Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi mấy hôm, đợi đến đầu tháng 5 Uyển Linh công chúa lúc này đã trở về nước được hơn một tuần.
Trong thời gian này cô ta và Mộ Dung Ngọc có vẻ khá thân thiết. Họ thường xuyên rủ nhau đi du ngoạn, nhìn ngắm cảnh sắc tại thành Lạc Nhạn.
Đối với việc này, Trần Vũ đều mắt nhắm tai nghe không quan tâm, chỉ tập trung cho các vấn đề quân vụ, cũng như sắp xếp quan viên hành chính tại tám thành trì mà thôi.
Tại trong phủ tướng quân Trần Vũ và các thuộc hạ đang bàn bạc tình hình sắp xếp nhân sự, cũng như bố trí binh lực tại 8 thành trì.
- Bẩm tướng quân dựa theo người của chúng ta tạm thời thống kê thì tại tám thành của chúng ta lúc này đang có khoảng 250 vạn nhân khẩu. Số lượng tráng đinh vào tầm khoảng 40 vạn.
- Hiện nay tất cả cư dân đều theo hình thức nông nghiệp là chính, mỗi một hộ gia đình có từ 15 đến 20 mẫu ruộng.
- Trong đó nơi tập trung trồng trọt nhiều nhất là bờ sông phía bắc của sông Ngạn.
Nghe Trần Hoàng nói vậy Trần Vũ lúc này gật đầu sau đó nói rằng.
- 15 thành trì phía Bắc là căn cơ của họ trần gây dựng nhiều năm. Chẳng qua trận chiến 6 năm trước chúng ta chịu tổn thất nặng nề, hoàng đế lại cắt nhường 8 thành trì cho địch. Khiến cho uy vọng của họ Trần giảm một cách mạnh mẽ.
- Hiện nay đã lấy lại được 8 thành trì, chúng ta nhất định phải đẩy mạnh phát triển tại nơi này. Mà việc đầu tiên đó là phải duy trì trật tự ổn định, cũng như thống kê nhân khẩu.
- Về phần thống kê nhân khẩu việc này tạm thời chúng ta chưa làm được. Bởi vì hệ thống quan viên tại địa phương quá thiếu thốn, việc thống kê một cách rõ ràng để liên quan đến các vấn đề thuế khoản, binh dịch, thực sự chúng ta chưa có thời gian đi làm. Phải đợi khi bắt đầu tuyển mộ quan viên đầy đủ, chúng ta mới có thể làm được.
- Nhưng vấn đề liên quan đến duy trì trật tự thì việc này chúng ta nhất định phải làm.
- Hiện nay chúng ta đang có 8 vạn quân, trong đó lấy năm vạn quân trấn giữ tại ba thành trì biên giới lần lượt là Hoài Minh, Lạc Nhạn và Tam Khẩu.
- Ba vạn quân còn lại thì trấn giữ năm thành trì tại phía trong nội địa, lần lượt là Quỳnh Lưu, Thần Phong, Thành Đô, Quế Lâm, Kiến Xương.
- Đối với binh lực như thế này, ta quyết định trong thời gian tới lại tuyển mộ thêm hai vạn quân nữa. Họ sẽ bổ sung vào lực lượng quân canh giữ tại các thành trì phía sau. Một phần để tăng cường sức khống chế của chúng ta tại nơi này. Một phần khác là để đề phòng sự kiện đáng tiếc đã xảy ra 6 năm trước lại tái diễn một lần nữa.
Nghe Trần Vũ nói vậy, các tướng lĩnh ở đây đều gật đầu. Tại Đại Hưng việc tuyển mộ quân lính tại biên cương thực ra quyền lực đều do các tướng lĩnh tự mình xử lý . Có điều việc tuyển mộ này nhất định phải báo lên hoàng đế, để cho binh bộ tiến hành điều phối quân lương, cũng như các chính sách cho quân lính và người nhà được đảm bảo.
Chính vì vậy việc mở rộng hai vạn q·uân đ·ội tại phía bắc các tướng lĩnh ở đây đều không có quá nhiều ý kiến. Thấy đám thuộc hạ cũng không có ý kiến, Trần Vũ lúc này lại nhìn về phía một người đàn ông trung niên, với một bộ áo gấm trên người nhìn vô cùng giàu có lên tiếng nói rằng.
- Phùng Bình trong thời gian qua thương hội của chúng ta phát triển như thế nào.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Phùng Bình hội trưởng Thiên Minh thương hội do Trần Vũ sáng lập, vội vàng đứng dậy chắp tay nói rằng.
- Bẩm tướng quân dựa theo mệnh lệnh của ngài, hiện nay thương hội của chúng ta đang bắt đầu xây dựng nhà xưởng, tiến hành sản xuất các loại hàng hóa, cũng như tuyển mộ thợ thủ công. Có lẽ phải đợi thêm 2 tháng nữa, các công xưởng mới có thể hoàn thành, các loại hàng hóa của chúng ta mới có thể bắt đầu đại trà sản xuất.
Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Lượng vốn lưu động của thương hội có đủ hay không.
Phùng Bình nghe vậy thì vội vàng gật đầu sau đó nói rằng.
- Tướng quân xin yên tâm thời gian qua thương hội của chúng ta đã làm ăn rất lớn. Hiện nay vốn lưu động của chúng ta có đến mấy triệu lượng bạc, tuyệt đối không gặp vấn đề trong việc xây dựng nhà xưởng, cũng như nhập nguyên liệu trong thời gian tới.
Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, từ 6 năm trước khi phụ thân hắn c·hết trận, mẫu thân hắn vì đau thương quá độ mà một năm sau cũng đã mất vì bệnh. Hắn lúc này đã bắt đầu điên cuồng xây dựng thế lực của mình. Bởi vì lúc đó hắn đã nhận ra một uy h·iếp cực kỳ to lớn từ phía hoàng đế.
Chính vì vậy hắn bắt đầu bộc lộ tài năng, sử dụng trí tuệ quyền mưu của mình, mà dần dần được các tộc lão của họ Trần ủng hộ. Từ đây hắn bắt đầu sử dụng các tri thức trong đầu mình phát triển họ Trần từ trong bóng tối về tất cả mọi mặt. Có thể nói so với 6 năm trước, họ Trần chỉ có mạnh hơn chứ không hề yếu hơn một chút nào.
Tất nhiên những việc này Trần Vũ đều làm hết sức bí mật. Cho dù các thế lực đứng đầu Đại Hưng cũng không thể nào nắm bắt được tình hình của họ Trần, đã phát triển khủng kh·iếp như thế nào trong những năm qua.
Và trận chiến lần này Trần Vũ mới chỉ vận dụng một phần nhỏ sức mạnh của họ Trần mà thôi. Năm vạn quân, một lực lượng tình báo, một thương đội to lớn và hơn 300 vạn lượng bạc chi phí.
Nghĩ đến những thứ này Trần Vũ lúc này ánh mắt lại chỉ có một chút gì đó lạnh nhạt. Thân là người có trí tuệ, hắn hiểu tại thế giới cổ đại này, có đôi lúc uy h·iếp của danh gia tướng môn không phải đến từ ngoại địch, mà chính là sự nghi kỵ bởi hoàng đế. Mà cái đạo lý c·hết tiệt vua muốn thần c·hết thần phải c·hết, hắn tuyệt đối không bao giờ tin theo.
Vậy nên việc hắn không phản đã là thể hiện sự trung nghĩa với quốc gia và hoàng đế, nơi mà họ Trần đã bao nhiêu lần phấn đấu vì nước mà chiến. Còn yêu cầu hắn nhiều hơn thì hắn tuyệt đối không làm.
Nghĩ đến những điều này, hắn nhìn về phía những người ở đây một chút sau đó nói rằng.
- Được rồi các ngươi tạm thời hãy theo lời ta nói mà làm đi.
Nghe Trần Vũ nói vậy, đám thuộc hạ của hắn đồng loạt chắp tay sau đó rời đi. Thấy cảnh này Trần Vũ định xử lý một số công việc thì Phùng Bình lại không có ý định rời đi, mà đứng tại nơi này. Thấy cảnh này Trần Vũ khó hiểu nhìn về phía hắn lên tiếng nói rằng.
- Phùng Bình còn chuyện gì nữa hay sao.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Phùng Bình lúc này nhìn về phía hắn một chút, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Bẩm tướng quân công chúa lúc này tuyển mộ người hầu và tỳ nữ, cũng như thị vệ, có điều công chúa hình như vẫn không có tiền.
- Mấy ngày nay nghe nói đều là đại hoàng tử chu cấp tiền cho phủ công chúa hoạt động.
Nghe Phùng Bình nói vậy, Trần Vũ lúc này cũng thở dài một chút. Nghĩ đến khuôn mặt đó, một số ký ức lại ùa về trong đầu hắn. Về một người con gái của kiếp trước hắn đã từng gặp. Thở dài một hơi hắn lên tiếng nói rằng.
- Công chúa dù sao sau này cũng là chính thất của ta, vậy nên ngoài số bổng lộc triều đình cấp cho công chúa hàng năm, thì mỗi tháng ngươi hãy đưa cho công chúa 10 vạn lượng bạc làm tiền tiêu vặt. Hệ thống người hầu tỳ nữ cũng như hộ vệ của công chúa thì ngoài lương hưởng, mỗi một tháng hãy thưởng thêm cho họ một lượng bạc.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Phùng Bình lúc này gật đầu sau đó chắp tay rời đi. Thấy cảnh này Trần Vũ lại ngồi nơi đó rơi vào trầm tư. Không biết qua bao lâu Cẩu Thăng lúc này lại xuất hiện trước mắt hắn, nhìn về phía tên này Trần Vũ lạnh lùng nói rằng.