Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 28: Agon cố sự



Chương 28: Agon cố sự

. . .

Băng Chương Quái c·hết.

Nó c·hết vì v·ết t·hương chí mạng trên đầu, cũng không phải vì trúng độc quá sâu, chẳng qua c·hất đ·ộc để nó lực lượng suy yếu quá nửa và bị người đánh g·iết.

Nửa khắc sau, Lục Kha từ trong Băng Chương Quái phá xác đi ra.

Sở dĩ chờ đợi đến lúc này, chỉ vì muốn thu lấy Thủy Tinh Đao, thứ yếu mục đích là vì không có y phục cho nên không muốn ra ngoài. Bộ kia y phục bị Thực Huyết Ma Phong cắn nát, lại bị dị chất dạ dày ăn mòn rớt, trước mặt không có y phục để Lục Kha có chút ngượng ngùng, đành phải đem Băng Chương Quái màu tím da cho lột xuống làm thành bộ áo ngoài.

Lúc này Lục Kha mới để ý thấy Băng Chương Quái vết chém thương mở rộng trên đầu, tức thì sống lưng lạnh toát, toàn thân sởn đầy gai ốc, hắn trong lòng thầm nhủ: “này một đao nếu chém lên người, ta chắc chắn một phân thành hai, c·hết không thể lại c·hết.”

Kể từ đó trong lòng tự nhủ làm việc phải càng thêm cẩn thận, nếu không chọc tới người như vậy đúng là tai họa ngập đầu.

Rời đi hồ nước.

Vừa mới chạy ra, bỗng Lục Kha nghe được thanh âm ai đó thốt lên vui vẻ.

"A, ngươi vẫn còn sống, tốt quá!"

Chỉ thấy một người nhanh chóng chạy tới bên hồ, hạ xuống trước mặt Lục Kha.

"Agon!"

Lục Kha có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền hiểu, người này hẳn là không có rời đi.

"Ngươi là chuyên môn ở đây chờ ta?"

Agon mạnh gật đầu ừ, không có phủ nhận: "Ta ở đây chờ ngươi nửa ngày đâu, chỉ là thấy ngươi chậm không ra nên có chút lo lắng."

Nói xong, lại nhìn quan sát Lục Kha một lần, nhìn thấy người sau trên thân không có v·ết t·hương liền thở phào, "ngươi không sao liền tốt, ta lúc chạy ra bị Băng Chương Quái xúc tu đánh trúng, phải điều dưỡng nửa ngày đâu, hẳn là ngươi vẫn trốn ở trong đó?"

Agon cho rằng Lục Kha là đang ẩn nấp chờ đợi Băng Chương Quái thật suy yếu rồi chạy ra, như vậy mới lông tóc không thương.

Lục Kha nhẹ gật đầu ừ một tiếng, chuyện này cũng không có gì tốt giấu diếm.

Sau đó lại đem chuyện Băng Chương Quái đã b·ị c·hém g·iết nói cho Agon: “Băng Chương Quái c·hết, bị người bổ ra chiếc đầu, ta đoán chắc là hắc bào nam nhân gây ra, về sau gặp lại hắn ngươi nên cẩn thận một chút, đừng cùng hắn ta lên xung đột, người này rất nguy hiểm.”



Agon nghe được Băng Chương Quái b·ị c·hém g·iết cũng chấn kinh rồi, từ đó càng khâm phục Lục Kha ánh mắt, nhìn người quả không sai.

"Ta đã biết!”

Agon giọng nói ngưng trọng cho thấy hắn thật lòng nghiêm túc.

"Ừ, những người kia đâu?" Lục Kha hỏi.

"Chạy nha." Agon cười khổ nói: "bọn họ vừa thoát ra khỏi hồ liền chạy, dường như sợ bị bầy ong đuổi g·iết."

Này cũng không trách, Thực Huyết Ma Phong quá kinh khủng, thiết nghĩ ngoài hắn cũng khó có người gánh chịu được nó c·hất đ·ộc thần kinh làm t·ê l·iệt.

"Kệ họ đi thôi!" Những người kia bất quá là chung một lần hoạn nạn, cũng không có gì ràng buộc, giúp nhau một lần cơ hội hợp tác mà thôi, Lục Kha cũng không để ý.

"Ngươi tiếp theo có dự định gì?" Agon bỗng hỏi.

"Tầm bảo a." Lục Kha cười.

Tất nhiên ai vào trong bí cảnh không để tầm bảo, chẳng qua bí cảnh qua lớn, nguy cơ trùng điệp, không phải ai cũng may mắn thoát c·hết cho nên Agon đề nghị: "Có hứng thú hợp tác hay không?"

Lục Kha ngẫm nghĩ một giây, nhẹ gật đầu "đồng ý!"

Đoạn đường này đi qua, không bị đuổi g·iết cũng là trốn chạy, hoặc là bị giam cầm, lần này không có mấy người bị Băng Chương Quái nuốt chửng vào bụng, Lục Kha cũng không biết làm sao chạy ra. Âu nói cho cùng là hắn lực lượng quá yếu, một người hành động khó khăn.

"Tốt, vậy sau đó chúng ta hai người hợp tác, đồ vật chia đôi, ngươi thấy thế nào?"

Agon mặc dù cảnh giới cao hơn Lục Kha rất nhiều, nhưng kinh qua một trận hoạn nạn và hợp tác sau, hai người dần nhận ra đối phương chỗ lợi hại, không ai kém ai, do đó nhìn nhau như bằng hữu, công bằng đối đãi.

"Chính hợp ý ta." Lục Kha cười.

Agon không chiếm hắn tiện nghi, đây coi như khó được, hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.

Có hắn dự cảm năng lực, hai người tầm bảo hiệu quả sẽ không sai.

Đi thôi!

Lục Kha chỉ tay về một phương hướng, bắt đầu chạy đi.



Trên đường, Agon đem mình xuất thân và tinh cầu nói cho Lục Kha: "ta đến từ hành tinh thuộc địa số 4, tên gọi Colon, thế giới nơi ta ở bầu trời bị tầng mây thật dày che khuất, nơi đó thiết lập cấm chế cực kỳ kinh khủng, cho dù là Võ Thần cũng xông không qua."

Ồ!

Lục Kha cảm thấy hiếu kỳ.

Hắn tự hỏi cái kia tầng mây phải khủng bố cỡ nào để một vị siêu cấp cường giả vượt qua phàm nhân giới hạn nhưng cũng xông bất phá?

"Kia tầng mây có quái vật khủng bố thủ hộ, đa phần là Tinh Không Thú, một phần là Lôi Điểu được người huấn luyện canh gác bầu trời." Agon nói đến Tinh Không Thú, sắc diện biến hóa khó coi, có chút căm giận nói: "ta thế giới bị người thống trị, kẻ thống trị thường xuyên cho loài Dực Long Thú đi xuống đánh g·iết dân làng, đem chúng ta người cho dọa sợ, để các thế hệ con người phải sống trong sợ hãi mà không dám phản kháng."

Lục Kha nổi lên hứng thú, im lặng lắng nghe.

"Bọn người thống trị kia cách làm độc ác, nhưng hiệu quả không sai, trong hơn ngàn năm, chúng ta thế giới không sinh ra được một cường giả có đủ khả năng chống lại bọn họ, cho đến một ngày cha ta xuất hiện."

"Ba trăm năm trước, cha ta sinh ra, mười một tuổi liền dẫn quân khởi nghĩa, đứng ra quy tụ hàng vạn người thành lập nên Diệt Long Đoàn, từ đó khởi xướng phản kích, đem Dực Long Thú cho kéo xuống mặt đất chém g·iết."

"Cha ta chính là người đầu tiên g·iết c·hết Dực Long Thú trong hơn ngàn năm qua, do đó được toàn dân xưng là anh hùng."

Nói đến đây, Agon khóe miệng tươi cười, khuôn mặt không giấu nổi tự hào.

"Ngài lãnh đạo thường dân không ngừng đánh g·iết Dực Long Thú, cũng đem kẻ địch q·uân đ·ội cho đánh chạy khỏi lục địa, từ những chiến lợi phẩm thu được, cha ta còn sáng tạo ra một bộ hoàn chỉnh công pháp để cho thường dân tu luyện, gọi đó là Võ Đạo."

Nghe nói Võ Đạo công pháp, Lục Kha khóe môi co giật, thầm nghĩ có chuyện trùng hợp vậy sao, hay là vị nào đại lão tàn hồn hạ xuống chỉ đạo?

Rất có thể là người trùng sinh giống như tiểu thuyết nha.

"Nhờ có Võ Đạo, chúng ta thế giới người dần biến mạnh mẽ, trong vòng trăm năm đủ sức chống lại chủ tinh, mặc dù chỗ hoàng tộc đế quốc không ngừng phái tới cường giả đem cha ta vây đánh, nhưng cuối cùng cha ta vẫn sống sót, còn đem bọn họ phản sát, đánh chạy trở về."

"Đánh đuổi xong ngoại địch, cha ta lập nên đế quốc EDEN, chúng ta Eden bộ tộc từ đó trở thành vương tộc, thay thế chủ tinh thống trị tinh cầu."

"Trong vòng trăm năm, chúng ta tinh cầu xuất hiện hơn trăm vị cường giả đế cấp, bọn họ là cha ta thuộc hạ, được cho phép thành lập vương quốc, giúp cha ta quản hạ dân chúng ở tám tòa lục địa."

"Mười hai năm trước, cha ta đạt đến Võ Thần cảnh giới, nóng lòng muốn đi ra bên ngoài nên đã xông vào tầng mây, khi đó mới biết được trên đó là kinh khủng như thế nào. Cha ta nói, ở đó trên tầng mây có một dãy cung điện, trong đó tồn tại hàng trăm đầu Tinh Không Thú, cấp bậc thấp nhất chính là Võ Thần, bọn họ chẳng qua xem thường đối phó con người nhỏ yếu cho nên không có xuất hiện."

"Cũng lần đó, cha ta b·ị đ·ánh trọng thương, căn cơ phá hủy, hai năm sau liền c·hết."

"Chúng ta thế giới cũng từ đó rơi vào hỗn loạn. Năm tòa lục địa thoát ly chưởng khống, ba tòa còn lại bị ta thúc bá đại ca vì kế thừa hoàng vị mà quay ra đánh nhau dẫn đến dân chúng lầm than."



"Mười năm c·hiến t·ranh, ba tòa lục địa bị biến thành bãi chiến trường, ai nấy đều không chịu dừng tay, cho đến nửa năm trước, một đám người bí ẩn xuất hiện đem chúng ta mấy vị đại ca thúc bá g·iết sạch không còn."

"Những người bí ẩn kia muốn đem ta lên kế vị, nhưng ta cự tuyệt."

"A, làm hoàng đế cũng tốt nha, ngươi làm sao cự tuyệt rồi?" Lục Kha suy nghĩ, đổi lại là mình có thể sẽ chấp nhận đâu.

"Ta cự tuyệt, bởi vì những người kia là từ đế quốc gia tộc phái tới, bọn họ muốn ta ra mặt thay họ thống trị lục địa, trở lại thời kỳ giống như trước kia."

"Vậy có khác gì ngươi chỉ là con rối?" Lục Kha lúc này hiểu vì sao Agon từ chối hoàng vị không ngồi.

Một cái khôi lỗi vị trí mà thôi, có cái gì tốt ngồi.

"Ta nhường ra hoàng vị cho ta thất tỷ, nàng so với ta thích hợp, sau đó ta chỉ xin làm một vị tướng lĩnh trấn thủ một thành nhỏ nơi biên ải, một nơi khắc nghiệt nghèo nàn không có bất cứ tài nguyên, nhưng cũng không thu hút sự chú ý."

Nghe đến đây, Lục Kha đoán được Agon dụng ý: "hẳn là ngươi cần thời gian?"

Ngoài cách nói này, không còn cách lý giải nào khác.

"Không sai!" Agon gật đầu xác nhận: "ta xác thực cần thời gian để bản thân lớn mạnh, do đó ta dẫn theo mười vị huynh đệ đi tới biên cương thành, ở nơi đó cắm rễ tu luyện."

"Kỳ thật, trước khi c·hết, cha ta nói qua, muốn chạy ra chúng ta thế giới, tu luyện bình thường là không đủ, còn phải cần cơ duyên và vận khí. Ngài sau đó cho ta biết, vào lúc nào đó ở trong hạp cốc biên cương thành sẽ xuất hiện cơ duyên, để ta đến đó chờ đợi, và ta vì đó xuất hiện ở Ngũ Linh Giới này."

A nha.

Ngươi chọn biên cương thành là vấn đề này.

Ngẫm lại cũng đúng, thay vì làm cái khôi lỗi hoàng đế, đổi là hắn cũng chọn cơ duyên, có cơ duyên sẽ có thể nghịch thiên cải mệnh.

"Ta hiểu được." Lục Kha nhẹ gật đầu.

“Ta bản danh gọi Lục Kha!” Hắn cũng không giấu diếm, đem mình ở địa cầu cuộc sống kể ra. Nói đến chỗ hắn bảy năm đi học bốn năm lưu ban, Agon không khỏi liếc mắt nhìn hắn quái dị.

"Ngươi thích làm ác bá như vậy?"

Cái gì thích không thích, ta là không có việc gì làm, lại là chướng mắt những kẻ con nhà giàu công tử bột, muốn đánh chúng một trận thôi.

Ặc!

Này con m.e nó cái gì lý do, vậy cũng được?

. . .
— QUẢNG CÁO —