Nhìn về phía Hạ Uyển Linh rơi vào trầm tư, Trần Vũ lúc này lại vẫn như cũ dùng một bộ mặt điềm tĩnh nhìn về phía cô ta. Trong ánh mắt của hắn chỉ có một chút nghi kỵ mà thôi, nhưng sự nghi kỵ ở đây không phải là cho Hạ Uyển Linh mà là Mộ Dung Ngọc.
Thân là hệ thống con em quyền quý, kiểm soát quyền lực của gia tộc nhiều năm. Trần Vũ tất nhiên là hiểu Mộ Dung gia tuy là binh gia thế tộc, nhưng cũng không phải chỉ là nghèo rớt mồng tơi, mà là phú giả địch quốc cũng không phải nói đùa.
Hàng năm Mộ Dung gia buôn bán với Trăm tộc Lũng Thiên, số lượng hàng hóa tiền bạc tuyệt đối rất lớn. Bây giờ bốn thành trì gặp t·hiên t·ai, triều đình tuyệt đối sẽ phát bạc. Mà Mộ Dung gia bỏ ra mấy trăm vạn lượng bạc mặc dù có chút thịt đau, nhưng cũng không phải là động đến căn cơ. Chúng tuyệt đối có thể lấy ra được.
Nhưng lúc này họ Trần nếu như lấy ra mấy trăm vạn lượng bạc giúp đỡ Mộ Dung gia. Vậy thì kế hoạch phát triển 8 thành trì tại phía Bắc lập tức gặp trở lại rất lớn, do thiếu kinh phí. Đối với một trần gia đang bị hoàng đế nhìn chằm chằm, và cuộc chiến 6 năm trước lại là một ẩn tình lớn. Thì nói thật Trần Vũ không dám để tình cảm cá nhân chèn vào việc này.
Có điều trong lúc Trần Vũ còn đang rơi vào trong những tính toán của mình. Hạ Huyền Linh lúc này như làm ra quyết định gì đó, cô ta vậy mà quỳ xuống hướng về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Ta không lấy thân phận công chúa cùng ngươi nói chuyện. Ta lấy thân phận là phu nhân của ngươi, muốn vay ngươi 500 vạn lượng bạc có được không.
Lời nói của Hạ Uyển Linh và hành động quỳ xuống của cô ta khiến cho trần Vũ lúc này vậy mà lại tức giận. Đúng vậy 20 năm cuộc đời lần đầu tiên hắn tức giận, lý do tức giận vô cùng đơn giản. Hạ Uyển Linh dùng thân phận vợ của hắn, lại đi cầu xin sự giúp đỡ cho kẻ khác, mà không quan tâm đến hắn lúc này. Sự tức giận khiến cho bản thân hắn khuôn mặt đều tràn đầy sự giận dữ.
Có điều nhìn về phía Hạ Uyển Linh nước mắt đang rơi xuống, dùng một bộ mặt cầu khẩn bám vào áo mình mà không nói một lời. Khiến Trần Vũ cuối cùng cũng chỉ biết dẹp bỏ đi sự tức giận trong lòng. Hắn lúc này thở dài một hơi, hất tay của Hạ Uyển Linh ra một bên. Sau đó hắn lấy một tờ giấy viết lên mấy chữ, rồi đưa cho Hạ Uyển Linh lên tiếng nói rằng.
- Ngươi cầm tờ giấy này đi gặp Phùng Bình. Hắn sẽ đưa cho ngươi 500 vạn lượng bạc.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này nhận tờ giấy từ trong tay Trần Vũ. Sau đó từ từ đứng dậy, lúc cô ta đi ra khỏi cửa thì dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Trần Vũ. Thấy người đàn ông kia lúc này lại sử dụng một bộ mặt lạnh nhạt, dựng lên chiếc bàn vừa bị cô ta lật đổ. Sau đó tự tay nhặt lên đống công văn để lên bàn, khiến cho Hạ Uyển Linh lúc này ánh mắt lại có một chút gì đó thất thần.
Có điều rất nhanh cô gái này lại vứt bỏ đi những suy nghĩ của mình, vội vàng chạy đến chỗ của Phùng Bình lấy 500 vạn lượng giao cho Mộ Dung Ngọc.
Sáng ngày hôm sau tại ngoài cửa thành Lạc Nhạn, Mộ Dung Ngọc đang chuẩn bị vận chuyển 500 vạn lượng bạc trở về quê nhà của hắn để cứu vớt t·hiên t·ai. Nhìn về phía công chúa Hạ Uyển Linh đang đứng ở phía cổng thành đưa tiễn, hắn lúc này cũng gật đầu sau đó rời đi.
Rời khỏi thành Lạc Nhạn được một đoạn, lúc này Mộ Dung Ngọc mới nở một nụ cười giễu cợt. Một tay cầm lên một lượng bạc, mà cùng với một tên thuộc hạ lên tiếng nói chuyện.
- Phúc bá với 500 vạn lượng bạc này, Trần gia tuyệt đối sẽ gặp vấn đề rất lớn trong việc kiến thiết tại tám thành trì này, đây sẽ là một cơ hội lớn cho chúng ta.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Phúc Bá là quản gia của Mộ Dung gia đi theo Mộ Dung Ngọc lần này cũng mỉm cười sau đó nói rằng.
- Lần này chúng ta đích thật là xuất hiện t·hiên t·ai. Bất quá cũng chỉ là nhỏ t·hiên t·ai mà thôi . Chẳng qua là chúng ta báo cáo láo lên triều đình, để xin thêm trợ cấp. Thật không nghĩ đến thiếu gia vậy mà lại hướng đến công chúa Uyển Linh muốn mượn tiền. Cô ta vậy mà lại có thể từ trong tay Trần Vũ lấy được 500 vạn lượng bạc, thật sự là trời cũng muốn giúp chúng ta.
- Hiện nay với số bạc này, chúng ta chỉ cần giả vờ vận chuyển về phía quê nhà là được . Còn lại sẽ bí mật tập kết đến thành Quế Lâm, sau đó dùng nó để chiêu mộ nhân tài, cũng như kiến thiết các cơ sở của ta tại khu vực này.
- Trong khi đó Trần Gia thiếu đi 500 vạn lượng bạc thì hoạt động kiến thiết của chúng sẽ phải dừng lại một đoạn thời gian, để huy động vốn. Có thể nói lần này thiếu gia đã làm một công đôi việc, vừa có thể kiếm lợi ích cho Mộ Dung gia, lại vừa lấy lòng của công chúa hạ Uyển Linh. Dù sao cô công chúa này vẫn còn đang nghĩ rằng bản thân mình đã cứu được rất nhiều người đâu.
Nghe Phúc Bá nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này cũng mỉm cười gật đầu. Sau đó hai người cùng nhau mang theo một lượng lớn xe cộ, trở theo bạc hướng về phía thành Quế Lâm mà xây dựng là những âm mưu mới của mình.
Cùng lúc này đứng trên tường thành Lạc Nhạn, Trần Vũ nhìn về phía Cẩu Thăng sau đó nói rằng.
- Người của chúng ta vẫn chưa gửi tin tức về hay sao.
- Bẩm tướng quân thám tử của chúng ta giải khắp mọi nơi tại Đại Hưng. Có điều quãng đường di chuyển cũng không phải dễ dàng như vậy, cho dù huấn luyện chim ưng đưa thư, nhưng mà trong thời gian ngắn e rằng cũng chưa thể nào có hồi đáp.
Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, hệ thống Cẩu Quân lực lượng ám tử của hắn giải rộng vô số trên các lãnh thổ của Đại Hưng. Có điều đường xá xa xôi, việc kỵ binh mang thư tín đều cần một thời gian nhất định.
Vậy nên Trần Vũ đã phát minh ra một loại đó chính là huấn luyện chim đưa thư. Tất nhiên bồ câu là loài chim đầu tiên được sử dụng, nhưng Trần Vũ lại phát hiện chim ưng tại thế giới này cũng có đặc tính giống như bồ câu. Thậm chí bởi vì là thú săn mồi, cho nên việc chúng bị c·hết trên đường đưa thư lại càng hiếm thấy. Và đây cũng là thứ khiến Trần Vũ có được hệ thống tình báo tuyệt đối cực kỳ mạnh mẽ.
Có điều Trần Vũ lúc này đã biết Mộ Dung Ngọc nếu như đã nhận được tin tức từ người nhà, là nơi ở của hắn xuất hiện thiên tài cỡ lớn. Vậy đáng lẽ Cẩu Quân phải đưa tin tức lại mới đúng. Từ đây có thể thấy e rằng sự việc cũng không đơn giản như những lời Mộ Dung Ngọc nói.
Trong lúc Trần Vũ và Cẩu Thăng rơi vào trầm tư, lúc này một binh lính của Cẩu Quân xuất hiện, mang theo một lá thư đến nơi này. Thấy cảnh này Cẩu Thăng lập tức nhận lấy lá thư mở ra xem xét, sau đó hắn dùng một bộ mặt giận dữ hướng về phía Trần Vũ lên tiếng.
- Bẩm tướng quân người của chúng ta đã điều tra rồi, mấy thành trì của họ Mộ Dung đúng thật là xuất hiện t·hiên t·ai, nhưng chỉ là cỡ nhỏ t·hiên t·ai mà thôi. Hiện nay đã bị họ Mộ Dung khống chế.
- Chúng lúc này đang có ý định báo cáo láo lên chiều đình, để xin thêm trợ cấp. Về phần khoản tiền mà công chúa vừa lấy của chúng ta, lúc này đang trên đường đến thành Quế Lâm. Về phần những chiếc xe đang được di chuyển kia bất quá chỉ là giả mà thôi, số bạc sớm đã bị di dời.
Nghe Cẩu Thăng nói vậy Trần Vũ lúc này sắc mặt âm trầm, nhìn về phía hướng Mộ Dung Ngọc rời đi. Qua một lúc hắn lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó nói rằng.
- Cẩu Thăng ngươi triệu tập nhân thủ, từ trong bóng tối c·ướp lại số bạc đó cho ta. Nhớ kỹ đừng g·iết tên Mộ Dung Ngọc kia, bởi vì g·iết hắn sẽ khiến chúng ta gặp nhiều rắc rối hơn.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Cẩu Thăng lúc này chắp tay gật đầu rồi rời đi. Đối mặt với việc này Trần Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng ánh mắt về phía Hạ Uyển Linh còn đang đứng dưới thành đưa tiễn Mộ Dung Ngọc mà không nói một lời sau đó rời đi.