Ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng cười yêu mị làm rúng động cả bầu không gian: "Thật không ngờ ngươi - một phàm thai lại có thể phát hiện được ta."
Hắn hơi xoa cằm: "Có lẽ bổn vương mới cần hỏi ngươi là yêu quái phương nào!" - Nói rồi hắn phất tay áo bào đen vào khung cửa trúc đập tan thứ duy nhất ngăn cách tầm nhìn.
Triệu Chỉ Nhi nhíu mày nhìn vụn gỗ rơi xuống như mưa rồi lại nhìn nam nhân mặc hắc y, hai mắt ánh lên một chút nộ hỏa: "Ngươi làm hỏng cửa nhà ta!"
Nam nhân mặc hắc y tựa hồ không có nghe rõ lời của nàng: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ngươi làm hỏng cửa nhà ta!"
Triệu Chỉ Nhi khinh thường hừ một tiếng. Vừa rồi nàng cảm nhận được một luồng tà khí bức người, những tưởng kẻ đến sẽ là một tên yêu ma quỷ quái dữ dằn nào đó, ai dè kẻ đến lại là một tên dở hơi có tầm cỡ! Mệt nàng còn lo lắng đông tây. Thầm mắng trong lòng xong, Triệu Chỉ Nhi rất không khách sáo lại lườm hắn thêm một cái: "Tầm nhìn thấp kém!"
"Ngươi!" Lần đầu tiên trong nghìn năm qua một yêu vương yêu giới tiếng tăm lừng lẫy như hắn trước mặt con người yếu ớt thị uy bất thành, hơn nữa còn bị tiểu nha đầu có dung mạo khuynh thiên này làm cho á khẩu. Hắn đây là tạo nghiệt quá nhiều sao?
"Xú nha đầu! Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?"
Yêu vương nín nhịn căm tức hỏi. Khoé môi gắng gượng mà cong lên để trừ đi mất mặt vừa rồi. Hắn không tin sau khi nàng biết hắn là ai còn có thể bình thản như vậy cùng hắn nói chuyện phiếm.
Triệu Chỉ Nhi liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn, nàng dịch lại góc chăn bị rơi xuống bên bả vai Triệu Quân Bằng rồi nói: "Ta đương nhiên biết! Ngươi chẳng phải là yêu vương yêu giới Diệc Hạo Thiên đó sao?"
Lúc này nàng mới ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt đen láy như ngọc thạch nhìn chăm chăm vào hắn, thật thản nhiên và bình tĩnh.
"Ngươi biết?"
Yêu vương cảm thấy thế giới quan của mình có chút trì độn, thậm chí nơi ngực hít thở cũng chẳng được thông. Lần này hắn thật sự bị đả kích quá lớn!
Khó khăn mới bình ổn được tâm trạng, hắn sít sao phóng ánh mắt mười phần không thiện ý nhìn nàng: "Ngươi không sợ ta?"
Triệu Chỉ Nhi lãnh đạm đáp lại cái nhìn của hắn: "Tại sao ta phải sợ ngươi?"
Trước kia lúc nàng còn chưa có được thăng tiên, nếu chẳng may gặp phải hắn thì cần nhanh chân một chút để trốn đi.
Trong cả yêu giới không ai không biết yêu vương Diệc Hạo Thiên bản tính âm tình bất định, pháp lực lại không phải hạng tầm thường, trên tiên giới không có nhiều người có thể đánh bại hắn. Bất quá vẫn còn một khía cạnh mà bình thường ít ai biết đến: yêu vương này tính tình thật ra cũng giống như một đứa trẻ, cái gọi là âm tình bất định chẳng qua chỉ là hành sự tuỳ hứng nhưng do pháp lực hắn cao cường ít địch thủ nên lời đồn biến thành thối nát như vậy.
Hiện tại mặc dù nàng vẫn đánh không lại hắn nhưng mà bên cạnh nàng còn có nghĩa phụ có chân long chi khí hộ thể, vậy nên phần thắng về nàng không cần phải nghi ngờ nữa.
Thái độ của nàng chân chính chọc giận Diệc Hạo Thiên, giờ phút này dù dung nhan nàng có khuynh đảo chúng sinh hắn cũng không còn tâm tư thưởng thức. Tay phải kết ấn, một trận gió đen cuồn cuộn ập tràn vào căn nhà trúc, tiến dần về phía Triệu Chỉ Nhi.
Thân hình mảnh mai ấy ngược lại không có điểm nào tỏ ra nao núng, nàng hiếm khi vứt bỏ hình tượng ''tiên cô'' được các tiểu tiên tôn sùng, phá lệ mà cười khúc khích: "Cái này gọi là thẹn quá hóa giận sao? Không dọa được ta liền động tay động chân sao?"
Triệu Chỉ Nhi đang trong thân xác phàm nhân nên vô phương thi triển pháp thuật, nàng khẽ niệm một cái pháp chú nhanh chóng rời đi xác phàm, vạt hồng y như ẩn như hiện che chắn phía trước giường thượng. Nàng nâng cánh tay lên, trong ống tay áo xuất ra hai dải lụa hồng cuốn lấy từng trận hắc phong đem chúng quật ngọn trở ngược lại. Diệc Hạo Thiên thuần thục né tránh được phản chiêu.
"Hô! Cuối cùng cũng chịu hiện nguyên hình rồi sao?" Hắn không ngừng tay mà tiếp tục tung chiêu.
Trong bóng đêm, nốt chu sa giữa trán bỗng sáng lên rực rỡ như muốn chứng minh thân phận. Triệu Chỉ Nhi thu hồi tâm tư đùa cợt tập trung ứng phó từng chiêu thức quái dị của hắn. Chẳng biết qua bao lâu, hai người đã không còn ở trong căn nhà chật hẹp mà đã đánh ra tới bên ngoài.
"Không cần nhiều lời! Ngươi tới đây làm gì!"
Diệc Hạo Thiên dĩ nhiên đã chú ý đến nốt chu sa đó từ lâu, bất quá một tiên nhân nho nhỏ có thể vọng tưởng đánh bại hắn? Nghĩ mình đã đoán đúng, yêu vương kiêu ngạo lại không nhịn được châm chọc vài câu:
"Đã tu thành chính quả lại không chịu quay về tiên giới mà còn ở lại đây lén lén núp núp làm một chuyện không mấy minh bạch, giờ lại còn vọng động ngăn cản chuyện tốt của ta. Bổn vương phải nên hỏi, ngươi đây có mục đích là gì? Đừng nói với ta là ngươi lưu luyến hồng trần, không thể buông được tên nam nhân trong căn nhà kia đấy nhé!"
Đối với hành động châm chọc khiêu khích của yêu vương, Triệu Chỉ Nhi hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn ôn hoà khuyên giải. Những việc mà nàng làm có trời biết đất biết, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy hỗ thẹn với bản thân, đã vậy thì những lời châm chọc ấy có gì quan trọng?
"Diệc Hạo Thiên, ta khuyên ngươi một câu. Bất kể ngươi tới đây có mục đích gì cũng đừng hòng đánh chủ ý lên người ở bên trong. Nếu không ngươi chắc chắn sẽ hối hận!"
Yêu vương nghe vậy liền có cảm giác giống như nghe được một câu chuyện vô cùng hài hước, hắn khinh thường ngửa đầu cười lớn: "Nha đầu thúi, ngươi đừng có mà lên giọng thuyết giáo bổn vương! Bổn vương từ lúc tu luyện thành hình đến nay không có gì phải hối hận! Ta chính là muốn đánh chủ ý lên hắn! Ngươi có thể làm gì được ta?"
Triệu Chỉ Nhi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng lười biếng cùng hắn đấu võ mồm, nàng phất tay không khách khí, hai dải lụa hồng uyển chuyển lại tuôn ra, thoạt nhìn rất mềm mại như múa, nhưng thực ra lại cuốn xoáy mang theo tiên lực vô cùng mãnh liệt.
"Ngươi đừng hòng động đến một sợi tóc của người!"
"Được lắm xú nha đầu! Xem như ngươi có bản lĩnh!"
Cảm nhận được áp bức của tiên lực càng lúc càng gần, Diệc Hạo Thiên liền thản nhiên sử dụng năm thành pháp lực ứng đối. Tính đến thời điểm này, số tiên nhân cùng hắn giao chiến mà có thể bức hắn sử dụng năm thành pháp lực cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà hiện tại, Triệu Chỉ Nhi cũng là một trong số đó.
Triệu Chỉ Nhi quả nhiên không đấu lại yêu vương pháp lực cao cường, hắn hai tay dùng năm thành pháp lực bức nàng quay trở lại trong căn nhà trúc. Đến lúc nàng gần như không chống đỡ được nữa thì long khí trên người Triệu Quân Bằng bị yêu khí dày đặc khuấy động mà xuất ra. Yêu vương không kịp kinh hô đã bị long khí của y đánh bật ra xa, khí huyết cuồn cuộn nơi lồng ngực khiến hắn phun ra một ngụm máu.
"Long khí...thật mạnh!"
Triệu Chỉ Nhi mắt lạnh nhìn hắn: "Ta đã cảnh cáo ngươi! Long khí tuy dụ hoặc nhưng cũng không dễ dàng đạt được! Hơn nữa đây là long khí của thượng cổ thần long. Nếu không muốn hồn phi khách tán thì ngươi cứ việc bước tới!"
Diệc Hạo Thiên chống tay đứng dậy, ánh mắt luyến tiếc nhìn con rồng uy vũ tỏa ánh hào quang rực rỡ chiếu khắp cả gian nhà. Mặc dù rất luyến tiếc nhưng đầu của hắn chưa đến nỗi bị ai đó làm hư. Hắn vẫn còn muốn hô mưa gọi gió, chưa muốn làm cát bụi với phù du. Vì thế, yêu vương kiêu ngạo rất thức thời giận đùng đùng bỏ đi.
Tận mắt nhìn thấy hắc vụ rút lui, thân thể căng cứng của nàng cuối cùng cũng được thả lỏng. Mặc dù nói nàng không sợ yêu vương, cũng nắm chắc phần thắng trong tay nhưng không có nghĩa là nàng không lo nghĩ đến tình huống xấu nhất. Trên đời này việc nào cũng có 'vạn nhất' xảy ra.
An ủi xong long khí bị yêu khí của yêu vương kích động, đồng thời dùng phép khôi phục cái cửa bị nát. Triệu Chỉ Nhi lúc này mới nhập lại vào xác phàm nhân đồng thời thu lại phép thuật vừa hạ trên người Triệu Quân Bằng.
"Nghĩa phụ, trời sắp sáng rồi!" Nàng cúi người ở bên tai y khẽ gọi.
Triệu Quân Bằng luyện võ lâu năm nên rất dị ứng với tiếng động. Vừa nghe nàng cất tiếng gọi y liền nhanh chóng tỉnh dậy. Thần thái so với buổi chiều có phần tốt hơn. Chỉ là..
"Vì sao ta lại cảm thấy có chút ê ẩm?"
Triệu Chỉ Nhi nghe vậy cũng chỉ có thể cười trừ: "Có lẽ do nghĩa phụ cả đêm không có đổi tư thế!"
"Có lẽ vậy. Được rồi, ta phải trở về, nếu không Khinh Phàm hắn sẽ sốt ruột lắm!"
Triệu Quân Bằng vén vạt áo bước xuống giường, hôm qua y vận luôn cả y bào đi ngủ nên hiện tại không cần phải đổi.
"Nghĩa phụ đi đường cẩn thận!"
Y hơi khom người đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ: "Trời còn chưa sáng, con ngủ thêm một chút. Nghĩa phụ phải đi rồi!"
"Con không ngủ, con muốn nhìn nghĩa phụ rời đi."
Thấy nàng kiên quyết như vậy, Triệu Quân Bằng cũng không muốn trái ý nàng liền gật đầu sau đó xoay người rời đi. Tầm mắt nàng trông theo đến khi bóng y khuất sau cánh rừng bạt ngàn rồi mới dừng lại.
Một lần nữa rời khỏi thân xác, Triệu Chỉ Nhi nâng tay kết ấn niệm một chuỗi văn tự kỳ quái sau đó liền thi triển trên chân của khối thân thể. Lúc sau nàng mới thu lại pháp thuật.
"Như vậy là được rồi!"
***
Người phu canh vừa gõ đếm canh năm. Nơi chân trời ửng lên vài vệt hồng nghi hoặc, tiếng gà gáy lanh lảnh trong đêm báo hiệu mặt trời sắp ló dạng.
Một đêm này Thẩm Diệu Nguyên không cách nào ngủ được. Chiếu theo lời vị pháp sư bí ẩn thì chẳng còn bao lâu nữa, đứa con trai mà lão ngày nhớ đêm mong sẽ được hồi dương. Giang sơn mười nghìn dặm mà lão vất vả tính kế cuối cùng cũng có thể trao lại cho hắn.
"Thái thượng hoàng, có tin tốt!"
Ngoài cửa vang lên thanh giọng the thé ngập tràn kinh hỷ.
"Như thế nào?" Thẩm Diệu Nguyên giả vờ trấn định cho người mở cửa.
Gã nô tài vừa trông thấy lão liền quỳ xuống: "Chúc mừng thái thượng hoàng, hoàng thượng đã tỉnh!"
Chỉ đợi một câu này. Thẩm Diệu Nguyên phất tay áo bào vàng kim mệnh lệnh các thuộc hạ của mình cùng theo lão đến địa cung bí mật.
Trên giường hàn ngọc, nam tử vận huyết y đỏ rực nổi bật lên giữa một không gian thanh lãnh, rực cháy như một ngọn ma hỏa giữa động băng quanh năm giá lạnh.
Gương mặt vừa tỉnh ngủ có phần mơ hồ, hắn nâng tay đỡ lấy trán khiến cho mình thanh tỉnh. Động tác này làm tay áo trượt xuống để lộ làn da bạch ngọc dưới lớp xiêm y diễm lệ, so với nữ tử còn có phần đẹp hơn.
Vừa mới tỉnh không được bao lâu, các khớp xương và gân cốt trên người cũng không được linh hoạt cho lắm khiến hắn cử động có chút bất tiện, muốn ngồi dậy cũng phải nhờ thị nữ bên cạnh đỡ lấy.
"Ta ngủ ở đây bao lâu rồi?"
Hắn khó khăn xoay cái cổ nhìn người thị nữ mặt không đổi sắc đang vịn lấy vai mình, trông nàng không có một chút huyết sắc, hệt như người đã chết.
"Ngài đã ngủ gần hai mươi năm."
Nam tử huyết y hoàn toàn không thể tin được, hắn cúi đầu lẩm bẩm: "Hai mươi năm....ta quả nhiên....còn sống!"
Lúc này cửa động hàn băng đột ngột mở ra, nam tử khó khăn quay đầu nhìn lại liền thấy được bóng người vận y bào vàng rực mang khuôn mặt già nua trải nhiều sương gió cùng một ít kinh hỷ lộ ra trên khuôn mặt. Hắn theo bản năng gọi một tiếng yếu ớt: "Cha..."
"Diệu Bằng! Con trai của ta! Con cuối cùng cũng đã tỉnh!"
Thẩm Diệu Nguyên tăng cước bộ, rất nhanh đã đi đến bên giường hàn ngọc, không nói hai lời liền đem nam tử ôm vào trong ngực, thị nữ kia thức thời lui ra, chốc lát chỉ còn lại hai người bọn họ: "Những gì cha hứa với con cha đã làm được! Bằng Nhi!''
Nam tử cũng khó khăn vòng tay ôm lão, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười âm hiểm, thật không khó nhận ra, dung mạo người này cùng Triệu Quân Bằng có đến bảy tám phần tương tự.
"Hài nhi biết cha chắc chắn sẽ làm được!"
"Ngoan...ngoan lắm! Hiện tại dưỡng tốt thân thể. Việc bên ngoài cha sẽ vì con hết thảy lo liệu. Con an tâm ở lại đây đi!"
"Tất cả đều nghe cha phân phó!"
Thẩm Diệu Nguyên thấy hắn ngoan ngoãn thuận theo, trên gương mặt già nua hiếm thấy lại nở một nụ cười vui vẻ. Tiếc là lão chưa từng cho Triệu Quân Bằng một sắc mặt tốt chứ đừng nói là một cái nhếch môi.
Cùng là con trai, vì sao lão lại có thể bất công như thế? Vì sao nhất định phải hy sinh một đứa để bảo toàn một đứa? Điều này có lẽ ngay chính lão cũng chưa từng nghĩ tới.