Nghe Uyển Linh công chúa nói vậy, Trần Vũ lúc này dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía cô ta. Tại Đại Hưng có hai loại lễ tiếp dùng để giao tiếp, một là tiểu lễ, hai là đại lễ. Tiểu lễ thường là chắp tay chào hỏi, thông qua hệ thống quan viên ngang hàng hoặc sự giao hảo của hai bên.
Về phần đại lễ đây là trực tiếp quỳ bái, đối với việc này cho dù nhiều lúc gặp hoàng đế cũng không cần phải làm như vậy. Bởi vì việc này quá phiền phức và dễ ảnh hưởng đến nhận biết của người khác.
Chính vì vậy khi nghe Uyển Linh công chúa có một giọng nói không tốt đẹp gì với mình. Trần Vũ lúc này lại hướng ánh mắt về phía cô ta, sau đó vô tình hay cố ý liếc về phía Mộ Dung Ngọc một chút. Cuối cùng Trần Vũ vẫn mỉm cười quỳ một chân xuống đất, chắp tay với Uyển Linh công chúa lên tiếng.
- Mạt tướng Trần Vũ bái kiến công chúa.
Nhìn thấy điệu bộ của Trần Vũ như vậy, Hạ Long lúc này ánh mắt lại càng trở nên thâm tường. Bởi vì hắn biết nếu xét về thân phận, thật sự Uyển Linh lúc này còn không thể nào bằng Trần Vũ được.
Dù sao sức mạnh của họ trần vẫn còn đó, mà Trần Vũ lại là trưởng tử đích tôn ngươi sẽ kế nghiệp họ Trần sau này. Có điều kẻ này vậy mà có thể hạ thân phận quỳ xuống với một nữ tử, thật sự khiến cho Hạ Long càng thêm tán thưởng.
Về phần Uyển Linh cô ta lúc này đối với Trần Vũ cũng không có chút gì là yêu thích. Cho nên mặc dù Trần Vũ đã quỳ xuống hành lễ, nhưng cô ta lại không có ý định để hắn đứng dậy, mà vẫn bình tĩnh nhìn lấy hắn như vậy.
Đối mặt với không khí trong phòng trở nên quỷ dị, một đám tướng lĩnh thân binh của Trần Vũ đang đứng xung quanh, đều dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Uyển Linh mà không nói gì cả.
Không biết qua bao lâu, lúc này Mộ Dung Ngọc mới như là một vị thần xuất thế, lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này.
- Bẩm công chúa Trần tướng quân vừa rồi có chút thất lễ, nhưng mong công chúa hãy giơ cao đánh khẽ. Dù sao Trần tướng quân cũng được bệ hạ chỉ định là vị hôn phu của công chúa trong thời gian tới.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này mới nở một nụ cười nhìn về phía hắn một chút, sau đó gật đầu nói rằng.
- Mộ Dung huynh đã nói như vậy, thì Trần Vũ lần này bản công chúa tha cho ngươi. Nếu có lần sau, ta sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này chỉ nở một nụ cười điềm tĩnh, chắp tay tạ ơn . Sau đó vẫn dùng một bộ mặt lễ độ, hướng về phía Mộ Dung Ngọc mà lên tiếng cảm kích nói rằng.
- Đa tạ Mộ Dung Huynh đã nói đỡ.
Mộ Dung Ngọc nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, thật ra từ lúc đến đây hắn vốn cũng không có ý định gặp mặt công chúa Uyển Linh. Chẳng qua là duyên phận mới khiến hắn và công chúa Uyển Linh lại có một chút gì đó gắn kết mà thôi. Hay nói đúng hơn là sự vô tình của hắn, khiến cho công chúa Uyển Linh lại nghĩ hắn đang quan tâm cô ta.
Phải biết Đại Hưng lúc này vẫn giữ chế độ con tim, đối với các vị vương khác họ hoặc các bị phiên ương tại biên cương. Trưởng tử của các vị vương đều phải đưa về kinh thành để học tập, trá hình cho hình thức con tim.
Và cũng vì vậy mà Mộ Dung Ngọc cùng với Hạ Uyển Linh từ nhỏ đã quen biết. Lúc Hạ Uyển Linh làm con tim tại nước địch, Mộ Dung Ngọc lúc đó còn nhỏ, nghĩ về người bạn nối khố. Cho nên hắn đã viết một vài bức thư gửi cho Hạ Uyển Linh.
Có điều thời gian trôi đi Mộ Dung Ngọc cũng không còn quan tâm đến cô ta nữa. Bởi vì lúc này hắn đã có hứng thú với quyền lực, hơn là một người phụ nữ chơi từ lúc bé rồi.
Có điều một vài lá thư của Mộ Dung Ngọc lại như là ánh sáng, đối với Hạ Uyển Linh bị cầm tù tại nước địch. Chính vì vậy khi gặp Mộ Dung Ngọc, Hạ Uyển Linh lúc này như là một đứa trẻ tìm thấy được một cọng cỏ cứu mạng của mình, và thân thiết rất nhiều với hắn.
Trái ngược với điều đó, Trần Vũ lúc này lại không có được như vậy. Như đã nói nếu như cha Trần Vũ và q·uân đ·ội của ông ta không thua trận, Hạ Uyển Linh làm sao phải làm con tim. Mà với một cô gái từ nhỏ đã làm con tim nơi nước địch, khả năng chính trị gần như bằng không, lại bị thù hận và tổn thương vây hãm tâm trí. Tất nhiên Trần Vũ lúc này sẽ là đối tượng bị cô ta ghét bỏ.
Mà đối với những vấn đề này thì những người ở đây đều có mỗi người một suy nghĩ riêng. Trần Vũ là không quan tâm, Mộ Dung Ngọc là có quan tâm nhưng phải xem giá trị của Uyển Linh công chúa như thế nào.
Về phần Hạ Long hắn là một phe thứ ba, muốn dùng công chúa Uyển Linh để lôi kéo Trần Vũ. Vậy nên việc này hắn có chút quan tâm, nhưng tất nhiên nếu Mộ Dung Ngọc cũng có ý định ủng hộ hắn. Vậy thì việc này hắn lại không có hứng thú quan tâm rồi.
Nhìn về phía bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị, Trần Vũ lúc này cũng chỉ biết lắc đầu một chút, sau đó chắp tay nói rằng.
- Công chúa mới trở về, có lẽ sức khỏe vẫn chưa tốt. Hiện nay phủ công chúa ta đã xây dựng xong, một chút nữa ta sẽ rút hết toàn bộ lực lượng của ta tại đây ra ngoài, để cho công chúa tự mình tuyển mộ người hầu cũng như tỳ nữ.
- Hiện giờ ta còn có quân vụ quấn thân, xin phép rời đi trước.
Trần Vũ nói đến đây cũng không đợi những người ở đây lên tiếng, hắn đã nhẹ nhàng quay người rời đi. Đám phó tướng của hắn cũng đồng loạt rời đi không nói một lời.
Thấy cảnh này Mộ Dung Ngọc nhíu mày một chút, sau đó hắn hướng ánh mắt về phía Hạ Uyển Linh mà nở một nụ cười trầm tư lên tiếng nói rằng.
- Công chúa sức khỏe người không tốt, Trần tướng quân vừa rồi cũng đã nói như vậy thì người hãy nghỉ ngơi sớm đi. Ta cũng xin phép rời đi trước.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này dùng một ánh mắt trìu mến nhìn về phía hắn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Rồi cũng nhanh chóng cùng với Hạ Long cáo biệt để trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau Trần Vũ lúc này đích thân đưa tiễn Cao Đạt rời khỏi thành Lạc Nhạn, để về kinh phục mệnh.
- Cao đại nhân lần này trên đường đi ngài đã có nhiều vất vả. Đây là một chút thành ý của ta, hi vọng Cao đại nhân có thể nhận lấy.
Trần Vũ vừa nói xong lúc này thuộc hạ của hắn đã nhanh chóng mang một xe ngựa, hướng về phía đoàn người của Cao Đạt mà chuyển bước, giao cho đám thân vệ của ông ta.
Đối với việc này Cao Đạt chỉ nhìn một chút, sau đó mỉm cười nói rằng.
- Trần tướng quân làm vậy thật sự khiến ta rất ngại.
- Cao đại nhân không cần phải nói nữa, lần này công chúa tuy rằng vẫn chưa chính thức cùng ta kết hôn, Nhưng dù sao cũng đã có danh nghĩa vợ chồng. Ngài đường xá xa xôi bảo vệ công chúa trở về, thật sự ta thân là tướng công cần phải có một chút lễ vật cho ngài.
Cao Đạt nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía Trần Vũ một chút sau đó hắn nói rằng.
- Trần tướng quân trấn quân nơi biên thùy thật sự vốn đã quá nhiều sự vất vả . Bây giờ lại phải trông chừng công chúa, thật sự khiến ta cũng có chút lo lắng cho ngài.
Nghe Cao Đạt nói vậy Trần Vũ lúc này cũng mỉm cười hắn biết lời nói của Cao Đạt có lẽ đang ám chỉ đến một số tin tức mà hắn không biết về công chúa. Có điều hắn lúc này chỉ có thể lắc đầu từ từ tìm hiểu mà thôi.
Thời gian cứ vậy trôi đi, Cao Đạt và Trần Vũ nói chuyện thêm vài câu thì ông ta lúc này cũng lên đường trở về. Đợi khi rời khỏi thành Lạc Nhạn được một đoạn đường, ông ta mới sai người kiểm kê xem Trần Vũ đã đưa cho ông ta bao nhiêu bạc.
- Bẩm đại nhân Trần Vũ đưa cho chúng ta mười vạn lượng bạc.
Nghe thuộc hạ nói vậy Cao Đạt lúc này nở một nụ cười thú vị. Tại Đại Hưng tiền tệ được phân làm 3 loại là tiền đồng, bạc và vàng.
Cứ 1000 tiền đồng thi bằng một lượng bạc, 10 lượng bạc thì bằng một lượng vàng. Thông thường một gia đình mỗi một tháng cũng chỉ cần một lượng bạc mà thôi.
Nghĩ đến việc Trần Vũ lại đưa cho mình một lúc mười vạn lượng, khiến cho Cao Đạt cũng phải nở một nụ cười thú vị. Đồng thời ông ta cũng thầm tính toán xem tiềm lực của họ Trần hùng mạnh như thế nào.