Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 57: Đánh giết Long Đa



Chương 57: Đánh giết Long Đa

. . .

Lục Kha cũng không quan tâm người này là xuất từ cái gì thế lực, đã vào trong này cho dù ngươi là thượng đế chi tử cũng chỉ vậy thôi.

Thí Luyện Tháp có quy tắc hạn chế, không gian là hoàn toàn ngăn cách, người ở bên ngoài ai cũng đừng mong nhúng tay hay dò xét, Lục Kha cũng không cần lo bại lộ chuyện này.

"Ngươi cái này tiểu tử bất quá một Võ Sĩ cấp 4 cỏn con, miệng còn hôi sữa cũng dám mạnh miệng đòi g·iết ta."

Long Đa thật sự động nộ, cái gì a miêu a cẩu cũng dám nhảy ra đòi g·iết c·hết hắn.

Đem Long Đản đặt xuống, hắn ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lục Kha hai người, tay rút ra trường kiếm trên lưng, đem v·ũ k·hí chĩa về đối thủ.

"Trước g·iết ngươi cái này tiểu tử không biết sống c·hết."

Trước mặt bất quá hai kẻ yếu nhược, một cái Võ Sĩ cấp 4, một cái Võ Linh cấp 9 đỉnh phong, so với hắn còn kém chút xíu, hắn muốn đánh g·iết kẻ yếu trước để rảnh tay đối phó người kia.

Nói xong, kiếm chiêu Trục Nhật Lưu Quang chém ra, kiếm quang như điện xẹt qua không gian để lại lưu quang hư ảnh rất là đẹp mắt, đáng tiếc chờ đợi hắn lại là một chưởng dung nhập độc chất tác dụng nhanh đánh tới.

Quy Nhất Chưởng!

Oanh long một tiếng vang trầm, Long Đa kiếm chiêu lực lượng chưởng kình cản phá hóa giải, bất quá Lục Kha đã bị một kiếm lưu lại v·ết t·hương nơi tay, v·ết m·áu chảy dài, kèm theo đó là Long Đa một cước bất ngờ đánh tới, đem hắn đá cho bay rớt ra ngoài.

Tại Lục Kha vừa mới đứng lên còn chưa kịp định hình, chờ đợi hắn chính là một kiếm mang theo sát khí lăng lệ đánh tới: “tiểu tử, chịu c·hết đi!”

Đúng lúc Lục Kha sắp rơi vào tình thế nguy cấp, Agon tại phía sau mang theo trường thương một kích đánh g·iết mà tới, chủ động thay Lục Kha đón đỡ Lưu Quang Trục Nhật kiếm.

Bang !

Một thương một kiếm v·a c·hạm ngân vang, hai người ai nấy đồng thời lui lại một bước, xong lại lao vào đánh g·iết.

Bang! Bang! Bang!

Chớp mắt hai bên đã đánh lên mấy chiêu, có thể thấy được hai bên lực lượng tương đương, một kiếm một thương cùng nhau ngăn chặn, không ai gây được khó khăn cho đối phương.

Bất quá đánh lâu một lát Long Đa cảm giác đuợc thân thể xảy ra bất tường, lực lượng rơi vào xói mòn nhanh chóng, trường kiếm trên tay bỗng không đủ lực duy trì kiếm chiêu, làm xuất hiện sơ hở.

Thấy được cảnh này, Lục Kha biết người kia đã trúng độc, độc chất số 04 thu từ xác Băng Chương Quái đã phác tác, vội vàng hét lên: “hắn đã trúng độc, hãy nhanh lợi dụng thời cơ đánh g·iết!”

Nói xong lại lấy ra Thủy Tinh Đao, chủ động gia nhập vào vòng chiến.

Triều Dương Quyết dung nhập vào trong đao pháp, Lục Kha toàn lực bổ ra một kích, đánh phá vào Lạc Nhật Lưu Tinh kiếm của Long Đa, cản phá đối thủ kiếm chiêu tạo đà cơ hội cho Agon phía sau đánh g·iết.

Phanh!



Một tiếng động vang, Lục Kha lại b·ị đ·ánh cho bay ngược ra ngoài.

Hai bên lực lượng chênh lệch quá lớn, Lục Kha chỉ có Võ Sĩ cảnh là gánh không được, trên tay lại lưu thêm một vết kiếm thương.

Bất quá, một đao này đã thành công cản phá kiếm chiêu, tạo ra cơ hội rất tốt.

Chớp lấy cơ hội, Agon phía sau mang theo trường thương một kích toàn lực đánh g·iết mà tới.

Phốc xuy!

Một thương chuẩn xác đánh xuyên quan Long Đa thân thể, đem người tại chỗ đánh g·iết.

Hai người đã mấy lần như vậy phối hợp, độ nhuần nhuyễn đã đến mức cao, đừng nói Tam Giai hung thú, Tứ Giai cũng từng g·iết qua mấy lần.

Long Đa là Võ Linh đỉnh cao, bất quá trúng độc cho nên rơi vào trạng thái suy yếu, lại bị Lục Kha chen ngang đã không còn đủ lực để cản phá một thương bá đạo của Agon, kết quả là b·ị đ·ánh g·iết.

Lục Kha phía sau đi tới, nhìn về đối thủ xác c·hết tán thưởng một câu: "Người này rất mạnh."

Vừa rồi bị một kiếm đánh bật ra, cánh tay cảm giác tê rần, chứng tỏ kiếm chiêu vừa rồi rất là lợi hại, nếu không phải có Agon tại, ai c·hết vào tay ai còn chưa biết được.

Người đã trúng độc suy yếu còn phát ra như vậy kiếm chiêu, nếu là không bị trúng độc lời nói, hôm nay sợ là hai người sẽ phải liều mạng.

"Vẫn không sánh bằng ngươi c·hất đ·ộc."

Agon ý tứ là nói đến lần trước loại kia Thanh Độc, một chưởng đánh g·iết xong tất cả kẻ địch, như vậy mới là lợi hại.

“Có ngươi tại, ta không dám tùy tiện dùng tới Thanh Độc,” Lục Kha lắc đầu cười khổ: “lại nói, nơi đây còn có Long Đản, ta sợ độc c·hết phôi đản sẽ bị mẫu long t·ruy s·át.”

Hắc!

Agon cũng là cười: “ta cũng vậy.”

Người sau tâm tình vui sướng đi tới sờ soạng xác c·hết, lát sau mò được chiếc nhẫn tức thì vui tươi hớn hở.

Hắc hắc.

Nhưng khi muốn đem chiếc nhẫn nhận chủ, lại phát hiện bên trong ấn ký vậy mà không cách nào xóa bỏ.

Agon thử lại nhiều lần vẫn không thành công, có chút không cam lòng.

"Bọn người này cũng quá cẩn thận đi."

Agon muốn đem chiếc nhẫn ném trở lại xác c·hết, bỗng Lục Kha cản lại: "để ta xem thử."

Ngưng Luyện Chi Pháp có thể Luyện Linh, Lục Kha muốn thử dùng Luyện Chi Pháp đem nó bỏ vào Tinh Thần Lô đem luyện lại một lần, nhìn xem có thể hay không mở ra.



Agon đem màu đen chiếc nhẫn ném qua.

Bắt lấy chiếc nhẫn vào tay, Lục Kha quét mắt nhìn thấy trên nhẫn có điêu khắc một chiếc đầu rồng, nghĩ đây hẳn là Đồ Long Điện một cái tiêu chí, không đơn thuần là nhẫn trữ vật.

Đem Tinh Thần Lô cấp 1 ngưng tụ ra hình dáng giống như cái đỉnh nhỏ, Lục Kha đem chiếc nhẫn ném đi vào, xoay tay bấm ấn quyết đốt lên Tinh Thần Hỏa, đem nó Luyện Linh.

Agon mắt trợn mở thật to hết cỡ, ánh mắt nhìn Lục Kha chằm chằm, vẻ mặt khó tin dọ hỏi: "vì cái gì ngươi tinh thần lực như vậy mạnh mẽ?"

Tinh Thần thành Lô không nói, lại còn Tinh Thần hỏa diễm, chỉ riêng thiêu đốt tinh thần dung luyện, vậy phải tốn bao nhiêu tinh thần, người thường làm được sao?"

Lục Kha chỉ có thể mỉm cười im lặng, đây là hắn bí mật, làm sao nói a.

Bỗng,

Lục Kha thông qua tinh thần rung động nghe thấy bên trong chiếc nhẫn phát ra tiếng gào thét thảm thiết, một luồng khói trắng theo đó bốc lên, chính là tinh thần lạc ấn bị luyện linh đốt cháy.

Thành!

Lục Kha thở phào, một trảo bắt lấy chiếc nhẫn vào tay dò xét, quả thật tinh thần ấn ký đã bị luyện chi pháp đốt cháy không còn, nói rõ có thể bình thường nhận chủ.

Đem chiếc nhẫn ném cho Agon, cũng cho hắn cảnh báo: "đồ vật này là tiêu chí của Đồ Long Điện, ngươi tốt nhất cẩn thận dùng."

Nói xong, lại nhìn xuống mình nhẫn trữ vật trên tay, bỗng có chút suy nghĩ: "không biết vị kia cường giả có hay không lưu lại cái gì ám chiêu, không bằng lại luyện một cái."

Mặc dù Lạc Trường Thanh đ·ã c·hết mấy ngàn năm, nhưng đạo lý trên trời rớt xuống đĩa bánh nào có dễ như vậy cầm để hắn cũng phải lưu tâm cảnh giác.

Đem nhẫn trữ vật trên tay ném vào trong Lô, lại bắt đầu luyện.

Nửa phút thời gian trôi qua, Lục Kha nhận ra bên trong không gian trữ vật sinh ra một chút gợn sóng, giống như có thứ gì đó bị nghiền nát sụp đổ, sau đó thì không gian trở lại bình thường.

"Đúng là thật có."

Lục Kha hít vào một hơi khí lạnh, "may mắn ta cẩn thận đem luyện, nếu không hậu quả khôn lường."

Nghĩ đến đây, Lục Kha thầm nghĩ, lần tới gặp Thanh Na nhất định phải đem vòng tay kia cho luyện lại một lần để đảm bảo chắc chắn không có tai họa ngầm mang theo.

Bởi hắn không biết chắc tên Kant có hay không cái gì ý đồ, có lưu lại một tay ở sau hay không.

Nếu như mà giống như hắn có Triệu Hoán Đồ, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra không môn xuất hiện bên cạnh, vậy Thanh Na còn không phải nguy hiểm.

Nếu mà Kant thật đối với nàng lên sát tâm, mười thành nguy cơ nàng sẽ c·hết.



Lục Kha tin tưởng, trong này Kant so với ai đều mạnh, chỉ cần cái kia đầu Long liền có thể treo tất cả người lên đánh, còn chưa kể người sau trận pháp cực kỳ lợi hại, át chủ bài cũng không thiếu cái nào.

Một kẻ có thể chặn cửa đánh c·ướp cả mấy ngàn người, nếu không phải ngốc chính là đáng sợ, còn đáng sợ tới mức nào thì chỉ có đi thăm dò mới biết.

Tán đi Tinh Thần Lô, thâu lại nhẫn trữ vật tra vào tay, Lục Kha cũng không còn tiếp tục luyện.

Lúc này, Phi Linh lại bay tới trên người hắn, đem chiếc đầu ủi ủi, ủy khuất nói: "ta ở đây quá buồn, chủ nhân có thể mang ta ra ngoài sao?"

Này bộ dáng giống như nữ nhi làm nũng, để cho Agon ở bên cạnh nhìn lác cả mắt.

"Đây là. . . ngươi sủng vật?" Hắn không dám tin tưởng hỏi Lục Kha.

Người sau gật đầu xác nhận: “Chính là!”

Lục Kha đưa tay sờ sờ đầu Phi Linh, mỉm cười giới thiệu: "đây là Phi Linh, là ta đầu tiên sủng vật."

“Ngươi từ khi nào thì có sủng vật?”

Agon rất là ngạc nhiên, không phải hai người một đường đi chung sao? Làm sao thoáng cái xuất hiện sủng vật rồi, còn là loài thằn lằn biết bay.

Phi Linh mang một nửa đặc điểm của Phi Tiêm Tích, một nửa Phi Long Tích, dù loài nào cũng đều là thằn lằn cổ đại biết bay, chẳng qua Phi Long Tích có một chút hình dáng Cự Long, thể hình to lớn nên cũng dễ nhìn một chút, đáng tiếc chiếc đầu quá xấu rồi.

"Ta ở thời điểm xông lên tầng 2, bắt gặp một cái đại thằn lằn đang lúc sinh nở, tiện tay liền thu."

Lục Kha lời nói nhẹ nhàng nhưng Agon tin tưởng nào có đơn giản như vậy, không thấy con hàng này b·ị t·ruy s·át không qua tầng 2 sao.

“Này đại thằn lằn nhìn dáng vấp có chút xấu, nhưng dù sao cũng là biết bay, cũng không tệ.”

Agon âm thầm đánh giá.

Lục Kha vuốt ve Phi Linh một lát, nói: "ra ngoài chơi có thể, nhưng cho ta ở lại trong này hảo hảo tu luyện, chờ ta rảnh rỗi sẽ mang ngươi chơi."

Zz-réc-zZ !!!

Phi Linh phát ra một tiếng rít gào hưng phấn, sau đó ngoan ngoãn bay đi, hẳn là săn g·iết nguyên thú tu luyện.

Đuổi Phi Linh đi xa, Lục Kha và Agon lúc này mới đi tới Long Đản quan sát.

Cự Long Đản a.

Đáng tiếc là Băng Linh nhờ vả đồ vật, hắn cũng không dám đem nó nhận chủ, nếu không rất muốn lại đến cái Khế Ước Thú.

Băng Sương Cự Long làm Khế Ước Thú, này là cỡ nào uy vũ bá khí a.

"Đám người Đồ Long Điện hẳn là mưu tính cái này Long Đản rất lâu đi."

Băng Nguyên bí cảnh ngàn năm mở ra một lần, vậy đám người Đồ Long Điện chờ đợi ít nhất phải ngàn năm.

Một ngàn năm mưu tính, phút cuối thất bại, này là cỡ nào bi ai a.

. . .
— QUẢNG CÁO —