Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 32: Không gian trữ vật



Chương 32: Không gian trữ vật

. . .



Chờ đợi một lát.

Một ánh chớp lóe lên, Vân Nguyệt Linh và Agon đồng xuất hiện đi ra.



Hai người nhìn nhau sững sờ giây lát, cũng không ai nói gì.



Agon đưa mắt dò xét, nhìn thấy Lục Kha b·ị t·hương liền chạy tới, ân cần thăm hỏi: "ngươi đây là thế nào?"



"Bị người thọc một đao," Lục Kha v·ết t·hương không còn đáng ngại, cười cười nói: “ngươi không cần phải lo lắng, ta không c·hết được.”



Hắc!

Agon trong lòng thầm nói: “ta có lo lắng sao?”

Hai người cùng trải qua một lần hoạn nạn, hắn biết rõ người thiếu niên này ở trong dạ dày Băng Chương Quái suốt một ngày cũng không c·hết, chút v·ết t·hương này làm sao g·iết c·hết hắn đây.

“Ngươi cái này quái thai.” Agon mỉm cười, đi tới đem hắn đỡ dậy, cũng kiểm tra một lần v·ết t·hương, thật sự xác nhận không còn đáng ngại phía sau mới hài lòng gật đầu, thôi không còn để ý.

Có Vân Ly thuốc chữa thương cầm máu giúp trị liệu v·ết t·hương, Lục Kha rất nhanh đã ổn định thương thế, chẳng qua giả ra một bộ suy yếu lừa người mà thôi.



Người đã không sao, Agon cũng nhẹ thở phào, bất quá thần sắc bỗng nhiên biến thành băng lãnh, lạnh giọng hỏi: "là ai làm?"



"Yaser! Nam nhân giáp đen ngày đó cùng các ngươi một chỗ rơi vào bụng Băng Chương Quái." Lục Kha cho Agon một cái vỗ vỗ nhẹ bờ vai, cười nói: "hắn là á·m s·át giả, á·m s·át ta không thành còn bị ta đoạn một tay, chắc là bí cảnh kết thúc phía trước hắn cũng không kịp hồi phục, không cần để ý.”

Bí cảnh đã đi qua 13 ngày lâu, chỉ còn lại 17 ngày không đủ, muốn đem cánh tay và huyết dịch khôi phục trở về đó là cỡ nào khó khăn, cho dù thật có linh đan diệu dược cũng bất quá để huyết dịch khôi phục, chiến lực nhất thời là không thể nào ngắn hạn tìm về.

Lại đối Agon nói: “đem ngươi đồ vật trên thân cho ta."



Agon đem ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Kha.

"Ngươi cần loại quả gì, ta tìm giúp ngươi?"



Không cần!



Lục Kha đem chuyện vòng tay trữ vật nói ra, cũng thực hành cho người sau thấy lời nói của hắn tất nhiên là thật, thậm chí nếu không phải ở đây quá nhiều người ánh mắt lửa nóng, hắn thật muốn chơi thêm một lát, thử nghiệm nhìn xem có thể hay không đem vật sống cho thu vào.

Agon xem xong trừng lớn hai mắt to như hạt nhãn, giọng khó thể tin bật thốt: "còn có loại vật này?"



Sau đó lại đem bao khỏa trên vai cởi xuống,

Tại trước mắt bao người, Lục Kha đem bao khỏa thu vào trong vòng tay trữ vật mà không gặp bất kỳ khó khăn, việc này để cho biết bao cặp mắt nhìn chằm chằm, không ít người ước ao ghen tị, thậm chí ghen ghét, đồng thời còn nổi sát tâm.

Có người đem ánh mắt dò xét hai người, cũng mật thiết chú ý Lục Kha nhất cử nhất động, giống như đang ấp ủ dự mưu kế hoạch gì đó, bất quá người sau cũng không hay biết, hay nói khác hơn là không quan tâm.

Hắn chưa hề để mắt tới những người xung quanh này.

Binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn, hắn có Thể Năng và Dự Cảm, nguy cơ hay vận khí đều bị báo trước, cho dù thật có nguy hiểm cũng có thể sớm biết, đồng thời trước một bước làm ra ứng đối sách lược. Trước mắt nhóm người này tu vi cảnh giới cũng bất quá Võ Linh, cho dù âm mưu thì đã sao, cùng nhau xông lên đánh g·iết hắn còn không sợ nói gì ai nấy vì tham lam vụ lợi còn không chịu phối hợp đâu.

"Đồ tốt a." Ai đó khe khẽ thốt lên.





“Này còn phải nói.” Có người ném ánh mắt khinh bỉ nhìn qua.

“Ta làm sao không có vận khí tốt như vậy đâu?” Có người than vãn, xong cũng chỉ như vậy.

Đây là số ít những người hâm mộ nhưng không có sát tâm, bởi bọn họ tự biết mình là không có năng lực c·ướp đoạt, cũng không muốn làm loại sự tình này, đơn giản vì ai nấy tự biết bản thân không có khả năng bảo vệ nó, cho dù vào tay cũng sẽ đem nó ném ra ngoài thôi, như vậy còn hơn không có tốt.

Đối với Lục Kha, có đuợc vòng tay trữ vật rất là thuận tiện, từ đó hai người cũng không cần phải bao lớn bao nhỏ vác lên vai, vừa bất tiện vừa để người nhìn thấy đỏ mắt.



"Nơi đây đã xong, chúng ta đi thôi." Agon nhìn thấy quá nhiều người chú ý, muốn sớm đi trước một bước để tránh mặt nhóm người theo sau dòm ngó.

Hắn là không lo cho bản thân, chẳng qua nghĩ đến Lục Kha đang có thương thế trong người, chiến lực chắc hẳn giảm sút, không dám mạo hiểm.

Bất quá, Lục Kha lại không có lo lắng, cho Agon một cái ánh mắt an tâm chới vội, còn nhẹ giọng nói: “không vội!”



“Kant nói cần chúng ta hỗ trợ mở ra Băng Tháp, ta dự định đi qua đó một lát nhìn xem nơi đó như thế nào, có hay không cái gì cơ duyên cọ một lát.”

Hắn là chuyên tìm cơ duyên mà đến, trùng hợp như vậy sự tình làm sao bỏ qua đâu.



“Băng Tháp?”



Vân Nguyệt Linh và Agon hai người đến sau, không biết Kant và Lục Kha hai người thỏa thuận, vì đó rất lấy làm ngạc nhiên.



Kant đi ra trước cùng bốn người đối mặt, trầm giọng giải thích: "Băng Tháp là một trong 12 tòa Thí Luyện Tháp của Bách Linh Vực, có tổng cộng trăm tầng, bên trong có rất nhiều cơ duyên, nhưng từ năm ngàn năm trước bỗng dưng biến mất, ngàn năm trước chúng ta gia tộc có người may mắn đi vào Băng Nguyên bí cảnh hạch tâm gặp được Băng Tháp, nhìn thấy nó bị phong ấn tại chỗ sâu nhưng không thể tiếp cận, bởi vì nơi đó có quá nhiều Băng Nguyên Thú cấp cao trấn thủ."



Băng Nguyên Thú?

Ai nấy nghe nói giương ánh mắt kinh ngạc, chỉ có Vân nguyệt Linh kiến thức rộng rãi cho nên biết Nguyên Thú là thứ đồ vật gì.



"Đó là một loài nguyên tố sinh vật, bởi vì chỉ hấp thụ nguyên tố chi lực sinh tồn mà không ăn uống cho nên thực lực cực kỳ khủng bố, so với hung thú mạnh mẽ gấp không biết bao nhiêu lần.” Kant vẻ mặt cho thấy rất là ngưng trọng, nói: “muốn đánh g·iết Nguyên Thú rất khó khăn, nhất là Băng hệ Nguyên Thú càng là cực kỳ nguy hiểm, do đó ta muốn cùng ngươi hợp tác, bởi vì ở nơi này không có ai ngoài ngươi có thể đánh g·iết bọn chúng.”

Ta???

Lục Kha ánh mắt có chút cổ quái nhìn chằm chằm vào Kant: “ngươi làm sao biết ta có thể g·iết c·hết Nguyên Thú?”

Tất nhiên là Kant đã nghe Yaser kể qua chuyện Băng Chương Quái cho nên biết được chút ít về Lục Kha, không ngại tại trước mặt hắn nói: “bởi vì ta nghe nói ngươi có thể đem chúng ta lực lượng hội tụ và phát huy ra một lần mạnh mẽ công kích, đây chính là mấu chốt, nếu thật sự đây là ngươi dị năng, bản sự này chúng ta ở đây rất cần.”

Lục Kha nhẹ gật đầu, thoải mái thừa nhận: “ta đúng là sở hữu Thân Thể hợp năng, bất quá ta không dám chắc có thể đánh g·iết Nguyên Thú mà ngươi nói.”

Không sao!

Kant trước khoát tay ra hiệu cho Lục Kha an tâm chớ vội, đồng thời nói: “bằng vào chúng ta mấy người là không thể nào đánh g·iết cái kia ngang cấp Võ Hoàng Nguyên Thú, do đó ta muốn trước cùng ngươi liên hệ, sau đó làm tiếp bố cục và an bài, ngươi chỉ cần tại ta xác nhận có năng lực hợp năng liền đủ.”

Lục Kha nhẹ gật đầu, lần nữa xác nhận: “ta thân thể có khả năng đem các ngươi năng lực hội tụ và một lần toàn lực kích phát.”

Tốt, như vậy liền đủ.

Kant cũng chỉ cần Lục Kha xác nhận điểm này, sau đó còn lại là phần hắn an bài và bố cục.

Bất quá lúc này Lục Kha bỗng gọi lại Kant, hỏi: “ngươi có thể nói cho ta g·iết Băng Nguyên Thú về sau sẽ thu được chỗ tốt gì?”

“Băng Nguyên nha!” Kant cười cười nói: “đó là một loại tinh thuần nguyên tố chi lực, dùng tu luyện băng thuộc tính rất tốt, nhất là đối những ai muốn nâng cấp thể chất thì đó là vật cần thiết tuyệt đối không thể bỏ qua."



Lục Kha nghe nói đôi mắt lóe sáng, trong lòng gào thét: "sư phụ nói không sai, đó thật là đồ tốt, ta muốn, muốn, muốn. . ."



Băng Phách Thể còn một giai đoạn Băng Thể còn chưa luyện thành, còn đang rầu rĩ không có cách tu luyện đâu, bây giờ Băng Nguyên Thú xuất hiện, này chẳng phải ngủ gật có kẻ đưa gối đầu hay sao?





Không chỉ Lục Kha, những người khác cũng là hai mắt tỏa sáng.



"Chúng ta hợp tác có thể đánh g·iết được Băng Nguyên Thú sao?" Vân Ly đầu tiên lên tiếng hỏi dò.

Nàng tất nhiên cũng nghe nói qua về Nguyên Thú, bất quá không cho rằng ai có đủ năng lực g·iết c·hết Băng Nguyên Thú cấp cao thủ hộ tòa kia Băng Tháp.



"Chúng ta ở đây tất cả người hợp lại chiến đấu cũng g·iết không được Băng Nguyên Thú," Kant lời nói đem tất cả người hù dọa, làm cho ai nấy cảm thấy thất vọng vì mừng hụt, nhưng mà sau đó bỗng thấy Kant lại chỉ vào Lục Kha, nói: "nhưng hắn có thể!"



Oanh động!



Lời này thật sự oanh động.



Ai nấy mắt mở thật to nhìn Lục Kha. Chính là Vân Ly đầu tiên bật thốt: "đúng, chúng ta không thể nhưng hắn có thể."



Agon đôi mắt cũng sáng rỡ: "chỉ cần mỗi người cho hắn một quyền, còn không sợ đánh không c·hết Băng Nguyên Thú?"



Người xung quanh ai nấy ngơ ngác không hiểu vì sao.



Các ngươi nói chuyện gì a, làm sao chúng ta không hiểu?



"Tới đó các ngươi sẽ nhanh hiểu." Vân Ly thần thần bí bí nói.



Chỉ có Lục Kha đăm chiêu suy nghĩ, không hiểu Kant vì sao phải nói ra Băng Tháp tin tức và còn bỏ ra cái giá thật lớn để nhờ hắn mở ra Băng Tháp?



"Tốt, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chạy tới Băng Tháp, tránh kéo dài sau đó muốn khóc cũng không được."



Ai nấy gật đầu, thành quần kết đội cùng đi.



Trên đường.



Lục Kha, Agon, Vân Ly, Vân Nguyệt Linh và Kant, tất cả 5 người kết thành đội ngũ đi sát vào nhau, Kant đem mấy người dặn dò:



"Một lát, khi đối phó Băng Nguyên Thú các ngươi không cần dùng toàn lực, ngược lại tiết kiệm lực lượng càng nhiều càng tốt."



Tại sao?





Ai nấy quăng ánh mắt nghi ngờ nhìn Kant.



"Hãy tin ta." Kant nói: "khi g·iết xong Băng Nguyên Thú cũng không cần tham dự tranh đoạt Băng Nguyên mà hãy cùng ta nhanh đi vào Băng Tháp."



Nói, Kant lật tay lấy ra bốn cái trận bàn ném cho từng người: "các ngươi luyện hóa, sau đó đem trận pháp bố trí tại các lối xuất nhập thông tầng,"



Lần này có người đoán được Kant dụng ý.



"Không cần đoán!" Hắn cười cười nói: "ta bỏ ra giá lớn như vậy để nhờ tiểu tử này hỗ trợ, dù sao cũng phải kiếm về một bút, không phải sao?"



"Vậy ngươi muốn làm gì?" Vân Ly vẫn là không nhịn được hỏi.



"Không có gì, đợi sau đó ai muốn rời đi Băng Tháp phải nộp ra bảy thành thu nhập, nếu không thì ở lại trong này chơi đủ ngàn năm, chỉ vậy thôi!"



Cái này?



"Con bà nó! Ngươi đúng là đủ độc ác." Agon không nhịn được bạo nói tục.



Bảy thành!



Ngươi cũng dám ăn?



"Vậy còn chúng ta?" Lục Kha hỏi.



"Các ngươi cho ta hai thành liền có thể." Kant nói: "dù sao cũng so với bảy thành tốt, đúng không?"



"Ngươi không sợ chúng ta không giúp ngươi?"



"Không có các ngươi ta vẫn có thể bố trí pháp trận, chẳng qua ta lười biếng phải chạy một chuyến khắp nơi, do đó tiện tay nhờ các ngươi mà thôi." Kant bộ dáng lơ đễnh nói.



Móa! Cái này con buôn. . .



Lục Kha muốn văng tục.



Trận này sợ là Kant sẽ kiếm lời lật.



Người khác trong đó c·hết sống truy tìm cơ duyên, hắn đi chặn cửa thu tiền mãi lộ, này con bà nó đúng là cường đạo phong cách a.



Nhưng mà Lục Kha lại rất thích cái này cách làm.



. . .
— QUẢNG CÁO —