Mộ Dung Ngọc vừa nói vậy, Trần Vũ lúc này dùng một ánh mắt lãnh đạm hướng về phía tên này, qua một lúc hắn lên tiếng.
- Ta sợ hãi c·hiến t·ranh.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, cả đại sảnh lúc này đều vang lên vô số tiếng ồ lớn. trăm vạn tiếng bình luận không ngừng vang lên, có người không hiểu tại sao Trần Vũ lại nói vậy. Có người thì chê trách Trần Vũ sợ hãi trước c·hiến t·ranh, không xứng đáng làm tướng quân trên chiến trường.
Nhưng những lời nói tiếp theo của Trần Vũ, khiến những kẻ này đều ngậm miệng lại.
- Chiến tranh, các ngươi không sợ hãi c·hiến t·ranh hay sao. Các người đã bao giờ từng ăn những nắm cơm trên chiến trường, nơi mà một bên là t·hi t·hể của địch nhân, một bên là t·hi t·hể những bằng hữu chiến sĩ cùng các ngươi chiến đấu trong những trận chiến vừa qua hay chưa.
- Các ngươi đã từng cầm những cái khiêng, lao lên những bức tường thành cao lớn, nơi mà quân địch đông như kiến cỏ. Nơi mà chỉ cần một hòn đá, một mũi tên, đều có thể lấy đi mạng sống của các ngươi hay sao.
- Các người đã từng cuồng loạn đứng ở nơi chiến trường lạnh giá. Nơi những giọt nước mưa phủ lên gương mặt mình, che đi những giọt nước mắt của sợ hãi và đau đớn, khi nhìn thấy từng đồng đội của mình ngã xuống hay sao.
- Mộ Dung Ngọc ngươi nói rằng ta sợ hãi c·hiến t·ranh, không thể bảo vệ công chúa, không thể g·iết kẻ thù của công chúa. Vậy ngươi có biết ở nơi này, chính là vùng đất của Đại Hưng. Ngươi cách kẻ thù của công chúa chỉ có mấy mét, ngươi xuất thân cũng là thế gia đại tộc, cầm trường kiếm trong tay hộ vệ, lao lên và chém c·hết hắn, thể hiện sự quả cảm của ngươi cho công chúa nhìn thấy.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này sắc mặt tối sầm, có điều hắn chỉ dám đứng yên tại chỗ không có động thái gì khác. Cảm nhận được hành động của tên này Trần Vũ bắt đầu cười lớn rồi lại lên tiếng.
- Sao nào, ngươi không dám sao.
- Ngươi không dám vì công chúa mà chiến hay sao. Ta đứng đây mở to mắt của mình để nhìn xem người có dám cùng kẻ thù của công chúa một mất một còn hay không.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, mọi ánh mắt lúc này lại nhìn về phía Mộ Dung Ngọc. Những người ở đây phân ra làm hai loại, một loại là đồng ý với Mộ Dung Ngọc, một loại thì lại chán ghét. Bởi vì bọn họ đều hiểu Trần Vũ nói là đúng, chiến trường ai không sợ hãi, ai dám nói mình đối mặt với t·ử v·ong không sợ hãi.
Chính vì vậy những lời châm biếng của Mộ Dung Ngọc khiến những người ở đây hoàn toàn chán ghét . Bởi vì nếu hắn thật sự tức giận như vậy, đúng như lời Trần Vũ đã nói. Hắn ra lện cho thuộc hạ của hắn, cầm theo v·ũ k·hí g·iết c·hết đám hộ vệ của Lý Tư cũng không phải là không được.
Dù sao nơi này là Đại Hưng, Là phủ công chúa, bên phía ngoài kia còn cả vạn quân lính đâu . Lý Tư bất quá chỉ có vài trăm hộ vệ mà thôi, hắn sống hay không là dựa vào những người ở đây nói một tiếng.
Cảm nhận vô số người hướng ánh mắt về mình, Mộ Dung Ngọc lúc này cười lạnh một tiếng, sau đó hắn lên tiếng nói rằng.
- Ta thân là quan văn, ngươi nói ta chém g·iết kẻ thù vì công chúa, ta hoàn toàn sẵn sàng làm điều đó. Nhưng ngươi thì sao, thân là tướng lĩnh, thân là chồng của công chúa, ngươi không dám hay sao mà phải để ta lên. Nếu như ta g·iết hắn, vậy chức danh phò mã của ngươi có xứng đáng hay không.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Trần Vũ lúc này nhíu mày nhìn về phía hắn một chút. Sau đó trong ánh mắt của những người ở đây, Trần Vũ hướng về phía Lý Tư lên tiếng nói rằng.
- Nhi điện hạ ta thấy ân oán của chuyện này cũng nên kết thúc. Có điều để đảm bảo quan hệ của hai quốc gia không bị sứt mẻ, ta đề nghị một cuộc đấu võ. Không biết nhị hoàng tử thấy thế nào.
Lý Tư nghe Trần Vũ nói vậy hắn dùng một bộ mặt đạm bạc nhìn về phía Trần Vũ, sau đó đánh mắt về những người ở đây rồi lên tiếng nói rằng.
- Trần tướng quân ngài nói tỷ thí võ nghệ là tỷ thí như thế nào.
Trần Vũ nghe vậy, thì hướng ánh mắt về phía Mộ Dung Ngọc rồi nói rằng.
- Để cho tên hộ vệ kia chiến đấu với Mộ Dung Ngọc, sống c·hết do trời định. Nhị hoàng tử này thấy thế nào.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, lúc này cả đại sảnh đều lâm vào tĩnh lặng trong giây lát. Không ai nghĩ đến Trần Vũ vậy mà lại đưa ra quyết định như thế này.
Đối mặt với việc này Mộ Dung Ngọc cũng phải thất thần một lúc. Hắn ta là văn quan, cho dù xuất thân là binh gia thế tộc, hắn từ nhỏ cũng không luyện võ. Làm sao hắn có thể chống lại được một tên võ sĩ đã tham ra vô số chiến trường cơ chứ.
Có điều lúc này Lý Tư lại nở một nụ cười thú vị, sau đó hắn gật đầu nói rằng.
- Vừa rồi ta cũng đã lắng nghe hết câu chuyện, người Đại Hạ chúng ta cũng không hề sợ hãi . Vậy nên nếu như Trần tướng quân đã nói như vậy, dũng sĩ của chúng ta sẵn sàng tham gia so đấu với vị Mộ Dung đại nhân đây.
Âm thanh của Lý Tư vừa vang lên, cả sảnh đường lập tức im lặng. Cho dù là hoàng hậu Võ Thanh Dao lúc này cũng im lặng không lên tiếng. Mà chỉ dùng một ánh mắt tức giận nhìn về phía Trần Vũ mà thôi.
Bởi vì lúc này mặc dù chỉ là lời nói phiến diện của Trần Vũ, nhưng đây lại là liên quan đến khí tiết của hai đất nước. Mộ Dung Ngọc dù muốn này không vẫn phải tham gia. Nếu như hắn không tham gia, đây chẳng phải tự vả mặt hắn, vả mặt đất nước này hay sao. Dù sao từ nãy nói đến giờ chính hắn là người muốn g·iết tên kia nhất, chỉ sau công chúa Uyển Linh mà thôi.
Cảm nhận được bầu không khí như thế này, Mộ Dung Ngọc lúc này cũng có chút run rẩy. Nhưng hắn biết lúc này đã không có đường lui, chỉ có thể lấy công làm tiến, dùng ánh mắt điên cuồng nhìn về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Trần Vũ ngươi được lắm, vậy mà lại hãm hại ta. Có điều vì công chúa mà chiến, cho dù c·hết thì đã sao.
Mộ Dung Ngọc nói xong lúc này hừ lạnh một tiếng rời khỏi đây, đi về phía võ trường trong phủ công chúa.
Thấy cảnh này hoàng hậu cũng hừ lạnh một tiếng, lúc đi qua Trần Vũ thì lên tiếng nói rằng.
- Trần Vũ ngươi rất tốt, ngươi thật sự rất tốt.
Nghe hoàng hậu nói vậy Trần Vũ lúc này không đáp lời, thấy vậy Hoàng hậu Võ Thanh Dao tức giận rời đi. Cùng với đó là các quý khách đều hướng đến Võ trường, bởi vì họ biết trận chiến sắp tới e rằng sẽ càng đẩy quan hệ của các thế lực tại đây l·ên đ·ỉnh điểm.
Mà đúng lúc này một cảm giác đau đớn từ cánh tay chuyền đến, Trần Vũ liếc ánh mắt nhìn về phía tay trái của mình, đã thấy Hạ Uyển Linh đang dùng một bộ răng sắc nhọn cắn chặt lấy tay hắn. Máu tươi đang từ trên cánh tay hắn không ngừng chảy xuống, đối với việc này Trần Vũ chỉ nhíu mày một chút nhưng không nói gì cả.
Không biết qua bao lâu, hạ Uyển Linh lúc này mới bất lực nhả ra. Nhìn về phía cánh tay đã đầy máu của Trần Vũ, mà không thèm nói chuyện với hắn.
Đối mặt với việc này Trần Vũ lúc này cũng không quan tâm nữa . Hắn bỏ tay mình ra để lộ ra cánh tay đỏ ửng của Hạ Uyển Linh, sau đó cô gái này vậy mà chạy về phía Mộ Dung Ngọc. Không ngừng an ủi Mộ Dung Ngọc, đồng thời còn nói lên sự cảm kích của mình.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Vũ cũng không quan tâm, ánh mắt của hắn chỉ lạnh lùng nhìn những người ở đây một chút. Sau đó hắn ra hiệu cho Bạch Hổ, một tướng lĩnh dưới chướng hắn đến gần thì thầm nhỏ vào tai hắn một chút.
Sau đó Bạch Hổ lập tức gật đầu, hướng về phía đoàn người của Lý Tư nói một chút gì đó rồi rời đi. Sau đó Lý Tư nở một nụ cười thân thiện nhìn về phía Trần Vũ gật đầu.
Hành động này hoàn toàn nằm trong mắt của tất cả những người ở đây, hoàng tử Hạ Long cũng phải nhíu mày một chút.
Về phía đám người phụ nữ thì tất nhiên lại càng tức giận. Hạ Uyển Linh lúc này một sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Trần Vũ. Có điều cô ta cũng không nói gì cả, bởi vì cô ta biết lúc này nói cũng vô dụng.