Một lúc sau tại trên diễn võ trường, lúc này Lý Tư nhìn về phía Mộ Dung Ngọc đang được công chúa Hạ Uyển Linh tự mình mặc vào một bộ áo giáp, cầm trong tay một thanh kiếm. Nhìn tướng đi của hắn đứng còn không vững, khiến cho Lý Tư chỉ cười lạnh một chút.
Đối diện với Mộ Dung Ngọc là tên hộ vệ kia, lúc này hắn một thân quân trang, hoàn toàn thể hiện ra dáng người to lớn của hắn.
Nhìn vào khí thế hai bên, tất cả mọi người ở đây đều không cho rằng Mộ Dung Ngọc có thể thắng.
Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Tư lúc này nhìn về phía một tên hộ vệ của mình nói rằng.
- Đã dặn dò tên kia hay chưa.
- Bẩm điện hạ đã dặn dò người của chúng ta, hắn ta mặc dù có chút lo lắng nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận hy sinh vì điện hạ.
Lý Tư nghe vậy thì mỉm cười gật đầu sau đó nói rằng.
- Đợi sau khi hắn c·hết thì hãy chu cấp tiền cho người nhà của hắn thật hậu hĩnh. Đồng thời nếu như người nhà của hắn ai có chút tài năng thì hãy đưa họ vào quan trường.
- Tuân lệnh.
- Vừa rồi người của tên Mộ Dung Ngọc kia đến đưa cho chúng ta nhiều lợi ích hay không.
- Bẩm điện hạ quản gia của Mộ Dung Ngọc hứa đưa cho chúng ta mấy trăm vạn lượng bạc, nếu như Mộ Dung Ngọc có thể sống.
Nghe thuộc hạ nói vậy Lý Tư lúc này nở một nụ cười thú vị, nhìn về phía khung cảnh tại diễn Võ Trường, Lý Tư lập tức có một ý nghĩ trong lòng. Hắn mở một nụ cười thú vị, rồi hướng về phía hoàng hậu Võ Thanh Dao lên tiếng nói rằng.
- Bẩm Hoàng Hậu, nếu đã là đấu võ tại sao chúng ta không làm một trận cá cược.
- Ta xin cược 100 vạn lượng bạc cho chiến sĩ của ta giành chiến thắng.
Âm thanh của Lý Tư vừa vang lên, những người có mặt tại đây sắc mặt đều âm trầm rất nhiều.
Qua một lúc hoàng hậu Võ Thanh Dao phải cắn răng đánh cược, mặc dù ba ta biết trận chiến này sẽ thua khi Trần Vũ đã có một thỏa thuận gì đó với người Đại Hạ. Nhưng bà ta vì mặt mũi của đế quốc vẫn phải lên tiếng nói rằng.
- Nếu như nhị hoàng tử nói vậy thì ta cũng cược 100 vạn lượng cho người của ta sẽ giành chiến thắng.
Hoàng Hậu vừa nói vậy, lúc này các quan viên huân quý cũng đồng loạt đứng ra đánh đánh cược.
- Ta cược Mộ Dung Ngọc thắng 20 vạn lượng bạc.
- Ta cược Mộ Dung Ngọc thắng 15 vạn lượng bạc.
...
Trải qua một phen đánh cược số quan viên quyền quý có mặt tại đây đều cược, tổng số cược lên đến hơn 700 vạn lượng.
Trong khi đó bên phía Đại Hạ ngoài Lý Tư đánh cược thì không có ai cược nữa. Đối mặt với việc này Lý Tư lại nở một nụ cười thú vị, nhìn về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Trần tướng quân ngài có muốn đánh cược với ta một chút hay không.
Nghe Lý Tư nói vậy, Trần Vũ lúc này dùng một ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía Lý Tư một chút, qua một lúc Trần Vũ lên tiếng khiến những người ở đây đều phải sửng sốt.
- Ta cược 800 vạn lượng dũng sĩ Đại Hạ thắng.
Nghe Trần Vũ nói vậy Lý Tư lúc này cười vô cùng lớn, sau đó hắn hướng ánh mắt về phía Trần Vũ lên tiếng nói rằng.
- Trần tướng quân thật sự là có khí phách, ta tin sự chọn lựa của ngài là chính xác.
Nghe Lý Tư nói vậy Trần Vũ lúc này chỉ mỉm cười gật đầu. Trong khi đó các quan viên của Đại Hưng thì đều dùng ánh mắt tức giận nhìn về phía Trần Vũ. Họ không nghĩ đến đường đường là tướng quân trấn thủ biên thùy, vậy mà không quan tâm đến mặt mũi của quốc gia lại cược kẻ thù thắng.
Nhưng đối với những người tức giận, lại có vô số người có lý trí. Ánh mắt của họ đang có một chút gì đó nghi kỵ. Bởi vì Trần Vũ có thể không chớp mắt lấy ra 800 vạn lượng. Phải biết đây không phải là con số nhỏ, từ đây có thể thấy tiềm lực của họ Trần khủng bố như thế nào.
Nếu như xét cả q·uân đ·ội mà họ trần đang nắm giữ, cộng với tài chính của họ Trần lúc này. Các thế lực đều cảm thấy một cơn lạnh buốt từ sống lưng mình chảy lên não.
Mà lúc này Hạ Uyển Linh lại dùng một giọng điệu tức giận lên tiếng.
- Trần Tướng Quân ngươi có nhiều tiền như vậy, mà trong thời gian trước không thể lấy ra nổi 500 vạn lượng cứu trợ t·hiên t·ai tại phía Nam. Xem gia Trần gia thật sự là trung thành với đất nước, là những lưỡi gươm mạnh mẽ nhất bảo vệ quốc gia này, đồng thời cũng là sâu mọt của quốc gia.
Âm thanh của Hà Uyển Linh vừa vang lên, Trần Vũ lúc này dùng một ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cô ta, nhưng không nói một lời.
Đối với việc này Hạ Uyển Linh càng tức giận, có điều nhìn về phía Mộ Dung Ngọc chuẩn bị đối mặt với sinh tử. Cô ta lúc này lại không quan tâm đến Trần Vũ nữa, mà hướng ánh mắt quan tâm đến Mộ Dung Ngọc. Dùng những lời nói quan tâm khiến những người có mặt tại đây đều phải nhìn về phía Trần Vũ, mà cảm thấy mình không nên nghe những lời này.
- Mộ Dung huynh người hãy cẩn thận, nếu không đánh được thì đầu hàng, ta tuyệt đối không trách người.
- Nếu n·gười c·hết rồi vậy thì ta cũng sẽ t·ự s·át, cho một số kẻ hài lòng.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này vậy mà ngang nhiên lau đi những giọt nước mắt trên má cô ta, rồi lên tiếng nói rằng.
- Công chúa người đừng nói vậy, ta cho dù có c·hết người cũng phải sống. Hãy sống cho bản thân mình, hay sống cho cả ta nữa.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, rất nhiều thiếu nữ tiểu thư đài các ở đây đều rời nước mắt. Có lẽ trong mắt họ Mộ Dung Ngọc lần này c·hết chắc, bởi vì Trần Vũ đã có thỏa thuận với người Đại Hạ. Thậm chí hắn còn tung ra tám trăm vạn lượng bạc đánh cược cùng với vị hoàng tử của kẻ thù nữa là.
Nhưng Mộ Dung Ngọc lại không nghĩ như vậy, bởi vì vừa rồi quản gia của hắn đã gia hiệu cho hắn là mọi chuyện đã dược dàn xếp. Vậy nên lần này hắn bị Trần Vũ hố một vố lớn, nhưng bản thân hắn cũng không phải kẻ ngu. Vừa rồi hắn đã bí mật sai người liên hệ với nhị hoàng tử Lý Tư, dùng giá cao để tự mua mạng của mình.
Cũng vì việc này mà hắn mới dám lên sinh tử đài, thậm chí còn dám nói chuyện với Uyển Linh công chúa. Bởi vì hắn tin rằng mình sẽ sống.
Nhìn thấy cảnh Uyển Linh công chúa và Mộ Dung Ngọc không ngừng trò chuyện với nhau. Trần Vũ lúc này mặc dù sử dụng một ánh mắt đạm bạc, nhưng hắn vẫn phải lên tiếng để cho hai tên này bớt nói nhảm.
- Giờ cũng đã đến thi đấu đi, người đâu đưa công chúa rời khỏi diễn võ trường.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, lập tức có mấy tên binh lính đi đến muốn mời công chúa Uyển Linh ra ngoài. Thấy cảnh này Uyển Linh công chúa hừ lạnh một tiếng, sau đó rời khỏi đây đứng về phía bên cạnh hoàng hậu Võ Thanh Dao.
Cùng lúc này hiệu lệnh chiến trường cũng vang lên, Mộ Dung Ngọc cầm một thanh kiếm nặng nề trong tay, hướng về phía tên Võ Sĩ của nước Đại Hạ mà từng bước tiến đến.
Không biết hắn lấy niềm tin bởi số của cải của mình đưa cho Lý Tư, hay tại sao mà tên này dám hùng hổ t·ấn c·ông trước.
Kết quả là trong tiếng ồ lên của nhiều người, hắn bị tên võ sĩ Đại Hạ đạp lăn ra ngoài. Tiếp sau đó là sự nhục nhã lớn nhất đời hắn, khi mà bị tên võ sĩ kia từng bước ép sát, đánh cho hắn kêu cha Gọi mẹ. Những v·ết t·hương trên da thịt thật sự không đáng nói đến, vấn đề là tên kia vừa đánh vừa lột đồ của hắn. Đợi đến khi Mộ Dung Ngọc chỉ còn một chiếc quần khố hắn mới dừng lại.
Mà đối mặt với việc này, toàn bộ quan viên huân quý của Đại Hưng đều không ngừng chửi rủa, lên tiếng trách móc. Dù sao người ta có câu sĩ có thể c·hết chứ không chịu nhục.
Mà phản ứng gay gắt nhất tất nhiên là công chúa Uyển Linh rồi. Nhìn về phía Mộ Dung Ngọc đã bị lột sạch đồ trên người còn tràn đầy thương tích, hắn lúc này đang cố gắng ôm chân tên võ sĩ kia. Nhưng lại bị hắn đạp sang một bên, mà cô ta khóc lóc hướng về phía Trần Vũ quỳ xuống nói rằng.
- Trần Vũ ta xin ngươi tha cho hắn đi. Ngươi muốn ta làm gì cũng được, xin ngươi hãy tha cho hắn.
Âm thanh của công chúa Uyển Linh như là một tiếng kèn hiệu, khiến cho cuộc chiến trên võ trường cũng phải dừng lại một chút. Quan viên huân quý người của hai nước đều nhìn về phía Trần Vũ, bằng một ánh mắt trầm tư. Có điều cho dù là hoàng hậu Võ Thanh Dao lúc này cũng không lên tiếng. Bởi vì họ đều cho rằng Trần Vũ mới là người nắm giữ sinh tử của Mộ Dung Ngọc lúc này.
Đáng tiếc bất kể công chúa Uyển linh cầu xin như thế nào, Trần Vũ vẫn dùng một bộ mặt đạm nhiên ngồi uống trà, không quan tâm . Qua một lúc cảm thấy cuộc chiến có chút tẻ nhạt, hắn lúc này hướng về phía Huyền Vũ thuộc hạ của mình lên tiếng nói rằng.
- Huyền Vũ gọi một đám nhạc công đến đây, hát một bài ca cổ vũ tinh thần cho Mộ Dung đại nhân tiếp tục chiến đấu đi.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Huyền Vũ lúc này cũng gật đầu sau đó rời đi. Thấy cảnh này những người xem tại đây đều bắt đầu có một số âm thanh chỉ trích Trần Vũ, đáng tiếc thế lực Trần Gia quá mạnh . Cho dù là hoàng hậu cũng không thể nói gì vào lúc này, nói chi đến hệ thống quan quý tại đây cơ chứ. Đặc biệt lượng quan quý tại đây phần lớn lại là thân cận Trần gia.