Nghe Trần Vũ nói vậy, Cẩu Thăng lúc này chắp tay lên tiếng nói rằng.
- Bẩm tướng quân người của chúng ta điều tra được một số thông tin. Đó là trong những ngày qua Mộ Dung Ngọc và người của Thường Minh đảng đã cử một lượng lớn nho sinh, xuất hiện tại vùng đất của chúng ta, với ý định tham gia lần thi cử quan viên trong thời gian tới.
- Ngoài ra trong những ngày qua, Mộ Dung Ngọc lợi dụng việc đưa công chúa đi ngắm cảnh tại thành Lạc Nhạn. Hắn không ngừng dò xét việc bố trí binh lực của ta tại nơi này, cũng như đưa công chúa đi mua sắm để tìm hiểu các sản nghiệp của chúng ta tại đây.
Cẩu Thăng nói đến đây thì lúc này hắn thật sự cũng có chút sợ hãi, không dám lên tiếng nữa. Thân là kẻ làm trong ngành tình báo, hắn biết vị tướng quân trẻ họ Trần đang đứng trước mặt hắn lúc này, lúc nào cũng nở một nụ cười với một khuôn mặt bình tĩnh. Nhưng ẩn sau vỏ bọc đó, hắn lại là một vị thiết huyết lạnh lùng vô tình Đế Vương.
Hắn ta đã rất nhiều lần nhìn thấy Trần Vũ b·ị t·hương, máu chảy lênh láng trên người, nhưng hắn ta không hề kêu rên lấy một tiếng. Sự lạnh nhạt đối mặt với c·hết chóc, sự coi thường sinh mạng của quân cờ, thực sự khiến cho Cẩu Thăng cũng phải sợ hãi khi đối mặt với người này.
Mà Trần Vũ lại không quan tâm đến cái nhìn của Cẩu Thăng về mình. Bởi vì hắn biết thân là người cầm quyền, phải có uy thế của kẻ cầm quyền. Có đôi lúc khiến thuốc hạ sợ hãi mới lần điểm cốt lõi để duy trì một quyền lực tập trung mà không sợ bị phản bội.
Ngẫm nghĩ những lời Cẩu Thăng nói, Trần Vũ lúc này lạnh lùng lên tiếng nói rằng.
- Cử người từ trong bóng tối tiếp xúc tìm hiểu tin tức những tên quan viên của hai phe phái kia gửi đến, xem có thể mua chuộc được không. Nếu không mua chuộc được vậy thì cứ mặc kệ chúng đã, đồng thời ngươi cũng liên hệ với họ Trần, để cử lượng lớn người của chúng ta đến đây. Chuẩn bị tham gia tranh đoạt quan chức trong thời gian tới.
Nghe Trần Vũ nói vậy Cẩu Thăng lúc này cũng gật đầu sau đó rời đi, thấy cảnh này Trần Vũ lại ngồi nơi đó rơi vào tầm tư. Tại Đại Hưng thành trì chính là cấp cao nhất tại cơ sở, vượt qua thành trì lúc đó đã lên đến lục bộ. Chính vì vậy có thể nói phủ thành chủ tuyệt đối là một chức quan rất lớn và có quyền chi phối rất nhiều đến chính trị tại địa phương.
Mà dưới thành chủ thì là các quan viên của sáu bộ, liên quan đến quản lý dân chính tại thành trì, cũng như các quận huyện tại phía ngoài thành. Nghĩ đến điều này Trần Vũ ước lượng 8 thành trì này, số lượng quan viên tuyển mộ trong thời gian tới ít nhất cũng phải có 300 đến 400 người.
Mà những chức vị được tranh đoạt nhiều nhất, tất nhiên là chủ bộ của 6 ti và chức thành chủ.
Nghĩ đến những điều này, Trần Vũ vẫn dùng một bộ mặt lạnh nhạt mà rơi vào trầm tư. Hắn đang tính toán xem nên đưa cho những kẻ kia bao nhiêu chức quan thì hợp lý. Dù sao nơi này chính là địa phận của hắn, tuần sát sứ thì lại là cái gì đây, ồn ào thì hắn để cho tên Mộ Dung Ngọc kia biến mất khỏi thế giới này.
Tại phủ công chúa, Hạ Uyển Linh lúc này đang nhìn về phía mười vạn lượng bạc, được xếp ngay ngắn trong 10 gương gỗ ở trong phòng, mà dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía Phùng Bình nói rằng.
- Bẩm công chúa tướng quân biết công chúa chưa quen thuộc với cuộc sống, đồng thời vẫn chưa nhận được bổng lộc của triều đình. Cho nên ngài ấy chuẩn bị một chút tiền để cho công chúa mua sắm một chút vật dụng.
- Tướng quân cũng đã nói từ giờ hàng tháng vào ngày mùng 1, tướng quân sẽ cấp cho công chúa mười vạn lạng bạc làm tiền tiêu vặt.
Âm thanh của Trần Bình vừa vang lên, những người tỳ nữ có mặt tại đây đều hít vào một hơi khí lạnh.
Phải biết một hộ gia đình năm người một tháng thì cần một lượng bạc là đã đủ sống. Mà Trần Vũ mỗi tháng sẽ cho Hạ Uyển Linh 10 vạn lượng bạc, số tiền này khủng kh·iếp như thế nào, thì những người ở đây đều có thể cảm nhận được.
Có điều khác với sự kích động của những người tì nữ, Hạ Uyển Linh nhìn về phía đống bạc kia lại vô cùng chán ghét, sau đó cô ta lên tiếng nói rằng.
- Hiện nay bản công chúa đang thiếu tiền, cho nên số bạc này ta nhận. Có điều ngươi hãy nói với Trần Vũ, từ tháng sau ta cũng không cần tiền của hắn.
Phùng Bình nghe vậy cũng chỉ dùng một vẻ mặt hèn mọn gật đầu. Dù sao công chúa Uyển Linh không chỉ là một vị công chúa của Đại Hưng, mà sau này sẽ là chủ mẫu của hắn. Vậy nên thân là người đứng đầu của thương hội, sau này hắn cũng có thể sẽ là quản gia, cho nên việc đối mặt với chủ mẫu hắn hèn mòn bao nhiêu, hắn đều thể hiện ra hết.
- Công chúa đã nói vậy thuộc hạ sẽ mang tin tức về cho tướng quân.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì gật đầu, sau đó vẫy tay cho Phùng Bình rời khỏi đây. Thấy vậy Phùng Bình cũng rời đi, nhìn thấy Phùng Bình đã ra khỏi đây. Lúc này một tỳ nữ của cô ta tên là Minh Đào lên tiếng nói rằng.
- Bẩm công chúa tại sao người lại không nhận tiền của tướng quân cơ chứ.
Nghe tỳ nữ của mình nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này sắc mặt âm trầm lên tiếng nói rằng.
- Nếu không phải vì cha hắn, ta làm sao phải sống tủi nhục 6 năm tại nước địch cơ chứ. Hắn nghĩ rằng dùng số tiền này có thể lấy lòng được ta sao.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, tỳ nữ của cô ta lúc này cũng không lên tiếng, mà chỉ lén lút từ ánh mắt nhìn về phía đống bạc ở trước mặt không nói một lời. Trong lòng họ đều hiểu bổng lộc của công chúa hàng năm bất quá cũng chỉ là 1000 lượng bạc mà thôi. So với 10 vạn lượng bạc mỗi tháng được tướng quân cấp thì số tiền bổng lộc kia đáng là gì.
Có điều Hạ Uyển Linh đã lên tiếng, những người ở đây cũng là điều là người thông minh . Họ sẽ không ngu ngốc mà chọc giận chủ nhân của mình.
Nhìn về phía mấy rương bạc một lúc, Hạ Uyển Linh lúc này lại thấy bực bội, sau đó vẫy tay cho người chuyển chúng đi chỗ khác. Bản thân thì ngồi nơi đó uống trà, qua một lúc cô ta lại nghĩ đến gì đó lên tiếng nói rằng.
- Trần Vũ lúc này đang ở đâu.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, lúc này một người tì nữ tên là Tiểu Đào lên tiếng nói rằng.
- Bẩm công chúa tướng quân lúc này có lẽ vẫn đang ở phủ tướng quân.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì lúc này ánh mắt càng trở nên tức giận, sau đó nói rằng.
- Ta đã ở đây hàng tuần trời, vậy mà hắn chỉ duy nhất hôm đầu tiên đến gặp ta, những ngày khác đều không đến bái kiến là có ý gì.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy những tỳ nữ ở trong phòng đều không biết nên đáp lời thế nào. Trong mắt bọn họ nếu biết vị hôn thê của mình thường xuyên cùng với một nam tử khác đi du ngoạn, thì e rằng bọn họ cũng không có hứng thú nhìn mặt cô ta. Có điều công chúa Uyển Linh lúc này đã lên tiếng, họ dù không biết trả lời vẫn phải lên tiếng nói đỡ cho Trần Vũ.
- Bẩm công chúa hôm tiếp đón người trở về, sau khi tên Lý Thịnh kia buông lời nhục mạ. Trần tướng quân đã xuất lĩnh quân t·ruy s·át hắn đến tận thành Nhạn Môn Quan. Trận chiến đó nghe nói có rất nhiều n·gười c·hết và b·ị t·hương, Trần tướng quân có lẽ đang xử lý vụ việc này.