Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 96



Ngũ hoàng tử hết nhìn đám đông bên cạnh rồi lại nhìn cô gái lẻ loi ở đối diện, vô thức đề sức gấp mấy lần, bóng gió nói: “Đây chẳng phải là nương tử tương lai của Lăng đại nhân cái thế anh hùng tài năng xuất chúng của chúng ta đấy ư?! Ấy chết, sao hôm nay Trình nương tử lại chỉ có một mình vậy?”

Sự thật chứng minh Địch ảo nói không ngoa, đúng là đầu óc của Ngũ hoàng tử không được nhạy cho lắm. Hắn không nói ra thân phận của Thiếu Thương còn đỡ, hội công tử phía sau đang nhìn nàng đau đáu với ánh mắt đê tiện, cho rằng Thiếu Thương cũng có quan hệ cá nước thân mật với Ngũ hoàng tử như cô gái đẫy đà nọ, dù nhà có quan chức nhưng chẳng đáng để tâm. Kết quả khi Ngũ hoàng tử nói Thiếu Thương là vị hôn thê của Lăng Bất Nghi, sắc mặt lẫn ánh mắt của các công tử đó lập tức thay đổi.

Có kẻ nhiều chuyện xì xầm – ‘Là tiểu nương tử Lăng Bất Nghi muốn kết hôn đúng không, dung mạo không tệ’, ‘Ta thấy chẳng ra gì, vóc dáng cũng không đầy đặn’, ‘Ngươi đúng là dung tục, vóc dáng từ từ sẽ lớn, mặt mũi có được hay không mới quan trọng’, ‘Ngươi không tục chắc, ngươi nhìn chằm chằm người ta từ nãy đến giờ kia kìa’…

Kẻ lắm chuyện lại rục rịch – ‘Quá hay, hôm nay có trò vui để xem rồi’, ‘Họ Lăng kia xưa nay ngạo nghễ ngông cuồng, hừ, cũng có lúc hắn phải ăn thiệt’, ‘Đúng thế đúng thế, dù gì cũng tính hết lên đầu Ngũ hoàng tử, chúng ta đứng ngoài xem là đủ’…

Có người cảnh giác lập tức thấy không ổn – ‘Nếu lát nữa Ngũ hoàng tử định làm khó nàng, chúng ta giúp một tay đi’, ‘Đúng vậy, đừng gây ra chuyện khó giải quyết, cũng không tốt cho chúng ta đâu’, ‘Lăng Tử Thịnh mà nổi cơn tam bành, nói không chừng sẽ dính líu đến chúng ta đấy’…

Có người nhát gan đã bắt đầu dời bước – ‘Chúng ta chớ xen vào thì hơn, Lăng Bất Nghi không dễ chọc đâu’, ‘Nhưng Ngũ hoàng tử…’, ‘Lăng Bất Nghi với Ngũ hoàng tử, ngươi định đắc tội bên nào’, ‘Tranh thủ không ai để ý mà chuồn lẹ đi’…

Thiếu Thương trông thấy hội công tử có hành động khác nhau, đáng tiếc Ngũ hoàng tử đứng xoay lưng nên không thấy, vẫn đang lải nhải: “Chốn đây có mỹ nhân này, sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên; Một ngày bóng nàng khuất yên, nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm dài; Tiếc rằng giai nhân lặng yên, tường đông hoang vắng chẳng phiền buông lơi; Kiếp sau xin hẹn gặp người, vỗ về an ủi ta thời bên nhau…”*

(*Trích từ tác phẩm “Phượng Cầu Hoàng” nổi tiếng. Nguồn dịch internet, không rõ tên người dịch.)

Thiếu Thương cau mày: “Đây không phải là phú của Tư Mã phu tử sao, có phải điện hạ đọc thiếu không. Sau câu ‘nội tâm lại nhớ nhung xuyên đêm dài’ không phải là ‘hỡi ơi chim phượng lượn bay’ hả?”

Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, ngay đến những người định chuồn đi cũng dừng bước.

Ngũ hoàng tử đỏ mặt: “Ngươi thì biết cái gì, ta đang tức cảnh sinh tình, tức cảnh sinh tình!” Đúng là không phải Ngũ hoàng tử ngâm thiếu mà ấy là một biện pháp tu từ đang lưu hành thời bấy giờ, chỉ tiếc gặp đúng đứa nửa mù chữ không học hành đàng hoàng.

“Ra là thế.” Thiếu Thương thấp giọng, “Là thiếp ít học, xin mời điện hạ ngâm tiếp.”

Ngũ hoàng tử bị cắt ngang, làm gì còn hứng ngâm nữa, thế là thu lại cảm hứng, cười mỉa: “Trình nương tử vẫn khỏe chứ, mấy tháng không gặp, trông còn tuyệt sắc hơn bao giờ…”

“Mấy tháng không gặp? Không phải hôm qua chúng ta mới gặp hả.” Thiếu Thương lại ‘niềm nở’ ngắt lời, “Điện hạ quên rồi à, ngay trong Trường Thu cung, lúc đó ngài còn bị…” Bị lôi vào hỏi như một con chó chết.

“Câm mồm!” Ngũ hoàng tử sẵng giọng quát, vừa xấu hổ vừa tức giận, các công tử phía sau không biết chuyện lập tức hết hồn, chẳng hiểu mô tê.

Thiếu Thương khẽ cúi đầu, dịu dàng ngây thơ nói: “Là thiếp lắm lời. Thiếp dung nhan quê mùa, không dám nhận lời khen của điện hạ. Xin điện hạ khen tiếp… À không, là nói tiếp.”

Ngũ hoàng tử hít sâu mấy bận, cảm thấy tim gan trong ngươi run lên vì tức, nhưng lại không thể phát tác. Sau mấy hơi thở, hắn cười lạnh, “Gia thế nhà ngươi yếu kém, còn không bằng con gái tì lại. Nhưng từ khi đu được Lăng Bất Nghi, suốt ngày vênh váo ngông nghênh, không còn coi ta ra gì, chẳng ngờ hôm nay lại gặp ta ở đây đúng không!” Vừa nói vừa cười gằn mấy tiếng thêm phần hù dọa.

Các công tử đằng sau lại nghĩ, gặp phải thì sao, cùng lắm ngài cũng chỉ chòng ghẹo đôi câu, lẽ nào thật sự dám cắm sừng Lăng Bất Nghi?! Nhưng nếu điện hạ ngài làm thật, các huynh đệ đây sẽ kính ngài là trang nam tử hán, mai sau vào dịp lễ tết sẽ thắp mấy nén nhang, cũng coi như hết lòng tình cảm rượu thịt cùng vui.

Thiếu Thương không đốp trả, nhưng đầu càng cúi thấp, tức tưởi không vui: “… Có đến tất có đi, có nhân tất có quả, niềm vui ngày ấy lại là cái khổ của ngày hôm nay. Ông trời sẽ không bao giờ để mình được lợi một cách vô ích.”

Ngũ hoàng tử thấy nàng như vậy, bất giác nhẹ giọng lại: “Cô đã có Lăng Bất Nghi làm chỗ dựa, ai còn dám ức hiếp cô nữa? Giả vờ cho ai xem!”

Thiếu Thương im lặng, nhu nhược đáng thương nhìn hắn rồi cụp làn mi xuống, không nói một lời.

Ngũ hoàng tử ngơ ngác, giọng mềm đi thấy rõ: “Ấy, chuyện đó, có người bắt nạt ngươi thật hả, sao ngươi không nói với Lăng Bất Nghi, hắn sẽ trút giận cho ngươi, không thì cứ nói với bổn hoàng tử…”

Thiếu Thương vẫn im lặng, ánh mắt nhìn hắn càng thêm đau đớn.

Một suy nghĩ xẹt qua đầu Ngũ hoàng tử: “A, lẽ nào, lẽ nào người bắt nạt cô chính là Lăng Bất Nghi…” Nói đến đây, hắn bỗng cảm thấy Trình Thiếu Thương có vẻ gầy hơn rất nhiều so với mấy tháng trước, sắc mặt cũng tiều tụy hơn so với hôm qua.

Trước mặt cô gái xinh đẹp yếu đuối không chỗ dựa, hầu hết cánh đàn ông đều có tưởng tượng rất phong phú, mà Ngũ hoàng tử chính là một trong những người hầu hết ấy. Thế là, dù cô gái có tiếng tăm bất kham thế nào, dù hắn đã chứng kiến miệng lưỡi sắc bén của nàng, nhưng vào khoảnh khắc này, hắn vẫn nghĩ theo chiều hướng mà mình hy vọng:

Chuyện thứ nhất: Lăng Bất Nghi lạnh mặt lạnh lòng, thờ ơ tàn nhẫn với với người ta.

Chuyện thứ hai: Nàng ấy chỉ ngang ngược trong cái ổ của mình thôi, chứ khi bị Lăng Bất Nghi bắt nạt thì không thể đánh trả.

Kết luận: Lăng Bất Nghi luôn ức hiếp Trình Thiếu Thương.

Thiếu Thương chầm chậm ngẩng đầu, trong mắt sóng sánh ánh nước, thật là vô tình lại hữu ý (nhưng kỳ thực là ai đó tự mình đa tình).

Ngũ hoàng tử nuốt nước bọt: “Có… chuyện gì khó chịu, cô có thể nói với bổn hoàng tử…”

Thiếu Thương khẽ nghiêng đầu, như có như không nhìn các công tử phía sau, người ngoài không thấy được ánh mắt này nhưng Ngũ hoàng tử ở đối diện lại trông rõ mồn một. Lần này chẳng những xương cốt hắn mềm ra mà thậm chí đã xốp luôn rồi, là kiểu cho vào dầu sẽ nổ lốp bốp giòn rụm. Vốn dĩ hắn và Lăng Bất Nghi đã bất hòa, huống hồ hắn còn thích kiểu con gái như Trình Thiếu Thương.

Hắn lập tức ngoái đầu bảo đám bạn của mình đi trước, hùng hồn bày tỏ mình có chuyện cần bàn với Trình tiểu nương tử.

Hội công tử phía sau nhìn nhau, mỗi người một vẻ mặt, có người chỉ muốn gấp gáp đi nhanh, có người muốn ở lại hóng hớt, thậm chí có người lo lắng, lo rằng lát nữa sẽ gây ra chuyện lớn.

Nhưng có hung danh của Lăng Bất Nghi và chính Ngũ hoàng tử chủ động yêu cầu bọn họ rời đi, coi như tự gánh vác trách nhiệm, thế là mọi người chỉ chần chừ một hồi rồi rời đi cả – mà thực chất, chơi cùng Ngũ hoàng tử vừa không được sủng lại không có thực quyền thì cũng chẳng phải kẻ đứng đắn có trách nhiệm gì cho cam, đa số đều là con cháu nhàn hạ hay con út được chiều chuộng trong nhà quyền quý.

Thấy xung quanh đã không có ai, Ngũ hoàng tử tức khắc tiến tới định kéo cô gái đi, Thiếu Thương thừa thế xoay người, bước vội đến bờ hồ. Ngũ hoàng tử như con lừa treo cà rốt trước trán, tò tò đi theo.

Hắn vừa đi vừa lải nhải: “Có phải Lăng Bất Nghi bắt nạt cô không, ta biết ngay bình thường hắn chỉ giả vờ ôn tồn điềm đạm! Hừ, lừa phụ hoàng mẫu hậu rồi chư vị đại nhân đều tin hắn! Hắn lừa được ai chứ không lừa được ta! Ngày trước ta đã bị hắn bắt nạt một lần, rõ ràng hắn là kẻ… âm hiểm xảo trá, có thù tất báo, dụng tâm ác độc, không chừa thủ đoạn! Hắn bắt nạt cô thế nào, cô nói ta nghe! Hắn mắng cô phải không, hay hắn có nợ phong lưu nào giấu giếm, hay hắn… hắn đánh cô…”

Nghĩ tới Lăng Bất Nghi lại là thứ cặn bã mặt người dạ thú ức hiếp nữ yếu, Ngũ hoàng tử kích động đến run người, trán bóng loáng, ngực nóng lên, hận không thể làm đại anh hùng một lần trừ bạo cứu giúp kẻ yếu. Nào ngờ cô gái chỉ mãi im lặng, cúi đầu đi sâu vào dưới bóng râm.

Bên bờ hồ trồng rất nhiều loại tre không biết tên, lá như bông liễu phất phơ trong gió, lúc ấy vầng thái dương chưa lặn hẳn chân trời, hoàng hôn buông xuống, bóng tre bên hồ lay động, nước chảy róc rách, còn thêm giai nhân như ngọc, dù Ngũ hoàng tử không có tí căn cốt phong nhã nào cũng bất giác lịch lãm chu đáo.

“Rốt cuộc Lăng Bất Nghi đã làm gì với cô?” Ngũ hoàng tử dịu dàng hỏi.

Thiếu Thương mơ màng nhìn về nơi xa, thấy trong hồ sóng nước dập dềnh, có một tòa đình màu vàng nhạt.

Giọng cô gái nhuốm phần xa xăm: “Điện hạ nhìn tòa đình kia đi. Lần đầu khi trông thấy nó, ta cảm thấy nó rất nguy nga lộng lẫy, đẹp không tả xiết. Nào ngờ về sau Hoàng hậu nói, ngói đình lẫn cột trụ đều đã bị mọt phá hỏng, nhìn xa thấy không tệ, thực chất đã chực đổ tới nơi. Nương nương bảo ta đừng bao giờ vào đó, ai biết liệu có sụp xuống đầu ta không. Bệ hạ chủ trương tiết kiệm, mãi do dự không biết nên phá đi xây lại, hay tìm thợ cả đến tu sửa…”

Ngũ hoàng tử dỏng tai lắng nghe, nhanh chóng huy động toàn bộ sức lực để suy nghĩ, trong đầu xẹt qua mọi các biện pháp tu từ như ví von, ẩn dụ, nhân cách hóa, sau đó chợt nhận ra, quan tâm nói: “Trình nương tử, cô, cô vất vả rồi…”

Cô gái bộc phát cảm xúc, chậm rãi đi tới bờ hồ, sóng nước đập vào những phiến đá bóng nhẫy ở giáp bờ, nàng đứng ngay bên trên, Ngũ hoàng tử bất giác đuổi theo, cũng đứng trên đá.

Thiếu Thương cúi đầu: “Điện hạ, hôm nay ngài bỏ qua hiềm khích trước để trấn an tiểu nữ, chứng tỏ tâm địa nhân hậu, ngày trước tiểu nữ nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, không phân rõ người tốt kẻ xấu. Ngày ấy bất kính, mong ngài không để bụng…”

Máu nóng sục sôi trong người Ngũ hoàng tử, cảm thấy hình tượng bản thân vô cùng cao cả, thế là lớn tiếng nói: “Đại trượng phu đứng giữa đời, hoài bão lập núi giữ biển, chẳng qua chỉ tranh chấp đôi câu với cô, đáng gì!”

“Điện hạ là bậc trượng phu hùng tâm phóng khoáng, thiếp vô cùng bội phục. Chỉ là, có đôi khi thiếp suy nghĩ lung tung, nếu hôm nay thiếp có gì đó với ngài, vậy hôn sự của thiếp và Lăng đại nhân có phải sẽ không thành?”

Nụ cười trên mặt Ngũ hoàng tử chợt tắt, thấy cô gái nhìn mình với ánh mắt thành khẩn, không chút yếu đuối, trái lại còn sắc bén tỉnh táo như đang nhìn con mồi rơi vào bẫy.

Hắn bỗng cảm thấy bất an, rất không tiền đồ khép cổ áo lại, cười khan hai tiếng: “Cô, cô đừng nghĩ bậy! Bình tĩnh nào, bình tĩnh lại đi. Nói cho cùng chính phụ hoàng làm chủ cho hôn sự của hai người…” Đồng thời thầm chửi bản thân, chỉ là một tiểu nữ nương chứ có phải ai, không cao bằng hắn cũng không mạnh được như hắn, hắn sợ cái gì.

Ánh nhìn của nàng lại dịu dàng đi nhiều: “Vậy thiếp sẽ đích thân đi nói với bệ hạ có được không ạ. Chỉ cần điện hạ làm chứng cho thiếp, lặp lại lời ban nãy, là câu điện hạ nói Lăng đại nhân âm hiểm xảo trá gì đó…”

“Không được không được không được!” Ngũ hoàng tử sợ hãi hít khí lạnh, xua tay lia lịa, đồng thời lùi về sau hai bước, lùi đến khi chạm vào một tảng đá lớn. Hắn chỉ muốn kéo chân sau của Lăng Bất Nghi gây trở ngại chút thôi, nếu thật sự phá hỏng hôn sự của Lăng Bất Nghi, chắc chắn phụ hoàng sẽ lột sống da hắn cho coi!

“Cô suy nghĩ cẩn thận đi, thật ra Lăng Bất Nghi là người rất tốt! Vừa có dáng đẹp lại quyền cao chức trọng, vượt trội hơn hoàng tử không quyền không thế như ta gấp trăm lần! Tiểu nương tử cô chớ kích động nhất thời, sau này có hối hận cũng chẳng kịp!”

Thiếu Thương đi lên vài bước, giơ tay che mặt, nức nở nói: “Ta biết ngay không ai có thể giúp được ta mà, đến điện hạ cũng sợ bị liên lụy!”

Ngũ hoàng tử lúng túng, tiến chẳng được lùi không xong, định duỗi tay kéo cô gái khuyên nhủ vài câu, nào ngờ khoeo đầu gối của hắn tê rần – hóa ra đã bị đạp mạnh một phát, hai tay dang ra bị cô gái thuận thế đẩy về phía trước, sau đó nàng nhanh chóng ngồi xổm xuống, quay tay đẩy mạnh vào lưng hắn, *tõm* một tiếng, Ngũ hoàng tử la oai oái rơi xuống hồ.

Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, Thiếu Thương lập tức nhặt một nhánh tre dài hai ba trượng ở trên mặt đất, húc mạnh vào vai của Ngũ hoàng tử vừa nhô lên khỏi mặt nước, gạt cánh tay sắp chạm vào đá của Ngũ hoàng tử.

Cẩm bào của Ngũ hoàng tử thấm nước, sợ gần chết, hắn vừa không với được vào bờ mà lại còn không biết bơi, chỉ biết nắm chặt thanh tre, tức giận mắng lớn ‘con tiện tỳ đàn bà khốn nạn nhà ngươi điên rồi hả, ta không biết bơi, ngươi muốn mưu hại hoàng tử phải không’, vân vân.

Thiếu Thương chẳng đoái hoài đến hắn, trên bờ có một cột đèn đá hình thú, nàng rất khéo cắm thanh tre vào khe hở ở giữa, bản thân cầm một đầu, đầu kia chỉ xuống Ngũ hoàng tử trong hồ, sau đó nhìn về phía người đang khổ sở đập mạnh dưới nước, nàng chợt cảm thấy tràn đầy năng lượng, phong thái ngày xưa lại xuất hiện.

Ngũ hoàng tử cầm đầu tre dập dềnh trong nước, nhìn xung quanh một vòng, liên tục chửi mình ngu như heo.

Chẳng phải lúc nãy Trình Thiếu Thương đi tới từ chỗ này ư, chắc chắn nó đã nhìn kỹ địa thế nơi này, cũng biết dưới đất có một que tre dài, cho nên mới dẫn mình lại đây sập bẫy. Hắn muốn hét to, nhưng nơi đây lá cành xum xuê không một bóng người, chúng bạn của mình cũng đã bỏ đi xa, lần này đúng là kêu trời trời không đáp gọi đất đất không nghe!

Hắn ôm ấp hy vọng, cười cười dụ dỗ: “Trình, Trình nương tử à, Lăng Bất Nghi bắt nạt cô, nếu cô thật sự không muốn thành thân với Lăng Bất Nghi, vậy cứ nói thẳng ra, vấn đề này mà ở ta, chắc chắn ta…”

“Ha ha ha ha, điện hạ nói nghe kỳ ghê, ta bảo Lăng đại nhân bắt nạt ta hồi nào, nói không muốn thành thân với Lăng đại nhân bao giờ.” Khoảnh khắc này Thiếu Thương cực kỳ sung sướng, cười đến mát dạ mát gan.

“Ngươi ngươi ngươi… Không phải vừa rồi ngươi đã nói…” Ngũ hoàng tử im bặt, hình như tiểu tiện tỳ này chẳng nói gì cả.

“Ta nói gì hả, ta chỉ nói có nhân tất có quả, với bảo ngôi đình kia bị mối mọt mà thôi.” Đôi mắt Thiếu Thương nhoẻn cong, mở to sáng rực, “Nhưng điện hạ đây lại nói xấu Lăng đại nhân rất nhiều, gì mà âm hiểm nè xảo trá nè, dù gì ta cũng thường xuyên gặp bệ hạ, để đấy ta sẽ thỉnh giáo lão nhân gia thật kỹ.”

Trong đầu Ngũ hoàng tử nổ ầm, lạc giọng gào mắng: “Ngươi ngươi ngươi, tiểu tiện tỳ nhà ngươi dám bỡn cợt ta, ta giết ngươi! Người đâu, người đâu rồi, ta phải bắt ngươi cho chó ăn sói gặm… Ọc ọc, ọc ọc…”

Thiếu Thương nhấc thanh tre trong tay lên, dựa vào nguyên lý đòn bẩy, đầu kia của thanh tre lập tức chúc xuống, Ngũ hoàng tử bị nhấn chìm xuống nước sặc mấy ngụm, sau đó nàng chầm chậm buông thanh tre ra, để Ngũ hoàng tử nổi lên như một quả bóng da.

Ngũ hoàng tử ôm thanh tre, thảm hại sặc nước: “Ngươi ngươi là cái đồ tiểu…” Hắn cắn răng nuốt vào bụng hai chữ ‘tiện tỳ’, “Ngươi có gan lớn đấy, không sợ ta sẽ bẩm báo phụ hoàng mẫu hậu trị tội ngươi hả?!”

Thiếu Thương gật đầu: “Điện hạ nói chí phải, nếu đã như vậy, ta đành làm đến cùng, để điện hạ không bao giờ bẩm tấu được.” Nói đoạn, nàng lại giả vờ nhấc thanh tre lên.

Ngũ hoàng tử khiếp hồn khiếp đảm: “Đừng đừng đừng, có gì từ từ nói! Ta không tấu nữa được chưa? Thật, ta thật sự sẽ không trình bẩm, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể thiển cận như tiểu nữ nương!”

Thiếu Thương nhướn mày, cười nói: “Điện hạ không cần lừa ta, thứ nhất với bản lĩnh của điện hạ không lừa nổi ta đâu, thứ hai, ta không sợ điện hạ tố cáo. Tới lúc ấy ta sẽ nói điện hạ có ý khinh nhờn ta, hôm nay tình cờ gặp nhau mà điện hạ cứ quấn lấy ta, vì lôi kéo mà điện hạ sơ sẩy rơi xuống nước, rồi điện hạ càng đập càng trôi xa, là ta trăm cay ngàn đắng dùng thanh tre kéo điện hạ lên bờ. Điện hạ nói thử xem, mọi người sẽ tin ai đây?”

“Con mẹ nhà ngươi!” Ngũ hoàng tử tức đến nỗi mắt hằn tia máu, “Ta là hoàng tử, mai sau sẽ hưởng tước nhất đẳng, ngươi là cái thá gì, đồ tiểu tiện tỳ dựa hơi Lăng Bất Nghi ra vẻ, người khác tin ngươi mà không tin ta ư?!”

Thiếu Thương không nói không rằng nâng thanh tre lên lần nữa, khiến Ngũ hoàng tử uống mấy ngụm nước, đợi tới lúc hắn khó khăn trồi lên mặt nước, nàng điềm tĩnh nói: “Kể ra Lăng đại nhân chỉ ở trong cung năm năm mà ngài đã liên tục hại chàng sáu lần. Hai năm đầu là phá hỏng đồ quý, khi đánh nhau lại kéo đến chỗ phu tử giảng bài trong cung, hai năm sau thì chòng ghẹo cung nữ, đánh hoàng tử còn nhỏ, vân vân… Tính ra cũng cỡ một năm một lần, điện hạ đúng thật đáng khen.”

Nàng bật cười ha ha, mỉa mai nói: “Chỉ tiếc, lần nào cũng bị bệ hạ đoán ra, thậm chí còn có đủ nhân chứng vật chứng. lăng đại nhân không mất tí ti cọng lông nào, mà điện hạ hết bị phạt quỳ trong hoàng từ thì cũng bị đánh một trận phải nằm liệt giường nửa năm. Ngũ điện hạ, ngài nói xem lần này bệ hạ sẽ tin ai?”

Ngũ hoàng tử đã tái mặt vì nước hồ lạnh cóng, bấy giờ lại đỏ lên: “Lăng Bất Nghi là đồ lắm mồm! Ta chỉ đùa với hắn thôi, hơn nữa hắn có bao giờ bỏ qua cho ta đâu! Hồi đó dù phụ hoàng đã phạt xong, hắn vẫn lại chơi ta một vố nữa…”

Thiếu Thương cười cười, âm thầm cám ơn Địch ảo đã tốt bụng cung cấp những chuyện khi xưa.

Có vẽ Ngũ hoàng tử rất ghét Lăng Bất Nghi, dù dầm trong nước hít thở khó khăn vẫn cố chửi Lăng Bất Nghi một trận, từ đánh nhau bị đè xuống bùn cho tới khi đi học bị đối xử như đứa chậm phát triển, thật là tội chồng tội. Mắng xong một lượt thì hắn cũng hết hơi: “Vì sao ngươi không hỏi cớ gì ngay từ đầu ta đã gai mắt Lăng Bất Nghi?!”

Thiếu Thương bật cười: “Cần gì phải hỏi. Điện hạ không phải người lớn tuổi nhất, cũng chẳng phải người bé nhất, không do Hoàng hậu sinh, cũng không phải con ruột của Việt nương nương, văn không thành võ chẳng thạo, ngay đến gây họa cũng chẳng nên nổi trò trống. Nếu không thường xuyên gây sự, e rằng bệ hạ cũng chẳng nhớ nổi điện hạ.”

Lời nói này thật sự quá độc, Ngũ hoàng tử lại phừng đỏ mặt vì tức giận, tức tối la to: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi và Lăng Bất Nghi đúng là một đôi trời sinh, bạc bẽo khốn nạn, miệng mồm độc địa! Ta không dám so sánh với các hoàng huynh, nhưng Lăng Bất Nghi là cái thá gì mà được phụ hoàng nắm tay dạy văn tập võ, nhưng lại không chịu nhìn ta…”

“Nếu cha mẹ điện hạ qua đời, thân quyến chết hết chẳng còn lại ai, đổi lại được bệ hạ coi trọng, liệu điện hạ cũng muốn ư?” Thiếu Thương đột nhiên hỏi.

Ngũ hoàng tử cứng lưỡi, một lúc sau mới lẩm bẩm bất bình: “Có phải hắn mất hết cha mẹ đâu.” Dù có cha mẹ cũng nhưng không, song đúng là vẫn chưa chết.

Thiếu Thương lại nói: “Thật ra trong lòng điện hạ cũng rất rõ, dù có Lăng đại nhân hay không thì bệ hạ cũng sẽ không đối xử khác với điện hạ, nhưng… đây không phải là chuyện phụ nữ có thể xen vào.” Chuyện này phải truy ngược lại phương thức mang thai của Từ mỹ nhân.

Ngũ hoàng tử im lặng.

“… Rốt cuộc vì sao ngươi lại lừa ta đến đây?” Ngũ hoàng tử cảm thấy tứ chi ngày một lạnh dần, quyết định tạm gác lại ân oán, chạy thoát mới là quan trọng.

Thiếu Thương  mỉm cười: “Điện hạ và Lăng đại nhân lớn lên cùng nhau, nhưng nay xem ra, điện hạ hiểu Lăng đại nhân không bằng Lăng đại nhân hiểu điện hạ. Từ mỹ nhân yêu thương điện hạ, nhưng có vài chuyện không cho phép điện hạ được dính vào. Nên tới nay điện hạ vẫn không biết bơi, chưa từng vào rừng đi săn, chỉ biết được chút công phu mèo cào – dù với thủ đoạn phòng thân ít ỏi nhưng ta vẫn có thể đánh một trận với điện hạ. Xem, Lăng đại nhân quá hiểu rõ điện hạ.”

Ngũ hoàng tử bị vạch trần, nước mắt sắp ứa ra vì tức, hét to: “Lăng Bất Nghi ức hiếp người quá đáng! Bản thân hắn gì cũng xuất sắc, vậy mà lại bêu rếu nhược điểm của ta, ta ta…”

“Điện hạ chớ giận, không phải do Lăng đại nhân kể hết đâu.” Thiếu Thương cười, “Lăng đại nhân nói, dù điện hạ không chăm làm nhưng học hành không tệ, thường có kiến giải độc đáo. Điện hạ không thích đọc kinh văn điển tịch của các nho sinh, nhưng lại rất thích bàn luận về tục lệ ở vùng dị vực, về hậu duệ thần chỉ thượng cổ, tiếc là ngài quá e dè, không dám tự đến những nơi xa xôi, chỉ biết lục tìm các câu chuyện qua những cuốn sách thẻ cũ kỹ, hoặc mong ngóng anh hùng hào kiệt như Bác Vọng Hầu du ngoạn sơn thủy đem về những câu chuyện kỳ thú.”

Sắc mặt Ngũ hoàng tử thoắt xanh thoắt đỏ, không biết vì lạnh cóng hay tức tối, hay là cảm động. Hắn cứ ngỡ Lăng Bất Nghi xem thường mình, cho rằng bản thân không dậy nổi trò trống, nào ngờ…

“Ta thích những thứ này, nhưng không thể kinh thế tế quốc*, cũng chẳng thể viết sách lập đạo, phụ hoàng không coi trọng, vậy thì có ích gì.” Hắn ngập ngừng nói.

(*Kinh bang tế thế để giúp cho đất nước quốc gia.)

Thiếu Thương cao giọng: “Ngũ hoàng tử nói vậy không được. Thiếp cho rằng, đọc sách chẳng qua là một niềm vui, không phân biệt được và mất, hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng. Nếu chỉ là bước đệm cho sự nghiệp kinh tế sĩ đồ thì dù học hành cao thâm tới đâu cũng chỉ vì tình thế. Ngũ hoàng tử biết điều mình thích vừa vô dụng với triều đình, lại không được bệ hạ công nhận, nhưng vẫn một lòng phấn đấu, ấy gọi là tấm lòng son sắt. Người khác có khen chê đã sao, có biết hay không cũng như thế nào, chỉ cần bản thân học tập vui vẻ thì cứ mặc kệ người ta đi.” Có ai không biết văn vẻ vỗ về, nếu là bí thư chi bộ đoàn của nàng đến xúi giục lừa tình, khéo ngay trong hôm nay có thể kết nghĩa anh em với Ngũ hoàng tử đấy; huống hồ làm hoàng tử không lo chết đói, nói không chừng các huynh đệ càng như thế, mai sau Thái tử lên ngôi lại càng mừng ấy chứ.

Trong đời chưa có ai từng nói như vậy với Ngũ hoàng tử, lập tức sóng lòng dâng trào, xúc động thấu trời, suýt đã quên bản thân đang ngâm mình trong nước lạnh, còn bị chính tiểu nữ nương nhẫn tâm giảo hoạt trước mặt đẩy xuống.

Hắn thở hắt ra, nói to: “Niệm tình những lời ngươi nói với ta hôm nay, ta không so đo với ngươi nữa, mau kéo ta lên, ta sẽ không cáo trạng ngươi đâu!”

“Giờ vẫn chưa được.” Thiếu Thương nói.

Ngũ hoàng tử bực mình hét: “Vậy rốt cuộc ngươi còn muốn thế nào hả!” Làm hoàng tử như hắn bây giờ thật nhục nhã, bị đẩy xuống nước lạnh còn phải cam kết sẽ không so đo, nhưng nàng ta vẫn chưa chịu bỏ qua?!

Thiếu Thương híp mắt cười nói: “Thiếp chỉ muốn làm bạn với điện hạ thôi mà.”

Ngay tức khắc hai mắt của Ngũ hoàng tử trợn lớn như chuông đồng, gần như không dám tin vào tai mình, nghiến răng nói: “Ngươi, ngươi dìm ta xuống hồ, lại còn dám nói là vì muốn làm bạn?! Đâu ra phép tắc kết bạn này hả!”

Thiếu Thương nghiêm mặt: “Đúng, ta thật sự muốn làm bạn với Ngũ hoàng tử, nhưng chuyện kể ra cũng dài dòng lắm…”

“Ta đang ở trong nước đấy, ngươi nói tóm tắt thôi!” Ngũ hoàng tử cảm thấy nếu hôm nay bản thân chết thật thì chắc chắn không phải chết rét hay chết chìm, mà là bị tức chết.

Thiếu Thương đè thanh trúc trong tay xuống, để Ngũ hoàng tử ở đầu kia được ngoi lên nước nhẹ nhàng hơn, lúc này mới nói: “Thật ra mấy ngày nay ta và Lăng đại nhân có cãi nhau… Chỉ là chuyện nhỏ à, vài hôm nữa sẽ làm lành ngay, điện hạ đừng có ngoác mồm ra như thế… Bọn ta cãi một hồi, rồi Lăng đại nhân không chịu cho ta xuất cung.”

“Ý của thiếp là, dễ kiểu gì mai mốt thiếp và Lăng đại nhân vẫn sẽ gây nhau tiếp, nếu Lăng đại nhân lại giở chiêu này nữa thì sao? Huống hồ tới giờ bệ hạ vẫn chưa cho phép ta về nhà, xem ra muốn ta ở trong cung một thời gian nữa. Như thế, ta cần có một người bạn, chẳng thể vừa bước ra Trường Thu cung mà trước mắt tối sầm, lại vừa không quen biết ai, cũng không biết đi đâu nhờ vả.”

Chẳng hạn như hôm nay, sau khi thoát khỏi Xuân Điều, nàng đi một đường mà chẳng hề nhận ra ai, cũng không tin tưởng được bất cứ thị vệ cung nữ thái giám nào đi ngang qua. Ngũ hoàng tử không giúp được gì khác, nhưng nói cho cùng hắn cũng lớn lên trong cung, coi như là nửa “dân bản địa”, mặc dầu phải chung quyền sử dụng với thổ địa.

Ngũ hoàng tử có vẻ đã hiểu, nhưng hắn độc mồm quen rồi, bản tính khó đổi: “Hừ, ta là quý tộc dòng dõi thiên hạ, là ngôi tôn hoàng tử, ngươi là cái thá gì mà dám xưng huynh gọi đệ với ta!”

Thiếu Thương nói: “Điện hạ, đã bao lâu rồi ngài mới gặp được bệ hạ?”

Ngũ hoàng tử: …

Thiếu Thương mỉm cười: “Không tính buổi tiệc cung đình lần trước, có lẽ hai ba tháng bệ hạ mới triệu kiến ngài một lần ha, mà còn là cùng các hoàng tử còn nhỏ khác.”

Sắc mặt Ngũ hoàng tử tái xanh, trông giống như dưa chua bị mốc.

“Còn thiếp gần như có thể cách ngày gặp được bệ hạ, không dám nói có thể vào nơi dầu sôi lửa bỏng, hóa nguy thành an vì bệ hạ, nhưng xu cát tị hung nào có khó. Chẳng lẽ điện hạ không cho rằng người bạn như ta đáng để kết giao?”

Ngũ hoàng tử có vẻ động tâm, sắc mặt thoắt biến, cuối cùng quát to: “Được! Ta đồng ý với ngươi! Ân oán với ngươi ngày trước coi như chấm dứt, ta tuyệt đối không hé răng nửa lời!”

Thiếu Thương hài lòng mỉm cười, đúng lúc này từ đằng xa truyền đến tiếng gõ chuông, sắp nhập tiệc rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết vầng trăng bàng bạc đã lặng lẽ nhô tự lúc nào, thế là vội vã kéo Ngũ hoàng tử lên, đề nghị hắn đến Trường Thu cung tắm rửa thay quần áo uống canh gừng.

Ngũ hoàng tử vung tay vung chân trong nước đã mệt, không còn sức bóp tiểu nữ nương chết tiệt đây, chỉ biết ai oán gào thét: “Đến Trường Thu cung cái gì, chê ta chưa đủ mất mặt hả! Ta muốn đến chỗ mẫu phi!”

Thiếu Thương cười hì hì đỡ hắn, còn tiện tay vắt áo khoác ướt sũng cho hắn: “Thể diện danh tiếng chỉ là mây trôi, cứ coi như mây khói đi, cơ thể khỏe mạnh mới là điều quan trọng. Nơi này chỉ cách Trường Thu cung chặng đường nửa nén hương, mà đến chỗ Từ mỹ nhân mất những nửa canh giờ. Cứ hứng gió lạnh mà đi như vậy, điện hạ còn cần mạng nữa không.”

Ngũ hoàng tử cực kỳ khó tin trước giọng điệu ân cần của cô gái: “Có phải ngươi đã quên là ai hại ta ra nông nỗi này không?”

“Lẽ nào điện hạ đã quên chính mình vừa nói hiềm khích cũ tiêu tan, không nhắc lại nửa lời?”

Ngũ hoàng tử: …

“Hơn nữa, dù có quên hay không thì đến Trường Thu cung vẫn gần hơn, điện hạ phải đặt thân thể lên đầu.”

“…” Ngũ hoàng tử thở dài, “Được rồi, đến Trường Thu cung.”

Thở dài một tiếng, hắn chợt cảm thấy hôm nay thật thê lương, một ngày dài tựa ngàn năm, kinh qua mọi thăng trầm trong đời, ngay cả cuộc cãi vã yêu thích trong đời cũng không có cảm xúc, chỉ biết mệt mỏi ngồi trên bệ đá, trút nước trong hai chiếc ủng ra, sau đó một chân cao một chân thấp được Thiếu Thương dìu về Trường Thu cung, lại còn hắt xì hai lần.

“Cô đúng là đồ ác độc, dám để ta ngâm nước lâu như vậy, nếu ta có mệnh hệ gì, dù có Lăng Bất Nghi làm chỗ dựa thì phụ hoàng cũng sẽ không tha cho cô!”

“Lăng đại nhân nói điện hạ chỉ trông nho nhã yếu ớt, thực chất cơ thể rất khỏe, chỉ là Từ mỹ nhân lo quá thôi. Có một lần các hoàng tử cưỡi ngựa băng qua hẻm núi, gió núi lùa qua, các hoàng tử rơi hết xuống nước, nhưng cuối cùng chỉ có ngài không bị cảm lạnh.”

“… Sao Lăng Bất Nghi nhớ tốt thế? Ấy, vậy hắn có biết bộ mặt này của cô không?”

“Bộ mặt nào của ta cơ?”

“Thôi bỏ đi, coi như ta hỏi vô ích. Nếu hắn không biết bộ mặt thật của cô thì cô khổ rồi, vì cô phải giả vờ suốt đời; còn nếu hắn biết bộ mặt thật của cô, vậy người khổ chính là hắn, vì hắn phải nhẫn nhịn hết cả đời!”

“Điện hạ.”

“Sao hả! Ta nói sai chỗ nào!”

“Xem ra ngâm hồ nước trong cung xong cũng giúp đầu óc điện hạ sáng ra nhiều đó, có lẽ sau này ngài nên ngâm nhiều vào.”

“… Sao ta thấy cô bắt nạt người khác thuận mồm thế nhỉ, vừa lừa vừa dọa thoăn thoắt, chắc trước kia hay làm lắm chứ gì.”

“Nào có chuyện đó, từ nhỏ ta bị quản rất nghiêm, ngoan ngoãn lắm.”

Cuối cùng lần này hắn đã đoán đúng rồi, chỉ đáng tiếc, phong thái ngày xưa của nàng đã hoàn toàn biến mất khi gặp phải Lăng Bất Nghi.

***

P/S: Cách Ngũ hoàng tử gọi Thiếu Thương lúc “ngươi” lúc “cô” là Qin cố ý để tùy vào tâm trạng trước sau, không phải do bất nhất.