Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 26: Băng Quái



Chương 26: Băng Chương Quái

. . .

Vừa rơi vào bụng Băng Chương Quái, Lục Kha kinh hãi phát hiện nó trong miệng vậy mà chứa đựng dị chất ăn mòn cực kỳ khủng bố, vừa bao phủ hắn thân thể liền đem da thịt v·ết t·hương loang lổ cho ăn mòn rớt.

Ư ư. . .

Lục Kha lạnh rên một tiếng, song lại cắn răng chịu đựng mặc cho dị chất ăn mòn thân thể mà không có cách nào giải quyết.

Có thể qua nửa khắc sau, Lục Kha bỗng phát hiện da thịt bong tróc rơi ra sau khi, thân thể vậy mà không còn truyền tới đau nhức, tại nhìn xuống đôi tay phát hiện mới huyết nhục lấy mắt thường nhìn thấy tân sinh.

"A, thân thể ta chuyện gì xảy ra?"

Lục Kha lúc này mới để ý nhìn thấy trên da thịt mới sinh ra còn có ẩn hiện lân giáp, nó gần như trong suốt ẩn nặc vào trong lớp da, nếu không để ý nhìn kỹ rất là khó phát hiện.

Ta hiểu được!

Đây là đặc biệt kỹ năng chỉ có ở loài thằn lằn, tân sinh huyết nhục cùng với thân thể các chi, chỉ cần sở hữu nó kỹ năng và điều kiện thích hợp, thân thể sẽ tự động tiến hành bổ khuyết chữa trị các chi hoặc là huyết nhục thiếu hụt.

Hắn sở hữu dị năng đặc hữu 《ẩn nặc lân giáp》của loài thằn lằn, cũng chính là nói hắn mang trên mình loại sinh chi huyết nhục kỹ năng đặc hữu, điều này thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn, rõ là vận khí rất tốt mới có được cơ duyên to lớn thế này.

Trước đó bao nhiêu lo lắng thân thể tàn khuyết xấu xí thì từ phút này quét sạch sành sanh, có thể nói trận này nhân họa đắc phúc làm cho hắn trong lòng cực kỳ thoải mái.

Cảm nhận được trên tay huyết nhục chữa trị bổ khuyết trở về hoàn hảo không có để lại chút nào di chứng, Lục Kha thật sự mừng rỡ vô cùng: "quá tốt rồi!"

Trận này cọ rửa chữa trị hoàn hảo để Lục Kha cảm giác rất hài lòng, sau đó quyết định trầm mình ngâm xuống trong nước để thân thể toàn phương vị chữa trị.

Thân thể khắp nơi đều có v·ết t·hương, thế nhưng hắn phát hiện nếu không được ngâm dịch cọ rửa sạch sẽ da thịt sẽ không sinh ra mới huyết nhục, điều này nói rõ Thực Huyết Ma Phong c·hất đ·ộc ngoài việc có tính phân rã da thịt còn đặc biệt kìm hãm huyết nhục chữa trị, chỉ có qua loại dị chất trong dạ dày cọ rửa sạch sẽ mới tân sinh trở về.

Chuyện này càng để Lục Kha cảm giác được mình vận khí là cỡ nào may mắn, nếu như không phải bị Băng Chương Quái nuốt vào trong bụng, lại muốn chữa trị huyết nhục v·ết t·hương còn không biết đợi đến ngày tháng năm nào.

Nhưng điều này cũng để Lục Kha dài một chút kiến thức cùng tâm nhãn, tự nhủ ngày sau làm việc càng phải cẩn thận nếu không quá ỷ lại vào thân thể một ngày đó rất có thể đem mình chơi phế.

Tại Lục Kha ngâm mình trong dạ dày lúc, bên ngoài lại xảy ra một chút sự cố. Một đám đông người vừa mới chạy vào bí cảnh không lâu tức thì rơi vào đàn độc phong đuổi g·iết, có kẻ chui vào hang động lòng đất lẩn trốn, có kẻ nhờ vào giáp da chống đỡ chạy đi, chỉ một số ít người có dị năng đặc biệt mới tại chỗ ứng phó, cùng độc phong cứng đối cứng, tại chỗ đánh g·iết đàn ong.

Trong số những người nhờ có trên thân dị giáp chạy trốn, có một nhóm tháo chạy về phía hồ nước, nhìn thấy nước hồ trong vắt im lìm tức thì nhảy xuống tránh né bầy đàn Thực Huyết Ma Phong, chỉ là không ai ngờ bên dưới Băng Chương Quái xúc tu chờ sẵn đem mấy người một mẻ hốt gọn, nhìn nó xúc tu nhanh nhạy thuần thục bắt lấy nhóm người, hẳn là làm qua loại sự sự tình này rất nhiều lần.

Đem nhóm người bắt gọn sau khi, Băng Chương Quái thậm chí không cần nhìn tới lập tức đem tất cả ném vào trong miệng cho nuốt, sau đó ngậm miệng thật chặt đi ngủ là xong, bên trong người là không thể nào còn sống cho nên không chút nào chú ý.

So sánh mà nói đám con người này quá nhỏ bé, lực lượng so sánh bản thân yếu nhược và hãy kém quá xa, tận hai ba mươi cấp độ cho nên cũng không nhất thiết phải làm gì sợ hãi hay dài cái chú ý, tại trong nó ý nghĩ bọn người này bất quá tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Lục Kha đang tại bên trong ngâm dịch bỗng đâu nghe thấy ào ào nước động và một đám hơn mười người lạ mặt xông tới, ai nấy thần sắc hoảng hốt, một số người thậm chí kinh hãi thét gào chói tai.

"A a, ai đó cứu ta!"

"Làm ơn thả ta ra, ta thật sự không muốn c·hết."

"Con bà nó đây là chỗ quái quỷ gì, làm sao còn có quái vật khủng bố như vậy tồn tại?"

"Hét cái gì hét, tất cả im miệng hết cho ta!"

Đám người ngươi gào ta thét, mỗi người một câu mắng chửi làm cho dạ dày bên trong phút chốc ồn ào như cái chợ.

Đúng lúc này, Lục Kha tại dưới mặt nước nghe động vụt ngoi đầu lên, sự việc xảy ra bất ngờ khiến cho người người có mặt đều bị dọa cho sợ hãi gần c·hết.

"A a quái vật, cứu ta!"

Người kia thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi tóc vàng cô gái bị hắn tại ngay bên cạnh bất ngờ xuất hiện ngoi lên, dọa cho hoảng sợ gần c·hết, vội chạy tới nấp vào lưng người nam nhân giáp vàng khá cao, còn là bám chặt lấy lưng người không buông khiến cho người sau mặt mài cau có rất là khó chịu.

Lúc này, đám người mới nhìn thấy rõ, xuất hiện tại trước mặt bọn họ bất quá là một cái thiếu niên chỉ có 12 13 tuổi, Võ Đồ cảnh giới, thực lực yếu nhược như vậy người đối với bọn họ là không có bất kỳ đe dọa.

"Xì, bất quá là cái Võ Đồ, vậy mà cũng có người sợ chạy."

"Phù! Hù dọa c·hết ta."



"Người này cũng thật biết chơi a, hắc hắc."

"Âm hàng thì có."

Ai nấy bĩu môi khinh thường Lục Kha, cho rằng hắn không có lực lượng chỉ bất quá hù dọa mà thôi.

Lục Kha cũng lười để ý nhóm người này, chỉ đưa ánh mắt nhìn quanh kiểm tra, đếm kỹ hết thải có 9 người, bốn cái nữ nhân và năm gã thanh niên, trong đó nhỏ tuổi nhất hay là thiếu nữ vận bộ giáp công nghệ màu trắng, nàng niên kỷ khoảng chừng mười bốn mười lăm, đang giương ánh mắt lăm lăm nhìn hắn.

Anie Saki ánh mắt tràn đầy vẻ quái dị và hiếu kỳ nhìn lấy Lục Kha, nhất là người sau trên thân không hề có bất kỳ mảnh vải che thân nhưng trên thân da thịt đều không xảy ra một chút biến hóa, càng là không có bất kỳ tổn hại, cái này để nàng trong lòng cảm thấy rất là kinh hãi, thầm nghĩ người này chính là một cái quái thai.

Người khác không rõ ràng trong này dị chất ăn mòn là cỡ nào đáng sợ, nhưng nàng thức tỉnh dị năng độc hệ có thể không giống, từ lúc hạ xuống đã nhận ra nước bên trong này chính là thứ đáng sợ sắp g·iết c·hết bọn họ mấy người, có thể Lục Kha từ trong nước xuất hiện để nàng nhìn thấy được hy vọng.

Cùng với nàng, còn có hai người khác cũng cùng giương ánh chú ý nhìn về Lục Kha, đây là số ít ba người không có trào phúng qua hắn.

“Chín người, vừa đủ!”

Lục Kha bỗng lên tiếng khiến cho ai nấy cảm thấy khó hiểu.

“Tiểu tử, ngươi là ai?” Yaser, một người thanh niên vận giáp đen không ưa nhìn hắn, ánh mắt nham hiểm khó chịu gắt lên: “nhanh đem lời nói cho rõ ràng, ngươi đang muốn làm gì?”

Lục Kha bộ dáng lơ đễnh lười biếng liếc nhìn hắn, nói: “Ta là ai liên quan gì đến ngươi?”

“Còn có, ta muốn làm gì là chuyện của ta, liên quan ngươi cái rắm.” Lục Kha lời này nói ra để không ít người che miệng cười trộm, nhất là mấy người nữ nhân kia không hề cố kỵ cười lên, thậm chí không cần che giấu ánh mắt trào phúng nhìn qua để Yaser rất là nổi điên, máu nóng phút chốc sôi trào cất cao ba trượng, suýt chút thì lao ra mãnh đánh người một trận.

Hắn không nghĩ đến bất quá lời nói cửa miệng lại bị Lục Kha cho nghẹn trở về, để nhóm người nhìn hắn trào phúng, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngu ngốc.

Yaser ánh mắt mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí, để đám kia nữ nhân ai nấy nhìn thấy cũng không dám lại tiếp tục cười.

Lúc này, đám người an tĩnh lại.

Anie Saki bỗng nhiên nghiêm giọng cất tiếng hỏi Lục Kha: “Ngươi đã ở đây bao lâu?”

Lục Kha nâng lên thiết bị vòng tay kiểm tra, hờ hững nói: “Một ngày nha!”

Một ngày!

Nàng bỗng hít vào một hơi khí lạnh, tại nâng lên cánh tay kiểm tra, nhìn thấy rõ ràng bề ngoài mặt giáp đã bị ăn mòn biến thành trơn nhám không còn phẳng lì như trước, dựa theo mức độ này tính toán, chỉ cần nửa ngày bộ giáp bảo vệ bên ngoài sẽ bị ăn mòn tiêu hóa rơi.

Một khi bộ giáp bị ăn mòn rơi xuống, nàng da thịt tất sẽ bại lộ ra ngoài và kết quả chờ nàng chỉ có một, bị dị chất ăn mòn đến xương cốt đều bị tiêu hóa không còn.

Tại nghĩ đến đây, Anie Saki trong lòng dâng lên sợ hãi, đồng thời cũng tìm thấy lại hy vọng. Nàng nhìn sang Lục Kha, trong lòng có thể khẳng định người thiếu niên tại trước mắt này là không bị dị chất ăn mòn, do đó hướng Lục Kha khẽ khom người đi một nữ nhi lễ, trịnh trọng nói:

“Xin giới thiệu, ta gọi Anie Saki, xuất thân Đông Lãng Tinh, Đông Phương Tinh Hệ. Ta biết ngươi là người duy nhất trong chúng ta có thể sống sót trong này, cũng là người duy nhất có cách thoát ra, xin ngươi hãy mang ta đi, nếu như thật sự trốn thoát ra ngoài, ta Anie Saki thiếu ngươi một cái đại nhân tình, gia tộc chúng ta sẽ thiếu ngươi một cái ân huệ, ngày sau có dịp tất sẽ báo đáp.”

Đám người xung quanh bỗng nghe nữ nhân nhỏ tuổi nhất lên tiếng cầu xin Lục Kha tức thì ai nấy lấy làm ngạc nhiên, thậm chí có người sửng sốt, sau đó có kẻ ha hả cười lớn lên tiếng châm chọc: “cái này nữ nhân tuổi nhỏ mắt mù a, không nhìn thấy hắn ta chẳng qua là một cái Võ Đồ thôi sao, hắn như vậy thực lực lấy cái gì năng lực trốn thoát khỏi nơi đây, lại còn nói hắn ta là kẻ duy nhất có thể sống sót, ta khinh.”

Ôn Thiên Lãnh vừa mới dứt lời, Yaser cũng xen vào, châm chọc nói: “trên đời này có lắm kẻ ngu ngốc, chẳng những không có mắt nhìn người còn làm ra vẻ thông minh, nói cái gì người duy nhất có thể trốn thoát, hắc, ta muốn hỏi nếu hắn có thể trốn vậy tại sao lúc này còn ở đây? Không phải là vì không có năng lực chạy thoát?”

Có mấy người nghe nói cũng là gật đầu phụ họa, cho rằng Anie Saki là cái ngốc nghếch mắt mù cô nương không biết nhìn người.

Chu Nhược Lâm, nữ nhân vận bộ giáp hỏa hồng sắc rất là xinh đẹp cất tiếng cười nói: “Em gái, ngày sau thả ánh mắt dài một chút, đừng vội nhìn bề ngoài mà phán đoán, kẻo hối hận không kịp đâu.”

Có thể là tại lúc này, một người nam tóc vàng điển trai có khuôn mặt nghiêm nghị chủ động đi tới trước mặt Lục Kha, chắp tay nói: “Ta gọi Agon Nadal, ta giáp sẽ không thể chống qua nửa ngày thời gian, mặc dù không cùng tiểu cô nương Anie Saki quen biết nhưng ta tin vào nàng lời nói và cũng tin ánh mắt của mình, thật sự nếu trong chúng ta có người sống sót chạy thoát ra, đó hẳn phải là ngươi, ta chỉ hy vọng khi ngươi chạy ra có thể mang lên ta một người.”

Một người nữ nhân khác cũng tiến đến chắp tay nói: “xin cũng mang lên ta!”

Nàng chủ động giới thiệu: “ta gọi Samie Nasri, ta tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng hai người này ánh mắt.”

Phía sau có hai người nam bỗng dưng nhìn nhau, ai nấy thần sắc có chút khó coi, vừa rồi bọn họ còn cười lớn cho rằng Anie Sakie là mắt mù không nhìn rõ người, có thể khi ba người ở đây đều nguyện tin tưởng Lục Kha để chiều hướng bắt đầu thay đổi, bọn họ trong lòng bắt đầu hối hận phát điên.

Đông Phương Lập vung tay đập cho đồng bạn cái tát mạnh vào mặt, tức giận mắng: “ngươi cái này kẻ ngu ngốc, còn không nhìn rõ tình thế đã vội ra miệng nói lời cay nghiệt, ngươi không nhìn thấy người kia một thân cởi trần ngâm trong dị chất tiêu dịch nhưng một chút vấn đề đều không có?”



A!

Lúc này đám người nghe thấy lời nói mới kinh ngạc nhìn lại.

Quả thật đúng như Đông Phương Lập nói, Lục Kha toàn thân cởi trần ngâm trong tiêu dịch nhưng hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, một chút vấn đề gì đều không có.

Điều này sao có thể?

Ai nấy mạnh hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, cảm thấy thật khó thể tưởng tượng.

Những kẻ khi nãy trào phúng Anie Saki và Lục Kha bây giờ bắt đầu hối hận, thầm mắng chính mình miệng quạ đen, làm sao ăn nói ngu ngốc như vậy, để rồi bây giờ tự mình đem mình kéo ra đội ngũ. Nếu thật người kia có thể thoát đi mà không mang lên bọn hắn, đó chính là c·hết, một c·ái c·hết thật uất ức.

Ôn Thiên Lãnh ruột đều hối hận xanh rồi.

Yaser càng là thâm trầm không nói.

Chu Nhược Lâm thì vẻ ngượng ngùng ngoảnh mặt đi.

Nữ nhân nhút nhát lúc nãy chạy nấp sau lưng Agon bỗng mạnh dạn đi tới bên cạnh Lục Kha, nàng nghẹo đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “ngươi dài cũng tuấn tú, muốn không ta làm bạn gái ngươi?”

Lục Kha thật dở khóc dở cười.

Nữ nhân này tưởng đây là đâu, bây giờ là lúc nào rồi ở đó còn đàm chuyện yêu đương.

Lục Kha tìm một cái lý do, trực tiếp lắc đầu cự tuyệt: “ngươi quá nhát gan, không thể nào làm ta bạn gái.”

A nha!

Nàng kia ủy khuất chực muốn khóc.

Thế nhưng Lục Kha không ăn một bộ của nàng, nghiêm giọng nói ra: “muốn ra ngoài thì hãy cho ta nghiêm túc đàng hoàng, nếu không sẽ bỏ lại ngươi.”

Nữ nhân vội vàng im lặng, đàng hoàng đứng sang một bên, ánh mắt u oán nhìn hắn liếc mắt.

Lục Kha cũng lười để ý, nhìn về Chu Nhược Lâm nói: “ngươi có thể dài cái ánh mắt là tốt, bất quá cũng không cần đem người khác cũng giống mình, về sau không cần loạn phát biểu.”

Chu Nhược Lâm thần sắc có chút xấu hổ nhưng cũng không nói gì, ngược lại nhẹ gật đầu ừ một tiếng, trong lòng thầm cảm ơn Lục Kha vì lời nói kia chính là cho nàng bậc thang đi xuống hòa nhập cùng đội ngũ.

Lại quay sang hai người Đông Phương Lập và Ôn Thiên Lãnh, nói: “ta không cùng các ngươi so đo, bất quá ta cũng không mời các ngươi hỗ trợ, sau đó các ngươi rời đi thế nào ta cũng không quan tâm, các ngươi tự mình hành động tùy ý.”

Có thể Đông Phương Lập gấp rồi. Hắn vội vàng chấp tay tạ lỗi: “vị này huynh đệ, lúc nãy ta đồng bạn nói lời không đúng, ở đây ta thay mặt hắn cùng ngươi nói lời tạ lỗi.”

Thế nhưng Lục Kha lại khoát tay chặn lại hắn nói: “tạ lỗi thì không cần, bởi vì hắn cũng không trực tiếp nói với ta cái gì, cũng không xúc phạm điều gì ở ta, cho nên ta không cùng hắn so đo. Sau đó ngươi có thể an tâm, chúng ta nước giếng không phạm nước sông là được.”

Lại lướt qua Yaser không thèm nhìn đến.

Hắn trực tiếp nhìn người nam nhân vận hắc bào che trùm kín đầu, nói: “trong này người, nếu có kẻ khác ngoài ta có thể chạy ra, hẳn là ngươi đi.”

Lục Kha lời nói để ai nấy đều kinh hãi.

“Mặc dù ngươi không muốn biểu hiện, nhưng bây giờ chúng ta là trên một cái thuyền người,” Lục Kha thần sắc cực kỳ nghiêm túc nói ra: “lần này nếu như ta chạy ra, Băng Chương Quái sợ là sẽ động nộ, ngươi không cùng chạy sợ là sẽ không còn cơ hội, do đó ngươi là quyết định hợp tác hay là tự mình chạy ra tùy ý.”

Lục Kha sở dĩ biết được người kia có khả năng chạy ra, bởi vì dự cảm phát ra cảnh báo là hủy diệt cấp độ, thiết nghĩ một người mang theo cấp bậc hủy diệt lực lượng chắc hẳn là không phàm, do đó hắn cũng không cần động chạm tốt.

Người kia ánh mắt lóe ra hàn quang song lại rất nhanh che giấu, sau lại gật đầu nói: “vậy ngươi muốn ta làm gì cứ nói”

Lục Kha hướng về hắn nhẹ gật đầu, lại xoay qua mấy người phía sau căn dặn: “Kể từ đó ta yêu cầu lời gì, các ngươi làm theo liền tốt, không cần do dự hay nghi ngờ.”

Nghe thấy lời này, Yaser bỗng nhiên cất tiếng cười gằn, giọng âm lãnh quái tiếu: “hắc hắc, một kẻ miệng còn hôi sữa, tu vi chỉ mới là Võ Đồ, một chút sức lực đều không có, lại có thể ra lệnh cho các ngươi.”

Hắn là không tin Lục Kha có bản sự chạy thoát ra, do đó giọng mỉa mai không ngừng cười lên châm chọc: “hắn liền để các ngươi tiên phong thay hắn chịu c·hết ngươi cũng phải nghe theo a.”

Lục Kha cũng lười nói nhảm, chỉ nhìn đám người phía sau nói hai câu: “ai sợ, bây giờ có thể rút lui. Không sợ mà nói, sau đó cho ta toàn lực xuất thủ.”

Lại nhìn qua người nam nhân vận hắc bào: “ngươi cùng bọn họ không giống, sau khi ta xuất thủ, ngươi vận dụng của mình toàn lực cho ta một quyền vào lưng liền tốt.”



Hắc bào nam nhân có chút sửng sốt.

Đám người phía sau nghe thấy ai nấy nhìn nhau, sau đó im lặng gật đầu.

“Tốt a!” Hắc bào nam nhân cũng hiếm thấy nở nụ cười.

Ôn Thiên Lãnh cùng Đông Phương Lập cũng đi tới chỗ Yaser, ba người dựng sát lại vào nhau, bão đoàn sưởi ấm, ánh mắt chăm chú quan sát nhìn xem Lục Kha muốn làm gì.

Có thể Yaser mỗi khi nhìn thấy Lục Kha đối với mình cũng không thèm nhìn tức thì sát ý bốc cao hiện rõ trên mặt không chút nào che giấu. Nhìn thấy Yaser bộ dáng như vậy, nữ nhân nhóm ai nấy chán ghét ra mặt.

Có thể điều này lại càng để Yaser cảm thấy điên tiết, thật muốn xông lên cho Lục Kha một đao chém g·iết.

Lục Kha tìm kiếm vị ví ổn định thân thể xong, lại nhìn đám người phía sau nói: “tiếp đó, các ngươi mỗi người vận dụng toàn lực cho ta một quyền liền tốt, hãy nhớ, là toàn lực một quyền, cũng không cần lưu thủ.”

A!

Đám người nghe thấy ai nấy đều mộng.

“Ngươi ngươi ngươi là để chúng ta đánh ngươi?” Đám nữ nhân ai nấy đều không thể tin tưởng, cũng không dám ra tay, sợ là Lục Kha đang muốn thử thách bọn họ cái gì.

Hết cách, Lục Kha quay sang Agon nói: “ngươi đến!”

Tốt!

Agon chính mình bước tới, vận chuyển lực lượng toàn lực một quyền đánh thẳng vào thân Lục Kha.

Hắn là người làm việc dứt khoát, đã người nói không cần lưu thủ hắn liền không chần chờ liền t·ấn c·ông, bởi trong lòng hắn xem như đây là mệnh lệnh.

Phanh!!!

Agon Võ Đạo cảnh giới là Võ Linh cấp 8, là cao nhất nhóm 5 người phía sau, hắn một quyền toàn lực đem Lục Kha đánh bay va vào thành dạ dày bật ngược trở lại, có thể người sau nhưng hoàn hảo không tổn hại gì. Điều này khiến cho ai nấy đều kinh ngạc, miệng rộng há to không ngậm lại được.

Thậm chí ba người Yaser, Ôn Thiên lãnh và Đông Phương Lập cũng cực kỳ kh·iếp sợ không gì sánh được, phải biết Lục Kha tu vi nhưng chỉ mới là Võ Đồ, bị một Võ Linh cấp 8 toàn lực một quyền đánh trúng nhưng đến một cọng tóc gáy cũng không tổn hại đủ để làm người chấn kinh.

Hắc!

Lục Kha cảm thấy một quyền này cũng không tích được bao nhiêu lực lượng cho nên lại đối với Agon nói: “ngươi lại đến một quyền.”

Tốt!

Lần này, Agon là bạo phát toàn lực không có giữ lại chút nào, một quyền toàn lực kèm theo dị năng gia trì dưới đánh thẳng vào Lục Kha thân thể.

Phanh!

Lục Kha lần nữa va vào thành dạ dày lại bật trở ra, người sau cũng không có biểu hiện gì bất thường. Nói chính xác hơn là, hắn lông tóc đều không thương.

“Tiếp, đến các ngươi!”

Nhóm người phía sau lúc này tin tưởng Lục Kha là nghiêm túc, do đó ai nấy toàn lực xuất thủ không có giữ lại.

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Có thể ba bốn người nữ thực lực không mạnh để Lục Kha cảm thấy vẫn còn chưa đủ, lại để các nàng lần nữa cho hắn một quyền.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Lần này đánh xong, Lục Kha mới tạm hài lòng bỏ qua.

. . .
— QUẢNG CÁO —