Thời gian cứ vậy nhẹ nhàng trôi đi, Mộ Dung Ngọc b·ị đ·ánh cho tàn tã ở trên võ trường, nhưng không có một ai dám đứng ra giúp đỡ. Bởi vì Trần Vũ lúc này vẫn như một sát thần ngồi nhìn đâu.
Thậm chí tất cả bọn họ có thể đã dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía hoàng hậu, nhưng hoàng hậu lúc này cũng không thể lên tiếng. Bởi vì trận chiến này liên quan đến danh dự của hai nước, bà ta cũng không dám ngăn cản kết cục của trận chiến này.
Mà trong lúc tình thế ngày càng căng thẳng, lúc này Huyền Vũ đã mang một đám nhạc công đến. Thấy cảnh này Trần Vũ nở một nụ cười thú vị, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Nổi nhạc lên, hát tặng Mộ Dung đại nhân một khúc Tướng Quân đi.
Âm thanh của Trần Vũ vừa kết thúc, đám nhạc công trong phủ tướng quân lúc này bắt đầu nổi nhạc. Một người đàn ông hơn 30 tuổi với gương mặt hình chữ điền và một giọng cao, ồm ồm bắt đầu vang lên theo âm nhạc cộng hưởng.
- Ngàn vạn binh đao giương cao hướng về phía trước ta.
- Chẳng làm ta bất an như khi ta ở trước mặt nàng.
- Đầu đội trời cao chân giẫm đất ngạo nghễ núi sông, mà lòng như c·hết đi khi hay tin nàng đã theo chồng.
- Biển rộng trời cao đâu cũng là nhà đối với ta. Mà một nơi trú chân trong tim nàng quá sao xa lạ.
- Giọt lệ nam nhi không khi nào được rơi xuống đâu,
mà giờ em trót theo ai nên ta đành phải buông sầu.
- Rượu sầu nâng suốt đêm cho quên đi ngày tháng u buồn.
- Rằng người ta mãi thương nay cũng đã mỗi người một phương.
- Nàng còn hay nhớ chăng khi xưa ta đã nói những lời.
- Dù ngày sau có ra sao ta vẫn muốn bên người thôi.
-Nàng sợ ta chiến chinh bao năm, không có ngày trở lại.
- Nàng cần người ở bên chăm lo săn sóc cho ngày mai.
- Ngày ra đi chiếc khăn em trao ta vẫn mang giữ lại,
- Hình dung em vẫn đang theo ta, đi hết chặng đường dài.
Âm thanh của bài hát tướng quân mang theo những giai điệu bị tráng, và một mối tình éo le, khiến cho những người ở đây đều cảm thấy vô cùng bức bối trong lòng.
Thậm chí một số người lúc này vậy mà còn nhớ đến gì đó, sau đó họ không ngừng bàn luận với nhau.
- Ta nhớ ra rồi, năm đó Mộ Dung Ngọc chính là cùng với công chúa Uyển Linh học cùng một khóa tại trong hoàng cung. Có thể nói hai người họ từ nhỏ đã quen biết, là thanh mai trúc mã cũng không phải nói đùa.
- Hóa ra là vậy, thảo nào Mộ Dung Ngọc lại hết lòng bảo vệ công chúa. Thật đáng tiếc hoàng đế lại ban hôn công chúa cho Trần Vũ, đây chẳng phải chia cách tình cảm của họ hay sao.
- Đúng vậy, các người nhìn xem. Trần Vũ cho dù là xuất thân danh môn tướng tộc, nhưng bản chất của hắn chính là một tên khốn kiếp. Đối mặt với phu nhân của mình bị ức h·iếp, hắn vậy mà không quan tâm. Thậm chí còn cùng với kẻ thù bắt tay giảng hòa, đây rốt cuộc có phải là người hay không.
- Mộ Dung Ngọc cố lên, đánh bại tên kia, chúng ta ủng hộ người.
- Đúng vậy, Mộ Dung đại nhân cố lên. Công chúa đang khóc vì ngài đây, ngài tuyệt đối không được để Trần Vũ mỉm cười mà rơi vào cảnh khốn cùng.
Âm thanh của những người xem buổi biểu diễn không ngừng vang lên. Phần lớn là chỉ trích Trần Vũ, phần còn lại chính là im lặng quan sát kỳ biến. Bởi vì bọn họ biết nơi này là nơi của Trần Vũ quản lý, ồn ào ở đây chẳng khác nào đi giữa giới hạn của sự sống và c·ái c·hết cả.
Mà đối mặt với bầu không khí như thế này, tên võ sĩ kia vẫn không ngừng tung ra các đòn c·ướp, đánh lên người Mộ Dung Ngọc. Kẻ này vốn dĩ là văn nhân làm sao có thể chống cự được chứ. Hắn ta chỉ có thể cố gắng chịu đau đớn như một con giun, b·ị đ·ánh cho dập đầu ở dưới đất lăn lộn mà thôi.
Đối mặt với khung cảnh như thế này, Lý Tư lại không quan tâm đến những cái nhìn của người khác, mà hướng sự thú vị về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Trần tướng quân xem ra ván cờ này ta với ngài thắng rồi . Mấy trăm vạn lượng bạc kia đều là của chúng ta.
Nghe Lý Tư nói vậy, Trần Vũ lúc này nở một nụ cười bình tĩnh, nhìn về phía hắn sau đó nói rằng.
- Mặc dù ta cũng cảm thấy trận chiến này chúng ta sẽ thắng . Có điều c·hiến t·ranh chính là không nói được trước điều gì, biết đâu Mộ Dung Ngọc giấu tài thì sao. Ta thấy ngài nên giục chiến sĩ của mình nhanh kết liễu hắn đi.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, lúc này những người ở đây thật sự đã bị sự tức giận mà không thể nào kiềm chế được nữa. Nhiều người không quản sống c·hết, bắt đầu đứng ra trách móc Trần Vũ bán nước.
- Trần Vũ người điên rồi, vậy mà muốn g·iết công thần của đất nước. Sau khi trở về ta nhất định sẽ vạch tội ngươi với hoàng đế.
- Đúng vậy, Trần Vũ tên khốn kiếp. Mộ Dung đại nhân có làm gì sai đâu, chẳng qua ngài ấy chỉ muốn bảo vệ công chúa mà thôi . Ngươi vậy mà mượn việc công báo thù tư, thật sự không xứng đáng làm tướng quân nơi xa trường.
- Đúng vậy, người vậy mà còn cùng với hoàng tử của nước địch trò chuyện thân mật như vậy. Lẽ nào ngươi muốn bán nước hay sao.
Âm thanh của những người chỉ trích ngày càng lớn, nhưng phần lớn đây chỉ là lực lượng con cái huân quý đến đây dự buổi hôn lễ mà thôi . Còn những kẻ đang nắm quyền thật sự thì đều im lặng không lên tiếng.
Trần gia là một thế lực cực kỳ to lớn tại Đại Hưng. Họ Trần mà phản, Đại Hưng tuyệt đối sẽ sụp đổ. Thậm chí nhiều người trong giới chính trị còn có câu nói về họ Trần như sau.
- Họ Trần ủng hộ hoàng đế đăng cơ, họ Trần không ủng hộ đất nước sụp đổ.
Từ đây có thể thấy sức mạnh họ Trần trong q·uân đ·ội khủng kh·iếp như thế nào. Mà Trần Vũ làm như thế này, mặc dù bị người oán trách, nhưng hãy nhìn xem hoàng hậu còn đang không dám lên tiếng, nói chi đến đám tiện dân kia.
Quả nhiên âm thanh Trần Vũ nói tiếp theo, khiến đám người vừa chỉ trích hắn đều câm miệng. Thậm chí còn có phần tự trách tại sao mình lại ngu ngốc nhảy ra vào lúc này.
- Người đâu bắt hết đám ngu dân vừa mới lên tiếng cho ta . Dám ngang nhiên nhục mạng mệnh quan triều đình, tội đáng c·hết, giải vào tử lao chờ ngày hành quyết.
Trần Vũ vừa nói xong, trên diễn võ trường bất quá chỉ có mấy chục binh lính, vậy mà lúc này từ phía ngoài vài trăm binh lính giáo mác đầy đủ lao vào bên trong. Những kẻ vừa nói không kịp cầu xin đã bị trương kiếm kề cổ lôi ra ngoài .
Trước khủng kh·iếp như thế này, khiến tất cả đám thường dân có mặt tại đây đều run rẩy trong lòng. Hệ thống quan viên thì như đã đoán được điều gì, cũng không quan tâm lắm.
Thời gian cứ vậy lại trôi qua, Mộ Dung Ngọc b·ị đ·ánh càng ngày càng thê thảm. Hạ Uyển Linh lúc này không còn cầu xin Trần Vũ cứu giúp nữa. Mà cô ta dùng một ánh mắt tức giận nhìn về phía Trần Vũ.
Không biết qua bao lâu, âm thanh của Mộ Dung Ngọc cũng càng ngày càng nhỏ. Lúc này Hạ Uyển Linh trong sự bất ngờ của những người ở đây, cô ta rút ra chiếc trâm phượng cài trên đầu mình đưa vào trong cổ của bản thân. Thậm chí một đầu kim đã cắm vào trong da thịt, một ít máu đã từ từ chảy ra. Cô ta hướng ánh mắt về phía Trần Vũ không nói một lời.
Thấy cảnh này Trần Vũ vẫn như cũ, dùng một bộ mặt lạnh nhạt nhìn về phía Hạ Uyển Linh. Qua một lúc hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Lý Tư nói rằng.
- Trận chiến này cũng nên kết thúc rồi, nhị điện hạ để cho dũng sĩ của ngài kết thúc trận chiến này đi.