Ba ngày nay Triệu Quân Bằng bị lão cáo già giam lỏng, một bước cũng không thể rời khỏi Cần Chính điện. Không cần nói cũng biết trong lòng y có bao nhiêu phần nhớ nhung cùng lo lắng. Đương nhiên y sẽ không lo lắng và nhớ nhung cái tên dị nhân vừa mới 'đội mồ sống dậy' kia, mà y lo chính là ái nữ của mình.
Đúng vậy, như mọi người đoán được, tin tức Thẩm Diệu Bằng cải tử hoàn sinh 'không biết làm thế nào' đã bị rò rỉ đến tai của Triệu Quân Bằng.
Lúc bấy giờ y mới biết, hoá ra người mà phụ thân y muốn y giả dạng là một người đã chết! Hơn nữa hắn lại là huynh đệ cùng cha khác mẹ với y! Nếu ban đầu nghe qua y còn có chút sửng sốt và một chút cảm giác xót xa thì giờ đây trong lòng y chỉ còn lại một nụ cười khinh bỉ và một ánh mắt sắc lạnh tựa hàn băng! Lão muốn biến y thành thế thân của Thẩm Diệu Bằng sao? Lão cũng quên rằng y cũng chính là đứa con ruột thịt của mình đi? Chỉ vì mẫu thân y không được lão sủng ái thì lão liền lấy y làm một quân cờ lót đường cho đứa con đã chết của lão cùng nữ nhân mà lão yêu say đắm? Điều này công bằng với y sao?
Triệu Quân Bằng ngẩng cao đầu cười mỉa....thật sự là một đôi phụ tử tình thâm!
Nhưng chẳng qua đó chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhỏ như tôm như tép! Hắn muốn ngai vị y liền cho hắn ngai vị! Bất quá cái ngai vị này đã nuốt đi không biết bao nhiêu năm tự do cùng tự tôn của y, hắn muốn lấy cũng được, chỉ e là không đơn giản như vậy.
Vứt đi chuyện làm mình phiền não, Triệu Quân Bằng bắt đầu suy nghĩ điều quan trọng hiện tại là y phải làm sao mới có thể thoát được cái lồng giam xa hoa này đã!
Trong khi y đang bận vò đầu bứt tóc tìm cách ra ngoài thì bên ngoài cửa sổ khoá kín của điện Cần Chính xuất hiện một đoá hồng hoa yên lặng nằm lặng lẽ suốt ba ngày mà không hề khô héo. Đó chính là nguyên thần của Triệu Chỉ Nhi. Nàng nguyên bản không yên tâm y nên mới xuất ra nguyên thần thâm nhập hoàng cung âm thầm bảo vệ y. Không ngờ ông trời lại để cho nàng nhìn trọn một màn như thế, đáy lòng bỗng sinh ra một cảm giác áy náy cùng ngọt ngào khó tả.
Nhớ lại trước lúc rời khỏi đỉnh Vô Ngã, Triệu Chỉ Nhi đã đi đến Tàm Vân Động 'mua' một miếng Thiên Tàm Ti dùng để làm một tấm trường bào có khả năng chống lực sát thương. Khi đó Ti Vân Tiên Tử còn nhìn nàng cười khả ái:
"Ôi chao, Thiên Tàm Ti này ta dệt tuy mất nhiều tiên lực nhưng nể mặt muội muội, ta chỉ lấy giá là hai cây nhân sâm thượng phẩm! Có điều muội không cần trả gấp, đợi xong việc đến động phủ tìm ta thanh toán cũng không muộn!"
Ti Vân Tiên Tử là một tằm yêu tu luyện thành tiên và cũng như nàng, chỉ ở lại động phủ chú tâm dệt Thiên Tàm Ti đem bán chứ không chịu về tiên giới nhậm chức, nàng ta cũng không thích khom lưng quỳ gối với mấy vị nhân sĩ tiên giới kia. Vậy nên nàng ta cũng không có danh hào Ngọc Đế ban cho mà chỉ là một tiên tử sống ẩn dật dưới trần gian. Tuổi tác đương nhiên so với Chỉ Nhi còn lớn hơn nhiều, thế nên chưa khách sáo được hai ba câu hai người đã xưng nhau tỷ muội.
"Như vậy sao được? Ngộ nhỡ muội không trả thì biết làm sao?" Triệu Chỉ Nhi hơi mân lên khoé môi làm bộ khó xử.
Ti Vân Tiên Tử lướt đôi tay ngọc trên khung dệt, nụ cười trở nên nghiêm túc hơn: "Tỷ tỷ đây không tin một hoa tiên trọng tình nghĩa như muội lại quỵt của ta hai cây nhân sâm đâu! Nếu một tiên tử như muội lại có thể bỏ mặc ân nhân mang đồ bỏ trốn thì ta không biết còn có thể lấy được tiền của ai!"
Triệu Chỉ Nhi có chút sửng sốt nhưng hồi sau nghĩ lại cũng không có gì lạ. Tàm Vân Động ngoài mặt là bán Thiên Tàm Ti nhưng thực chất là nơi bán thông tin cho tam giới, mọi việc trên trời dưới biển Ti Vân đều nắm trong lòng bàn tay. Chỉ là người này hình như tâng nàng lên quá cao rồi!
"Tỷ tỷ đồng ý tin tưởng là phúc của Hồng Hoa." Triệu Chỉ Nhi còn muốn nói tiếp đã thấy Ti Vân hơi lười biếng nhấc tay: "Yên tâm đi, kiện trường bào này ta nhất định làm tốt! Ba ngày sau muội nhớ đến lấy!"
"Vậy xin đa tạ tỷ tỷ!"
Tính đến hôm nay có lẽ kiện xiêm y kia đã thành phẩm.
Triệu Chỉ Nhi nghiêng cánh hoa nhìn bên trong điện Cần Chính một lát rồi mới lắc mình hoá thành đạo hồng quang bay vút về phía tây. Hiện tại có lẽ không ai có thể phương hại đến ân nhân ngoại trừ việc y bị giam lỏng. Nghĩ vậy tâm tình liền thả lỏng, tốc độ đằng phong cũng nhanh hơn. Đêm nay nàng sẽ trở lại đỉnh Vô Ngã. Mặc dù trên thân xác phàm nhân kia có đặt Bảo Mệnh Châu giữ cho nó không bị tổn hại nhưng chung quy...đó không phải là biện pháp tốt!
Trở lại đỉnh Vô Ngã đã là sáng của ngày hôm sau. Triệu Chỉ Nhi uể oải đấm đấm bả vai đau nhức...
"Mới nằm có ba ngày thôi mà, sao lại đau như thế được chứ?"
Nàng xốc tấm chăn bông mềm mại đặt qua một bên muốn bước xuống giường, trong đầu bỗng loé lên nụ cười ấm áp cũng gương mặt bất an lo lắng của y...trái tim nàng giống như được lấp đầy mật ngọt.
Xỏ giày xong nàng lại cầm lên kiện trường bào suông màu trắng bạc được dệt từ ngàn sợi Thiên Tàm Ti có pha tiên lực. Từng sợi chỉ bạc dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh như muôn vạn vì sao trên dải Ngân Hà. Trên kiện trường bào kia ngoại trừ cổ và tay áo có viền qua vải kim tuyến màu bạc có hoa văn cầu kỳ thì không còn hoa văn nào khác bởi đây là yêu cầu của Triệu Chỉ Nhi.
Nàng muốn tận tay thêu một con rồng bạc uy vũ trải dài từ cổ, ôm vòng qua thắt lưng đến tận cuối vạt áo, nhân tiện đính thêm hai hạt Bảo Mệnh Châu lên đôi mắt của rồng. Với hy vọng, kiện xiêm y này có thể bảo vệ y một đời bình an...bởi vì sau khi y chết đi, thần hồn sẽ quy vị. Kiện áo này cũng không còn dùng đến nữa...
Một pháp khí nhỏ bé thế này làm sao có thể bảo vệ được một chiến thần uy mãnh ở chốn cửu thiên? Dù có rất nhiều người mơ ước nó nhưng dẫu sao nó cũng chỉ có thể che chở cho phàm nhân đao thương bất nhập, tăng tốc độ chữa thương và kéo dài thọ mệnh, còn đối với tiên nhân thì chí ít có thể chống đỡ được vài chiêu ám toán của yêu pháp cấp cao. Thật ra thì trong số trăm vạn món pháp khí của tiên môn, áo dệt từ Thiên Tàm Ti cũng không được chiếm thượng phong cho lắm.
Triệu Chỉ Nhi mang xe lăn ra ngồi bên cái hồ nước nhỏ được Triệu Quân Bằng đào lên, dẫn nước nuôi cá, nàng nhanh chóng bắt tay vào thêu họa tiết cuối cùng trên thân áo, một bộ dạng hết sức chuyên chú và nhập tâm đến mức không phát hiện có người đang tiến đến gần đây.
Bước chân nặng nề chợt sững lại, người nọ mang đôi mắt hoa đào không chớp nhìn nữ nhân đang ngồi thêu bên hồ nhỏ. Nước hồ lóng lánh thỉnh thoảng ánh lên vài tia sáng đa sắc soi rọi gương mặt diễm lệ động lòng người. Nàng ngồi trên chiếc xe lăn độc chế, vạt váy hoa phấn hồng rũ xuống đôi chân gầy chỉ để lộ một mũi hài trắng tuyết. Người nọ nhịn không được thốt lên một tiếng kinh ngạc đồng thời cũng dời bước tiến lên.
"Không ngờ được một nơi thâm sơn cùng cốc như thế này lại có thể có một cô nương xinh đẹp như thế!"
Người nọ tuy mở miệng nói nhưng cũng không dời mắt khỏi một nửa gương mặt nghiêng nghiêng của nàng.
Triệu Chỉ Nhi giật mình, miệng niệm khẩu quyết trong nháy mắt thu kiện trường bào giấu vào trong tay áo, thay vào đó là một mảnh áo trắng không quá tinh xảo. Dù pháp thuật có bị cấm chế nhưng thuật hoán đổi hay giấu đồ vặt vãnh nàng vẫn có thể tuy thời sử dụng.
Sau khi chắc chắn đồ đã giấu xong nàng mới quay lại nhìn người đến, trong một lúc nàng đột nhiên ngẩn ra....người này...
"Nghĩa phụ?" Không phải!
Triệu Chỉ Nhi quét mắt nhìn người đến, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang lạnh lẽo mang vài phần phòng bị.
Đó là một nam nhân mỹ mạo có đến bảy phần giống với Triệu Quân Bằng, trên người vận một kiện huyết bào đính trân châu cùng các loại kim sa...cách phối màu này thật khiến cho nàng được mở mang tầm mắt!
"Ngươi là ai? Tại sao lại đến nơi này?" - Thấy người kia còn đang sửng sốt, nàng cất giọng hỏi nhằm che giấu thất thố của mình.
Nếu nàng đoán không sai, người này có lẽ chính là kẻ đó.
Huyết y nam nhân thu lại bộ mặt sửng sốt, trên môi kéo lên một nụ cười tà mị: "Có lẽ ta nên hỏi nàng mới đúng! Hai mươi năm trước ta còn ở trên này chơi đùa. Sao chưa từng thấy có người sinh sống?" - "À, ta quên. Có lẽ lúc đó nàng còn chưa được sinh ra."
Vừa nói vừa muốn tiến lên xoa mặt của nàng, Triệu Chỉ Nhi đâu để hắn thực hiện ý đồ, nàng trở tay rút kim khâu đâm vào lòng bàn tay hắn: "Ngươi làm gì đó!"
Chuyện năm đó đương nhiên nàng cũng có biết chút đỉnh, nhưng lại không tiện nói ra cho Triệu Quân Bằng biết. Bởi đó chính là thiên cơ. Một khi tiết lộ, e rằng ngay cả Thần Quân cũng không cách nào chống đỡ.
"Á!" Nam nhân kinh hô một tiếng đau lòng nhìn máu rỉ ra chỗ lỗ kim, thế nhưng trên môi lại nặn ra một nụ cười thích chịu ngược: "Được mỹ nhân ưu ái là phúc của Diệu Bằng!"
Hắn đương nhiên biết nàng năm nay không quá mười chín tuổi, chẳng qua nói ra câu đó chỉ chứng minh rằng đây là đất của hắn! Hắn là người đầu tiên khai phá được! Thế nhưng hắn làm sao biết được Triệu Chỉ Nhi - Hồng Hoa tiên mới là chúa tể chân chính của ngọn núi này! Lúc nàng mọc ở đây tu luyện không biết hắn vẫn còn bị giam ở tần địa ngục nào đâu!
Quả nhiên là hắn!
Triệu Chỉ Nhi vô thanh vô tức rút kim khâu trở về, quyết định đóng chặt miệng không đôi co với hắn.
Thẩm Diệu Bằng cũng không phải loại mặt dày tầm thường mà hẳn là phải dày cỡ Thiên Tàm Ti, đao chém không thủng. Hắn khoa trương xé vạt áo quấn một tầng băng dày quanh lỗ kim nhỏ xíu sau đó lại đến gần nàng, nụ cười trên môi chưa bao giờ thu liễm, đáng tiếc khuôn mặt này...nụ cười đó thật khiến nàng buồn nôn!
"Thật ra thì mỹ nhân không nói ta cũng biết. Nàng thật ra là con gái nuôi của 'Thẩm Diệu Bằng' đang giả dạng ta có đúng không?"
Nghe được lời hắn nói, sống lưng nàng chợt căng thẳng...
"Muốn biết vì sao không? Ha ha, bởi vì trên đời này không ai có thể có khuôn mặt giống ta như vậy!"
Càng nghe hắn nói, Triệu Chỉ Nhi càng không muốn mở miệng.
Thẩm Diệu Bằng lải nhải một hơi không người đáp lại, ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén.
"Hàng giả đó không ngờ lại có bản lĩnh giấu một bảo bối xinh đẹp thế này..." nói rồi lại muốn vươn tay sờ đến gương mặt diễm lệ của nàng...
Hốc mắt nàng chợt đỏ lên, Triệu Chỉ Nhi hung hăng quăng cho hắn một cái tát.
Thẩm Diệu Bằng thu tay lại, một bộ mặt yêu thích 'hoa đẹp có gai' dán lại gần nàng hít ngửi. Dường như phát hiện một bí mật động trời, hắn ngửa cổ cười to, cười đến sắp chảy nước mắt.
"Chẳng lẽ 'hàng giả' kia không được? Nuôi lâu như vậy mà vẫn còn là xử nữ...ha ha ha!"
"Không được sỉ nhục nghĩa phụ của ta!"
Triệu Chỉ Nhi không nhịn được lại muốn quăng cái tát. Lần này bị hắn nhanh cơ chộp được. Tính ra thân thủ cùng võ công của hắn không thua kém Triệu Quân Bằng nhiều lắm. Hai người đối kháng còn chưa biết ai thắng ai thua.
"Cuối cùng cũng mở miệng nói rồi sao?"
Cổ tay bị hắn nắm đến đau, đầu mày Triệu Chỉ Nhi chỉ hơi nhíu lại, nàng bất chấp thể diện ghé miệng cắn hắn một phát..
"Ááááááá! Nàng dám cắn ta!"
Thẩm Diệu Bằng đau đớn vẫy cổ tay ra đồng thời ngoặt lại tát một cái lên gương mặt hồng phấn của nàng. Một cái tát này lực đạo dùng hết nên rất nhanh liền nổi lên vết sưng bành trướng. Triệu Chỉ Nhi cảm thấy không đau ngược lại nàng còn có tâm trạng nhếch miệng cười nhìn cổ tay hắn lấm lem đầy máu.
"Nàng đúng là không biết phân nặng nhẹ!" Thẩm Diệu Bằng bóp chặt cổ tay sau đó nhanh chóng điểm huyệt cầm máu. Hắn là thiên chi kiều tử, chưa bao giơ bị người ta đối xử tệ hại như thế đâu! Ngoại trừ lần đó ở Thập Pha Cốc... Tóm lại hắn nhất định sẽ đòi cho bằng được!
Băng bó xong hắn lại tiếp tục không sợ chết mà rướn đến trên thành xe lăn muốn tóm lấy nàng, Triệu Chỉ Nhi nhanh nhẹn lăn một vòng thành công rơi xuống đất. Chiếc xe lăn bị tác động liền rơi xuống nước đánh một tiếng kinh thiên. Thẩm Diệu Bằng vẫn chưa chịu thua liền một đường bổ tới. Đúng lúc Độc Y Quỷ Thủ có việc ghé qua liền trông thấy...
"Dừng tay!"
Du Cẩn Phong từ xa phóng tới một cây độc châm chuẩn xác cắm lên vai Thẩm Diệu Bằng khiến hắn nhất thời không còn sức lực mà vồ lấy Triệu Chỉ Nhi. Hắn nằm vật ra đất, một tay ôm bả vai rút ngân châm ném ra, một tay chống lấy mặt đất muốn đứng dậy nhưng vô lực.
Triệu Chỉ Nhi thấy hắn không thể động đậy liền bò tới gốc cây đối diện, vạt áo cùng mái tóc trên người hỗn độn nhưng vẫn không thể che lấp khí chất xuất trần. Trong đôi mắt còn mang theo hơi nước cùng uất ức, nàng nâng tay chỉnh lý lại y phục bị kéo lộn xộn, há miệng thở dốc.
Du Cẩn Phong nhanh chân chạy tới đỡ nàng lên kiểm tra một lượt, mắt thấy một bên má nàng bị tên khốn kiếp đánh sưng, trong lòng Độc Y Quỷ Thủ đau lòng muốn chết. Từ trên người xuất ra bình ngọc thượng đẳng chậm rãi bôi lên chỗ bị thương, gã nhỏ giọng trấn an: "Thuốc thoa lên có hơi đau nhưng rất nhanh sẽ tan máu bầm."
Triệu Chỉ Nhi không nhịn được nước mắt lưng tròng: "Phong thúc, thúc mau đi đi! Độc của thúc không có tác dụng lâu với hắn! Thúc đi đi mặc kệ con!"
"Tên cặn bã!"
Du Cẩn Phong liếc mắt nhìn Thẩm Diệu Bằng đang lồm cồm bò dậy kia cũng không quá ngạc nhiên. Trên đời này chỉ có hai loại người có thể tránh thoát được độc của hắn.
Người thứ nhất là người đã ăn cỏ bách độc bất xâm; người thứ hai...chính là hắn không phải người!
Đáng tiếc mắt của gã không phải thiên nhãn làm sao có thể nhìn ra Thẩm Diệu Bằng thuộc loại thứ hai? Bất quá gã cũng có một chút sửng sốt về gương mặt của hắn.
"Không phải nghĩa phụ!" Triệu Chỉ Nhi đưa ra khẳng định dập tan suy nghĩ của gã.
Đồng tử trong mắt khẽ đảo. Gã làm sao không biết Triệu Quân Bằng người kia suốt ngày xem con gái như hòn ngọc trên tay, ngậm trong miệng sợ tan, rơi xuống đất sợ bể thì làm sao có thể nhẫn tâm ra tay đánh nàng được chứ? Hơn nữa còn có bộ dạng điên cuồng như dã thú nhiều năm chưa động dục vậy..
Du Cẩn Phong siết chặt nắm tay bảo hộ Chỉ Nhi ở phía sau. Gã mặc dù biết, người này không thể dùng độc đối phó nhưng mà gã lại không biết võ công, không thể tấn công hắn từ phía chính diện, vậy nên gã vẫn âm thầm xuất ra trong tay một số kịch độc đặc biệt khó giải cầu mong có thể kéo dài được chút ít thời gian.
Triệu Chỉ Nhi giật giật tay áo gã: "Người đi đi, con không sao đâu! Người mau chạy trước đi! Đừng lo cho con!"
Du Cẩn Phong nhíu mày, lời quan tâm ra đến miệng lại sửa thành mắng: "Tưởng ta muốn ở đây chắc! Hừ! Nếu ta không ở đây bảo vệ ngươi thì đợi khi trở về, cái tên nghĩa phụ đó của ngươi sẽ băm ta thành trăm mảnh! Ta mới không muốn chết sớm như vậy!"
Mặc dù lời nói ra rất đả kích người nhưng Triệu Chỉ Nhi làm sao không nghe được quan tâm trong đó? Hơn nữa gã còn nhắc nhở nàng...nàng nhất định phải bình an vô sự thì nghĩa phụ của nàng mới có thể yên tâm.
Chỉ Nhi yên lặng để Du Cẩn Phong xốc mình đứng lên, sức nặng của nàng hầu như đều dồn lên người gã khiến gã có chút đứng không vững.
"Hai tên phế vật các ngươi định chạy đi đâu?" Thẩm Diệu Bằng chỉnh lý lại vạt áo đầy bụi bẩn rồi tiếp tục tiến đến gần bọn họ, bộ dáng thong thả như mèo lớn vờn chuột nhỏ.
Du Cẩn Phong bảo hộ Chỉ Nhi tiếp tục lùi ra phía sau, vừa khó nhọc rời đi vừa phóng ra ngân châm tẩm độc, sắc mặt gã đã tái nhợt đi không ít. Lúc trước Khinh Phàm có đưa cho gã một tín phù cầu cứu. Tín phù này bắn một phát có thể phát xa trăm dặm, vừa vặn có thể gọi được cứu viện của Vô Ảnh Cung ở căn cứ ngầm ngay dưới chân núi. Thế nhưng đây là lực lượng vô cùng bí mật, là con át chủ bài cuối cùng trong tay lão Triệu, nếu giờ gã mang nó ra sử dụng thì chẳng khác nào đã bán đứng y, lật bài ngửa với cha con họ Thẩm. Vậy nên vì đại cuộc, gã chỉ đành gắng gượng chống đỡ đến giây phút cuối cùng, tuyệt đối không thể làm liên lụy Khinh Phàm cùng lão Triệu!
Thẩm Diệu Bằng né tránh ngân châm, bên môi nhếch lên nụ cười khẩy: "Ngươi cho rằng mấy thứ độc dược này có thể làm khó được ta sao?"
"Có được hay không còn phải nhờ ngươi kiểm chứng!"
Nói rồi gã vung tay áo rắc vào không khí một thứ bột trắng toát. Bột trắng tiếp xúc không khí liền tản ra, theo hướng gió mà đập tới trên người Thẩm Diệu Bằng.
Thẩm Diệu Bằng vô phương né tránh liền bị trúng một ám chiêu này, hắn ôm ngực, cả người gục xuống ho khan thoạt nhìn vô cùng chật vật.
"Phế vật..khụ khụ..ngươi cũng có...một chút..khụ..bản lĩnh!" Nói rồi hắn lại rướn người lên đuổi theo.
Du Cẩn Phong mặt không đổi sắc bảo hộ người trong ngực nhanh chóng thoái lui nhưng lại bị một luồng yêu quang chặn lại, trên thinh không truyền đến một thanh âm già nua: "Nghịch tử! Mưu lớn chưa thành mà ngươi còn tâm trạng ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt sao?"
Nghe được thanh âm cường đại, bước chân Thẩm Diệu Bằng bỗng chốc cứng đờ, còn đồng tử Triệu Chỉ Nhi thì hơi loé lên một chút, Cẩn Phong vẫn trong trạng thái bảo hộ nàng ở phía sau.
Hào quang qua đi, trên mặt đất xuất hiện một lão giả mặc đạo bào vàng dán đầy bùa chú, trên tay cầm một cây phất trần dài: "Sao ngươi lại có thể đối đãi với khách quý như vậy?" - Sau đó quay sang cười nói với bọn người Chỉ Nhi: "Đã thất lễ rồi!"
Thẩm Diệu Bằng trừng mắt nhìn con mồi tới tay nhưng lại không ăn được có phần bất mãn, tuy nhiên đây mới là cha ruột của hắn, là người giúp hắn cải tử hoàn sinh nên hắn cũng không thể cãi lại lời lão giả. Vậy nên hắn vẫn im lặng chờ xem diễn biến.
Triệu Chỉ Nhi nhếch môi cười lạnh: "Ta khi nào thì trở thành khách quý của các ngươi? Một lũ vô sỉ!"
"Ngươi!" Thẩm Diệu Bằng lại ôm ngực muốn xông lên.
Lão giả nâng tay cản lại nhi tử: "Thật là một tiểu cô nương miệng lưỡi!"
"Nếu không phải các ngươi với ta vẫn còn giá trị lợi dụng thì ta đã sớm giết các ngươi từ lâu!"
Mặc dù vừa mới bị người ta mắng xong nhưng khi nghe phụ thân thẳng thắn như vậy Thẩm Diệu Bằng liền sốt ruột kêu lên: "Phụ thân..."
Hắn không phải luyến tiếc miệng lưỡi của nàng mà chính là luyến tiếc vẻ đẹp tựa thiên tiên của nàng kia, đó là một nét đẹp trăm năm khó gặp, giờ giết đi thì không phải quá lãng phí hay sao? Hơn nữa nàng còn là nữ tử thiên chân thuần khiết... Nghĩ tới đây, nước miếng hắn không nhịn được muốn nhỏ xuống. Nếu muốn giết thì ít nhất cũng phải đợi hắn vui vẻ với nàng cái đã! Còn nữa...cái tên Phong thúc kia trông cũng vô cùng xinh đẹp....
Lão giả thừa biết suy nghĩ của đứa con này, trong bụng mang mười phần bất đắc dĩ: "Con yên tâm đi, ta sẽ bảo toàn mạng cho chúng để phòng trừ vạn nhất. Sau khi xong việc tiêu diệt được lão già ngu xuẩn và thằng con của lão con còn sợ không có mỹ nhân ngày đêm dưới gối hay sao? Hai đứa này nếu con thích cũng có thể giữ lại tự mình dùng!"
Nói rồi lão vỗ vỗ tay làm xuất hiện mười tên lính lác: "Các ngươi canh chừng chỗ này cho ta!" Sau đó xách cổ Thẩm Diệu Bằng vẫn còn luyến tiếc, rời đi.
Ba trong số mười tên lính bước lên tách hai người ra, Du Cẩn Phong muốn dùng độc kháng cự nhưng số độc dược tẩm trên ngân châm phòng thân gã mang theo đã dùng hết trên người Thẩm Diệu Bằng cho nên sức chống cự cũng dần yếu đi.
"Các ngươi buông ta ra! Chỉ Nhi!"
"Phong thúc!"
Mấy tên còn lại thấy gã la hét âm ĩ cảm thấy rất phiền, một tên lại tiến lên dùng một quyền đem gã đánh ngất.
"Phong thúc!"
"Câm miệng! Nếu không ta cũng sẽ đánh ngất ngươi!"
Triệu Chỉ Nhi bất giác im lặng nhìn thân ảnh màu trắng đang bị đám người kéo dây trói lại, nàng lại nhớ về mười mấy năm trước... Khinh Phàm thúc cũng là đánh Du Cẩn Phong đánh đến nghiện, sau đó đánh luôn tới trên giường người ta...khụ...cuối cùng cũng cưa đổ được đanh đá mỹ nhân Độc Y Quỷ Thủ Dược Nhân Cốc!
Không biết nếu Khinh Phàm biết chuyện hắn sẽ cảm thấy thế nào đây? Và còn có nghĩa phụ...
Cuối cùng, nàng vẫn là gánh nặng của y.
Đêm đến, ánh trăng ngoài cửa sổ im lặng soi xuống bốn bức tường.
Vừa xuất hồn làm phép che giấu hành tung của Vô Ảnh Cung trở về, Triệu Chỉ Nhi mơ màng tỉnh lại phát hiện bản thân cũng bị trói, chỉ là tốt hơn Cẩn Phong bị trói vào gốc cột lạnh lẽo một chút, bọn chúng giống như biết hai chân nàng không đi được nên chỉ trói hai tay ngược ra sau và bị quăng đến trên giường, bên cạnh còn có một chiếc chăn bông chưa bị vứt đi.
Nàng nhíu mày quan sát. Trong nhà trúc căn bản không thắp nến, trước mắt một mảnh tối đen như mực chỉ có một góc áo gấm tuyết trắng của Du Cẩn Phong lộ ra dưới bóng đêm mờ mịt.
Cảm nhận được bên trong chỉ có khí tức của hai người, tức là bọn lính kia đều chia nhau ở bên ngoài canh gác, Triệu Chỉ Nhi cuối cùng cũng có thể thở ra một chút. Nàng xoay người cố gắng nhích đến bên mép giường, mũi hít sâu một hơi đạp cạnh giường lăn xuống đến bên cạnh Du Cẩn Phong. Thân thể nàng vốn rất nhẹ nên cũng không có gây ra tiếng động lớn, chỉ có điều hiện tại nàng chỉ là người trần mắt thịt, rơi từ trên cao xuống nói không đau là giả!
"Hư..." nàng khẽ rên một tiếng. Nhận ra người bên ngoài không chú ý, tâm trạng lại lần nữa được thả lỏng.
"Phong thúc!"
"Cẩn Phong thúc thúc! Mau tỉnh lại!" Thấy gã không phản ứng, Triệu Chỉ Nhi giơ chân đạp hắn một cước.
Du Cẩn Phong cuối cùng cũng được gọi tỉnh, gã mờ mịt nhìn chung quanh: "Chỉ Nhi.. Chỉ Nhi con không sao chứ?"
"Phong thúc con ở đây!"
Nàng bật dậy một cách khó khăn, đầu ngả vào cánh tay bị trói của gã.
"Chỉ Nhi có bị thương không?"
"Con không sao! Còn thúc?"
"Không...chỉ hơi đau gáy thôi."
Yên tĩnh trong thoáng chốc, Du Cẩn Phong mới thở dài một tiếng: "Chỉ Nhi có trách thúc không dùng tín phù gọi cứu viện hay không?"
Chuyện dùng tín phù quan trọng thế nào làm sao Triệu Chỉ Nhi không biết? Nếu chỉ dùng nó để đối phó với một thế lực khác hẳn sẽ không thành vấn đề nhưng lần này bọn nàng lại gặp phải kẻ đối đầu của nghĩa phụ. Lần này bị bắt đã giúp cho người ta cầm cái cán của y, nàng sao có thể lại đưa luôn phần khiên còn lại cho người ta nắm?
Muốn thoát khỏi nơi đây thật ra cũng rất dễ dàng, nhưng mà...sinh tử kiếp của nghĩa phụ thì phải làm sao đây? Không có nàng, bọn hắn cũng sẽ tìm cách dồn y vào con đường chết.
"Không, con không trách thúc...thúc làm rất đúng! Chúng ta không thể bán đứng người mà chúng ta yêu thương nhất!"
Du Cẩn Phong hơi mím môi, gã chậm rãi nhắc lại: "Người chúng ta thương yêu nhất..."
Khinh Phàm.....
Khinh Phàm.......nếu ngươi biết ta bị bắt đi...ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Liệu ngươi có chê ta vô dụng hay không?
Khinh Phàm....nếu như lần này ta chết đi...ngươi sẽ làm sao?
Bậy! Bậy! Bậy! Ai cần hắn quan tâm chứ! Chết thì chết! Cùng lắm là hắn sẽ tìm người yêu mới!
Dưới sự che lấp của màn đêm, Triệu Chỉ Nhi không nhìn thấy được một giọt nước mắt hiếm hoi của vị Thần y đanh đá chuyên đấu tay đôi với tên ảnh vệ Khinh Phàm ngày nào.
Trên thế gian quả thật không chuyện gì không thể.
Mười mấy năm trước đây, ai sẽ nghĩ rằng hai đại nam nhân mỗi lần gặp nhau đều cãi nhau, đánh nhau đến gà bay chó sủa lại có thể nảy sinh tình cảm đến mức này? Ai sẽ nghĩ rằng một Độc Y Quỷ Thủ danh chấn thiên hạ, tính tình đanh đá kì quặc lại có thể bại dưới tay một ảnh vệ lầm lì như khúc gỗ? Điều này rõ ràng chưa từng có người nào nghĩ đến.
Du Cẩn Phong nhẹ nhàng đánh một tiếng thở dài, giờ phút này gã cần phải bình tĩnh trở lại, hơn nữa bên cạnh gã vẫn còn một tiểu cô nương mới lớn. Gã phải dùng tất cả sức lực còn lại để bảo vệ nàng bình an.