Tại trong thư phòng của mình, Trần Vũ nhìn về phía Cẩu Thăng mà lên tiếng nói rằng.
- Cử người của chúng ta tiến vào vùng đất của Đại Hạ, điều tra tình hình công chúa Uyển Linh trong 6 năm qua cho ta.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Cẩu Thăng lúc này chắp tay đáp lời sau đó lập tức rời đi. Thấy cảnh này Trần Vũ lại ngồi đó xử lý công việc của mình. Không biết qua bao lâu, ở ngoài cửa thư phòng của hắn vậy mà lại xuất hiện một khuôn mặt khiến Trần Vũ phải có chút nhíu mày.
Đúng vậy người này không phải ai khác chính là công chúa Uyển Linh. Nhìn thấy cô ta, Trần Vũ lúc này gấp lại những công việc mình đang làm, đứng dậy hướng về phía cô ta lên tiếng nói rằng.
- Công chúa tìm ta không biết là có việc gì.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này nhìn hắn một chút sau đó nói rằng.
- Mấy hôm trước người của ngươi nói là hàng tháng ngươi sẽ cho ta 10 vạn lượng bạc. Chuyện này có phải thật hay không.
Trần Vũ nghe vậy thì dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía Hạ Uyển Linh. Suy nghĩ một lúc ánh mắt của hắn lại có chút hồ nghi, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Trước là ta nói vậy, có điều hiện nay trong phủ tài chính không tốt lắm. Cho nên nếu công chúa muốn bạc, vậy thì hàng tháng ta có thể cho người 1000 lượng bạc.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, sắc mặt của Hạ Uyển Linh lập tức không tốt. Cô ta lúc này đi đến chỗ Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Ngươi tại sao lại nuốt lời, chẳng phải nói mỗi tháng cho ta 10 vạn lượng bạc hay sao.
Trần Vũ nghe vậy thì trong lòng lập tức đã đoán ra gì đó. Cô công chúa này tuyệt đối đang cần tiền, hơn nữa số tiền thậm chí còn rất lớn. Nghĩ đến điều này hắn dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía Uyển Linh công chúa nói rằng.
- Công chúa đang gặp chuyện gì hay sao. Nếu ngài muốn bạc, vậy thì phải cho ta biết lý do mới được.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì dùng một ánh mắt có chút không vui nhìn về phía Trần Vũ. Nhưng cuối cùng cô ta lúc này vẫn phải hừ lạnh lên tiếng nói rằng.
- Mộ Dung Ngọc vừa đến tìm ta, hắn nói rằng tại bốn thành trì nơi mà Mộ Dung gia đang quản hạt gặp một trận t·hiên t·ai lớn. Số lượng châu chấu như là mây đen phủ trời, ăn hết hoa màu. Hiện nay Mộ Dung gia đang xin triều đình phát bạc cứu tế, nhưng có vẻ như cũng không khả thi. Cho nên ta muốn lấy một chút bạc giúp đỡ Mộ Dung gia lúc này.
Nghe Uyển Linh công chúa nói vậy, Trần Vũ lúc này dùng một ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cô ta, qua một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Thiên tai đúng thật là thứ sẽ khiến cho vô số bách tính lâm vào cảnh nhà mất cửa tan. Nhưng mà nơi này vẫn đang có chiến sự, Trần gia ta vẫn đang phải cung cấp một lượng lớn tiền tài, thực hiện cho hoạt động kiến thiết tại tám thành trì phía bắc. Công chúa người nghĩ ta có tiền để cứu trợ t·hiên t·ai hay sao.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này nhìn về phía hắn một chút, sau đó dùng một giọng nói bực bội lên tiếng.
- Mộ Dung Ngọc nói với ta trần gia các ngươi vô cùng giàu có. Có điều Mộ Dung gia và Trần gia quan hệ vốn không tốt, muốn từ các ngươi mượn bạc là điều không thể nào. Vậy nên hắn muốn nhờ ta giúp đỡ một chút, vậy nên ngày hôm nay ta mới muốn cùng ngươi nói về việc này. Ngươi hiện giờ cho mượn vẫn là không cho mượn.
Trần Vũ nghe vậy thì im lặng nhìn về phía Hạ Uyển Linh, qua một lúc hắn bình tĩnh trở về vị trí của mình ngồi xuống. Sau đó Trần Vũ dùng một giọng nói lạnh nhạt lên tiếng.
- Trần gia ta không có bạc, không thể giúp Mộ Dung gia được.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này sắc mặt lại càng không tốt. Vừa rồi nhìn về phía Mộ Dung Ngọc dùng một sắc mặt suốt sắng lên tiếng. Cô ta biết tình hình t·hiên t·ai có lẽ rất nghiêm trọng, việc triều đình cấp phát bạc đến nơi sẽ vượt qua vô số chặng đường, cùng với vô số các thủ tục. Việc bạc đến tay người dân e rằng t·hiên t·ai đã qua đi một lượng lớn thời gian, vô số người đ·ã c·hết.
Vậy nên tại Đại Hưng mà nói nơi mà thế gia đại tộc lại cầm quyền phần lớn tại các địa phương, thì việc để người dân trôi nổi khắp nơi thật sự là tổn thất to lớn với từng gia tộc. Nghĩ đến điều này Hạ Uyển Linh lại càng muốn giúp đỡ Mộ Dung Ngọc. Dù sao trong ánh mắt của cô ta lúc này trên khắp Đại Hưng, chỉ có duy nhất Mộ Dung Ngọc là người tốt.
Nghĩ đến đây cô ta lúc này vùng vằng đi đến chỗ Trần Vũ, dùng tay gạt hết đống công văn trên bàn của Trần Vũ xuống đất, sau đó lên tiếng.
- Trần Vũ ngươi có phải là người hay không. Tại bốn thành trì do Mộ Dung gia quản hạt, có đến hơn 200 vạn bách tính. Ngươi lẽ nào để họ phải ăn cỏ cây mà sống, bán vợ nợ con hay sao.
Nghe Hạ Uyển Linh tức giận lên tiếng, Trần Vũ lúc này chỉ nhìn về phía cô ta một chút . Sau đó hắn lại bình tĩnh đứng dậy, nhặt chỗ công văn từ dưới đất để lên trên bàn. Thấy cảnh này Hạ Uyển Linh lại là một lần nữa hất đổ đống công văn của hắn xuống đất, thậm chí còn kéo luôn cái bàn đổ xuống.
Đối mặt với việc này Trần Vũ lúc này bình tĩnh đứng dậy, hướng ánh mắt về phía Hạ Uyển Linh. Hai người bốn mắt nhìn nhau một chút, nhưng trong mắt của hai người một bên thì tràn đầy sự lạnh lùng và chán ghét. Một bên thì là trầm tĩnh, không có một chút gì là tức giận hay tình cảm.
Bầu không khí quỷ dị này không biết diễn ra bao lâu, Trần Vũ lúc này mới điềm tĩnh lên tiếng nói rằng.
- Mộ Dung gia nắm giữ bốn thành trì số lượng nhân khẩu lên đến 200 vạn. Muốn cứu vớt nơi này, một hộ gia đình ít nhất phải từ 5 đến 6 lượng bạc. Bởi vì họ không chỉ ăn, mà họ cần phải mua lương thực giống cây, cũng như chăm sóc cho đến khi vụ mùa tiếp theo được thu hoạch.
- Nói cách khác để giúp đỡ Mộ Dung gia, lúc này cần ít nhất vào khoảng hơn một triệu lượng bạc.
- Dựa theo tính toán thì số bạc mà triều đình cung cấp xuống địa phương, có lẽ từ 400 đến 500 vạn lượng. Số còn lại Mộ Dung gia sẽ phải tự bù đắp, mà nếu lúc này trần gia cho Mộ Dung gia vay gần 500 vạn lượng bạc . Công chúa người nói xem Trần gia chúng ta liệu sẽ chịu tổn thất như thế nào đây.
- Đầu tiên việc kiến thiết tại 8 thành trì vừa mới c·ướp được, sẽ không ngừng hao tốn đi tài nguyên của trần gia. Mà thứ tài nguyên đầu tiên bị hao tốn chính là tiền bạc.
- Kiến thiết lại nhà cửa cho dân chúng, ổn định nuôi dưỡng q·uân đ·ội, phát triển các ngành công nghiệp thương mại, đội buôn giữa Đại Hạ và Đại Hưng. Ổn định cục diện tại 8 thành trì này, số tiền mà chúng ta bỏ ra tuyệt đối phải vượt qua vài triệu lượng bạc.
- Công chúa người có biết số bạc này từ đâu mà có không. Nó không phải dùng máu của Trần Gia đổi lấy, mà là vô số thế hệ của Trần Gian tích góp mà có.
- Công chúa người thật sự nghĩ rằng bạc từ trên trời rơi xuống hay sao, mà có thể tùy ý vung vẩy cho người nọ người kia mượn. Đặc biệt Mộ Dung gia lúc này còn đang muốn cùng trần gia chúng ta c·ướp chỗ tốt đây.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này có một chút thẫn thờ. Bản thân sớm đã bắt làm tù binh, cô ta làm gì có chút gì gọi là đầu óc chính trị cơ chứ.
Vậy nên khi nhìn thấy Mộ Dung Ngọc, ánh sáng duy nhất đang chiếu sáng đời cô ta xuất hiện một bộ mặt cầu xin sự giúp đỡ. Cô ta tất nhiên là toàn lực ủng hộ, cho dù phải đi gặp mặt Trần Vũ, người cô ta vô cùng chán ghét thì cô ta cũng chấp nhận làm điều này.
Có điều khi nghe Trần Vũ nói, Hạ Huyền Linh cũng hiểu trần gia và Mộ Dung gia vốn dĩ là hai gia tộc đối địch. Bây giờ để trần gia từ bỏ đi một bộ phận sản nghiệp của mình đang kiến thiết tại tám thành trì phía Bắc, giúp đỡ cho Mộ Dung gia vượt qua khó khăn. Đây thật sự cũng là một vấn đề khiến Hạ Uyển Linh có chút nhức nhối đau đầu.