Như thể đã sớm được chuẩn bị từ trước, trên tấm thiệp chúc mừng màu đỏ được vẽ hình cây thông Noel tinh xảo có kèm theo một dòng chữ viết tay nắn nót: Giáng sinh vui vẻ.
Nét chữ phóng khoáng của Ngụy Khinh Ngữ ở dưới ánh sáng đèn lung linh hiện lên vô cùng xinh đẹp.
Vị ngọt thanh của quả táo lướt qua chóp mũi của Quý Tiêu rồi chảy vào trái tim cô, lấp đầy trái tim mới vừa rồi còn đang trống trải.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có vinh hạnh được nhận quà Giáng sinh từ Ngụy Khinh Ngữ, đây quả thật là một sự thành công mang tính bước ngoặt trên con đường sinh tồn bảo toàn tính mạng của cô!
Quý Tiêu nhìn quả táo đỏ rực trong tay mình, niềm vui sướng khó lòng kìm nén được khiến khóe miệng cô hơi cong lên.
Dường như ngoại trừ niềm vui vì bảo toàn tính mạng thành công, trong lòng cô còn quẩn quanh một loại cảm xúc ngọt ngào khó tả, không thể nói ra hay thấy rõ thứ cảm xúc đó, nó mông lung mờ ảo như bị che lấp bởi một tầng sương mù khiến cô không nhìn thấu được.
Nhưng vì Ngụy Khinh Ngữ đã tặng quà Giáng sinh cho mình, nên điều đó có nghĩa là cô cũng có thể tặng món quà Giáng sinh bản thân đã chuẩn bị từ trước cho nàng đúng không?
"Cốc cốc."
Ngụy Khinh Ngữ vừa quay trở về bàn học, còn chưa kịp ngồi xuống thì có hai tiếng gõ cửa vang lên.
Như là đoán trước được điều gì đó, trái tim đang mong chờ của nàng lại khẩn trương nhảy nhót tưng bừng.
Nàng thiếu nữ mở cửa phòng ra, một tia sáng từ căn phòng bên cạnh len lỏi ra bên ngoài phía hành lang rồi lại nhanh chóng biến mất.
Một quả táo hình tròn trông còn lớn hơn quả nàng vừa tặng xuất hiện trước mắt.
Giống như cố ý bắt chước chính mình, phía dưới quả táo này cũng đặt một tấm thiệp chúc mừng.
Phía sau lời chúc Giáng sinh vui vẻ, ba chữ "Ngụy Khinh Ngữ" được viết đặc biệt mạnh mẽ có lực, nhìn dấu vết mực nước cũng không giống như là vừa mới viết xong.
Có vẻ như nó đã được chuẩn bị từ lâu, nhưng người viết chần chừ không có đem đi tặng.
Ngụy Khinh Ngữ rõ ràng nghe được có một viên kẹo ngọt mang tên "vui sướng" lăn qua lăn lại trong tim mình.
Trước nay nàng từng từ chối rất nhiều món quà, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới việc nhận quà từ người khác lại có thể có cảm giác như vậy.
Nàng thiếu nữ nhẹ nhàng ngửi hương vị Brandy đào còn lưu lại trên tấm thiệp rồi quay trở lại ngồi vào bàn học.
Màn hình điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên.
23 giờ 45 phút.
【Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bé: Đại ca ơi, hẳn là cậu ngủ rồi, xin lỗi vừa rồi tui có chút việc.】
23 giờ 50 phút.
【Chúc cậu ngủ ngon.】
Ngụy Khinh Ngữ cầm quả táo đỏ diễm lệ cùng điện thoại di động đi tới trước cửa sổ.
Ánh đèn vàng ấm áp từ phòng Quý Tiêu vẫn đang chiếu sáng lên mặt đất bị phủ tuyết trắng, bóng dáng người thiếu nữ ở trước cửa sổ như ẩn như hiện.
Nếu có thể, Ngụy Khinh Ngữ rất muốn làm cho thời khắc này kéo dài mãi mãi.
Như vậy nàng sẽ không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, cũng không cần lo lắng những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Những cảm giác ngập ngừng có thể nhiều lần vắt cạn từng giọt mật ngọt từ quả táo này, rồi âm thầm nở ra những bông hoa đẹp nhất.
"Đinh-Đinh-Đoong-"
Tiếng chuông trầm buồn da diết của chiếc đồng hồ ở dưới lầu vang lên, loáng thoáng từ ngoài cửa truyền đến, nhắc nhở Ngụy Khinh Ngữ rằng thời gian vẫn đang trôi qua.
Màn hình điện thoại đã tắt, trong lòng nàng thầm đáp: Chúc ngủ ngon.
Những ngày tiếp theo cũng coi như là trôi qua yên bình, trên đường tan học vào mùa đông, Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ hai người mang theo một chút mập mờ ái muội đi ở phía bên phải của nhóm bốn người.
Hoàng hôn nghiêng bóng của họ chiếu lên nền tuyết, bả vai hai người khẽ chạm nhẹ vào nhau, lặng lẽ bước về phía trước.
Tết Nguyên Đán đến như đã hẹn báo hiệu trong tiếng pháo nổ giòn giã, cả thành phố A chìm trong sắc đỏ của lễ Tết.
Chiều mùng năm Tết, một chiếc Porsche Cayenne màu đen cực kỳ sang trọng đỗ trước cửa nhà Quý Tiêu, đi theo sau là xe của bảo mẫu.
Quý Thanh Vân đang sửa soạn lại bộ tây trang màu đen tím mới toanh của mình, từ trên xe bước xuống và đi thẳng đến phòng khách dưới sự chào đón của dì Ngô.
Quý Tiêu, người đã thức trắng đêm chơi game chỉ vừa mới tỉnh dậy, uể oải bước chân xuống lầu.
"A... Ba, ba tới sớm như vậy làm gì?"
"Không còn sớm nữa, Tiêu Tiêu, ba có gọi người của bên thiết kế mang váy cùng chuyên gia trang điểm đến. Con lại đây mặc thử váy và trang điểm một chút, sắp tám giờ rồi."
Khi Quý Thanh Vân nói xong liền vỗ nhẹ bàn tay.
Những người đang đợi bên ngoài sải bước vào phòng khách, tay cầm theo váy và đồ trang điểm, những chiếc váy bồng bềnh trong nháy mắt chất đống trước mặt Quý Tiêu.
Cô gần như quên mất rằng có một bữa tiệc rất quan trọng vào tối nay.
Những người thuộc tầng lớp thượng lưu sẽ ở đó, và Quý Thanh Vân dự định sẽ mang '̶b̶ả̶n̶ ̶t̶h̶i̶ế̶t̶ ̶k̶ế̶ ̶v̶ĩ̶ ̶đ̶ạ̶i̶'̶,̶ ̶p̶h̶ụ̶ ̶n̶ữ̶ ̶g̶ấ̶c̶ ̶i̶u̶ cô con gái trân quý đã phân hóa của mình đi va chạm xã hội.
Trong lúc Quý Tiêu đang chọn trang phục của mình, Quý Thanh Vân nhìn cánh cửa đóng kín ở tầng hai, hỏi: "Khinh Ngữ đâu? Tại sao ba không thấy con bé?"
Nghe vậy, Quý Tiêu lập tức dừng lại ánh mắt đang mải mê lựa đồ của mình, cảnh giác hỏi: "Sao ạ? Ba muốn gặp cô ấy à?"
"Ừm, chẳng qua là đợt Tết Nguyên Đán ba cũng không gặp con bé nên có chút lo lắng. Dù sao đây cũng là cái Tết đầu tiên mà con bé không có bố mẹ bên cạnh..."
Ngay khi hắn đang nói, cánh cửa ở lối vào đã được mở ra.
Ngụy Khinh Ngữ vai đeo cặp sách vừa từ thư viện trở về, ngay lúc nàng bước đến cửa thì liền nghe thấy những lời ra vẻ đứng đắn giả danh quân tử của Quý Thanh Vân.
"Chú yên tâm, cháu không sao." Ngụy Khinh Ngữ lạnh lùng nói.
Quý Thanh Vân hoàn toàn chẳng để ý đến thái độ lạnh nhạt của Ngụy Khinh Ngữ, ngược lại hắn càng thêm ân cần hỏi: "Khinh Ngữ, nghỉ Tết mà con vẫn đến thư viện học bài à? Thư viện không đóng cửa sao?"
"Buổi chiều mới đóng cửa." Ngụy Khinh Ngữ trả lời.
Chỉ là Quý Tiêu biết nàng ấy thực ra không có đến thư viện, chẳng qua là lấy lý do đi thư viện để đến Ngụy gia thôi.
Nghĩ đến đây, Quý Tiêu đột nhiên nhớ tới việc lát nữa cô và Quý Thanh Vân sẽ phải tham dự một bữa tiệc.
Vì bữa tiệc tối nay sẽ xuất hiện rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu, vậy nên mang theo Ngụy Khinh Ngữ để mọi người biết đến nàng, làm bước đệm cho nàng thuận lợi phát triển trong tương lai sau này thì chắc cũng không sao đâu đúng hông?
Quý Tiêu: "Ba, hay là lát nữa mang theo cả cậu ấy đến bữa tiệc tối nay đi?"
Quý Thanh Vân nghe thấy những lời này có chút ngạc nhiên, "Tiêu Tiêu, ý con là muốn cho con bé đi theo sao?"
"Đúng vậy, không được ạ?" Quý Tiêu hỏi ngược lại.
Nguyên chủ tính tình kiêu ngạo vốn không phải người nói lý lẽ, điều này có chút thuận lợi cho Quý Tiêu lúc này.
"Đương nhiên là được." Quý Thanh Vân nói, ý cười trên mặt càng hiện rõ.
Sau sự cố của buổi đấu giá lần trước, Quý Thanh Vân vốn nghĩ rằng mới đầu năm không nên làm Quý Tiêu mất hứng, vì vậy hắn không nhắc đến việc mang Ngụy Khinh Ngữ đi cùng.
Không ngờ lần này, Quý Tiêu lại chủ động đề cập tới.
Quý Thanh Vân vội vàng ra lệnh lần nữa: "Dì Ngô, giúp Khinh Ngữ cất cặp đi."
Chỉ là, khi dì Ngô đi đến chỗ Ngụy Khinh Ngữ, nàng lại hoàn toàn không có ý định đưa cặp sách cho bà ấy.
Nàng nhìn Quý Tiêu đứng cách đó không xa, không hiểu hành động này của cô là có mục đích gì.
Rõ ràng cô ấy biết nàng không thích ở chung một chỗ với Quý Thanh Vân.
Thấy Ngụy Khinh Ngữ còn đang chần chừ, Quý Tiêu giả vờ không hài lòng nói: "Đây chính là tiệc tối của giới thượng lưu, hiếm khi mới có dịp tham gia, có nhiều doanh nhân thành đạt như vậy, muốn mời cô đi cùng mà còn không được sao?"
Ngụy Khinh Ngữ không biết những lời của Quý Tiêu còn có động cơ khác hay không, nhưng sau khi nghe cô nhắc nhở nàng liền cảm thấy hơi cảm động.
Đây quả thực là một cơ hội tốt để nàng thể hiện mặt mũi trong giới thượng lưu và chứng tỏ rằng Ngụy gia vẫn còn tồn tại.
Nàng gật đầu, đưa cặp sách trong tay cho dì Ngô, đồng ý nói:"Được, tôi đi."
"Vậy có phải tốt không." Quý Kiêu hơi nâng khóe miệng tỏ ý cười.
Cô nhìn nàng thiếu nữ còn đang đứng ở trước cửa, ánh đèn vàng phác họa lên dáng người hoàn mỹ đã từng được bảo dưỡng tốt của nàng.
Nghĩ đến Ngụy Khinh Ngữ trước kia cũng là một thiên kim tiểu thư, được hưởng thụ hết thảy mọi thứ tốt đẹp thì Quý Tiêu liền muốn bù đắp lại tất cả những mất mát đó cho nàng.
Vì vậy, khi nàng đi về phía tầng hai, cô nói với nhà tạo mẫu bên cạnh: "Cô đi giúp cậu ấy đi, phải làm cho cậu ấy trở nên thật xinh đẹp kiều diễm."
"Được, thưa tiểu thư." Nhà tạo mẫu lễ phép gật đầu.
Vì vậy, khi Quý Tiêu từ tầng hai đi xuống, Ngụy Khinh Ngữ đã thay váy và tạo hình xong.
Chiếc váy sa-tanh màu hồng nhạt tôn lên làn da trắng nõn xinh đẹp, tuy thiết kế đơn giản nhưng lại làm nổi bật khí chất lạnh lùng và vẻ thanh tao vốn có của nàng.
Có lẽ nàng ấy sinh ra đã là như vậy.
Là một đóa hoa từ trước đến nay đều không cần phải trang trí hay tô điểm mà chỉ cần một giọt sương trong veo thôi cũng có thể tôn lên toàn bộ vẻ đẹp mỹ lệ của nàng.
Mái tóc dài mượt mà của nàng ở hai bên sườn mặt được tết thành hai bím tóc xinh đẹp, hai dải lụa màu hồng nhạt và trắng xen kẽ nhau buộc thấp đuôi tóc dài ở sau đầu.
Dải lụa mảnh mai rũ xuống chiếc cổ tinh tế thấp thoáng phía sau, chỉ cần một nét bút là đã có thể vẽ lên vẻ thanh nhã điềm tĩnh từ tận trong xương tủy.
Quý Tiêu bám vào tay vịn cầu thang, si mê đến nỗi quên cả nhấc chân bước xuống bậc thang cuối cùng.
Cô lảo đảo một cái, mất hết hình tượng lao xuống cầu thang ngay trước tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ.
"Này, cậu không sao chứ?" Ngụy Khinh Ngữ tay cầm váy vội vàng đi tới chỗ Quý Tiêu.
Quý Tiêu vội vàng xua tay, chỉnh sửa lại kiểu tóc mới làm, lấy ra một chiếc hộp vuông bọc nhung đen.
Nàng khẽ liếm cánh môi khô khốc của mình, son dưỡng môi đã lâu không sử dụng vẫn còn lưu lại, phảng phất hương bạc hà sảng khoái mát lạnh.
Quý Tiêu đưa chiếc hộp trong tay cho Ngụy Khinh Ngữ, nói: "Mở ra xem đi."
Ngụy Khinh Ngữ không biết tại sao trái tim của mình vốn đang an ổn bỗng dưng lại đập liên hồi.
Chiếc hộp nhung đen được mở ra trong lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ, chiếc trâm cài áo màu tím khói quen thuộc kia đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Quý Tiêu: "Tôi đem nó đi bảo dưỡng đợt Tết Nguyên Đán nhưng không có cơ hội để đưa nó cho cậu, bây giờ thì nó thuộc về cậu rồi."
Ngụy Khinh Ngữ vẫn còn nhớ như in cây trâm cài này có giá cao đến mức nào, giọng nói khẽ run: "Cái này... đắt quá."
"Không có chuyện quý giá hay không, đồ tốt nên đến tay người hiểu nó." Quý Tiêu khẽ mỉm cười, lấy chiếc trâm từ trong hộp ra, "Không thể để nó mãi trong hộp được, cũng nên cho nó nhìn thấy chủ nhân thực sự của mình chứ?"
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu đang ở rất gần nàng, trái tim vốn đã mất cân bằng của nàng đập càng lúc càng nhanh hơn.
Nàng không ngờ rằng đến bản thân mình còn sắp quên chuyện này, vậy mà Quý Tiêu vẫn còn nhớ rõ.
Chiếc trâm cài sắc bén dựa vào ánh sáng ôn hoà trên đỉnh đầu đâm xuyên qua lớp vải lụa trên ngực nàng thiếu nữ, hình ảnh lúi húi cài trâm của Quý Tiêu xuất hiện trong tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ.
Mùi rượu đào lại nhàn nhã phả vào chóp mũi Ngụy Khinh Ngữ, dâng lên trong lòng nàng thiếu nữ một làn sóng kích động mãnh liệt.
Ngụy Khinh Ngữ vất vả nuốt khan một cái, giả vờ bình tĩnh nói: "Cảm... Cảm ơn."
Nhưng Quý Tiêu còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Quý Thanh Vân cách đó không xa đã truyền đến.
Hắn ta đeo găng tay màu trắng cẩn thận cầm ly rượu trên tay, dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề dựa vào trên ghế sô pha bên cạnh: "Ô, Tiêu Tiêu của chúng ta đang đeo trâm cài cho Khinh Ngữ đó sao?"
Biểu cảm dịu dàng vừa rồi của Quý Tiêu trở nên hơi lạnh lùng: "Vâng."
"Vậy con có thể giúp ba thắt cà vạt không? Ba cảm thấy cà vạt có hơi không thoải mái."
Quý Tiêu đứng ta xa nhìn lại liền biết chính mình không thể từ chối yêu cầu này được, dù sao người đàn ông ngồi đối diện kia cũng mang danh nghĩa là cha của cô trong thế giới này, tất cả những gì cô được hưởng suy cho cùng đều là nhờ hắn, vì vậy cô không thể nào cắt đứt quan hệ với hắn được.
"Được ạ." Quý Tiêu gật đầu, đem trâm cài nắp ngọc trai cài lên đầu, đi về phía Quý Thanh Vân.
•
Màn đêm phủ lên thành phố nhộn nhịp phồn hoa một lớp màu sắc mỹ lệ, Quý Tiêu ngồi ở hàng ghế sau nhìn cảnh đèn neon bay vút đi trên đường phố, có chút thất thần.
Cô luôn có cảm giác mình đã quên mất điều gì đó, dù đang thả lỏng nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng bất an.
Toàn bộ khách sạn cao cấp nhất ở trung tâm thành phố được bật sáng đèn, nhìn từ xa đã thấy nguy nga lộng lẫy.
Một đài phun nước theo phong cách châu Âu vẽ lên sự sang trọng xa hoa trên bầu trời đêm, mùa đông cằn cỗi khiến nơi mọc lên đầy những cây thông xa xỉ này càng trở nên đẹp đẽ hơn.
Quý Tiêu thoáng mở rộng tầm nhìn, sau đó cẩn thận sửa soạn lại váy áo của mình.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe hơi cổ điển màu xám bạc dừng lại trước cửa hiên, cô liền dừng lại động tác trên tay.
Một cậu thiếu niên ăn mặc bảnh bao trong bộ tây trang đẹp đẽ cùng với đôi giày da đi theo cha cậu, dưới sự chào đón của người hầu chậm rãi tiến vào đại sảnh.
Đôi mắt màu vàng cam của cô gái khẽ run lên.
Quý Tiêu cuối cùng đã nhớ những gì sẽ xảy ra trong bữa tiệc nhìn có vẻ yên bình này.
Người đó là nam chính, Tấn Nam Phong. Đây sẽ là lần đầu tiên cậu ta chú ý đến nữ chính Ngụy Khinh Ngữ, người bị bỏ rơi trong một góc vắng vẻ không ai quan tâm.