Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 25: Thực Huyết Ma Phong



Chương 25: Thực Huyết Ma Phong

. . .

Hỏa Minh Long nhếch miệng cười khinh, chân trái nhấc lên một cước giẫm mạnh.

Phanh!

Lục Kha khuôn mặt bị một cước mạnh mẽ đạp lún vào trên mặt tuyết, khiến cho máu tươi từ miệng mũi không ngừng trào ra.

Khục!

Người sau bị huyết dịch trào ra cổ họng, suýt thì sặc máu c·hết tốt.

Này một cảnh tượng máu me phun trào thê thảm khiến cho người cũng thật kinh dị không dám ngước nhìn, có thể Hỏa Minh Long lại cảm thấy yêu thích cảnh tượng huyết tanh như vậy, khặc khặc không ngừng cười lên khoái ý.

Chưa hết, Hỏa Minh Long còn ngồi xổm xuống trước mặt Lục Kha, nhẹ giọng nói vào trong tai hắn như thể trêu tức: "nói cho ngươi một cái nho nhỏ bí mật, Linh Ngữ là em gái họ (đường muội) của ta, hắc hắc, nhờ nàng ủy khuất cho nên ta được lão cha sai phái tới cấm địa tìm kiếm tung tích của ngươi, may mắn làm sao đúng lúc gặp được bí cảnh mở ra.''

Ha ha ha.

Hỏa Minh Long há miệng cười lớn, giọng cười cho thấy rất là hưng phấn, hắn dường như cảm thấy thích thú diễn cảnh thế này.

"Lục Kha a Lục Kha, ngươi đúng là ta phúc tinh,” Hỏa Minh Long chậc chậc cười lên quái dị, trong mắt bỗng lóe lên đầy vẻ dâm tà nói ra: "ngươi chẳng những giúp ta bắt được cơ hội vào bí cảnh, g·iết ngươi ta còn chiếm được Linh Ngữ đường muội phương tâm, hắc hắc, khi đó nàng sẽ thuộc về ta một người và sẽ lên giường với ta, hắc hắc."

Mặc dù đang ở trạng thái suy yếu không thể cử động, có thể nghe được Hỏa Minh Long câu nói này Lục Kha thật muốn nôn ọe, trong lòng thầm mắng:

"Móa, các ngươi lũ này người khác gì cầm thú, đến cả người trong nhà cũng không tha?"

Có thể Hỏa Minh Long cũng không quan tâm cái gì là huynh muội cận huyết vấn đề, lúc này hắn trong lòng chỉ nghĩ đến dục vọng cần thỏa mãn, không muốn bận tâm quá nhiều.

"Còn có nha, chỉ cần là g·iết c·hết ngươi cái này Thủy Linh Tộc Thủ Hộ Giả, sau đó Thủy Linh Tộc chắc chắn sẽ bị chúng ta Tinh Hỏa Tộc trực tiếp san bằng, hắc hắc, khi đó đám kia nữ nhân sẽ bị chúng ta bộ tộc bắt làm nô lệ, bị đám nam nhân chúng ta mỗi ngày cỡi trên thân khặc khặc. . ."

Lục Kha thật sự là nghe không nổi nữa rồi: "vốn là muốn nằm một lát, lại gặp con ruồi chán ghét vo ve, thật là bực bội c·hết được."

Nói rồi bàn tay chụp vào mũi kiếm, đem nó chậm rãi rút ra.

Trước đó thông qua dự cảm dị năng hắn đã phát hiện ra còn có nguy cơ cho nên nằm im giả c·hết, bây giờ thì không thể lại nằm nghe cái này cặn bã nam nói lời ghê tởm.

Hỏa Minh Long thấy được Lục Kha tay còn cử động thì bỗng giật mình hoảng hốt, vội vàng đứng dậy cầm lấy trường kiếm muốn lần nữa đâm g·iết Lục Kha, có thể mũi kiếm bị người sau gắt gao cho nắm chặt để hắn không thể nào rút ra.

Chính ngay tại lúc này, Lục Kha bất ngờ tung ra một cước toàn lực, hướng về Hỏa Minh Long chân trái quét ngang.

Hỏa Minh Long đang dồn lực chú ý giằng co thanh kiếm trên tay, không rảnh để ý đến Lục Kha chân trái, hoặc giả nghĩ rằng nó chân bất quá cũng không gây ra cái gì sự tình đáng lo, do đó không có phòng bị chút nào, kết quả trực tiếp bị trúng chiêu.

Phanh!

Một cước mang theo toàn bộ tích súc khuếch đại lên gấp mười lần lực lượng đã đem Hỏa Minh Long chân trái cho đánh thành huyết vụ, để người sau ngã quỵ ra đất, đồng thời phát ra tiếng thét gào thảm thiết chói tai.

A a a !!!

Hỏa Minh Long chân trái b·ị đ·ánh nát, thân thể tất nhiên đau đớn, bất quá trong lòng càng nhiều hơn chính là kinh hãi.

Hắn tại hoảng sợ, sợ hãi Lục Kha làm sao còn có dư lực phóng xuất đại chiêu.

Trước đó Linh Ngữ đem chuyện nàng ca ca Linh Phong đánh không ngã thiếu niên nói ra để hắn cảnh giác, mặc dù đã đánh giá cao Lục Kha, có thể người sau rơi vào tình trạng kiệt lực như vậy vẫn còn bộc phát được đại chiêu, để hắn làm sao không khỏi kinh hãi.

Ở trong đầu Hỏa Minh Long lúc này chỉ nghĩ đến Linh Phong, người là Thủy Linh Tộc tuổi trẻ đệ nhất thiên tài đạt đến Võ Linh cấp 3 lại đánh không ngã Lục Kha, hắn cái này Võ Sư cấp 8 làm sao có thể chống lại, từ đó trong lòng sinh ra bóng đen sợ hãi.

"Ngươi cái chân thối này vừa nãy giẫm trên mặt ta, cho nên từ đó cũng không cần tồn tại."

Lục Kha mang theo bộ mặt sưng húp như đầu heo chống người chậm rãi đứng dậy.

Hắn tay cầm lấy trường kiếm kéo lê đi tới, bộ dáng thảm thương đầy người huyết dịch dọa cho Hỏa Minh Long kinh hãi gần c·hết.

Có thể người sau cẳng chân không có, bây giờ không còn đứng dậy được, chỉ có thể bò lê trên đất chạy trốn giống hệt như gã ăn mày lê lết trên đường trông hết sức thảm thương.



"Ngươi cái này kẻ cặn bã, làm sao mới chút xíu thương đã không chịu nổi muốn chạy rồi?"

Lúc này Lục Kha hình dáng giống như ác ma đồng dạng, máu me khắp người, thậm chí giọng nói cũng biến thành quái dị khó nghe.

Hắn mới vừa kinh qua trận chiến với Băng Linh Tích, bị nó chà đạp đánh cho thảm thương đến độ xương cốt gãy vỡ còn chưa dựng lại, vậy mà gặp phải kẻ này tiếp tục đánh mặt, để người sau tiếng nói cũng không rõ ràng, nhưng càng là như vậy càng làm cho Hỏa Minh Long sợ hãi đến gần c·hết.

Nếu như chân trái hãy còn, rất có khả năng hắn sẽ đứng dậy chạy mất dép không dám xoay đầu ngoái lại.

“Khặc, ngươi cùng cái kia Linh Ngữ nữ nhân ngu ngốc rất không phối hợp, cho nên ta thay ngươi lão cha đem ngươi chặt thành tám khúc, để nàng nhìn rõ lấy đó làm gương.”

Lục Kha lời này nói ra dọa cho Hỏa Minh Long tại chỗ tè ra quần.

Người sau không thể nào chấp nhận c·ái c·hết, vội vàng la hét: "Không, ngươi không thể g·iết ta!"

Nhìn thấy Lục Kha trong bộ dáng ác ma kéo lê trường kiếm đi tới, Hỏa Minh Long sợ hãi muốn chạy. Có thể đúng lúc này, hắn dị năng lực vậy mà khôi phục trở về.

Việc này để cho Hỏa Minh Long mừng rỡ như điên.

Không cần bất kỳ nghĩ ngợi, hắn lập tức chạy. Ở ngay tại dưới mí mắt Lục Kha, hắn vậy mà tại chỗ biến mất.

Hả?

Lục Kha kinh nghi, nhìn lại chỉ thấy tại chỗ vừa nãy Hỏa Minh Long đang nằm hiện tại chỉ còn một cục đá, ngược lại người đã biến mất không thấy.

Lục Kha xoay đầu nhìn quanh tìm kiếm, tại ở ngoài cách xa trăm mét bên kia tảng đá nhìn thấy Hỏa Minh Long đang tại lẩn trốn.

Bắt gặp Lục Kha ánh mắt nhìn tới, Hỏa Minh Long nét mặt sợ hãi tái nhợt, giống như sợ người sau sẽ phát cái gì đại chiêu đánh tới, nhưng một giây sau hắn bỗng dưng lần nữa biến mất, tại chỗ lần nữa xuất hiện cục đá, có thể người tại xuất hiện ở phía ngoài xa trăm mét.

Lần này thì Lục Kha đã hiểu, "thật tốt một cái dị năng a."

Hắn biết Hỏa Minh Long đã vận dụng dị năng đem mình và cục đá hoán đổi vị trí cho nhau, có thể người sau mỗi lần chỉ hoán đổi vị trí tối đa trong vòng trăm mét phạm vi, nhưng như vậy cũng đủ để hắn chạy thoát lần này nguy cơ sinh tử.

Hắc!

Lục Kha lần này thật bó tay rồi.

Hắn bây giờ đến đi đứng còn khó khăn, làm sao truy theo g·iết người, đành phải thả chạy Hỏa Minh Long mà thôi.

Nhìn thấy Hỏa Minh Long đi xa, Lục Kha đành thở dài lắc đầu tiếc nuối, song thôi không còn quan tâm, kéo lấy thân thể tàn phế chậm rãi di chuyển theo băng hạp con đường tiến về phía hạ.

Bây giờ chỉ cần một đầu băng trùng nho nhỏ cũng đủ đem hắn kết liễu, điều này đem hắn đánh mặt ba ba vang dội, ai nói trước đó còn nghĩ tại bí cảnh đi ngang, một đường càng quét cái gì.

Thật quá mất mặt a.

"Sau đó làm việc nên cẩn thận một chút."

Lần này xem như là cái bài học kinh nghiệm đi, không phải có tí sức lực liền ỷ lại, nếu không mà nói sau đó c·hết như thế nào cũng không biết.

Tự răng mình một câu, Lục Kha sau đó lại tiếp tục di chuyển, có thể con đường này vậy mà không nhìn thấy bóng dáng bất cứ một đầu côn trùng.

Điều này không để Lục Kha vui mừng, ngược lại càng là thấy lo, nói rõ xung quanh đây hẳn là có một đầu hung thú khủng bố tồn tại, ở trong nó lãnh địa không thể có một loài nào khác xuất hiện.

“Loài thú nào có lực chấn nh·iếp mạnh mẽ như vậy đâu?”

Đang lúc suy nghĩ miên man, bỗng dưng phía sau tràn đến thanh âm ầm chấn động giống như thú triều bạo phát chạy trốn đồng dạng, làm cho mặt đất ở cách xa hàng trăm mét hãy còn rung chuyển.

Ầm ầm!!!

Không đến ba phút phía sau, Lục Kha nhìn thấy một đàn Ngưu Thú to lớn ầm ầm chạy tới, tại phía sau còn kéo theo rất đông đàn thú giống như có thứ gì truy đuổi gấp gáp.

Con bà nó!

Hắn bây giờ đã hiểu làm sau đoạn đường này không nhìn thấy bất cứ một đầu trùng, bởi vì tại dưới sự giẫm đạp của hung thú triều thường xuyên qua lại, có cái nào trùng ngu ngốc chạy ra đó ở để rồi bị giẫm c·hết.

Nhìn thấy hung thú bầy đánh tới nhưng Lục Kha cũng không có ý định tránh né ra, trước hết hắn bây giờ đi đứng khó khăn không thể chạy tránh thoát, sau là hắn cần nhờ đám này hung thú cấp cho năng lượng để thân thể nhờ đó trị thương.



"Đến đi!"

Lục Kha đứng tại giữa đường giang rộng hai tay, chủ động đón đầu đám trâu điên này.

Phanh phanh phanh...

Băng Ngưu Thú bầy đàn lao nhanh trực diện húc thẳng vào thân Lục Kha, đem hắn đá bay qua một bên, lại bị đầu khác hung thú đánh bay ngược lại, cứ như vậy bị chà đạp liên tục mấy lần, lát sau một đầu Ngưu thú to lớn đem hắn đánh ra xa mấy trượng va vào vách núi nằm đó thoi thóp.

Khục khục!

Lục Kha cảm giác xương cốt giống như gãy mất rất nhiều, bất quá nửa ngày phía sau liền tiếp hảo, trở lại như lúc ban đầu.

Đàn thú triều chạy băng qua một lần, cũng không nhìn thấy phía sau có cái gì đại gia hỏa truy đuổi, bất quá hắn cũng không dám lơ là hay lộ mặt đi ra.

Kinh nghiệm nói cho hắn biết tại nằm trong vách đá giả c·hết là tốt nhất, không nhìn thấy nửa ngày trôi qua cũng không có dự cảm xấu phát ra.

Nằm thêm khoảng một giờ, nhận thấy bên ngoài tình huống tạm thời ổn định, Lục Kha đem thân thể nhấc lên, bò ra chỗ bên ngoài vách đá.

Có thể hắn vừa lộ diện bên ngoài, phía trên hư không một đám độc phong liền nhìn thấy, lập tức lao xuống t·ấn c·ông.

Đúng lúc dự cảm nguy hiểm không ngừng xuất hiện để Lục Kha kinh hãi gần c·hết. Hắn thề, đây là lần thứ nhất nhìn thấy có gần trăm cái cảnh báo nguy hiểm xuất hiện cùng lúc, để hắn không dám đứng lại quá một giây liền phát động 《độn hành cực tốc》toàn lực chạy trốn.

Có thể lần này độn hành cực tốc cũng không giúp ích được điều gì, khi mà vây công hắn chính là độc phong, hàng trăm hàng ngàn đầu độc phong màu vàng kim tốc độ cao đánh tới đem hắn cái này thân thể vốn đầy người thường tích lần nữa đốt sưng vù, u cục u cục chớp mắt xuất hiện đầy rẫy trên thân.

Bất quá may mắn cũng chỉ là u cục xuất hiện, đối với hắn không đau không ngứa, cũng không có gây ra cái gì kinh khủng sự tình.

Chẳng qua, đây là tại độc chất bị hắn thân thể kháng độc tính cho bài xuất triệt tiêu, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng.

Không qua mấy phút, toàn bộ c·hất đ·ộc bị bài xuất ra ngoài thông qua mũi miệng.

Nhìn thấy từng giọt chất lỏng tanh hôi tự động chảy xuống, hắn trong lòng nhẹ thở phào, có thể là dự cảm nguy hiểm cũng không có vì vậy mà suy giảm, ngược lại xuất hiện càng lúc càng nhiều để hắn rất là không hiểu.

"C·hết tiệt! Chuyện gì đang diễn ra, làm sao dự cảm lại cảnh báo nguy hiểm tràn ngập như vậy?”

Đúng lúc này, trên bầu trời một đám màu đen con ong to lớn bay tới, bọn chúng còn ở phía xa nhưng tiếng đập cánh vo ve truyền đến nghe rợn cả người, gây cho Lục Kha tóc gáy dựng đứng.

Tới rồi!

Đây chính là nguồn cơn mà dự cảm phát ra cảnh báo nguy hiểm, trước đó Lục Kha vốn tưởng màu vàng kim độc phong mới là nguồn gốc, nhưng xem ra hắn sai, trước mắt đám này màu đen con ong mới là nguy hiểm nguồn phát.

Chạy!

Lần này Lục Kha không dám ngừng lại, một đường cực tốc lao nhanh. Có thể khi nhìn thấy nhiều bộ xương thú rải rác trên đường bị màu đen con ong gặm ăn hết sạch hắn mới thấy kinh hoảng.

Đem một đầu con ong chụp ảnh quét hình kiểm tra, thiết bị Tinh Võng rất nhanh cho ra đáp án.

〖Thực Huyết Ma Phong: loài ong chuyên gặm ăn huyết nhục sinh vật, c·hất đ·ộc trên thân có độc tính cực mạnh tác dụng t·ê l·iệt thần kinh và phân rã huyết nhục cấp tốc. Chú ý: Loài này rất nguy hiểm, xếp loại đẳng cấp SS.〗

Nhìn thấy nội dung kết quả, Lục Kha mặt đều nhanh tái rồi.

Gặp phải Thực Huyết Ma Phong loài chuyên ăn huyết nhục, bằng nó số lượng, hắn cái này thân thể nhỏ bé còn không đủ bầy đàn nó gặm, sự thật này để hắn quá mức kinh hãi.

Trốn!

Tuyệt đối phải trốn.

Có thể là Lục Kha chạy làm sao cũng không thể tránh thoát khỏi tầm mắt của đám Thực Huyết Ma Phong, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi liền bị nó bầy đàn nhận ra, đồng thời phát động t·ấn c·ông.

Ai da.

Á!



Đau c·hết ta!

Thực Huyết Ma Phong t·ấn c·ông gây ra v·ết t·hương đau nhức dữ dội, kèm theo tác dụng đầu choáng mắt hoa, mặc dù thân thể dị năng có thể giúp hắn giải độc, bất quá loại c·hất đ·ộc gây t·ê l·iệt thần kinh này mạnh kinh khủng để hắn đầu óc choáng váng giây lát, mặc dù không thật sự t·ê l·iệt nhưng hoa mắt chóng mặt là thật xảy ra.

Phải biết hắn thân thể dị năng có thể tinh lọc mọi loại độc chất, ngay đến phóng xạ cũng không gây một chút ảnh hưởng, thế nhưng độc chất thần kinh này thật sự quá kinh khủng để hắn hoa mắt chóng mặt tạm thời không thể thanh tỉnh chạy trốn nhanh được.

Nhưng đó còn chưa hết, Thực Huyết Ma Phong vết cắn gây ra đau rát dữ dội, tại ngay chỗ cắn huyết nhục cấp tốc l·ở l·oét bong tróc rơi ra. Phải biết Lục Kha thân thể độ kháng độc gần như tuyệt đối nhưng vậy mà không tránh khỏi bị da tróc thịt bong đủ thấy loài này ong là khủng bố cỡ nào.

"Thật không hổ là cấp SS nguy hiểm."

Mặc dù thân thể giảm bớt được tác hại tối đa của Thực Huyết Ma Phong, nhưng Lục Kha không dám trì hoãn hay lơ là đứng lại, bởi vì loài Thực Huyết Ma Phong này hiện tại số lượng nhiều lắm, đạo lý kiến nhiều cắn c·hết voi hắn thuộc nằm lòng, tự biết loài này ong chỉ cần đeo bám vào thân sẽ đem huyết nhục cấp tốc phân rã ăn mất, do đó không muốn cho bọn chúng cơ hội bám lấy thân mình.

Có thể là đầu choáng mắt hoa để Lục Kha rất là khó chịu, không thể chạy nhanh được.

Rốt cuộc không nhịn được, Lục Kha buộc phải bạo phát lực lượng đánh g·iết mấy mươi đầu con ong mới lấy được an tĩnh một đoạn ngắn thời gian chạy đi.

Nhưng Thực Huyết Ma Phong đàn ong nhiều lắm, đánh g·iết một nhóm lại đến một nhóm, tình huống kéo dài để Lục Kha rơi vào tình cảnh khó khăn, bởi vì thân thể dị năng lực lượng ngày càng biến yếu, tiếp tục kéo xuống không bao lâu sẽ cạn kiệt sức lực, khi đó sẽ chính thức rơi vào nguy hiểm.

Đáng tiếc nhất là hắn bây giờ Võ Đạo lực lượng quá yếu không giúp gì được, do đó chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn.

Đoạn này chạy trốn cực kỳ gian nan. Lục Kha không dám động dùng lực lượng đánh g·iết đàn ong, chỉ có thể gồng mình gánh chịu bị chúng đeo bám đốt thương, để da thịt không ngừng bong tróc, mặc cho hắn bắt lấy con ong ném ra bao nhiêu lần đều không tác dụng, một chút áp lực đều không có giảm xuống.

Bất quá, trong cơn nóng giận, Lục Kha lại là nghề cũ giở ra.

Ăn!

Đám này con ong quá chán ghét cho nên Lục Kha quyết định đem nó ăn.

Răn rắc!

Một đầu ong sống sờ sờ đeo bám trên mặt bị hắn bàn tay cho tóm lấy đưa vào miệng cắn xé nhai nuốt.

"Thật là tanh hôi!" Lục Kha đem cặn bã xác ong phun ra, loại này con ong quá khó ăn, tanh hôi cùng với vị cay nồng khó tả để hắn rất là chán ghét, so sánh lũ nhện đen hay là quân kiến đều kém quá xa.

Bất quá ăn đến đầu thứ tư con ong sau, Lục Kha cảm giác thân thể huyết dịch có chút cải thiện muốn tăng lên, chỉ là tác dụng hay là quá mức nhỏ bé, giúp không được ích lợi gì.

Đồng thời, Lục Kha phát hiện thân thể dị năng cũng chút xíu dị động, chứng tỏ loài ong này có tác dụng tăng lên dị năng.

"Thịt muỗi nhỏ cũng là thịt, đã các ngươi có thể để ta thân thể dị năng tăng lên, đó còn không phải tốt," Lục Kha bắt đầu điên cuồng gặm ăn: "hắc hắc, ít nhất các ngươi trước khi c·hết cũng làm ra cống hiến tác dụng cho ta."

Cứ như vậy Lục Kha vừa chậm rãi chạy bộ, vừa đem con ong sống cho gặm ăn, khiến cho bầy đàn sụt giảm nhanh chóng, khi đi được hai ba mươi dặm đường, rốt cuộc đàn ong bị gặm quá nửa, ít nhất cũng phải hai ba ngàn con ong bị hắn ăn hết.

Lục Kha đánh một cái ợ no, sau đó đem tầm mắt phóng ra ngoài xa, nhìn thấy phía trước hơn mười dặm xuất hiện một hồ nước khá lớn, lập tức hướng về phương đó đi tới.

Trên đoạn đường này đi qua, Lục Kha cũng không gặp bất cứ người lạ hoặc là hung thú, bất quá xương thú gặp nhiều lắm, chứng tỏ vùng này chính là lãnh địa của loài Thực Huyết Ma Phong.

Đi suốt nhiều giờ, rốt cuộc Lục Kha cũng tới được hồ nước, mừng rỡ mang theo đàn ong đeo bám trên thân chạy thẳng xuống hồ, chui vào trong dòng nước lạnh giá.

Loài ong sợ nước, những này con ong đều không ngoại lệ, do đó vội vàng cấp tốc bay ra hồ nước bay đi, để lại Lục Kha một thân huyết nhục bị gặm tơi tả không còn lành lặn, bất quá hắn bây giờ độ kháng độc tăng lên một cấp, miễn nhiễm với độc chất ăn mòn thân thể của Thực Huyết Ma Phong, chỉ có độc chất thần kinh là không thể nào giảm xuống.

Tránh thoát được bầy phong, Lục Kha treo trong hồ nước dự định tu luyện khôi phục thân thể, bất quá lúc này biến cố phát sinh.

Bởi vì mùi máu tanh lan rộng, từ sâu bên dưới đáy nước một đầu quái vật to lớn vươn ra xúc tu hướng lên mặt nước đánh tới, không ra một phút liền quấn chặt lấy hắn Lục Kha cho kéo xuống.

“A!”

Lục Kha thét lên kinh hãi.

Hắn lúc nãy chủ quan, cho rằng sẽ có “dự cảm” báo hiệu cho nên không cần lo lắng, có thể là hắn Dị Năng Lực hiện đã cạn sạch không còn và dự cảm mất đi hiệu quả, do đó không có cho hắn đánh cảnh báo, rốt cuộc bây giờ rơi vào tình huống như hiện tại, bị đầu này màu tím xúc tu cho quấn lấy kéo vào đáy nước chỗ sâu.

Tại kéo xuống chỗ sâu tận cùng đáy nước, Lục Kha rốt cuộc nhìn thấy đầu này quái vật chân thân.

Thâm Hải Cự Chương.

Bất quá đầu này chỉ là con non và đang ở trong hồ cho nên chỉ xứng đáng được gọi là Băng Chương Quái, không phải kinh khủng như là thâm hải chỗ sâu đầu kia khủng bố cự chương.

Băng Chương Quái mở ra ánh mắt đen ngòm nhìn tới Lục Kha, nhìn thấy người quá nhỏ lại không có bao nhiêu tu vi cùng lực lượng cho nên ánh mắt phớt lờ không thèm để ý, đem xúc tu kéo đến trên miệng ném thẳng vào trong, sau đó đóng lại miệng rộng tiếp tục nằm ngủ.

Cứ như vậy, Lục Kha chính mình bị Băng Chương Quái nuốt chửng vào bụng, đến một cơ hội chạy thoát cũng không có.

. . .
— QUẢNG CÁO —