Tại giữa đại sảnh, lúc này một người đàn ông trung tuổi hướng ánh mắt về phía đám người Trần Vũ chắp tay nói rằng.
- Bẩm đại hoàng tử trải qua điều tra nhân khẩu, hiện nay tại tám thành trì phía bắc có 251 vạn 2.402 người. Trong đó số tráng đinh vào tầm 42 vạn người.
- Tổng số đất canh tác vào hơn 10 triệu mẫu đất. Dựa theo luật pháp của Đại Hưng, người dân một năm đối với người trưởng thành phải nộp 300 cân lương thực, trẻ em phải nộp 50 cân lương thực, quy ra tiền là một người trưởng thành phải nộp 3 lạng bạc, trẻ em thì nộp nửa lạng bạc.
- Tổng số thuế của tám thành chì một năm phải giao nộp cho nhà nước vào tầm 650 vạn lượng.
- Ngoài ra còn có các khoản thuế liên quan đến thương thuế, số tiền này lại chưa thể tính toán bởi vì còn tùy thuộc vào lượng thương nhân, cũng như hàng hóa đi qua vùng đất của chúng ta.
- Có điều dựa theo sự tính toán hàng năm, thì tổng số thuế mà tám thành chì tại phía bắc phải giao nộp cho nhà nước hàng năm vào tầm từ 1 triệu 200 vạn lượng bạc, đến 1 triệu 300 vạn lượng bạc.
Nghe người này nói vậy, những người có mặt trong phòng đều gật đầu. Hắn ta tên là Đào Chí, là thành chủ mới được bổ nhiệm tại thành Lạc Nhạc cũng là một tên thuộc về phái Họ Trần.
Trong lần điều phối quan viên lần này, họ Trần thống lĩnh 6 thành trì quan viên lần lượt là Hoài Minh, Lạc Nhạn, Tam khẩu, Thần Phong, Quỳnh Lưu và Kiến Xương.
Hai thành trì còn lại lần lượt rơi vào tay của hai phe phái là Thành Đô, do thường lâm đảng khống chế và Quế Lâm do Mộ Dung gia kiểm soát.
Ngồi trên chủ vị Nhìn về phía Đao Chí đã báo cáo xong tình hình thống kê nhân khẩu, lúc này Trần Vũ hướng về phía Hạ Long lên tiếng.
- Bẩm đại hoàng tử hiện nay hệ thống nhân khẩu cũng đã được thống kê, các vấn đề thuế khoản sẽ nhanh chóng được hoàn thành. Có điều lúc này đã là cuối tháng 6, chỉ còn hai tháng nữa là đến vụ thu hoạch tiếp theo . Trong thời gian này dân chúng có vẻ như khá nhàn nhã, chính vì vậy mạt tướng có ý định ra thông báo tại các thành trì phía bắc, cổ vũ hoạt động khai hoang trong thời gian này.
- Đối với việc này đại điện hạ người không biết có ý nghĩ gì hay không.
Trần Vũ vừa nói vậy lúc này Hạ Long nhìn về phía hắn một chút sau đó mỉm cười nói rằng.
- Vấn đề khai hoang luật pháp của Đại Hưng đã nói rất rõ, người khai hoang trong 3 năm đầu tiên được miễn thuế, đến năm thứ tư sẽ do quan viên tại địa phương tiến hành đo đạc và thống kê xem đó là ruộng tốt hay ruộng xấu mà tiến hành đánh thuế. Vậy nên vấn đề khai hoang này Trần tướng quân nếu đã muốn phát động thì cứ việc làm thôi, ta cũng không có ý kiến.
Nghe Hạ Long nói vậy, Trần Vũ lúc này cũng gật đầu, sau đó hắn hướng ánh mắt về phía Mộ Dung Ngọc lên tiếng nói rằng.
- Mộ Dung đại nhân vấn đề khai hoang này làm phiền đại nhân chú ý nhiều hơn. Dù sao trong mấy ngày tới để ổn định cục diện, chúng ta đang chuẩn bị tiến hành tuyển mộ thêm hai vạn quân tân binh. Đối với việc này thật sự ta cũng không có quá nhiều thời gian để cùng đại nhân bàn bạc về vấn đề khai hoang.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này vẫn nở một nụ cười điềm tĩnh, hướng về phía Trần Vũ chắp tay nói rằng.
- Trần tướng quân yên tâm vấn đề này hạ quan tuyệt đối sẽ giúp ngài giá·m s·át.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Trần Vũ lúc này cũng gật đầu. Đang lúc hắn và mấy người Hạ Long còn định bàn bạc thêm gì nữa, lúc này Tiểu Đào tì nữ của Hạ Uyển Linh đi đến, hướng về phía những người ở đây chắp tay rồi nhìn về phía Trần Vũ lên tiếng.
- Bẩm tướng quân công chúa nói rằng cảm thấy đói bụng, muốn ngài nấu ăn cho công chúa.
Nghe Tiểu Đào nói vậy, những người ở đây đều dùng một ánh mắt trầm tư không lên tiếng. Có điều một tiếng cười lại phá vỡ sự tĩnh lặng ở đây chính là của Hạ Long. Hắn lúc này tỏ vẻ như không hề hay biết gì thậm chí còn lên tiếng pha trò.
- Trần tướng quân xem ra tiểu muội của ta rất thích ăn món ăn ngươi nấu. Sau này có dịp ngươi hãy nấu cho ta vài món, ta cũng muốn thử tay nghề của trần tướng quân.
Trần Vũ nghe Hạ Long nói vậy thì hắn cũng mỉm cười đáp lời.
- Đại điện hạ nếu đã thích ăn thì lúc nào hãy ghé qua Phủ của ta, đích thân ta sẽ xuống bếp làm một bữa lớn cho ngài.
Hạ Long nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, tưởng chừng việc này đã kết thúc thì âm thanh của Tiểu Đào lại một lần nữa vang lên, khiến cho bầu không khí càng trở nên quỷ dị.
- Mộ Dung đại nhân công chúa nói một lúc nữa mời ngài đến ăn cơm.
Âm thanh của Tiểu Đào vừa kết thúc Mộ Dung Ngọc lúc này vẫn không còn vẻ mặt bình tĩnh nữa. Bởi vì hắn biết có đôi lúc ân oán cá nhân sẽ khiến cho việc của hắn trở nên bất cập. Cho dù có Uyển Linh công chúa hậu thuẫn, thì một khi họ Trần nổi điên hắn cũng gánh không nổi.
Vậy nên trước mắt những người ở đây, hắn đành dùng một bộ mặt chính nhân quân tử lên tiếng nói rằng.
- Tiểu Đào ngươi trở về nói với công chúa, ngày hôm nay chúng ta rất bận cần phải xử lý rất nhiều công chuyện. Đặc biệt Trần Tướng Quân còn đưa ra vấn đề khai hoang, trong thời gian tới ta e rằng sẽ không có thời gian đến nói chuyện với công chúa.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Tiểu Đào lúc này chỉ biết gật đầu sau đó xin phép rời khỏi đây. Nhìn về phía cô ta rời đi những quan viên có mặt trong phòng đều câm như hến, không dám lên tiếng. Về phần Hạ Long hắn lúc này cũng không cười nổi nữa, bởi vì hắn biết cười vào lúc này chính là tìm c·hết. Hắn cũng không muốn đắc tội với Trần Vũ.
Có điều khác với những suy nghĩ của những người ở đây, là Trần Vũ lúc này có lẽ rất tức giận. Dù sao vợ chưa cưới của mình lại cùng người khác ngang nhiên gặp gỡ, đây thật sự là làm mất mặt họ Trần. Nhưng trong mắt Trần Vũ việc này lại chả đáng quan tâm, dù sao mọi động thái của Hạ Uyển Linh đều nằm trong sự giá·m s·át của hắn.
Và hắn bất ngờ lại phát hiện ra một vấn đề, đó là Hạ Uyển Linh tuy rằng cùng Mộ Dung Ngọc có vẻ khá thân thiết, nhưng lại không hề đi quá giới hạn. Chẳng qua họ chỉ là nói chuyện với nhau mà thôi.
Đối với việc này Trần Vũ có chút để tâm, nên hắn vẫn không ngừng quan sát và dựa theo kinh nghiệm của mình. Hắn phán đoán vị công chúa kia e rằng cũng không phải điên dại và ngu ngốc như những gì mọi người đang nói. Trái ngược
là cô ta có một trái tim tổn thương, và đang muốn tự tìm cách chữa lành mà thôi.
Chính vì vậy Trần Vũ mặc dù có chút khó xử, khi mặt mũi của mình bị quét rác. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn thật sự tức giận, bởi vì trên thế giới này từ lúc hắn sinh ra, cho dù là ngày phụ mẫu hắn q·ua đ·ời hắn cũng chưa từng giận dữ.
Sinh và tử vốn dĩ là đạo luân hồi, hắn có thể sống một thế, người nhà hắn cũng có thể sống một thế. Có trăng c·hết đi chỉ là thân xác, mà không phải là linh hồn . Mà cũng vì vậy mà tính cách hắn trở nên lãnh đạm với mọi thứ.
Nhìn về phía những người có mặt trong phòng một chút, Trần Vũ lúc này đứng dậy chắp tay hướng về phía họ sau đó nói rằng.
- Việc mấy hôm nay bàn bạc tới đây, ta xin phép trở về phủ đệ của mình.
Nghe Trần Vũ nói vậy, những quan viên có mặt tại đây đều đồng loạt chắp tay tiễn đưa hắn. Đợi khi Trần Vũ rời đi Hạ Long lúc này mới nhìn về phía Mộ Dung Ngọc lên tiếng nói rằng.
- Mộ Dung đại nhân ta biết quan hệ của ngài và Uyển Linh rất tốt. Có điều lúc này Uyển Linh đã được ban hôn cho Trần Vũ. Ta hy vọng ngài hiểu hai chữ chừng mực, nếu không hậu quả là gì ta e rằng Mộ Dung gia sẽ gánh không nổi sự giận dữ của họ trần đâu.