Đứng trên tường thành nhìn về phía bộ áo giáp đã nhuốm đầy máu tươi, Trần Vũ lúc này thở dài một hơi, sau đó hắn hướng về phía Trần Hoàng lên tiếng nói rằng.
- Tình hình t·hương v·ong của quân ta như thế nào.
- Bẩm tướng quân trận chiến này quân ta g·iết được 3.000 tên địch, quân ta cũng tử thương hơn 1.000 người.
Nghe Trần Hoàng nói vậy Trần Vũ lúc này gật đầu. Sau đó hắn vẫy tay để đám thuộc hạ rời đi, sắp xếp lại binh lính, cũng được ổn định chữa trị cho những người b·ị t·hương.
Bản thân hắn thì trở về phủ đệ nơi mà công chúa Uyển Linh đang ở, để gặp mặt vị công chúa sẽ trở thành phu nhân của mình trong thời gian tới này.
Vừa tiến vào trong phủ, Trần Vũ lúc này đã thấy Cao Đạt và Hạ Long đang ở đây. Thấy hai người bọn họ, Trần Vũ lúc này cũng chỉ mỉm cười gật đầu. Sau đó hắn định tiến vào trong chính đường gặp mặt công chúa Uyển Linh, lúc này hắn lại bị một tỳ nữ cản lại.
- Bẩm tướng quân công chúa đang cùng Mộ Dung đại nhân nói chuyện, không muốn gặp người lạ.
Nghe người tỳ nữ này nói vậy, Trần Vũ lúc này sững sờ một chút. Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Cao Đạt, sau đó lại dừng một chút trên người Hạ Long, rồi nghĩ đến điều gì đó. Hắn lúc này nở một nụ cười nghiền ngẫm sau đó nói rằng.
- Công chúa đang nói chuyện gì với Mộ Dung đại nhân.
Người tỳ nữ nghe vậy thì có chút lắp bắp không biết nên nói thế nào. Thấy cảnh này sắc mặt Trần Vũ lại càng không tốt, sau đó hắn hừ lạnh một tiếng quay người rời đi, cũng không nói một lời với Hạ Long hay là Cao Đạt.
Trở về phòng mình tắm rửa thay quần áo, Trần Vũ lúc này mới lộ ra một thân hình rắn chắc với vô số vết sẹo trên người.
Đúng vậy cho dù là người xuyên không thì thế nào đây. Trên chiến trường nơi mà mạng sống và c·ái c·hết chỉ cách nhau trong gang tấc, thì một tướng quân lẽ nào lại lại không có vô số vết sẹo trên người . Mà bản thân hắn cũng là vậy, nhìn đâu xa trên cánh tay hắn lúc này, một v·ết t·hương dài cũng đang không ngừng chảy máu.
Đối mặt với việc này Trần Vũ không hề có chút gì gọi là đau đớn. Hắn chỉ nhẹ nhàng rửa đi v·ết t·hương, sau đó lấy khăn băng bó cho mình. Đợi khi hoàn tất, hắn lại mặc vào một bộ quần áo mới và một bộ áo giáp không còn mùi máu tanh nữa mà thôi.
Vừa rồi khỏi nhà tắm, lúc này một thanh niên với tướng mạo hèn mọn xuất hiện trước mặt hắn. Thấy cảnh này Trần Vũ lúc này ra hiệu cho hắn không cần lên tiếng, rồi bản thân đi đến đại sảnh ngồi tại nơi đó nghỉ ngơi một chút. Đợi khi đã uống được một tách trà, lúc này Trần Vũ mới ra hiệu cho tên thanh niên kia lên tiếng.
- Bẩm tướng quân công chúa Uyển Linh khi trở về thì gặp mặt Mộ Dung Ngọc. Hai người bọn họ nhìn nhau một chút thì công chúa Uyển Linh lao vào lòng Mộ Dung Ngọc ôm hắn thật lâu. Hiện nay hai người đang ở trong phòng không biết nói chuyện gì.
Người thanh niên này nói đến đây, thì hắn lúc này cũng có chút run rẩy không dám lên tiếng nữa. Hắn tên là Cẩu Thăng thủ lĩnh cẩu quân, một lực lượng thám tử điều tra tin tức của họ Trần, do một tay Trần Vũ xây dựng.
Có thể nói lực lượng này giá·m s·át mọi ngóc ngách tại khu vực mà họ Trần cai quản, cũng như các khu vực của kẻ thù. Mà phủ đệ của công chúa tất nhiên cũng là nơi bị giám thị.
Về phần Trần Vũ khi nghe được Cẩu Thăng nói, bản thân hắn lúc này sững sờ một chút sau đó ánh mắt của hắn lại lâm vào trầm tư.
Đối với người cổ đại việc vị hôn thê của mình vốn đã không có sự trong sạch, lại cùng người khác ngang nhiên ôm ấp trong phủ của mình, tuyệt đối là một sỉ nhục to lớn.
Nhưng đối với Trần Vũ một thanh niên hiện đại mà nói, hắn ta cảm thấy việc này lại không có gì. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn ta và công chúa Uyển Linh thậm chí còn chưa gặp mặt, thì lấy đâu ra là yêu, đâu ra hai chữ quan tâm ở đây.
Cô ta nếu biết điều vậy thì sau này sẽ được Trần Vũ bảo vệ. Còn nếu không biết điều Trần Vũ lúc này sẽ cho cô ta biết thế nào là c·hết không đối chứng.
Nghĩ đến những điều này Trần Vũ lại nhìn về phía Cẩu Thăng sau đó nói rằng.
- Những ngày tới giá·m s·át chặt chẽ động tĩnh của công chúa, cũng như Mộ Dung Ngọc. Đồng thời những lực lượng mới phát triển tại vùng đất của chúng ta cũng phải giá·m s·át chặt chẽ.
- Tuân lệnh.
Nhìn về phía Cẩu Thăng một chút, Trần Vũ lại vẫy tay cho hắn rời đi. Bản thân thì ngồi đó trầm tư suy nghĩ đến những vấn đề trong tương lai, và một vị công chúa bị Trần Vũ đánh giá là phiền phức.
Ngồi nơi này không biết qua bao lâu, lúc này một tì nữ của công chúa Uyển Linh đi đến nơi này. Cô ta nhìn về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Bẩm tướng quân công chúa muốn gặp ngài.
Trần Vũ nghe vậy thì dùng một ánh mắt sắc bén nhìn về phía người tì nữ kia. Khiến cho cô ta cũng có chút run rẩy, có điều Trần Vũ cũng rất nhanh thu hồi ánh mắt của mình. Sau đó hắn đứng dậy hướng về phía phủ công chúa mà đến.
Vừa đến nơi Trần Vũ đã nhìn thấy trong phòng của công chúa Uyển Linh, lúc này Mộ Dung Ngọc cùng với đại hoàng tử Hạ Long đều đang ngồi tại nơi này. Đối mặt với hai kẻ này Trần Vũ chỉ nhẹ nhàng gật đầu một chút, sau đó hắn lại đưa ánh mắt nhìn về phía vị công chúa đã làm con tim 6 năm tại nước địch.
Vừa nhìn một chút Trần Vũ lúc này như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ. Vẻ mặt của hắn có một chút khó hiểu, có một chút vui vẻ, lại có một chút gì đó lo lắng. Sự biến ảo khuôn mặt của hắn khiến những người ở đây đều sững sờ. Cho dù là công chúa Uyển Linh lúc này cũng dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn về phía hắn.
Trần Vũ dùng cặp mắt thất thần của mình nhìn về phía công chúa Uyển Linh thật lâu. Thấy cảnh này đại hoàng tử Hạ Long lúc này mỉm cười lên tiếng.
- Trần tướng quân em gái của ta xinh đẹp lắm phải không.
Hạ Long vừa lên tiếng những người ở đây đều mỉm cười, có điều Trần Vũ lại không cười, cũng không có hứng thú đáp lại Hạ Long. Mà hắn luôn dùng một cặp mắt đây hồ nghi nhìn về phía Hạ Uyển Linh.
Trong lòng hắn lúc này đang có sóng to gió lớn tràn vào trong tim. Một hình ảnh của một cô gái kiếp trước xuất hiện trước mặt hắn. Lúc này vẫn khuôn mặt ấy, vẫn vóc người ấy, có trăng đã không phải là cô ấy nữa mà thôi.
Thời gian cứ vậy trầm chậm trôi đi, dưới cái nhìn trần trụi của Trần Vũ thì cho dù những người ở đây đều có văn hóa cũng đều cảm thấy khó chịu, đặc biệt là Uyển Linh.
Theo như cô ta thấy cái nhìn của hắn như là một con sói đói hướng về phía mình. Cảm giác này giống như cô ta đã từng đối diện với mấy tên cầm thú tại nước địch, điều này khiến cho sắc mặt của cô ta càng ngày càng không tốt.
Không biết qua bao lâu, Uyển Linh rốt cuộc cũng không chịu được nữa. Cô ta lúc này hằn giọng lên tiếng nói rằng.
- Trần tướng quân ngài thấy ta có đẹp không.
Uyển Linh vừa cất tiếng, Trần Vũ lúc này mới hoàn hồn, sau đó nở một nụ cười khổ nói rằng.
- Công chúa rất đẹp, người rất giống với một bằng hữu trước kia của ta.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì mỉm cười, nụ cười của cô ta có giễu cợt, có chán ghét, càng có một chút tức giận và thù hận. Sau đó cô ta dùng một giọng nói lạnh lẽo lên tiếng.
- Trần tướng quân ta thân là công chúa, ngài gặp ta vẫn nên hành lễ thì tốt hơn.