lê là người đầu tiên”

Trong khoảng thời gian này Tang Lê rất lo lắng cho sức khỏe của Quảng Minh Huy, bao gồm cả trong quan hệ của hai ba con, Tang Lê cũng có tác dụng rất lớn, Quảng Minh Huy nhìn thấy, trong lòng càng cảm thấy thích Tang Lê: “Sau khi Lê Lê xuất hiện, Tiểu Dã đã thay đổi rất nhiều, bây giờ thằng bé này cũng bắt đầu chăm chỉ học hành”

“Lê Lê có ảnh hưởng rất lớn đến Tiểu Dã, tóm lại bây giờ con trai cũng lớn rồi, sau này hai người có việc phải nói chuyện với nhau thật tốt, không nên giấu trong lòng nữa”

Quảng Minh Huy gật đầu, hôm nay có thể cùng Quảng Dã tan biến hiềm khích lúc trước, không biết ông ấy có bao nhiêu vui mừng.

Buổi tối, Quảng Dã đưa Tang Lê đi học xong, Tang Lê bảo anh ở nhà làm bài tập cho tốt, buổi tối bảo bác Trương tới đón cô là được rồi, anh cũng nghe theo.

Hơn tám giờ, Tang Lê học xong, từ trường học trở về, cô mệt mỏi đi tắm rửa một chút, sau đó ở trong phòng mình làm bài tập.

Bóng đêm dần tối, đến hơn mười một giờ, cô khép sách lại, buồn ngủ ngáp dài, điện thoại rung lên.

Cô vừa nhìn, là tin nhắn của đại thiếu gia: [Ngủ chưa?]

Cô nghi ngờ: [Chưa, sao vậy?]

Quảng Dã: [Lên tầng bốn một chút đi!]

Đã trễ thế này mà còn làm gì...

Cô nằm sấp trên mặt bàn, buồn ngủ gõ mấy chữ: [Rất gấp sao?]

Quảng Dã: [Không vội, tôi đi xuống tìm cậu.]

Cô lập tức tỉnh táo, vội vàng nói: [Tôi đi lên]

Đặt điện thoại xuống, cô duỗi lưng một cái, đi ra khỏi phòng.

Cô đi tới tầng bốn, sau đó đã thấy anh lười biếng đứng ở cửa phòng ngủ, đang nhìn về phía cô.

Biệt thự không có người đi lại, cả tòa nhà đều im lặng.

Cô đi tới trước mặt anh, ngây ngốc hỏi anh: “Tìm tôi làm gì?”

“Không có gì, chỉ là buồn chán thôi, bảo cậu tùy tiện lên đây đi dạo.”

Tang Lê không nói gì, chỉ cúi mặt xuống: “Quảng Dã, cậu có thấy nhàm chán hay không hả, tôi không đi dạo đâu, tôi buồn ngủ muốn chết.”

Cô quay đầu muốn đi nhưng cánh tay đã bị kéo lại, tiếng cười lười biếng của Quảng Dã truyền đến: “Trêu cậu thôi, thật sự có việc.”

Cô tức giận: “Cậu mau nói đi, có chuyện gì?”

“Tôi có một món quà Giáng Sinh cho cậu.”

“Hả?”

“Vào rồi đưa cho cậu.”

“Quảng Dã, cậu lại làm cái gì vậy.”

Cô còn chưa dứt lời, đột nhiên cửa cầu thang truyền đến âm thanh, Tang Lê quay đầu thì đã thấy Tống Thịnh Lan từ dưới lầu đi lên. 

Sao dì Tống lại tới đây?!

Tang Lê không hiểu sao lại chột dạ, sợ Tống Thịnh Lan nghi ngờ phát hiện cái gì, cô vừa định lùi về phía sau một bước bảo đảm khoảng cách với Quảng Dã, ai ngờ anh lại nắm lấy tay cô, cũng không buông ra, ý cười ở đáy mắt rất rõ ràng...

Người này...

Tim cô hoảng loạn, ngay sau đó sợ hãi đẩy anh vào phòng ngủ.

Cửa phòng bị đóng lại.

Quảng Dã tiến lên một bước, ép Tang Lê lùi về phía sau, chống trên cửa.

Mờ ám như ánh trăng bên ngoài xông vào.

Hơi thở bạc hà lạnh thấu xương của anh ùn ùn kéo đến, chiếm hữu tất cả giác quan của cô.

Vài giây sau, Tống Thịnh Lan thật sự gõ cửa, âm thanh truyền vào vô cùng rõ ràng: “Tiểu Dã, con đã ngủ chưa? Mẹ có việc tìm con.”

Tang Lê bị cánh tay gầy gò của anh ôm vào lòng, trong đầu trống rỗng, tim đột nhiên ngừng đập trong nháy mắt, Quảng Dã cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười: “Sao cậu lại chột dạ như thế hả?”