Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 95



Hoàng hậu thấy cô gái cúi đầu nghĩ ngợi, bèn duỗi tay về phía nàng: “Ngươi đỡ ta vào tẩm điện đi, ta thấy hơi mệt.” Thiếu Thương nghe lời, nhẹ nhàng dìu Hoàng hậu đi vào.

Tẩm điện của Hoàng hậu cũng như con người bà, sắp xếp nhẹ nhàng u lệ, thưa thớt nhưng không kém tao nhã, dù Thiếu Thương có đem đến bình gốm hai quai vẽ phượng bay sặc sỡ, rồi nhét thêm một cành đào xum xuê tươi đẹp, thì chỉ cần Hoàng hậu tiện tay chỉnh sửa vài nơi, lập tức sẽ toát lên sự nhàn nhã thanh bạch – Thiếu Thương cảm thấy mình đã rất cố gắng lắm rồi.

Hoàng hậu mệt mỏi nằm xuống giường Hồ, vẫy lui cung nữ trong tẩm điện, chỉ giữ lại một mình Thiếu Thương, đoạn nói: “Ta từng nuôi rất nhiều đứa trẻ, không chỉ con đẻ của ta mà còn có con của Việt Phi. Năm xưa nàng ta theo bệ hạ đánh đông dẹp tây, sinh được đứa nào cũng sẽ đưa đến chỗ của ta, mãi tới khi bệ hạ không cần ngự giá thân chinh nữa thì nàng ta mới dẫn con về…”

Hai mắt Thiếu Thương 囧 囧: “Oa, nương nương độ lượng quá.”

Hoàng hậu cười: “Ta biết ngươi không thích nghe những lời ‘về sau sẽ biết’, nhưng có những chuyện không phải dăm ba câu là có thể kết luận. Có người vừa trung thành mà cũng vô ơn, cũng có người vừa là gian nịnh lại rất có hiếu, ngươi phải học cách tự nhìn nhận.”

Thiếu Thương nghĩ ngợi, đoạn gật đầu. Trước kia không ai dạy nàng chương trình học kiểu như vậy cả.

“Nhưng trong số những đứa con đó, ta thương nhất là Tử Thịnh.” Hoàng hậu thở dài, “Người ngoài luôn nói ta có ơn dưỡng dục sâu nặng với nó, nhưng trong lòng ta tự biết rất rõ, những năm qua, những gì nó làm vì ta, vì Thái tử đã vượt quá công ơn báo đáp.” Dừng một lúc, bà nói tiếp, “Ngươi và Tử Thịnh đánh một trận, hẳn đã biết chuyện của Ngũ công chúa…”

“Không đánh nhau, không phải đánh nhau!” Thiếu Thương cuống cuồng, “Nào có chuyện đó ạ!”

Hoàng hậu nín cười: “Hai đứa các ngươi sắp phá cả cung thất của ta mà còn nói không đánh nhau.”

“Nương nương oan quá, là Lăng đại nhân ra tay trước, a, ngài ấy còn định dùng miệng nữa, sau đó đè thiếp xuống đánh, thiếp làm gì có sức đánh trả! Dù là phá cung thất thì cũng là do một mình ngài ấy gây nên!” Thiếu Thương cảm thấy mình quá oan uổng.

Hoàng hậu nín cười đau cả bụng, mềm mỏng nói: “Trình nương tử thật khiêm tốn, ngươi cũng không nhượng bộ chút nào, khiến Tử Thịnh giận đùng đùng, lúc nó ra ngoài có gặp Dụ Xương quận chúa, không biết đã nói gì mà khiến quận chúa khóc ló bỏ chạy. Hầy, những năm qua, Nữ Óanh đã nhỏ lệ không ít vì Tử Thịnh…”

“…” Thiếu Thương, “Thật ra, khóc nhiều cũng tốt cho cơ thể lắm.”

Hoàng hậu không nhịn nổi nữa, bật cười gõ vào trán cô gái – hành động này là cả một gia tài trong hàng chục năm đoan trang nghiêm túc của bà.

Thiếu Thương ôm trán: “Nương nương đừng nói đi xa nữa, nói tiếp về Lăng đại nhân đi, chúng ta đừng nhiều chuyện nữa…”

“Là do ngươi nhiều chuyện trước, còn dám nói ta nhiều chuyện hả!”

Hoàng hậu cười trợn mắt với nàng, hít thở một hơi rồi trầm giọng nói: “Thật ra về chuyện của Ngũ công chúa, vốn dĩ có người cố ý che giấu, đợi chuyện to lên sẽ lấy đó bắt bẻ Thái tử, xem nó định giải quyết bào muội thế nào. May mà Tử Thịnh phát hiện sớm, bẩm báo với bệ hạ trước một bước, nhờ đó Thái tử mới không bị liên đới.”

Thiếu Thương gật đầu, sau lại cảm thấy nghi ngờ: “Không phải vẫn còn trang viên của Thái tử phi ạ…”

Hoàng hậu lắc tay trái: “Chuyện của Thái tử phi không vội, Tử Thịnh đã giải quyết chu đáo rồi, sẽ không bị tóm sơ hở.”

Thiếu Thương bó gối ngồi xuống giường, nhìn Hoàng hậu muốn nói lại thôi.

Hoàng hậu: “Muốn nói gì thì cứ nói đi.”

“Thiếp phụng lệnh nương nương đến chỗ Việt Phi, không dưới một lần nghe bà ấy khiển trách hoàng tử công chúa. Tứ công chúa và Ngũ công chúa đã xây phủ ở bên ngoài, nhưng các nàng vẫn thường xuyên vào cun, tẫn hiếu với Việt Phi. Nói thật, thiếp cảm thấy chưa chắc Tứ công chúa đã tự nguyện, song không dám chống đối Việt Phi nương nương. Nương nương, vì sao nương nương không…” Thiếu Thương không nói tiếp.

Hoàng hậu nhìn nàng, nói: “Ý ngươi là, vì sao ta không học theo Việt Phi dạy bảo con cái?”

Thiếu Thương cười khan, nàng đã ôm mối nghi vấn này từ lâu lắm rồi.

“Việt Phi bản tính cởi mở, dù đứng hay ngồi vẫn khiến người nhìn ước ao. Nhưng mỗi người có cách sống riêng, ta không học nàng được, nàng cũng không thể học ta.” Hoàng hậu quay đầu, nhìn dải lụa trắng treo cuối giường.

“Ngày còn bé, ta thường thấy cha mẹ kề vai ngâm thơ làm văn, hình bóng không rời. Quê quán của Tuyên thị nhà ta là nơi rất đẹp, ngày xuân ngắt đậu, đêm hè nướng cá, thu có thóc đầy, tuyết đông óng ánh. Lúc ấy ta cho rằng cuộc sống có thể vĩnh viễn như vậy, mà không hay rằng ngoài kia đã nổi loạn tứ bề.”

Thiếu Thương thở dài: “Nương nương sinh vào nhà tốt, gia sản phong phú, được cha mẹ yêu thương, trưởng bối dịu dàng, lại không cần quản lý những việc vặt. Chứ như cha mẹ thiếp, ngay khi bọn họ còn trẻ là thiên hạ đã bắt đầu không yên.”

“Sinh thời lo bệnh khi chết mới yên vui, vẫn tốt hơn là ngược lại.” Hoàng hậu cười giễu.

“Phụ thân ta mất khi ta chưa tròn mười tuổi, cũng may hồi ấy phụ thân đã giao hết gia sản cho thúc phụ..”

“Cái gì cái gì!” Thiếu Thương đang buồn bã lắng nghe, nhưng tới đây thì chợt hoàn hồn, “Tuyên thái công để lại hết gia sản cho thúc phụ của nương nương?! Nhưng mà… thiếp nhớ Địch ảo nói thái công là con trưởng mà…” Cái việc trạch đấu gì vậy!

Hoàng hậu che miệng cười, cảm thấy nàng như này mới là thú vị nhất: “Ngươi đó, làm như ai cướp gia sản của ngươi chẳng bằng. Chuyện này thì có gì, hiếu đễ là gốc của con người. Hơn nữa tiên phụ không giỏi lo liệu kinh thương, chỉ thích học hành giao hữu, vong mẫu cũng như vậy, thế là giao hết gia tài cho thúc phụ, để ông ấy quản lý nắm giữ, chẳng phải tốt ư?”

“Cũng đâu cần nhường hết, để thúc phụ đại nhân quản lý là được mà!” Thiếu Thương cảm thấy ngực đau quá, quyết định lát nữa sẽ đi đếm vàng bạc tiền của mà Tuyên Hầu tặng để điều chỉnh tâm trạng.

Hoàng hậu nghiêm mặt: “Không ở cùng vị trí thì khó nói lắm. Có biết xử lý gia nghiệp, quản lý mấy trăm miệng ăn của cả gia tộc Tuyên thị vất vả thế nào không hả. Để thúc phụ có năng lực hết lòng hết sức, phí bao nhiêu tâm huyết, rồi phụ thân ngồi không hưởng lộc, đó mà là việc nhân nghĩa ư.”

Thiếu Thương không biết nói gì thêm, “Thế… thì thôi ạ. Rồi sau đó thì sao ạ, Tuyên thái công qua đời, thúc phụ có tốt với nhà nương nương không?”

Hoàng hậu thấy ánh mắt quan tâm của cô gái, cười nói: “Ngươi đừng có nghĩ xấu nữa, dù là trước hay sau khi phụ thân qua đời, thúc phụ vẫn luôn rất tốt với nhà ta. Thậm chí sau khi phụ thân mất, ông ấy còn muốn trả gia sản cho đệ đệ ta, nhưng mẫu thân ta kiên quyết từ chối, nói không thể làm hỏng danh tiếng của phụ thân.”

“Vâng, một khối gia sản kếch xù nói nhường là nhường, danh tiếng của Tuyên thái công tốt quá đi.” Thiếu Thương cũng chẳng biết nên kính nể hay giễu cợt với hành động ấy.

“Nhưng rồi thiên hạ cũng loạn. Đám người tự xưng anh hùng hảo hán đi ngang qua, hở ra lại vơ vét tiền của lương thực nhân đinh. Thúc phụ lo được bên này lại sểnh bên kia, đành giữ cái đã có. Cữu phụ thương mẫu thân nên phái người đến đón nhà ta đi.” Hoàng hậu thở dài nặng nề.

Thiếu Thương nói: “Đúng thế đúng thế, nghe nói lúc ấy còn muốn con gái xinh đẹp nhà người ta, nói gì mà nên duyên Tấn Tần, mai này sẽ làm chỗ dựa cho các hương lão, hứ, bọn chúng xứng hả, đúng là đáng ghét! Phụ thân nói, nguyên nhân ông ấy tập trung hương dũng luyện binh cũng chỉ là bảo vệ làng mạc, không để bị xâm hại.” Thật ra người cha làm tam lão của chủ nhiệm Tiêu năm đó cũng như vậy, chỉ tiếc gặp phải kẻ tặc ác độc, dẫn đến tan cửa nát nhà, cũng may có con gái lợi hại đã chấn hưng gia nghiệp.

Hoàng hậu nhìn cô gái tự hào nằm bên mép giường, hai mắt mở to trong veo, bèn cười nói: “Trình Hiệu úy đúng là hảo hán anh hùng.”

“Đâu có đâu có, chỉ là chuyện nhỏ nào dám nhắc tới!” Thiếu Thương cười ngây ngô khiêm tốn, đoạn hỏi, “Vậy sau đó đến Kiền An vương phủ thế nào ạ, Kiền An vương có tốt với nhà nương nương không? Những người khác ở vương phủ thì sao?”

Hoàng hậu thoáng im lặng, sau đó thất vọng nói: “Những năm qua, cứ nhìn các hoàng tử công chúa là ta lại nhớ đến cuộc sống ngày trước. Dù cữu phụ bảo vệ nhà ta dưới vây cánh, nhưng nói cho cùng cũng là ăn nhờ ở đậu. Song một nhà ba người chúng ta quan tâm nhau, sống hòa thuận thỏa mãn, chưa từng thiếu thốn. Là cốt nhục chí thân, có khi không cần nói ra lời, chỉ cần mẫu thân nhìn chúng ta trách cứ, ta và đệ đệ lại xấu hổ không chốn dung thân, tự ngẫm sai lầm.”

Thiếu Thương hơi hơi hiểu.

“… Ta nhớ có một năm, khó khăn lắm mẫu thân mới nhờ người từ quê đem đến ít rau củ thịt khô, là đồ trong nhà hay làm khi phụ thân còn sống. Ta và đệ đệ rất mừng, chia làm mấy bữa mới ăn hết. Đệ đệ còn lén giấu một miếng nhỏ dưới gối, định sau này đem ra biếu mẫu thân. Nào ngờ miếng đó bị mốc, không ăn được, đệ ấy còn khóc rất lâu. Dù ở làng hay trong vương phủ, dù mẫu thân có mưu toan được gì cho chị em ta không, hai bọn ta vẫn kính mến bà, thương yêu bà.”

“Nhưng ngươi nhìn Ngũ công chúa đi, muỗng vàng rau bạc vẫn chê không đủ. Còn cả trưởng công chúa, tuy thông minh hơn muội muội nó, trước mặt ta biết kính cẩn thủ lễ, nhưng sau mỗi lần ‘hiếu thảo’ lại thêm thỉnh cầu xin xỏ. Rồi cả các hoàng tử, sống trong cung giỏi quyền thế, chỉ cần lớn chút là đã có tâm tư riêng…”

“Có đôi lúc ta không biết chúng nó đang hiếu kính ta, hay hiếu kính quyền thế và vị trí của ta.”

Thiếu Thương im lặng nhìn Hoàng hậu – chẳng trách Hoàng hậu cứ luôn u sầu, trong thâm tâm bà theo đuổi một thứ tình cảm đơn thuần, tình vợ chồng như cha mẹ mình, tình thân cốt nhục như mẹ con họ. Bất kể giàu sau nghèo khó, quyền thế vinh nhục ra sao, từ đầu chí cuối vẫn không hề sứt mẻ.

Nhớ lại chuyện cũ, lệ vờn quanh hốc mắt Hoàng hậu, Thiếu Thương đưa khăn lụa trắng tinh cho bà, nhẹ giọng nói: “Dù ở trong vương phủ không được như ý, nhưng nương nương cũng chưa bao giờ than vãn.”

“Vì sao phải than vãn, vương phủ đâu cố ý bạc đãi chúng ta. Cữu phụ nhiều cơ thiếp, cữu mẫu xử lý còn chẳng kịp, bà ấy cũng hết sức rồi.” Hoàng hậu nhận lấy khăn, chấm nhẹ lên khóe mắt.

“Trên quãng đường đi đến ngày hôm nay, ta luôn gặp được người tốt. Cha mẹ là người tốt, thúc thẩm là người tốt, cậu mợ cũng là người tốt… Bệ hạ và Việt Phi lại còn tốt nữa. Nghĩ tới các đường muội phải ở lại quê, lại nghĩ tới các ngoại tỷ muội ở vương phủ, không phải tứ tán xa cách, không rõ sống chết thì cũng là lấy chồng nhầm, sống qua ngày vội vã. Nay chỉ còn lại một mình Văn Tu quân là có thể thường xuyên gặp nhau. Trong những năm tháng chiến tranh kéo dài, có thể sống sót thật không dễ gì, số mệnh của ta thật sự, thật sự đã quá tốt…”

Thiếu Thương vuốt tóc giúp Hoàng hậu, nhẹ nhàng rút túi dựa sau lưng bà ra, đỡ bà chầm chậm nằm xuống, thấp giọng nói: “Nương nương đừng nói nữa, chuyện đã qua càng nghĩ chỉ càng thêm đau lòng. Sau này thiếp sẽ không nói những lời không hiểu chuyện nữa… Nương nương nghỉ ngơi đi.”

Chính vì Hoàng hậu luôn gặp được người tốt nên mấy mươi năm qua như sống trong bọt biển dịu dàng, không có cơ hội mài giũa tính cách trở nên sắc sảo, chẳng biết là may mắn hay bất hạnh.

“Không, thật ra ta cũng đã nghĩ đến lời ngươi nói.” Hoàng hậu nằm nghiêng nhìn Thiếu Thương, “Ta hâm mộ tính cách của Việt Phi. Nàng có thể không để ai vào mắt, tự đắc vui vẻ. Những năm qua nàng và Nhữ Dương lão vương phi càng gây càng dữ, nói biết bao lời khó nghe, nhưng quay người đi là nàng có thể vui vẻ cười đùa như chưa hề có chuyện gì, khiến lão vương phi tức gần chết, ta nhìn cũng rất hả hê.”

“Nhưng ta không làm được. Nếu ta trở mặt với người ta thì ta khó có thể chung đụng với họ. Nếu ta ghét bỏ căm hận người nào đó, ta chỉ muốn suốt đời này không bao giờ gặp lại. Nhưng ta nào quyết tuyệt được như vậy…”

Hoàng hậu nói nhỏ, “Hiếu thuận mẹ cha, lễ phép tôn trưởng, dù là tôn trưởng không quyền không thế đi chăng nữa. Đạo lý đơn giản như vậy, lẽ nào phó mẫu hay phu tử của Ngũ công chúa chưa từng khuyên nhủ nó? Muốn nghe đã nghe lọt từ lâu, không muốn nghe thì nghe nhiều cũng vô dụng. Thôi, chuyện chiếm đất bệ hạ đã có xử phạt, đợi nó về sẽ biết. Dù sao ta có nói gì đi nữa, con bé cũng bằng mặt không bằng lòng…”

“Lúc nãy ngươi nói Tứ công chúa không tình nguyện ở lại trong cung, lẽ nào Việt Phi không biết. Chẳng qua ta cảm thấy, con gái lớn rồi có o ép cũng nghĩa lí gì, nhưng nàng ta lại không quan tâm điều đó, ôi, thật ra như vậy mới sung sướng…” Giọng Hoàng hậu nhỏ dần.

Thiếu Thương thấy Hoàng hậu chậm rãi khép mắt, gương mặt dịu hiền đoan trang đầy mỏi mệt, trong lòng chợt thấy buồn thương – Hoàng hậu muốn cam tâm tình nguyện, còn Việt Phi lại là kiểu ‘nói ngươi không chịu thì đánh đến khi ngươi chịu, dẫu sao ta cũng đông con, thiếu vài đứa cũng chẳng vấn đề’.

Trên thế giới này, người cứng rắn luôn có thể làm nên chuyện, còn người mềm lòng, chẳng những không làm nổi trò trống mà còn rất dễ ai oán trách móc. Nếu là Trình Thiếu Thương của ngày trước, là người tuân theo luật rừng, chắc chắn nàng sẽ khịt mũi xem thường kiểu người như Hoàng hậu. Nhưng như Hoàng hậu đã nói, không phải đôi ba câu là có thể phân tích được một người, cần bản thân tự quan sát suy nghĩ.

Thiếu Thương biết rõ trong mấy tháng qua, Hoàng hậu đã kiên nhẫn dịu dàng che chở cho mình đến đâu. Bản thân hay ăn nói vô lễ, nóng tính không biết nhẫn nại, có rất nhiều thiếu sót, nếu là Dung ma ma thì đã bị bà dùng kim đâm hai chục lần, mà nếu là Việt Phi thì đoán chừng bị châm biến thành cái thúng mất thôi. Nhưng bản thân sống ở Trường Thu cung rất an toàn, cũng rất thoải mái.

Thiếu Thương kéo chăn đắp cho Hoàng hậu, ngón tay bé nhỏ ấn nhẹ vào đầu, Hoàng hậu nhắm mắt thở dài thoải mái, chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ sâu.

***

Sáng hôm sau, toàn cung bận rộn hẳn lên, giăng đèn kết hoa, đuổi trùng xông hương, người ở Ngự thiện phòng qua lại không ngớt, khói trên bếp lò thẳng đứng như cột. Lạc Tế Thông được Hoàng hậu sai đi để mắt đến Ngũ công chúa, Đại Trường Thu Tào Thành bận đến nỗi chân không chạm đất, Thiếu Thương và Địch ảo theo Hoàng hậu tiếp kiến các mệnh phụ quý thê đến chúc thọ.

Từ Thân vương phi cho tới Công Hầu phu nhân, đứng chật cả gian chính điện, dù giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển tới đâu thì khi đồng thời hô lên chúc thọ, âm thanh vẫn vọng ra ngoài cửa, còn nhận biết bao quà cáp lớn nhỏ quý giá, Địch ảo chỉ huy hoạn quan đem vào nội điện, còn Thiếu Thương phẩy cán bút ghi từng món quý như hải châu, san hô, tê giác, vân vân vào sổ.

Cuối cùng lúc này nàng đã hiểu lý do Hoàng hậu không muốn tổ chức sinh thần xa hoa. Đúng thế, còn chưa xa hoa mà nàng đã ghi chép đến hoa mắt mỏi tay, nếu xa hoa hơn nữa, có khi nàng phải lắp chi giả mất.

Ngũ một giấc thật đẫy, biết Hoàng hậu đã được Hoàng đế triệu đến tiền điện nhận lời chúc thọ của các triều thần tâm phúc, Thiếu Thương và Địch ảo được một lúc nhàn hạ, ngồi xuống uống nước ép ăn điểm tâm, thong thả tán gẫu.

Thủ thư ở trường cấp hai kiếp trước luôn là người thích những mẩu chuyện cho tâm hồn, sưu tầm hàng trăm câu chuyện gặp gỡ tâm sự của độc giả, sau khi cải tà quy chính Thiếu Thương cắt đứt quan hệ với chị em giang hồ, ở trong trường không có bạn bè, mỗi lúc rảnh lại ngâm mình ở thư viện, nên giờ đây khi kể những chuyện cẩu huyết cũng rất tiện tay, mây màu đầy trời.

Địch ảo rất thích nghe, nhưng bà không có nhiều chuyện để làm dự phòng, bánh ít đi bánh quy lại, bà dần tiết lộ những tin đồn thú vị năm xưa coi như trả lễ.

Ngày hôm ấy, Thiếu Thương đã sắp kết thúc câu chuyện ngược tâm mất hồn đã kể bảy ngày: Vợ chăm chồng liệt, mẹ chồng tệ bạc, tái hôn trong nước mắt rồi về chung một nhà.

Thời gian kéo dài 30 năm, có sự tham gia của gần 40 nhân vật, bao gồm con của nữ chính và chồng cũ, con của nữ chính và chồng kế, con của chồng kế và vợ cũ, con của mối tình đầu của chồng cũ trước khi kết hôn, con của mối tình đầu của chồng cũ sau khi kết hôn, con của vợ cũ của chồng kế sau khi tái hôn, con của chồng hiện tại của vợ cũ của chồng kế với vợ trước của y…

Nghe xong kết thúc của câu chuyện, Địch ảo thổn thức khen “thật rung động thấu tâm can, khiến người nghe đổ lệ”, Thiếu Thương nhấp hớp nước quả cho thấm giọng, nhìn những người nghe xung quanh một vòng, thấy bọn họ háo hức say sưa, nàng bất giác cảm thấy rất hài lòng về hiệu quả. Mới kể có chút chuyện này mà đã khiến bọn họ cảm động như thế, nếu nàng sử dụng phiên bản cổ đại của phim Tình Đầu Khó Phai* thì khéo Trường Thu cung sẽ khóc thành sông mất.

(*Tình Đầu Khó Phai là bộ phim truyền hình tình cảm gia đình Đài Loan dài 847 tập.)

Đương khi mọi người năn nỉ Thiếu Thương tiếp tục tỏa sáng trong lĩnh vực kể chuyện, chợt thị nữ thiếp thân của Lạc Tế Thông là Xuân Điều đến tìm nàng, nói có chuyện cần bàn bạc, Thiếu Thương không nghi ngờ nàng ta, mỉm cười như một siêu sao, vẫy tay chào tạm biệt những thính giả trung thành rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hai người có quen biết nên vừa đi vừa trò chuyện, Thiếu Thương tò mò hỏi: “… Đã chuẩn bị hết của hồi môn cho Tế Thông a tỷ chưa?”

Xuân Điều là một cô gái khá cao to, lúc cười trông rất lém lỉnh: “Trình nương tử hỏi rồi mà, những ngày qua trong nhà bận tới nỗi không có thời gian ăn cơm. Phải đến nơi xa xôi như Tây Bắc, nữ quân sợ nữ công tử nhà tôi thiếu thốn, hận không thể nhét chén đũa rồi cả bô để đem theo!”

Thiếu Thương bật cười: “Nói thật, ta rất thông cảm với nữ công tử của các ngươi, đã phải nghỉ hưu về quê rồi, nào ngờ nương nương sợ mấy ngày ở đây Ngũ công chúa gây ra chuyện, thế là bắt Tề Thông a tỷ quay về. Phải rồi, Xuân Điều cũng đến Tây Bắc luôn à?”

Xuân Điều thở dài: “Nghe bảo ở Tây Bắc toàn đất cát, chẳng ai muốn đi cả, nhưng nữ công tử tốt với tôi như vậy, tôi nào có thể không đi. Nữ quân cũng có nói, cơ thể tôi khỏe, có sức lực, là người phù hợp nhất để đến Tây Bắc.”

Thiếu Thương nghĩ cũng phải, ngó nghiêng nhìn quanh: “Sao vẫn chưa đến vậy, ta tưởng chỉ ra ngoài cung nói vài lời thôi chứ.”

Xuân Điều né tránh ánh mắt: “Sắp đến rồi, ngay đình nghỉ mát bên hồ phía trước.” Nàng chỉ về hồ Kính Tâm ít người qua lại đằng trước.

Thiếu Thương chợt khựng bước, sau đó nhanh chóng đuổi theo, “Ồ, vậy chúng ta đi nhanh lên.” Rồi nàng trêu, “Các cô đã gặp lang tế tương lai của Tề Thông a tỷ chưa?”

Xuân Điều có vẻ thở phào, lập tức cười nói: “Ôi, chớ nói là chúng tôi, đến nữ quân còn chưa được gặp cơ mà. Chỉ có nữ công tử chúng tôi là từng gặp khi đến Tây Bắc năm ngoái, lần đó tôi đổ bệnh nên không đi theo. Ừm, nghe nói lang tế tương lai cũng không tệ.”

Thiếu Thương giả vờ bất mãn cười nói: “Sao cô nông cạn thế hả, quan trọng là nhân phẩm kia kìa. Nè, phẩm chất người đó như thế nào?”

Xuân Điều dần lơ là cảnh giác, cười lắc đầu nói không biết.

Bỗng lúc này Thiếu Thương hắt xì hai cái: “Ôi chao, sắp vào Đông mà ta quên đem theo áo khoác, đợi ta về lấy đã.” Vừa nói nàng vừa quay gót.

Xuân Điều cuống lên, vội ngăn nàng lại.

Thiếu Thương chống nạnh trợn mắt: “Cô cũng biết cơ thể ta thế nào còn gì, nữ công tử nhà cô cũng biết, nếu ta trúng gió đổ bệnh thì các ngươi lo mà đền đấy!”

Chập tối ngày cuối Thu đầu Đông, thời tiết dần một lạnh đi, vậy mà Xuân Điều lại đổ mồ hôi trên trán, túm chặt Thiếu Thương không cho nàng quay về.

“Có chuyên quan trọng thật, nữ công tử dặn nhất định phải nói với cô…” Xuân Điều hốt hoảng thấp giọng nói.

Thiếu Thương nghe thế, bất đắc dĩ gật đầu, nào ngờ lúc này lại hắt xì hai cái, thế là không chịu đi tiếp, cuối cùng đề nghị mình đứng chờ tại chỗ đợi Xuân Điều quay về lấy. Xuân Điều thể lực tốt, chân nhanh nhẹn, đi nhanh về không chậm trễ.

Xuân Điều nhìn vẻ mặt kiêu ngạo yếu đuối của Thiếu Thương không có vẻ đề phòng, thế là cắn răng đồng ý, nhanh chóng quay đầu chạy đi.

Thiếu Thương mỉm cười vẫy tay tiễn Xuân Điều rời đi, tới tận khi nàng ta khuất bóng thì sầm mặt, quả quyết xoay người bỏ đi.

Bất kể Xuân Điều có vấn đề hay không, hay chỉ là bản thân đa nghi, nhưng cẩn thận còn hơn. Nàng chắc chắn sẽ không đến đình nghỉ mát ven hồ, phải mau chóng đi tới nơi đông người mới được.

Nàng lập tức vòng qua hồ Kính Tâm, tức giận quay về Trường Thu cung từ phía tây bờ hồ Thánh Quang, nào ngờ đụng phải một nhóm công tử ăn vận sang trọng cười nói đi đến, người đi đầu chính là Ngũ hoàng tử hôm qua vừa bị Lăng Bất Nghi lôi đến làm chứng.

Ngũ hoàng tử vừa thấy nàng thì chợt mỉm cười: “Ấy ấy, ai thế kia!”

Thiếu Thương chẳng buồn để ý đến gã công tử bột này, đang định xoay đầu bước đi, nhưng bỗng nhiên lòng chợt động, thế là nàng dừng bước. Thiếu Thương xoay người, nhìn chằm chằm Ngũ hoàng tử một hồi rồi mỉm cười.