Ánh mặt trời chiếu xuống qua ô cửa sổ thủy tinh, chiếu thẳng lên mu bàn tay thiếu nữ.
Trên màu da trắng nõn hơi nổi lên gân xanh, các khớp xương trên ngón tay cũng siết căng lên.
Không biết có phải vì Alpha cấp S luôn tự phát ra khí thế của chính mình không, nam sinh nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt, hai chân lập tức mềm nhũn.
Hương Brandy đào siết chặt trước ngực hắn ta, mất đi nét mềm dịu của hương đào, hương rượu nồng đậm làm giọng hắn ta không nhịn được mà run rẩy: “Cô… Cô muốn làm gì?”
Quý Tiêu nghe vậy thì nhếch môi, cười lạnh: “Ngược lại tôi còn muốn hỏi xem, nàng đã cự tuyệt anh ít nhất hai lần, anh còn muốn làm gì thêm nữa?”
“Tôi… Tôi chỉ muốn tặng em ấy một món quà mừng Giáng sinh thôi mà…” Nam sinh lắp bắp giải thích.
“Bây giờ thì cô ấy từ chối rồi, mau cút đi.”
Nói xong, Quý Tiêu còn cố ý nhấn mạnh từ ‘Cút’ hơn, cực kỳ chán ghét hất bỏ cánh tay mình đang nắm ra.
Nam sinh thấy thế, vội cầm lấy món quà mà hắn ta tự cho là quý giá chạy mất dạng.
Phía sau căn phòng ít dấu chân người lại khôi phục sự yên tĩnh.
Quý Tiêu nhìn nam sinh chạy đi xa, xoay người đi về phía sau Ngụy Khinh Ngữ: “Cậu không sao chứ?”
Thanh âm thiếu nữ đã trong hơn vừa nãy rất nhiều, từng chữ từng chữ rơi vào lòng Ngụy Khinh Ngữ.
Thân hình cao lớn chặn hơn phân nửa cửa sổ sau lưng cô, bóng tối và ánh sáng đan xen vào trong tầm mắt Ngụy Khinh Ngữ, một cảm giác an toàn tràn ngập trong lòng người thiếu nữ.
Trái tim Ngụy Khinh Ngữ khẽ run lên, nàng cảm thấy an tâm khi nghe được thanh âm vừa rồi, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói vẫn nhàn nhạt như trước nói với Quý Tiêu: “Cảm ơn.”
Sau đó, cô nhìn quang cảnh yên tĩnh xung quanh, thậm chí còn không nghe được tiếng đọc bài từ lớp học gần nhất, lại nhịn không được mà cứng miệng giáo huấn: “Cậu nói xem, nếu mỗi lần đều không nhờ tôi bắt gặp, thì lần này có phải cậu đã gặp phải chuyện không may rồi không? Hắn ta dẫn cậu đến nơi thế này mà cậu cũng theo, không phải cậu bị ngốc rồi đó chứ.”
“Tôi…” Ngụy Khinh Ngữ muốn nói lại, nhưng lời giải thích lại bị kẹt lại nơi cổ họng.
Vốn nàng cũng không phải nguyện ý đi theo hắn ta đến nơi này.
Vốn ngay từ ban đầu nàng đã muốn từ chối hắn ta ngay ở cửa lớp.
Nhưng mà, lúc đó nàng nhìn thấy Quý Tiêu và một cô gái khác đang đứng chung một chỗ, không biết đầu óc không biết bị cái gì nữa.
Không hiểu sao lại đi ra khỏi lớp, sau đó thì đi theo hắn đến nơi này.
Nàng đã nhận ra chút manh mối, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Vậy sao cậu lại xuất hiện ở nơi này…”
Quý Tiêu hơi giật mình một chút.
Cô không ngờ Ngụy Khinh Ngữ có thể phản ứng nhanh như vậy.
May mà cô có chuẩn bị.
Quý Tiêu đưa bình nước rỗng trong tay lên, nói: “Tôi, tôi đến lấy nước.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bình nước rỗng trong tay Quý Tiêu, trong đầu nhớ lại cảnh tượng sáng nay dì Ngô đưa bình nước cho cô.
Cảnh này chỉ vừa chợt lóe lên, dường như Ngụy Khinh Ngữ đã nguyện ý tin tưởng vào lời giải thích đầy sơ hở này của Quý Tiêu, không nghĩ ngợi thêm nữa, chỉ đơn giản ‘Ừ’ một tiếng.
Chỉ đơn giản vậy thôi sao, Quý Tiêu lại càng chột dạ.
Cô cho tay vào túi váy nói với vẻ đầy khí thế: “Đi thôi, bổn tiểu thư đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, chờ tôi lấy nước xong, sẽ dẫn cậu về lớp nhé?”
Ngụy Khinh Ngữ biết nam sinh kia đã đi, bây giờ nàng cũng đã an toàn, không cần Quý Tiêu phải đích thân đưa mình về.
Nhưng khi nàng nhìn Quý Tiêu cầm bình nước đi đến bên cạnh nàng, trong lòng lại có chút do dự.
Nàng muốn đi cùng cô ấy, cùng nhau quay về.
“Không đi hả?” Quý Tiêu thấy Ngụy Khinh Ngữ vẫn luôn đứng đó không nhúc nhích, dừng bước khó hiểu mà nhìn nàng.
Ánh mặt trời quang đãng ngày đông cũng không quá chói chang, nhưng Ngụy Khinh Ngữ lại cảm thấy hình ảnh trước mắt lại cực kỳ chói mắt.
Nàng nhìn người vẫn còn đặc biệt đứng đó chờ mình, nút thắt trong lòng như đã được gỡ bỏ.
“Đi.” Thiếu nữ vui vẻ đáp lời.
Chiếc váy xếp ly xanh thẫm khẽ dao động theo từng bước chân của nàng thiếu nữ.
Đôi giày nhỏ màu lá cọ bước trên sàn gạch men, phát ra những thanh âm bình bịch thanh thúy.
Trong phòng lấy nước truyền ra tiếng rót nước đơn điệu, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ cùng đứng bên trong, không ai lên tiếng nói chuyện.
Quý Tiêu nhìn bình nước dần dần được rót đầy, trong lòng rối rắm một vấn đề, giống như bị một miếng xương cá mắc vào cổ họng.
“Đúng rồi, cậu và nam sinh vừa rồi có vẻ rất…”
“Thì ra hai người đều ở đây, thật là, tìm hai người từ nãy đến giờ cũng lâu rồi đó.”
Rốt cuộc Quý Tiêu cũng có được can đảm mở miệng hỏi, nhưng tiếng nói quen thuộc từ phía sau đã ngắt lời của cô.
Đại diện môn Sinh Học, Kỷ Ninh đứng ở cửa phòng, ngực còn phập phồng lên xuống thoạt nhìn hơi thở có chút hổn hển.
Ngụy Khinh Ngữ: “Sao vậy?”
Kỷ Ninh nuốt khan một cái mới nói: “Giáo viên Sinh Học nói tôi đi gọi hai người đến văn phòng, cô ấy có kết quả thi cuối kỳ rồi.”
“Rào rào…”
Tiếng nói vừa ngừng thì nước trong ly đã chảy tràn ra ngoài như thác.
Nước từ vòi liên tục chảy xuống, không ngừng tràn ra khắp nơi.
•
Trước hành lang yên tĩnh ở văn phòng giáo viên chủ nhiệm, xa xa truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, cánh cửa phòng cũ kỹ ‘Két’ một tiếng… Bị người bên ngoài đẩy vào.
Liễu Nguyệt đang ngồi trên ghế bọc gỗ gụ của mình, nhàn nhã uống cà phê. Nhìn con nhóc xấu xa nhà họ Quý mình vốn không muốn gặp đi đến trước mặt, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước: “Ôi, Khinh Ngữ và Quý Tiêu đến rồi sao?”
Ngụy Khinh Ngữ khẽ gật đầu chào: “Cô Liễu Nguyệt.”
Quý Tiêu có chút ám ảnh tâm lý với Liễu Nguyệt, cũng nhu thuận gật đầu chào theo: “Chào cô.”
“Không cần khẩn trương như vậy đâu, Quý Tiêu.” Liễu Nguyệt cười nhìn Quý Tiêu, gõ gõ lên máy tính của mình, lại nói: “Kỳ thi cuối kỳ lần này đã có kết quả rồi, đến đây, đoán xem là A hay B.”
Quý Tiêu nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Liễu Nguyệt.
Chỉ thấy chân mày cô giãn ra, trong đôi mắt sâu thẳm như có ý cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tập giáo án đặt trên bàn, thoạt trông có vẻ tâm tình không tệ.
Mà trong nguyên tác Liễu Nguyệt là một người phụ nữ luôn hiện rõ cảm xúc trên mặt, không thể nào vì lừa gạt mình mà bày ra vẻ mặt như đang diễn kịch như vậy được.
Vì thế Quý Tiêu lớn mật suy đoán: “…A?”
Lời còn chưa dứt, trên mặt Liễu Nguyệt như nở rộ một đóa hồng kiều diễm: “Đoán rất chuẩn, chính là A.”
“95 điểm, đứng thứ ba trong ban, rất bất ngờ.”
Quý Tiêu nhìn Liễu Nguyệt chuyển máy tính đến, mắt không khỏi sáng lên.
Chữ A viết trong cột thành tích sau hàng tên Quý Tiêu, thoạt nhìn có chút làm người chói mắt.
Niềm vui to lớn như được ông già Noel tặng quà cho vậy, ánh mắt Quý Tiêu theo bản năng nhìn sang người bên cạnh.
Ánh mặt trời phản chiếu ngoài cửa sổ làm tuyết trắng đến mức sáng ngời, hai đôi mắt màu vàng cam và xanh ngọc giao nhau ở cùng một điểm.
Quý Tiêu nhìn thấy được niềm vui sướng trong đôi mắt xanh thẳm của Ngụy Khinh Ngữ, cũng đọc ra được lời chúc mừng lặng thầm của nàng dành cho mình.
Cô nhìn thấy một đóa tường vi mùa xuân nở rộ rực rỡ trên gương mặt vẫn luôn bình tĩnh trước sau như một của nàng thiếu nữ.
Sắc trắng hồng phảng phất, nhụy hoa yếu ớt đong đưa trong gió, làm người ta không kiềm được sự rung động trong lòng.
Quý Tiêu nhìn theo, không biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy gò má hơi hơi nóng lên.
Trái tim vốn đang bình lặng bỗng nhiên lại nhảy lên bình bịch như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Bản thân đang bị sao thế này?
Điều này cũng thật quá bất bình thường rồi…
Quý Tiêu che giấu trái tim đang đập kịch liệt, nhanh chóng quay mặt đi không đối diện với Ngụy Khinh Ngữ nữa, khiêm nhường nói với Liễu Nguyệt: “Cảm ơn cô đã khích lệ.”
“Đây là do của em và Khinh Ngữ cùng nhau cố gắng.”
Liễu Nguyệt nói xong, lại lấy hai trái táo đựng riêng trong ba hộp quà được gói giống nhau ở trên bàn đưa cho hai người: “Được rồi, cầm lấy, Giáng Sinh vui vẻ.”
“Em cũng có sao?” Trong thanh âm của Quý Tiêu tràn đầy sự kinh hỉ.
“Thế nào, cô giáo của em keo kiệt vậy sao? Chuẩn bị cho Khinh Ngữ của chúng tôi, mà không chuẩn bị cho em hả?” Liễu Nguyệt cười tươi nói với Quý Tiêu.
Cô cũng không biết là có phải việc thường xuyên nói chuyện với Ngụy Khinh Ngữ sau khi trở lại thành phố A đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của bản thân đối với Quý Tiêu hay không, nhưng dường như ấn tượng của cô và Quý Tiêu đã dần tốt hơn.
Dù sao bây giờ cô cảm thấy con nhóc xấu xa Quý Tiêu này cũng không còn làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi như trước kia nữa, thậm chí còn có một chút tin tưởng.
“Đương nhiên không phải rồi, sao có thể như vậy được.” Quý Tiêu lắc đầu.
Chỉ là cô cảm thấy vận may của mình hôm nay cũng quá nhiều rồi.
Đạt điểm A môn Sinh Học thì không nói, Liễu Nguyệt còn có ấn tượng tốt với mình nữa.
Tiểu boss của thế giới này cũng thật dễ thu phục!
Nếu đại boss cũng dễ thu phục như vậy thì tốt rồi…
Quý Tiêu nghĩ, lại len lén nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ đang đứng một bên.
Người này vừa rồi còn từ chối quà tặng của người khác, giờ đây ngón tay lại đang cẩn thận vuốt ve cái nơ trên hộp táo.
Đôi mắt đang cụp xuống khẽ chớp động, trong đôi mắt xanh ngọc đang lặng lẽ hiện lên vẻ vui thích.
Mỗi một động tác của Ngụy Khinh Ngữ đều đang nói lên việc nàng rất quý trọng món quà này.
Liệu nàng có thể quý trọng món quà Giáng sinh của mình như vậy không?
Hoặc đơn giản chỉ một chút thôi.
Nàng có nhận lấy món quà Giáng Sinh mà cô tặng không?
Cứ nghĩ như vậy, Quý Tiêu quay về nhà với cái cặp sách nặng trĩu trên lưng.
Cả cặp sách đầy thiệp chúc mừng bị cô đổ ra ngoài, tất cả đều là thư tỏ tình ẩn danh nhân ngày lễ.
Cô chưa từng nghĩ một Alpha cấp S cũng có thể buồn rầu như vậy, thậm chí điều đó còn làm cô quên mất việc rối rắm là có nên tặng quà Giáng Sinh cho Ngụy Khinh Ngữ hay không.
Quý Tiêu ngồi bên cửa sổ kính nhìn những tấm thiệp mừng nằm trên sàn, cuối cùng vẫn chọn lấy điện thoại từ trong túi ra.
Cô quyết định quên chuyện làm người ta buồn rầu này đi, trốn trên diễn đàn một lúc trước rồi tính, thuận tiện tìm tiểu thư thỏ nói chuyện một chút.
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu xuống nền tuyết dưới đất hết sức sáng ngời, cây tùng bị tuyết rơi đè lên đến cong vòng, thoạt nhìn giống như trong chuyện cổ tích vậy.
Ngụy Khinh Ngữ vừa mới viết xuống được một chữ trong vở bài tập thì di động vang lên: 【Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bé: Đại ka, Giáng sinh vui vẻ!】
Ngụy Khinh Ngữ nhớ đến mới vừa rồi Quý Tiêu mệt mỏi mang cặp sách về nhà, liền hỏi: 【Hôm nay nhất định là cậu nhận được nhiều quà lắm nhỉ.】
Quý Tiêu lắc lắc đầu: 【Không có, đúng là có không ít người tặng quà cho tôi, nhưng tôi đều không nhận, chỉ nhận những thiệp mừng nhét trong ngăn bàn thôi.】
Quý Tiêu nhìn đống thiệp mừng trên sàn, như đang tố khổ với tiểu thư thỏ: 【Đúng vậy, khoảng hơn 100 cái. U là trời.】
【Cậu có biết tôi đã phải vác về bao nhiêu…】
Chỉ là, Quý Tiêu còn chưa gõ xong mấy chữ này thì tiểu thư thỏ đã nhắn đến: 【Cậu có thể vứt đi.】
Cô nhìn từ ngữ lạnh băng này, không biết tại sao trong mơ màng lại tự động liên tưởng đến giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ.
Thanh lãnh không có tình cảm, giống như hôm nay nhìn thấy nàng từ chối từng món quà của các Alpha vậy.
Quý Tiêu nhìn ảnh đại diện của tiểu thư thỏ, như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi: 【Đại ka, cậu có biết Ngụy Khinh Ngữ không?】
Ngụy Khinh Ngữ không khỏi căng thẳng trong lòng: 【Sao?】
Quý Tiêu không hề nhận ra được thân phận thật sự của người bên kia, nên thẳng thắn nói: 【Những lời vừa rồi của cậu làm tôi liên tưởng đến cô ấy.】
【Cậu biết không, hôm nay cô ấy nhận được thiệp mừng và quà còn nhiều hơn cả tôi nữa, nhưng cô ấy đều từ chối hết, ngay cả những tấm thiệp trộm nhét trong ngăn bàn của cô ấy cũng đều bị ném hết đi.】
Mặc dù Ngụy Khinh Ngữ biết những lời này của Quý Tiêu là đang trêu đùa tình cảnh hiện tại, nhưng bàn tay đang cầm di động vẫn không nhịn được mà siết chặt thêm vài phần.
Màn hình phản chiếu đôi mắt xanh thẳm của thiếu nữ, hàng mi thanh tú khẽ chớp.
Vốn dĩ trước giờ nàng không hề quan tâm hình tượng của bản thân trong mắt người khác, nhưng đột nhiên không hiểu sao trong lòng lại có chút bối rối lo lắng.
【@user190245: Vậy có phải cậu cảm thấy nàng làm như vậy là… Rất lạnh lùng? Rất tuyệt tình không?】
Quý Tiêu nhìn một đống thiệp mừng của mình nằm trên sàn, đột nhiên như đã suy nghĩ cặn kẽ, dẹp sang một bên: 【Sao có thể nói như vậy được? Hôm nay tôi cũng từ chối không ít người mà. Đại ka, tôi cảm thấy việc nhận hay không nhận thiệp mừng đều là lựa chọn của cô ấy, đã là thư ẩn danh lại không cách nào trả lại, thì tất nhiên chỉ có thể vứt đi thôi.】
Trong đêm khuya thanh vắng không một tiếng động, mỗi một giây chờ đợi đều là sự giày vò.
Cho đến khi một câu này hiện ra trước mắt Ngụy Khinh Ngữ, trên gương mặt nàng thiếu nữ mới lộ ra được vẻ thoải mái hiếm gặp.
Nàng thật không ngờ, chỉ là một câu hỏi có hoặc không lại có thể nhận được một đáp án như vậy.
Dường như có một cơn gió vị đào thổi qua, thổi bùng lên những cánh hoa non nớt nhỏ bé trong tâm hồn hoang vu của nàng thiếu nữ.
Còn không đợi Ngụy Khinh Ngữ cảm khái hồi lâu, ngay sau đó trước mắt nàng lại hiện lên một dòng tin nhắn mới.
【Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bé: Cũng không biết người như cô ấy sẽ nói câu Giáng Sinh vui vẻ với ai nữa.】
Đêm càng về khuya, xa xa là khu thương mại phồn hoa đèn màu rực rỡ.
Quý Tiêu nhìn tiểu thư thỏ đã im lặng hồi lâu vẫn không nói gì, trong lòng có chút lo sợ.
Chẳng lẽ vừa rồi những lời này của mình đã chạm vào điểm mấu chốt của cô ấy sao?
Là vì cô ấy không thích Ngụy Khinh Ngữ, mới hỏi mình vấn đề vừa rồi sao?
Ngay tại thời điểm Quý Tiêu đang suy nghĩ hỗn loạn, người bên kia liền nhắn qua một tin.
Nói đúng hơn, hẳn là một tiếng gọi.
【@user190245: Quý Tiêu.】
Quý tiêu có chút kỳ quái: 【Hả?】
【@user190245: Giáng Sinh vui vẻ.】
Tuyết đọng trên mái nhà bỗng chốc bị gió thổi rơi xuống, lả tả dừng trước khung cửa sổ phòng của thiếu nữ.
Giống như vì cô mà giáng xuống một đợt tuyết trong đêm Giáng Sinh.
Quý Tiêu nhìn bốn chữ không chút tình cảm này, tuy rằng cảm thấy không thể hiểu, nhưng không biết tại sao tim lại đập một cách dị thường.
Cô không rõ, vì sao một người người trưởng thành chín chắn như tiểu thư thỏ lại đột nhiên nói những lời như thế với mình.
Chẳng lẽ là vì vừa mới bắt đầu cô đã nói với cô ấy là ‘Giáng Sinh vui vẻ’, nên cô ấy cũng đáp lại câu đó với cô sao?
“Cốc cốc.”
Hai tiếng gõ cửa thanh thúy đánh vỡ suy nghĩ của Quý Tiêu.
Mà lực gõ này lại là một tiết tấu cô rất quen thuộc.
“Có chuyện gì sao? Ngụy Khinh Ngữ.”
…
Ngoài cửa lại là một mảnh yên tĩnh.
Quý Tiêu nghi hoặc đặt điện thoại xuống, đi ra mở cửa.
Hành lang yên tĩnh không một bóng người, chỉ là trên sàn trước cửa phòng cô lại xuất hiện một trái táo.