Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 31: Yaser ám sát



Chương 31: Yaser ám sát

. . .

Linh Hải - Tinh Thần dị năng không gian.

Từ khi Tinh Thần Hải sụp đổ kết hợp cùng điểm sáng dị năng sinh ra Linh Hải, nơi này không gian biến đại gấp nhiều lần, tinh thần thể từ đó luôn luôn ở lại trong này không ra, chỉ khi cần câu thông băng bích linh văn trụ mới phân ra một luồng ý niệm tiến vào.

Bây giờ chiến kỹ hướng đi đã xác định, Lục Kha bắt đầu thử nghiệm dùng tinh thần thể thôi diễn chiến kỹ.

Vẫn là thói quen nhất tâm nhị dụng, chín phần tinh thần tập trung diễn luyện chiến kỹ, một phần còn lại ở vào thân thể để vận hành ý thức.

Thời gian ba ngày thoáng qua.

Lục Kha đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, bỗng dưng ở gần đó một tia sáng lóe lên, Yaser hiện thân đi ra, hắn trên mi tâm xuất hiện màu đen ấn ký.

"Ha ha ha, ta lấy được linh văn, ta thành công rồi."

Hắn mừng rỡ thét lớn, để người xung quanh ánh mắt chăm chú, có người ánh mắt hâm mộ sùng bái, có người thì ganh tị ghen ghét, có người bộ mặt khinh thường, nhưng có người chẳng hề để ý, giống như Lục Kha.

Bỗng Yaser giống như có linh cảm, xoay mặt nhìn lại thấy được Lục Kha, người sau hiện đang nhắm mắt ngồi đó không có để ý đến hắn.

"Là ngươi !!!"

Yaser nhìn thấy Lục Kha điềm nhiên không có cử động, trong lòng sát ý lại nổi lên, nhưng sau đó hắn bỗng dưng mừng rỡ cười lên như điên:

"Khặc khặc! Agon không ở, vậy ngươi c·hết chắc."

Từ khi còn ở trong bụng Băng Chương Quái, hắn đã đem Lục Kha liệt vào danh sách kẻ tất sát, bây giờ Lục Kha ngồi đó bên cạnh không ai bảo vệ, Agon cũng không ở đây cho nên hắn cũng không cần cố kỵ hay lo lắng điều gì, đưa tay rút ra đoản nhận song đao, không chút do dự vụt lao tới t·ấn c·ông.

Yaser vận dụng bộ pháp quỷ dị tựa như làn khói đen lướt nhanh tới bên cạnh, song đao bổ ra muốn một đao đánh g·iết Lục Kha.

Bất quá, đúng lúc này, Linh Cảm bỗng nổi lên《Nguy hiểm》 kèm theo gợi ý: Yaser t·ấn c·ông, mục tiêu cổ và tâm.

Vừa nhìn thấy Linh Cảm hiện ra gợi ý, Lục Kha khóe miệng khẽ nhếch, lập tức dừng lại tu luyện, đem tinh thần mười phần tập trung đối phó.

Cánh tay vung lên, Thủy Tinh Đao lập tức chặn đứng một đao hướng vào ngang cổ, đồng thời vụt xoay người tránh né để một đao khác đâm sượt qua thân.

Yaser song đao thất bại trong gang tấc.

Một chiêu không đắc thủ, Yaser lập tức lui lại tránh xa. Hắn biết Lục Kha quyền pháp rất lợi hại do đó không dám cận thân chiến đấu, chỉ có thể ở xa viễn trình công kích.

Chiến kỹ "Toái Tinh Trảm" phát động, lập tức chém ra một đao, đồng thời phát động dị năng《Ám Dạ Vô Ngân》biến mất tại chỗ.

Lục Kha vừa mới nhận ra Linh Cảm gợi ý cảnh báo, còn chưa kịp hành động, một chiêu đao “toái tinh trảm” đã đánh tới trước mặt, vội lách người qua né tránh, đồng thời vung lên Thủy Tinh Đao cản phá cổ họng, tránh thoát một chiêu á·m s·át.

Nhưng, lần này Lục Kha bỏ lọt một đao.

Phốc xuy!

Một tiếng bén nhọn cắt qua da thịt, Yaser một thanh đao cắm sâu vào ngực Lục Kha, đem hắn xỏ xiên qua.

Khặc khặc!!!



Yaser cười lên mấy tiếng quái dị, lần này một chiêu đắc thủ để hắn vô cùng kích động, cho rằng Lục Kha là sống không nổi.

Không nói một đao chí mạng xuyên qua thân thể đánh nát nội tạng, chỉ cần trên đao độc chất ngấm vào da thịt đủ để g·iết c·hết hắn cái này Võ Đồ con kiến hôi.

Yaser thái độ cực kỳ ngạo mạn cùng tự tin, nhưng mà đúng lúc Lục Kha một cánh tay vung lên, một quyền oanh thẳng vào trước mặt cánh tay.

Oanh!!!

Cánh tay cầm đao trực tiếp phá toái, huyết nhục bắn tung tóe, vương vãi như mưa.

A a a !!!

Yaser thét lên một tiếng đau đớn, trong lúc kinh hoảng vội vàng biến mất lui tránh ra xa.

Hắn ánh mắt lóe ra vẻ oán độc, cừu hận gắt gao nhìn chằm chằm Lục Kha.

"Tiểu tử, ngươi thật đáng c·hết!"

Cánh tay gãy nát để huyết dịch tuông chảy như suối, Yaser phút chốc sắc mặt trắng bệch.

Lần nữa, hắn tại chỗ biết mất, chỉ còn tiếng nói đọng lại hư không: "chờ đó, ta sẽ trở lại, tất sát ngươi."

Yaser chạy!

Hắn phải nhanh chóng tìm chỗ trị thương cho nên không ý định tái chiến, để lại một câu ngoan thoại xong liền biến mất.

Ở gần đó, đám người quan chiến ai nấy há hốc mồm kinh ngạc.

"Người kia là á·m s·át giả?"

"Hắn làm sao tự dưng ra tay với tiểu tử này?"

"Hắc, g·iết gà không thành còn mất cánh tay, này á·m s·át giả con m-ẹ nó thật phế."

[…]

Đám người bàn luận sôi nổi, ai nấy khinh thường Yaser, nhưng cũng nhìn Lục Kha tán thưởng, thậm chí cho một vài lời khen.

Nhưng khi nhìn thấy trên thân khủng bố vết đao xỏ xiên, ai nấy hít vào một hơi khí lạnh, thay hắn lo lắng.

Trước kia, loại này v·ết t·hương là không gây đau đớn, nhưng đi qua trận này bậc thang tẩy lễ để thân thể dị năng hiện ra, Lục Kha bây giờ cảm thấy đau đến nhe răng trợn mắt.

Đau a!

Nắm lấy tay đao rút ra, Lục Kha ngã nằm xuống vũng máu, hơi thở khó nhọc.

"Như vậy mới giống người a." Hắn tự giễu chính mình.

Trước kia, Thể Năng ẩn giấu, hắn không cảm thấy được đau nhứt, nhưng cũng không thể đụng chạm đến nó không gian, bây giờ đổi lại bình thường, âu cũng là chuyện tốt.



Đau nhứt là đau nhứt, nhưng Lục Kha cảm nhận nội phủ được Thể Năng không gian bảo vệ, không có tổn hại nát bét, đây cũng là một điều may mắn.

"A!"

Một tiếng thét lên, Vân Ly bỗng nhiên chạy tới chỗ Lục Kha, ánh mắt hoảng sợ kèm theo lo lắng vội hỏi: "ngươi, ngươi làm sao b·ị t·hương nặng như vậy?"

Lục Kha nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: "bị người thọc một đao."

Nàng thần sắc có chút tái nhợt vì sợ hãi, nhưng lại không chút nghĩ ngợi ngồi xuống, lật tay lấy ra đồ vật để xuống trước mặt, đồng thời để hắn ngồi dậy: "nhanh ngồi dậy để ta giúp ngươi trị thương."

Nói, nàng đem Lục Kha đỡ dậy cho tựa vào vách đá, bắt đầu thay hắn trị liệu thương thế.

Nàng đem thuốc trị thương đổ lên v·ết t·hương, sợ Lục Kha đau nên hỏi: "có đau không?"

Người sau nhếch miệng, nhẹ lắc đầu cười: "không cần lo lắng, ngươi cứ mạnh tay."

Một lát, nàng thấy chỗ v·ết t·hương chảy ra huyết dịch màu đen tanh hôi liền bật thốt: "có độc!"

Hắc!

"Ám sát giả trên đao làm sao không có độc đâu." Một người bộ dáng điềm nhiên đi tới, chính là Kant, đồng bạn của Yaser, hắn vừa từ Băng Cung đi ra, trên mi tâm cũng có ấn ký.

“Ngươi là ai?"

Vân Ly nhìn thấy Kant trực diện đi tới liền cẩn thận đề phòng, vừa trị thương vừa cảnh giác.

"Xin tự giới thiệu, ta gọi Kant Nubo, xuất thân gia tộc Nubo danh tiếng thống trị Hỏa Dương Tinh."

Kant chính mình báo ra danh tự cùng xuất thân, cũng không chút lo lắng Lục Kha sẽ làm gì hắn: "người vừa ra tay với ngươi chính là Yaser, Ám Sát Giả cấp Bạch Ngân của Ám Ma Cung, siêu cấp thế lực tốp đầu của Tà Dương Tinh Hệ chúng ta."

“Vậy ngươi cùng hắn là đồng bọn?" Lục Kha ánh mắt đanh lại nhìn Kant.

Chỉ thấy Kant đem một bình ngọc ném tới cho Lục Kha, nói: "đồng bọn thì chưa hẳn, ta là hoàng tử một đế quốc, còn cần cùng Ám Sát Giả nhập bọn sao?"

Hắn khinh thường nói: "ta cùng hắn bất quá đi chung đoạn đường để chiếu ứng lẫn nhau mà thôi, nhưng chẳng qua ai nấy đều có mục đích riêng nên lẫn nhau không tín nhiệm, thấy hắn ăn quả đắng ta cũng vui lòng, chỉ có ngươi ta cảm thấy thú vị cho nên lãng phí thời gian nói nhiều mấy câu."

Lục Kha cầm lấy bình ngọc, Linh Cảm không hiện liền biết không phải độc dược, không có ám chiêu, liền đưa cho Vân Ly: "giúp ta!"

"Cẩn thận có độc!" Nàng lo lắng nói.

"Không cần! Giúp ta bôi lên v·ết t·hương." Mặc dù bản thân có khả năng tinh lọc, nhưng Lục Kha đầu não tinh ranh không muốn để người ngoài biết mình ưu điểm, không muốn lộ ra.

Sẵn có người giúp đỡ, hắn cũng thuận đó bôi lên v·ết t·hương, người khác nhìn thấy hắn sau đó bình an vô sự cũng sẽ không có nghi ngờ.

Chỉ có Kant quăng tới ánh mắt tán thưởng, nói: "ngươi tài cao, gan cũng đủ lớn."

Nói thế nào?

"Một cái Võ Đồ cấp 9, không nói sống sót trước đòn tập sát của một Ám Sát Giả cấp Bạch Ngân, còn đuổi chạy và lưu lại hắn một cánh tay, đổi là ai cũng không làm được, nhất là Yaser vừa từ cung điện đi ra."

Kant lời nói này để người có mặt đều cảm thấy kinh hãi.

Đúng vậy a.



Người từ cung điện đi ra đồng nghĩa với trên thân ít nhất lĩnh ngộ một loại ý cảnh và có trong tay 1 loại linh văn, nhưng vẫn phải đào vong tháo chạy như vậy kẻ này cũng không phải dạng vừa, lúc nãy càng không phải may mắn.

"Ngươi không cần nhìn ta như vậy."

Kant cười lên ha hả, bộ dáng không có vì Lục Kha ánh mắt khó chịu mà lãnh đạm, "ta chẳng qua thưởng thức ngươi, muốn cùng ngươi nói mấy câu, làm một cái giao dịch mà thôi, ta nói cũng đã xong, thế nào, có hứng thú hay không cùng ta làm một cái giao dịch?"

Giao dịch gì?

Lục Kha kinh nghi.

"Ngươi hẳn là trên thân không có không gian vòng tay trữ vật a?" Kant nhếch mép cười nói: "ta có một cái dư ra, có muốn hay không trao đổi?"

Không gian vòng tay trữ vật?

Ai nấy nghe nói đều ánh mắt tham lam nhìn Kant.

Phải biết, không gian trữ vật là đồ vật cực kỳ quý hiếm mà không phải thế giới nào người cũng có, giống như địa cầu người là không ai có, thậm chí sáng tạo không ra, ở đây nhiều người cũng vậy.

Kant dám nói ra, tất nhiên hắn là không sợ ai sẽ đối với hắn hạ sát thủ.

"Điều kiện đâu?" Lục Kha không cho rằng trên trời rớt xuống đĩa bánh, cho nên cẩn trọng dò hỏi.

"Giúp ta mở ra cánh cửa đi vào tòa kia Băng Tháp ở bí cảnh chỗ sâu."

Băng Tháp?

Kant nhẹ gật đầu, cũng không nói quá nhiều, chỉ trấn an một câu: "ngươi không cần lo lắng ta ám hại hay là lật lọng, cũng không cần sợ ai khác đối ngươi ra tay."

Kant đem ra chiếc vòng tay bạch ngọc ném cho Lục Kha.

"Chỉ cần ngươi chịu giúp, vòng tay này sẽ thuộc về ngươi."

Này chiếc vòng tay bề ngoài diện mạo rất là đẹp mắt, chạm trỗ phượng hình uốn lượn cực kỳ tinh xảo, giá trị hẳn là rất cao.

"Tốt! Ta đồng ý."

Nhìn thấy Linh Cảm không nổi lên cảnh báo, Lục Kha yên tâm nhận lấy vòng tay.

"Đem nó tinh thần ấn ký xóa đi, lưu lại lạc ấn, hoặc là nhỏ máu nhận chủ đều được." Kant nhắc nhở.

Lục Kha đem tinh thần ấn ký người trước xóa bỏ.

Này vòng tay trữ vật chủ nhân trước đ·ã c·hết, ấn ký lau đi rất dễ dàng, lưu lại lạc ấn quá trình cũng không có gì phiền phức, mấy phút liền xong.

Đem vòng tay nhận chủ sau, Lục Kha thử thăm dò, biết được bên trong có 8 khối lập phương, dài rộng cao mỗi bên 2m.

Thật tốt đồ vật.

Lục Kha thử đem trước mặt cánh tay đao của Yaser thâu vào không gian trữ vật, lại đem nó xuất ra, lại thâu vào, chơi đến thuần thục mới dừng lại.

Kant ánh mắt quái dị nhìn hắn, nhưng cũng không nói gì.

. . .
— QUẢNG CÁO —