Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, cả khán đài lúc này đều rơi vào trầm lặng. Hoàng hậu Võ Thanh Dao lúc này có chút sợ hãi, không còn vẻ mặt điềm tĩnh hay tức giận nữa. Mà bà ta nhanh chóng muốn chạy đến chỗ Hạ Uyển Linh, sợ cô ta giận quá làm liều t·ự s·át tại đây.
Có điều tất cả những người tại đây đều đánh giá thấp sự gan dạ của Hạ Uyển Linh. Cô ta lúc này vậy mà mạnh dạn dùng kim chải tóc, tiếp tục đâm vào trong cổ của mình.
Máu tươi từ từ chảy ra, nhưng cô ta cũng không kêu đau đớn, mà vẫn dùng một ánh mắt kiên quyết nhìn về phía Trần Vũ. Có thể thấy Mộ Dung Ngọc ngày hôm nay mà c·hết, cô ta tuyệt đối sẽ t·ự s·át.
Đối với cảnh này, Lý Tư lúc này lại bật cười, hắn vỗ tay mấy tiếng sau đó cũng không nói gì cả.
Tiếng vỗ tay của hắn như là một hiệu lệnh nào đó, truyền đến tên dụng sĩ đang chiến đấu kia. Quả nhiên tên này khi nhận được mệnh lệnh, ánh mắt của hắn trở nên tàn khốc và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Hắn cầm thật chặt thanh kiếm trong tay, từng bước đi về phía Mộ Dung Ngọc. Kẻ đang dùng những hơi thở yếu ớt và một thanh kiếm run rẩy trong tay nhìn về phía hắn.
Khi khoảng cách hai bên còn cách nhau chưa đến 1 mét, hắn lúc này vậy mà mạnh rạng vùng kiếm lên. Có điều tốc độ vung kiếm của hắn cũng không nhanh cho lắm, mà trong khoảng cách này Mộ Dung Ngọc như kiểu vớ được một cọng cỏ cứu mạng. Hắn vậy mà dùng kiếm đâm mạnh về phía trước, trúng hay cuống họng của tên dũng sĩ này, khiến hắn ta c·hết ngay tại chỗ.
Trận chiến này cứ vậy kết thúc trong sự bàng hoàng của rất nhiều người, không ai nghĩ đến kết cục lại như thế này. Có điều rất nhanh những tiếng cười lớn không ngừng vang lên, theo sau đó là vô số lời nói của dân chúng bắt đầu bàn tán.
- Mộ Dung đại nhân thắng rồi mọi người ơi.
- Mộ Dung đại nhân thắng.
- Chúng ta thắng rồi.
- Haha mọi người nhìn xem người tốt sẽ được trời cứu giúp, tuyệt đối không phải giống như ai mặt người dạ thú.
...
Đối mặt với những người dân không ngừng lên tiếng, lúc này Mộ Dung Ngọc lại vô cùng bình tĩnh. Bởi vì hắn nghĩ có lẽ là Lý Tư bởi vì số của cải mà hắn đưa cho, đã quyết định tha cho hắn.
Nhìn về phía t·hi t·hể đổ gục bên cạnh mình, Mộ Dung Ngọc lúc này không ngoại quần áo đã mất hết, chỉ mặc một cái khố. Hắn bình tĩnh run rẩy đứng dậy, cầm kiếm hướng lên trời rồi hét lớn.
- Đại Hưng vạn tuế.
- Công Chúa vạn tuế.
Âm thanh của Mộ Dung Ngọc vừa vang lên, cả diễn võ trường như bùng nổ. Bất kể huân quý quan lại đều đồng loạt hô lớn.
- Đại Hưng vạn tuế.
- Công chúa điện hạ vạn tuế.
Thấy cảnh này Lý Tư chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không lên tiếng. Trần Vũ vẫn như cũ một sắc mặt lạnh nhạt, không quan tâm.
Về phần Hạ Uyển Linh, lúc này cô ta sau sự bỡ ngỡ vậy mà bật cười. Nụ cười như hoa nở, khiến Trần Vũ nhìn thấy cũng phải có chút nhíu mày. Nhưng rất nhanh hắn lại quay lại bộ mặt lạnh lùng của mình, bởi vì Hạ Uyển Linh lúc này đã bỏ cây trâm phượng trên đầu xuống. Chạy ôm chầm lấy Mộ Dung Ngọc đang tràn đầy v·ết t·hương đứng ở diễn Võ Trường.
Sau đó cô ta hướng ánh mắt về phía Trần Vũ rồi lên tiếng.
- Trần Vũ cả đời này ngươi không bằng hắn.
Khung cảnh dũng sĩ chiến thắng và mỹ nhân bên cạnh, thật sự khiến cho những người ở đây đều cảm thán họ là một đôi trời sinh.
Có điều sau sự cảm thán là một hơi thở lạnh lùng, khiến cho họ cảm thấy như đang rơi vào trong địa ngục. Mấy trăm giáp sĩ vẫn im lặng, dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía họ. Gươm đã ra khỏi vỏ, chỉ cần có mệnh lệnh những người ở đây đều phải c·hết.
Phải biết nam nhân đều quan tâm đến danh dự của mình. Mà lời Hạ Uyển Linh nói thật sự khiến cho Trần Vũ phải nhíu mày. Cả đời này không bằng người khác, đây không phải là so sánh hay sao. Đây không phải là nhục mạ hay sao.
Mà Trần Vũ không nói gì thì thuộc hạ của hắn nghĩ gì đây. Chủ mẫu của họ vậy mà ngang nhiên dám cùng nam nhân khác ôm ấp. Thậm chí cô ta còn không hề xem trọng chủ nhân của họ. Vậy cô ta có xứng đáng làm chủ mẫu của họ hay không.
Cảm nhận được bầu không khí với áp lực khủng kh·iếp, lúc này Hạ Uyển Linh vậy mà không dám ôm Mộ Dung Ngọc nữa. Cô ta ứng cách một khoảng với hắn, nhưng vẫn dùng những lời nói vô cùng bình tĩnh và có chút ngọt ngào lên tiếng.
- Cảm ơn ngươi đã sống.
Mộ Dung Ngọc nghe vậy thì mỉm cười, lúc này Phúc Bá quản gia của hắn vội vàng cầm một bộ y phục khác cho hắn mặc vào. Khi làm xong những việc này, Mộ Dung Ngọc cũng b·ất t·ỉnh tại chỗ.
Hạ Uyển Linh lúc này sửng sốt vội vàng không quan tâm đến cái gì ngày lễ kết hôn nữa. Cô ta mang theo một đám thuộc hạ của Mộ Dung Ngọc, đưa hắn rời khỏi đây đi chữa trị.
Về phần Trần Vũ cả quá trình hắn chỉ im lặng đứng xem, thuộc hạ của hắn thì cũng không một ai lên tiếng. Sự áp lực mà hắn tạo ra cho những người ở đây, vượt xa so với thân phận tôn quý hoàng hậu Võ Thanh Dao lúc này.
Đối mặt với bầu không khí trầm thấp và u oán, lúc này đại hoàng tử Hạ Long cười lên một tiếng phá vỡ cục diện.
- Nhị hoàng tử Lý Tư trận chiến này chúng ta đã thắng. Vậy số bạc mà người đánh cược với chúng ta, không biết bao giờ sẽ trả đây.
Nghe Hạ Long nói vậy, Lý Tư lúc này cũng gật đầu ngẫm nghĩ một lúc hắn nói rằng.
- Trận chiến này thật sự là đặc sắc, đến phút cuối cùng Mộ Dung Ngọc vậy mà lại phản kích, g·iết c·hết dũng sĩ của Đại Hạ. Việc này thật sự cũng khiến ta bất ngờ.
May mắn thay trần tướng quân vẫn giúp đỡ ta một chút. Hắn ta vậy mà cược 800 vạn lượng, đây chẳng phải là bù lỗ cho ta rồi hay sao.
Lý Tư vừa nói vậy, người của bên Đại Hưng sắc mặt ăn con ruồi còn khó coi hơn. Bởi vì dù sao Trần Vũ vẫn là người của Đại Hưng, việc Trần Vũ thua cuộc mà Lý Tư lại chẳng mất gì. Đây chẳng phải là người Đại Hưng tự vả mặt mình hay sao.
Có điều khác với những suy nghĩ của phần lớn người ở đây, Hạ Long lúc này lại dùng một ánh mắt nghi kỵ nhìn về phía Trần Vũ. Bởi vì hắn ta đã đoán ra một cái gì đó, có điều rất nhanh hắn vẫn giữ một nụ cười trên mặt, tạm thời bỏ qua việc này. Bởi vì hắn biết Trần Vũ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cứ như vậy buổi hôn sự của Trần Vũ và công chúa Uyển Linh kết thúc trong một sự ngỡ ngàng và một bộ t·hi t·hể. Tối ngày hôm đó, Trần Vũ ngồi trong phòng cưới của mình, nhìn về phía bầu rượu trên bàn. Hắn lúc này nhẹ nhàng rót cho mình một ly, qua một lúc Phùng Bình lúc này xuất hiện trước mặt hắn, bắt đầu báo cáo tình hình.
- Bẩm tướng quân 800 vạn lượng đã được xuất gia, người của các thế lực đều đã lấy tiền, duy chỉ có Lý Tư. Hắn nói rằng số tiền 100 vạn lượng ngài thua cược, hắn coi như là quà gặp mặt không lấy.
Trần Vũ nghe vậy thì trầm tư, rồi dùng một ánh mắt lạnh lùng nói rằng.
- Đưa cho hắn, nói cho hắn biết hợp tác của hai bên là dựa trên lợi ích, mà không phải là ơn huệ. Trần gia thiếu bạc, nhưng không kém mấy trăm vạn lượng bạc.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Phùng Bình lúc này cũng gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc hắn lại lên tiếng.
- Bẩm tướng quân ngày hôm nay ngài vì công chúa mà xuất ra nhiều bạc như vậy. Việc này e rằng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch phát triển của họ Trần tại 8 thành trì trong thời gian tới.
Nghe Phùng Bình nói vậy, Trần Vũ lúc này thở dài một hơi. Ngày hôm nay hắn cũng không phải không quan tâm đến Hạ Uyển Linh, Mà là hắn không muốn lộ diện mà thôi.
800 vạn lượng kia là cái giá mà Lý Tư tha c·hết cho Mộ Dung Ngọc, cũng là một sự nghi kỵ mà Lý Tư gieo rắc vào trong nội bộ của Đại Hưng lúc này.
Có điều vì vị phu nhân ngốc nghếch kia của mình Trần Vũ cũng chỉ có thể cắn răng lo liệu việc này. Ngẫm nghĩ một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Vấn đề này ngươi không cần lo lắng, các hoạt động hãy diễn ra bình thường. Chỗ nào cần chi tiền thì chi tiền, về phần số bạc còn thiếu ta mấy ngày nữa sẽ đi đến Thượng Quan gia một chuyến. Mượn bọn chúng một ít bạc, để xử lý vấn đề này.