Ngày 27 tháng 8 Khánh Niên năm 25, thái tử Hạ Thiên Đạo phát động thanh quân trắc.
Ngày 30 tháng 8 Khánh Niên năm 25, Hạ Thiên Đạo xưng đế, giữ nguyên tên nước là Đại Hưng, lấy niên hiệu Kiến Ninh.
Ngày 5 tháng 10 Kiến Ninh năm thứ nhất, nước Đại Hạ nhân cơ hội Đại Hưng đang rối ren, huy động 30 vạn quân xâm lấn từ phía Bắc. Chỉ hơn nửa tháng, 15 thành trì tại phía Bắc luân hãm, mười vạn quân đóng giữ tại biên thùy do đại tướng quân Trần Thừa Hiếu chỉ huy toàn bộ t·ử t·rận.
Đối mặt với quân địch khí thế hùng mạnh, tiến về phía kinh đô thành Vũ Thịnh của Đại Hưng. Hoàng đế Hạ Thiên Đạo quyết định cử tín xứ hòa đàm với Đại Hạ.
Trải qua thương thảo, Đại Hưng xưng thần với Đại Hạ, cắt tám thành tại biên giới phía Bắc làm bồi thường. Đồng thời cử công chúa Uyển Linh 14 tuổi làm con tin, thay mặt hoàng đế Hạ Thiên Đạo đến Đại Hạ.
Sau khi hiệp ước kết thúc, q·uân đ·ội Đại Hạ bắt đầu rút lui, Đại Hưng bắt đầu vào một thời kỳ phát triển mới.
Kiến Ninh năm thứ sáu, con trai của đại tướng quân Trần Thừa Hiếu tên là Trần Vũ, xuất lĩnh năm vạn quân bất ngờ mở cuộc tập kích lớn về biên giới phía nam của nước Đại Hạ.
Trải qua một tháng c·hiến t·ranh, c·ướp lại được 8 thành trì của Đại Hưng. Đồng thời đưa quân như hồng thủy, uy h·iếp biên giới của Đại Hạ.
Đối mặt với quân Đại Hưng khí thế hùng mạnh, Đại Hạ lúc này quyết định nhún nhường, trao trả công chúa Uyển Linh lại cho cố thổ. Đến lúc này c·hiến t·ranh của hai bên mới tạm dừng.
Tại thành Vũ Thịnh kinh đô của Đại Hưng, lúc này người dân hân hoan không ngừng bàn tán về vụ việc chiến sự tại phía Bắc. Danh tướng mới nổi của đất nước, cái tên Trần Vũ như là một cơn phong bạo được người dân tung hô vô số lần. Dù sao 6 năm qua sau hiệp ước của hai nước, việc Đại Hưng trở thành một quốc gia phụ thuộc với Đại Hạ, thật sự là một nỗi ô nhục vô cùng to lớn với đất nước.
Tại trong hoàng cung, lúc này hoàng đế Hạ Thiên Đạo mặc một bộ long bào, uy nghiêm ngồi trên ngai vàng. Phía dưới quan viên văn võ xếp hàng nghiêm chỉnh, trên mặt họ đều hiện lên nét cười.
Nhìn về phía những người này một chút, hoàng đế Hạ Thiên Đạo lúc này mỉm cười nói rằng.
- Trần Vũ trận chiến này đã đánh rất tốt, chỉ sử dụng 5 vạn binh mã, mà trong vòng một tháng c·ướp được 8 thành trì, đồng thời khiến cho quân địch lập tức phải cử tín xứ muốn ngừng chiến. Đây tuyệt đối là một tín hiệu tốt trên chiến trường đối với nước ta.
- Có điều lúc này quân địch đã gửi tín sứ đến đây muốn kết thúc c·hiến t·ranh, đạt ra vấn đề hòa đàm giữa hai nước. Chúng đưa ra hai yêu sách khiến ta có chút động tâm. Một là trao trả lại công chúa Uyển Linh, thứ hai là xóa bỏ đi hiệp ước của 6 năm trước.
- Đối với việc này, không biết các vị ái khanh có ý nghĩ như thế nào.
Nghe hoàng đế Hạ Thiên Đạo nói vậy, lúc này phụ chính đại thần Trịnh Công lên tiếng nói rằng.
- Bẩm bệ hạ trận chiến này Trần Vũ đang đánh trên đà thắng lợi. Hiện nay chỉ cần tăng cường quân cho hắn, tuyệt đối có thể lấy lại được sỉ nhục 6 năm trước.
- Ngoài ra chúng ta cũng không cần thiết phải dựa vào lời nói của Đại Hạ mà ngừng chiến. Dù sao hiệp ước có được thành lập hay không, là dựa vào sức mạnh của mỗi quốc gia duy trì.
Trịnh Công vừa nói vậy lúc này các vị đại thần ở đây đều gật đầu tán thành. Dù sao xỉn nhục 6 năm trước ảnh hưởng đến danh vọng không chỉ là của hoàng đế, mà toàn bộ Đại Hưng đều phải chịu tổn thất to lớn.
Đầu tiên là tám thành trì với hơn 300 vạn nhân khẩu bị mất đi. Thứ hai là mỗi năm Đại Hưng phải giao nộp hơn 500 vạn lượng bạc cống nộp cho Đại Hạ.
Quan trọng nhất trong 6 năm qua, với việc là quốc gia phụ thuộc, Đại Hạ thực hiện nhiều yêu sách đè lên Đại Hưng. Từ đây khiến cho Đại Hưng tổn thất cực kỳ to lớn về kinh tế, cũng như sự tự chủ về quốc gia.
Mà ảnh hưởng to lớn nhất trong những năm qua, không chỉ là hoàng đế, mà là hệ thống huân quý, các phe phái bị ảnh hưởng nặng nề. Dù sao trong mắt thường dân ai làm hoàng đế chả thế. Nhưng đối với tầng lớp thống trị, thì mỗi lần hoàng đế thay đổi hoặc bị đè ép, tổn thất của họ thật sự quá lớn.
Nhìn về phía đại diện các đại thần đều ủng hộ tiếp tục c·hiến t·ranh, không có ý định hòa đàm với Đại Hạ, mà hoàng đế Hạ Thiên Đạo lúc này cũng mỉm cười. Ẩn sâu ánh mắt của ông ta là sự tàn độc, là nỗi uất hận, khi mới xưng đế đã bị kẻ thù đánh cho trở tay không kịp. Vậy nên lần này khi có tướng lĩnh có thể giành được thắng lợi trên chiến trường, ông ta làm sao có thể không vui mừng được chứ.
Nhìn về bầu không khí của cả đại điện đều có tinh thần sục sôi bởi c·hiến t·ranh. Lúc này đại hoàng tử Hạ Long lại thở dài đứng ra lên tiếng phản đối.
- Bẩm phụ hoàng nhi thần biết ngài và các đại thần đều có ý định muốn c·hiến t·ranh tiếp diễn. Nhưng vi thần có đôi lời, hy vọng phụ hoàng có thể lắng nghe.
- Đó chính là Uyển Linh đã làm con tim được 6 năm ở bên đại hà rồi. Bây giờ chúng ta có một cơ hội để đưa nó về, nhi thần thật sự hi vọng phụ hoàng có thể suy nghĩ về việc này.
Âm thanh của Hạ Long vừa kết thúc, hắn lúc này thở dài quay trở về chỗ của mình. Mà các vị đại thần thì đều cúi đầu rơi vào im lặng.
Sáu năm qua, quan hệ của Đại Hạ và Đại Hưng như là mèo và chuột. Mọi động tĩnh của Đại Hạ tất nhiên Đại Hưng đều giá·m s·át và số phận bi thảm của vị công chúa làm con tim 6 năm kia, lại càng trở thành một cấm kỵ không được lan truyền trong triều đình.
Bây giờ khi c·hiến t·ranh đang nghiêng về phía Đại Hưng. Nhưng nếu vì một công chúa mà ngừng chiến, đây thật sự là một lần đánh cược rất lớn.
Ngồi trên ngai vàng hoàng đế Hạ Thiên Đạo năm nay cũng đã ngoài 40, vốn dĩ tâm cảnh của ông ta rất tốt, khi trận chiến đang đi đúng chiều hướng, thì con trai lại dội cho ông ta một gáo nước lạnh. Nhắc về nỗi ô nhục mà ông ta không bao giờ muốn nhớ đến, và cũng không cho phép kẻ khác nhớ đến.
Có điều suy nghĩ một lúc ông ta vẫn thở dài, dùng một bộ mặt thẩn thơ, có một chút gì đó thương cảm lên tiếng.
- Không nghĩ đến đã 6 năm trôi qua, Uyển Linh năm đó là một cô gái vui tươi biết bao, không biết giờ nó sống thế nào đây.
- Trận c·hiến t·ranh này ngừng lại ở đây đi. Là trẫm và đất nước này đã có lỗi với nó, hãy để cho nó trở về quê nhà của mình thôi.
Nghe hoàng đế Hạ Thiên Đạo nói vậy, tất cả quan viên và đại thần đồng loạt chắp tay hướng về phía ông ta lên tiếng.
- Bệ hạ anh minh.
Hạ Thiên Đạo thấy cảnh này cũng chỉ biết thở dài, trầm tư một lúc ông ta nói rằng.
- Trận chiến này Trần Vũ đã đánh rất tốt, dựa vào công lao của hắn không biết các vị đại thần định ban thưởng như thế nào.
Nghe hoàng đế Hạ Thiên Đạo vừa nói vậy, lúc này tể tướng Đỗ Văn Bắc lên tiếng nói rằng.
- Bẩm bệ hạ Trần Vũ xuất thân danh môn tướng gia, cha của hắn sáu năm trước chính là đại tướng thủ vững biên cương. Có điều ông ta đã thất trận, cùng với 10 vạn quân chôn thân nơi xa trường.
- Trận chiến này hắn lại kế nghiệp cha, lao vào con đường binh nghiệp, dùng máu của kẻ thù để rửa nhục cho gia tộc, báo thù cho phụ thân và các chiến sĩ đã hy sinh của đế quốc, thật sự là đáng được khen thưởng.
- Chính vì vậy vi thần nghĩ thăng quan cho hắn lên tam phẩm. Đồng thời cùng với quyền điều động binh lực tại 8 thành trì vừa mới được c·ướp lại ở phía bắc là hợp lý.