Nghe Hạ Long nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này vẫn giữ một nụ cười trên mặt. Cảm tưởng như những lời cảnh cáo của Hạ Long hắn không hề để ý, mà dùng một giọng nói có chút cung kính lên tiếng.
- Bẩm điện hạ ta và công chúa Uyển Linh từ nhỏ đã giao tiếp với nhau, có thể nói là thanh mai trúc mã. Đáng tiếc chiến sự hỗn loạn khiến cho ta và công chúa mất liên lạc nhiều năm, lúc này gặp mặt thật sự ta chỉ muốn làm bạn với công chúa mà thôi.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Long lúc này nhìn về phía hắn một chút gật đầu, nhưng không nói gì nữa. Ở sâu trong lòng Hạ Long lúc này đang không ngừng đánh giá Mộ Dung Ngọc là muốn làm gì. Bởi vì trong mắt của Hạ Long, Mộ Dung Ngọc tuyệt đối là một kẻ tham luyến quyền lực mà không phải là một kẻ si tình.
Một lúc sau tại trong phủ công chúa, Hạ Uyển Linh lúc này mặc một bộ váy màu đỏ, trên mặt trang điểm khá đậm, đôn lên vóc dáng xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại càng lạnh lùng nhìn về phía Trần Vũ đang chuẩn bị thức ăn trước mặt không nói một lời.
Không biết qua bao lâu, cô ta lúc này bất chợt nhìn về phía Trần Vũ sau đó lên tiếng.
- Trần tướng quân ta nghe nói ngươi muốn phát động khai hoang tại 8 thành trì. Nhưng việc này ngươi thân là người phát động lại không đi quản, mà giao toàn bộ nhiệm vụ này cho Mộ Dung Ngọc có phải không.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này ngừng lại động tác nấu ăn, rồi quay đầu lại nhìn về phía Hạ Uyển Linh lên tiếng nói rằng.
- Đúng là như vậy ta chuẩn bị lại tuyển mộ thêm hai vạn tân binh, việc huấn luyện họ thật sự cần phải giá·m s·át họ trong thời gian dài . Đối với việc này ta không thể nào rời khỏi doanh trại quá lâu được.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này nở một nụ cười lạnh lùng sau đó rời khỏi chiếc giường. Cô ta đứng dậy đi về phía Trần Vũ, cô ta bất quá chỉ đứng tới vai Trần Vũ. Nhưng khi đến gần Trần Vũ, cô gái này vậy mà kiễng chân lên, đưa mặt mình sát về phía Trần Vũ chỉ cách mấy phân, sau đó thở một hơi nhẹ vào tai Trần Vũ lên tiếng nói rằng.
- Trần tướng quân ngươi đang ghen hay sao.
Nhìn về phía điệu bộ của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ lúc này lại không có một chút gì rung động. Mà hắn dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía cô ta, sau đó nở một nụ cười bình tĩnh lên tiếng nói rằng.
- Công chúa nói vậy là có ý gì đây.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, sau đó lùi lại một bước tránh xa Trần Vũ, rồi dùng một giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng.
- Ngài thích ta sao, cho nên ngài thấy ta cùng Mộ Dung Ngọc ở bên nhau khiến ngài không vui vẻ, nên muốn hãm hại hắn.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này chỉ bình tĩnh nhìn về phía cô ta một chút sau đó lên tiếng nói rằng.
- Công chúa nghĩ nhiều rồi. Ta và ngài vốn đã có hôn ước, đợi khi đại hoàng tử tìm được ngày lành tổ chức xong các vấn đề lễ nghi, chúng ta lúc đó sẽ chung chăn chung gối. Ta thấy mình cũng không cần phải ghen bóng ghen gió với một kẻ, chỉ có thể dùng ánh mắt thèm khát nhìn về phía phu nhân của mình.
Âm thanh của Trần Vũ rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói của hắn lại đụng đến nỗi đau của Hạ Uyển Linh. Từng hình ảnh đen tối không ngừng xuất hiện trong đầu cô ta, khiến cho cô gái này bùng phát sự tức giận.
Cô ta lập tức quay người lại, từ bộ mặt tươi cười với một ánh mắt lạnh lùng, lại trở thành một khuôn mặt tức giận với nước mắt đang chảy tát mạnh về phía Trần Vũ một cái. Sau đó cô ta dùng một giọng nói băng lãnh lên tiếng.
- Muốn ngủ cùng ta, ngươi còn chưa có tư cách này.
Đối mặt với việc bị ăn một cái tát Trần Vũ lúc này chỉ điềm tĩnh sờ lên mặt mình một chút. Sau đó hắn lau đi v·ết m·áu từ khóe môi, rồi dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía Hạ Uyển Linh sau đó nói rằng.
- Công chúa người đói sao, sức mạnh của người tại sao lại yếu như vậy. Ta tưởng một cái tát của người có thể g·iết c·hết một con trâu cơ chứ.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, Hạ Uyên Linh lúc này sắc mặt lại càng không tốt. Cô ta hùng hổ tiến đến muốn đánh Trần Vũ, đáng tiếc tay của cô ta đã dừng giữa không trung . Bởi vì lúc này bàn tay nhỏ nhắn đó đã bị cánh tay cầm gươm giáo g·iết địch của Trần Vũ nắm chặt trong tay, không thể động đậy.
Đối mặt với việc này Hạ Uyển Linh chỉ có thể vùng vằng, muốn hất tay của Trần Vũ ra. Có điều sức của một người phụ nữ thân yêu tay mềm, làm sao có thể so với một quân nhân thiết huyết trên chiến trường cơ chứ. Vậy là một lúc sau dưới sự mệt mỏi, cô ta lúc này đành phải bất lực lên tiếng.
- Buông tay, Trần Vũ ngươi muốn làm gì. Ngươi muốn phi lễ ta sao.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này vẫn dùng một sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt nhìn về phía cô ta. Sau đó hắn hướng ánh mắt về phía ngực của ấy, rồi lại nghiêng đầu sang một bên vòng qua sau lưng, nhìn mông của cô ấy.
Đối mặt với cái nhìn trần trụi của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh lúc này những ký ức kia lại càng ùa về. Cô gái này lại không biết lấy đâu là sức mạnh, dùng hết sức gạt tay Trần Vũ ra, khiến cho cả cánh tay đã bị đỏ ửng. Có lẽ do đau đớn, cô gái này lúc này bật khóc. Sau đó cô ta hướng về phía Trần Vũ mà liên tục khua tay đánh lên người hắn.
Đối mặt với việc này Trần Vũ lúc này lại không phản kháng, hắn im lặng chịu tất cả những đòn đánh của Hạ Uyển Linh trên người mình không kêu rên một tiếng. Mà hắn chỉ dùng một ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Hạ Uyển Linh mà thôi.
Không biết qua bao lâu, Hạ Uyển Linh lúc này mới như kiểu lấy lại sự bình tĩnh. Cô ta nhìn về phía Trần Vũ trên người toàn vết cào, thậm chí nhiều vết còn đang chảy máu, mà cô gái này có chút sợ hãi lùi lại.
Qua một lúc Hạ Uyển Linh mới dùng một ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Trần Vũ, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Ngươi tại sao lại không phản kháng.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này điềm tĩnh nhìn về phía cô ta, qua một lúc hắn cũng không trả lời Hạ Uyển Linh. Mà chỉ dùng một bộ mặt điềm tĩnh nhìn về phía mấy đĩa thức ăn trên bàn, đã được bày biện song, sau đó hắn nói rằng.
- Thức ăn đã chuẩn bị xong, công chúa người hãy ăn cơm đi.
Trần Vũ nói xong thì quay người rời đi, chỉ để lại Hạ Uyển Linh với một bộ mặt ngơ ngác đứng đó, nhìn về phía bóng lưng người đàn ông kia. Cô ta lúc này vậy mà sững sờ thật lâu, cuối cùng ngồi xuống bàn nếm những món ăn của Trần Vũ, nước mắt của cô ta lại không ngừng rơi xuống.
Một lúc sau tại trong phòng của mình, Trần Vũ lúc này đang ngâm mình trong một chiếc bồn tắm cỡ lớn. Tại Đại Hưng tầng lớp quý tộc thường chỉ sử dụng những chiếc chậu gỗ để tắm. Nhưng Trần Vũ là một người hiện đại, tất nhiên sẽ không có cái gì là chỗ gỗ. Mà hắn trực tiếp xây dựng cho mình một phòng tắm nhỏ.
Nhìn về phía làn nước nóng đang trườn qua những v·ết t·hương, thể hiện rõ những vết móng tay trên người mình. Trần Vũ lúc này lại không có một chút gì là quan tâm đến sự đau đớn, hoặc những v·ết m·áu. Mà hắn dùng một ánh mắt trầm tư nhìn lên trần nhà, rơi vào trong những suy nghĩ trong đầu.
Dựa theo phán đoán của hắn, Hạ Uyển Linh có lẽ đã chịu rất nhiều đau khổ tại nước địch. Nên cô gái này muốn phát tiết tất cả những nỗi tức giận của mình ra ngoài. Có điều trải qua Trần Vũ quan sát, cô gái này cũng không phải hoàn toàn đánh mất lý trí mà vẫn có mục tiêu của mình.
Dù sao trong thời gian qua hệ thống người hầu tỳ nữ trong phủ, Hạ Uyển Linh đều không làm khó họ, duy nhất làm khó chỉ có Trần Vũ hắn. Đối với việc này Trần Vũ cho rằng đây là Hạ Uyển Linh cho rằng 6 năm trước việc cha hắn thất trận, mới khiến cô ta phải làm con tim nước địch. Nghĩ đến những điều này, Trần Vũ cũng chỉ thở dài trong lòng.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Trần Vũ lúc này mặc quần áo, sau đó ra ngoài cho người tìm Cẩu Thăng đến để nói chuyện.