Tình Họa Sơn Hà

Chương 2: Ban hôn 2



Chương 2: Ban hôn 2

Nghe tể tướng Đỗ Văn Bắc vừa nói vậy, lúc này phụ chính đại thần Trịnh Công lại phản đối lên tiếng nói rằng.

- Bẩm bệ hạ Trần Vũ lúc này mới là quan viên ngũ phẩm. Việc thăng cho hắn lên làm tam phẩm, với chiến công như vừa rồi hoàn toàn xứng đáng. Nhưng việc để hắn nắm giữ q·uân đ·ội tại 8 thành trì mới c·ướp được, đây thật sự là điều có chút không ổn.

Nghe Trịnh Công nói vậy, lúc này Hạ Thiên Đạo ồ lên một tiếng sau đó nói rằng.

- Trịnh Công ái khanh ngươi nói vậy là có ý gì. Tám thành trì kia là do tên Trần Vũ này đánh được, đặc biệt nơi này đã trải qua 6 năm hoàn toàn tách biệt với quốc gia của chúng ta. Sự hỗn loạn tại nơi đó đích thật là cần người khống chế.

Trịnh Công nghe hoàng đế nói vậy, ông ta lúc này vẫn dùng một bộ mặt điềm tĩnh sau đó nói rằng.

- Bẩm bệ hạ người xưa có câu, tướng ở xa trường có thể không nghe lệnh vua. Mà Trần Vũ năm nay cũng chỉ mới 20 tuổi. Sự bồng bột và thiếu kinh nghiệm trong việc quản lý dân chính, e rằng sẽ là một điểm yếu của hắn.

- Vậy nên giao 8 thành trì tại phía bắc, mấy trăm vạn thường dân và cả mười mấy vạn q·uân đ·ội vào trong tay hắn, thật sự thần thấy không ổn.

Trịnh Công vừa nói vậy, Đỗ Văn Bắc lúc này lại cười nhạt sau đó nói rằng.



- Trịnh đại nhân nói vậy là có ý gì đây. Tại sao lại giao tám thành chì này vào hết tay của Trần Vũ rồi, không phải chỉ là q·uân đ·ội thôi sao.

Trịnh Công nghe vậy thì cười lớn, nhìn về phía Đỗ Văn Bắc sau đó nói rằng.

- Tất cả chúng ta đều là người thông minh. 8 thành trì kia mới sáp nhập lại, việc đầu tiên chúng ta làm là cần q·uân đ·ội khống chế, sau đó là tuyển mộ quan viên để tiến hành kiểm kê nhân khẩu, cũng như các hoạt động liên quan đến thuế khoản và đất đai.

- Nói cách khác Trần Vũ một khi nắm giữ được quân lính tại 8 thành trì này, thì việc điều động quan viên quản lý hành chính nếu hắn muốn thò tay vào ai có thể cản được.

Trịnh Công vừa nói vậy, lúc này Đỗ Văn Bắc lại cười lạnh nhìn về phía Trịnh Công. Sau đó ông ta dùng một bộ mặt dửng dưng như có nhưng không, nhìn về phía binh bộ thượng thư Trần Thế Tích.

Cảm nhận được ánh mắt của một số quan viên đang nhìn về phía mình, Trần Thế Tích thân là chú ruột của Trần Vũ, lúc này lại vẫn giữ một bộ mặt dửng dưng không lên tiếng. Hệ thống các quan viên của binh bộ lại càng tỏ ra một bộ mặt im lặng, không có ai đáp lời.

Nhìn thấy tình cảnh này, Trịnh Công lại cười lạnh một tiếng. Sau đó hướng về phía Đỗ Văn Bắc bằng một ánh mắt khiêu khích, rồi hướng một nụ cười thâm tường về phía một người đàn ông trung niên, với một tướng mạo văn nhã, đang nở một nụ cười hiền lành mà lên tiếng nói rằng.

- Bẩm bệ hạ vi thần thấy tám thành trì phía bắc thật sự giao cho Trần Vũ, cũng là một quyết sách khó có thể nói đúng sai. Vậy nên nếu như triều đình phái một vị quan viên xuống đó giá·m s·át việc khống chế binh quyền, tuyển chọn quan viên tại khu vực này trong thời gian tới, đến khi tình hình ổn định thật sự mới là điều hợp cách.

Nghe phụ chính đại thần Trịnh Công nói vậy, hoàng đế Hạ Thiên Đạo lúc này nở một nụ cười nhìn về phía ông ta sau đó nói rằng.



- Ồ ái khanh nói vậy thật sự cũng khiến trẫm cảm thấy vấn đề này thật sự nên quan tâm. Nếu vậy ái khách muốn tiến cử ai đi giá·m s·át việc tuyển chọn quan viên, cũng như tiếp quản quân quyền tại 8 thành trì phía bắc đây.

Nghe hoàng đế nói vậy, Trịnh Công lúc này nở một nụ cười lạnh lùng trong lòng. Thân là nguyên lão tam triều, ông ta hiểu hoàng đế là một kẻ hay nghi kỵ. Hắn làm sao có thể dễ dàng giao binh lực tại 8 thành trì phía bắc cho Trần Vũ, một danh tướng mới nổi, lại có thân phận hiển hách, là con cháu dòng chính của họ Trần. Một gia tộc cầm nắm binh quyền của đất nước nhiều năm cơ chứ.

Vậy nên ông ta muốn tranh thủ việc này, để cắn một miếng thịt tại vùng đất mới được phát triển này. Và tất nhiên đối tượng đã có trong đầu của ông ta, chính là con trai của Nam Lĩnh Vương Mộ Dung Kiên là Mộ Dung Ngọc.

Nghĩ đến đây ông ta hướng về phía hoàng đế sau đó chắp tay nói rằng.

- Bẩm bệ hạ Trần Vũ năm nay cũng chỉ có 20 tuổi, lại là người cầm giữ binh quyền. Việc để cho một lão quan đến đó giá·m s·át hoạt động dân chính, e rằng sẽ khiến Trần Vũ cảm thấy không hợp cách. Dù sao quan niệm của người già và người trẻ vốn khác nhau.

- Chính vì vậy vi thần đề nghị tiến cử Mộ Dung Ngọc, là trạng nguyên năm nay của nước ta, cũng là con trai của Nam Lĩnh Vương Mộ Dung Kiên làm tuần sát xứ. Tiến về phía tám thành trì phía bắc, phụ giúp Trần Vũ tiếp quản khu vực này, cũng như điều động quan viên tại đây trong thời gian tới.

Trịnh Công vừa nói vậy, lúc này cả triều Đường đều ồ lên. Không ai nghĩ đến ông ta vậy mà lại từ bỏ một lượng lớn quyền lực tại phía bắc, để giao cho một vị vương gia thế tập tại phía nam.



Có điều lúc này cũng không ai nghĩ nhiều nữa, bởi vì bọn họ biết tại Đại Hưng lúc này trong hệ quan viên là có ba phe phái. Thứ nhất là Thanh Lâm đảng, dẫn đầu là tể tướng Đỗ Văn Bắc, hộ bộ thượng thư Võ Tuấn, lễ bộ thượng thư Hà Bình.

Thứ hai là Thường Minh đảng, dẫn đầu là phụ chính đại thần Trịnh Công, lại bộ thượng thư Cao Đạt, công bộ thượng thư Quỳnh Lưu Tuấn.

Thứ ba là phe trung lập, dẫn đầu là binh bộ thượng thư Trần Thế Tích.

Bây giờ dựa theo lời nói của Trịnh Công, thì họ biết có lẽ Thường Minh Đảng lại thu nạp thêm một vị vương khác họ là Mộ Dung Kiên vào dưới trướng của mình.

Nhìn về bầu không khí trong đại điện có chút gì đó quỷ dị, lúc này Nam Lĩnh Vương Mộ Dung Kiên vẫn ung dung mỉm cười không nói gì, mà con trai của ông ta Mộ Dung Ngọc thì lại không có mặt ở đây. Vậy nên qua một lúc ông ta đứng ra chắp tay nói rằng.

- Bẩm bệ hạ tiểu tử nhà thần mặc dù có chút tài, nhưng tuổi vẫn còn khá trẻ, e rằng

nó khó có thể tiếp nhận được trọng trách.

Nghe Nam Lĩnh Vương Mộ Dung Kiên nói vậy, lúc này hoàng đế Hạ Thiên Đạo dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía ông ta, sau đó nở một nụ cười mà lên tiếng.

- Mộ Dung ái khanh cũng không cần nói như vậy, nhà Mộ Dung các ngươi đời đời trấn thủ phía Nam, bảo vệ cương thổ của chúng ta trước trăm tộc Lũng thiên, thực sự là công lao rất lớn. Lần nay Mộ Dung gia lại xuất hiện một vị trạng nguyên. Mặc dù lấy văn để tiến vào con đường quan trường, nhưng xem ra cũng là một cách tốt.

- Dù sao giống như cha chú của hắn, suốt ngày cầm đao cầm kiếm chém g·iết, ta thấy quan văn vẫn có cuộc sống tốt hơn.

Hạ Thiên Đạo nói đến đây, ông ta lúc này trong lòng lại không ngừng thầm tính toán thiệt hơn. Phải biết trận chiến lần này cũng không phải do đất nước huy động quá lớn tiềm lực, mà là họ Trần chủ động muốn tiến công. Mọi chi phí tổn thất đều do họ Trần xuất ra, đây mới là điều mà hoàng đế Hạ Thiên Đạo muốn duy trì trận chiến này.

Bây giờ vì công chúa Hạ Uyển Linh mà trận chiến sẽ đi đến hồi kết. Nhưng việc để họ Trấn chiếm lĩnh 8 thành trì tại phía bắc, việc này đối với một kẻ có lòng nghi kị nặng như Hạ Thiên Đạo là điều không thể nào.