Nghe Trần Vũ nói vậy, Phùng Bình lúc này cũng gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc hắn thở dài nói rằng.
- Tướng Quân ngài đối xử tốt với công chúa như vậy, tại sao lại không hướng công chúa giải thích rõ ràng đây.
Trần Vũ nghe vậy hắn lúc này nở một nụ cười lạnh lùng sau đó nói rằng.
- Giải thích.
- Ta tại sao phải đi giải thích.
- Thân là nam nhi việc cần làm, chúng ta đã làm rồi. Người ta nghĩ thế nào thì kệ người ta nghĩ thôi .
- Ta từ trước đến giờ chưa từng làm việc gì có lỗi với bản thân mình, và cũng không bao giờ nghĩ lại chuyện mình đã làm. Đặc biệt lại càng không bao giờ hướng người khác giải thích việc mình đã làm.
- Ngoài ra Phùng Bình ngươi hãy nhớ lấy một câu nói. Cuộc đời của nam nhân chỉ nhận một bó hoa duy nhất vào ngày hắn c·hết. Đây có lẽ chính là đẳng cấp của phái mạnh, người thống trị thế giới này.
Nghe Trần Vũ nói vậy Phùng Bình lúc này cũng sững sờ thật lâu, qua một lúc hắn ta ánh mắt cũng lập tức trở nên khác lạ.
Đúng vậy bản thân đã làm đúng, vậy tại sao phải hướng người khác giải thích đây.
Hiểu thì tốt, không hiểu lại thế nào. Tướng Quân trong mắt hắn chính là trời, tướng quân trong mắt người khác lại chính là quỷ. Vậy thì trời và quỷ khác nhau chẳng phải ở hai chữ kẻ mạnh và kẻ yếu hay sao.
Thở dài một hơi, Phùng Bình lúc này lại nghĩ đến gì đó lên tiếng nói rằng.
- Bẩm tướng quân công chúa lúc này vậy mà theo đám người Mộ Dung Ngọc đi đến thành Quế Lâm rồi . Việc này chúng ta nên xử lý như thế nào.
Nghe Phùng Bình nói vậy Trần Vũ lúc này suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng nói rằng.
- Công chúa mặc dù ngày hôm nay rời đi, nhưng thân phận của cô ấy chính là chủ mẫu của Trần phủ trong thời gian tới.
- Quyền lực của công chúa nên có, các ngươi hãy cho cô ấy. Có điều có ba điểm công chúa không được đụng đến. Thứ nhất là tiền bạc trong phủ, số lượng không được vượt quá 10 vạn mỗi lần chi tiêu và 20 vạn mỗi tháng.
- Thứ hai lực lượng thân vệ trong phủ không được điều động quá 200 người. Hệ thống luân phiên ca trực lại càng nghiêm cấm công chúa điều động hoặc phân phối.
- Thứ ba là tất cả sổ sách và các thế lực phụ thuộc Trần Gia lúc này, công chúa tuyệt đối không được biết và không được nhúng tay vào việc này.
- Về phần quản lý người hầu nha hoàn, hoặc mua sắm vật tư quần áo thì công chúa muốn làm gì, các ngươi cứ mặc kệ cô ấy là được.
- Dọn dẹp một căn phòng khác trong phủ cho công chúa ở. Phòng của ta sau này không có ta đồng ý, công chúa không được cho phép vào đây.
- Đồng thời cho người vất hết đống chăn chiếu, cũng như đồ trang trí trong phòng đi.
Âm thanh của Trần Vũ vừa lên tiếng, Phùng Bình lúc này nhìn về phía Trần Vũ một chút, có điều hắn vẫn rất nhanh chắp tay đáp lời. Thấy vậy Trần Vũ lại rời khỏi đây, đi đến thư phòng của mình để xử lý một số công việc. Còn Phùng Bình thì lập tức sai người hầu dựa theo những lời Trần Vũ nói mà xử lý công việc.
Ba ngày sau tại thành quế lâm, trong phủ của nhà Mộ Dung. lúc này Mộ Dung Ngọc đã tỉnh lại hắn đang được công chúa Uyển Linh đích thân đút cháo. Đối mặt với việc này Mộ Dung Ngọc vẫn dùng một nụ cười trầm tĩnh, mà cùng Công Chúa Uyển Linh nói chuyện. Đợi khi công chúa Uyển Linh rời đi, sắc mặt hắn mới trở nên âm trầm. Nhìn về phía quản gia Phúc bá, hắn lên tiếng nói rằng.
- Chúng ta tổn thất như thế nào.
- Bẩm thiếu gia đám người Lý Tư đòi chúng ta 300 vạn lượng bạc, cùng với rất nhiều khế đất. Tổng thiệt hại lần này lên đến 400 vạn lượng bạc.
Nghe Phúc Bá nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này tức giận gần như thổ huyết. Có điều rất nhanh hắn nở một nụ cười thú vị nói rằng.
- Trước lúc ta ngất, có phải Trần Vũ đã nói gì đó với tên Lý Tư kia hay không.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, quản gia Phúc Bá của hắn lúc này gật đầu sau đó nói rằng.
- Hình như Trần Vũ đã có thỏa thuận gì đó với Lý Tư. Thậm chí 800 vạn lượng mà Trần Vũ cược có thể chính là thỏa thuận này.
Nghe Phúc Bá nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này rơi vào trầm tư. Qua một lúc hắn bật cười lắc đầu, sau đó dùng một giọng nói lạnh lẽo lên tiếng.
- Trần Vũ xen ra vẫn là một người tốt, trong nóng ngoài lạnh mà thôi. Chỉ cần chúng ta nắm giữ công chúa Uyển Linh trong tay, sau này tuyệt đối có thể uy h·iếp được Trần Vũ.
- Có điều việc này tuyệt đối phải cẩn thận, bởi vì một khi Trần Vũ chán ghét công chúa Hạ Uyển Linh. Vậy thì quân cờ này lại không có giá trị gì nữa.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Phúc Bá lúc này không hiểu lên tiếng nói rằng.
- Thiếu gia ngài nói vậy là có ý gì. Ta tại sao lại không hiểu.
Mộ Dung Ngọc nghe vậy lúc này cười lạnh sau đó nói rằng.
- Từ lúc bắt đầu Trần Vũ đã không có ý định muốn cùng đám người Đại Hạ kia xảy ra xích mích. Nhưng vì công chúa Uyển Linh hắn ta chắc chắn đã có một vụ cá cược gì đó với người của thế lực kia.
- 800 vạn lượng mà Trần Vũ thua cược, đây có lẽ chỉ là một chiêu hãm hại của Lý Tư với Trần Vũ mà thôi.
- Về phần thỏa thuận của chúng là gì thì rất khó đoán. Nhưng thỏa thuận mục đích là gì thì có lẽ chính là Trần Vũ muốn g·iết tên hộ vệ kia, đồng thời cũng để cho Lý Tư không được g·iết ta đây mà.
- Nghĩ đến lúc trận chiến những phút cuối, tên kia vậy mà như có như không dừng động tác ngay trên không. Ta lúc đó chỉ vì ý nghĩ muốn sống mà đâm mạnh một kiếm, hắn ta lập tức chủ động lao cổ về phía thanh kiếm của ta m·ất m·ạng. Đây rõ ràng là t·ự s·át, chẳng qua những người ở bên ngoài không trực tiếp nhìn quá rõ ràng mà thôi.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Phúc Bá lúc này cũng gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc ông ta lên tiếng nói rằng.
- Thiếu gia ta có một chút không hiểu, Trần Vũ lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy. Tại sao hắn lại vì công chúa Uyển Linh làm nhiều chuyện như vậy. Đã vậy hắn lại không có hướng về phía công chúa giải thích cơ chứ.
Mộ Dung Ngọc nghe vậy thì lắc đầu, qua một lúc hắn ta bật cười nói rằng.
- Vào lần gặp đầu tiên Trần Vũ nhìn thấy công chúa Uyển Linh. Ngươi có biết lúc đó hắn đứng đó thất thần nhìn về phía công chúa thật lâu hay không. Ta e rằng hắn chính là bị tiếng sét ái tình rồi. Càng là một kẻ sắt đá, một khi dính đến hai chữ tình cảm, hắn lại càng khó có thể từ bỏ đây mà.
- Vì một người phụ nữ bị giày vò nhiều năm, hắn ta vậy mà thực sự nhẫn tâm vứt bỏ đi mấy trăm vạn lượng và vô số kế hoạch phát triển của họ Trần tại tám thành trì mới được lấy lại. Ta thật sự không bằng hắn về khoản này, dù sao trong mắt của ta Hạ Uyển Linh bất quá chỉ là một quân cờ mà thôi.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Phúc Bá lúc này cũng gật đầu, suy nghĩ một lúc ông ta lên tiếng nói rằng.
- Thiếu gia trong thời gian tới chúng ta phải làm gì đây. 400 vạn lượng biến mất này, thật sự chúng ta tổn thất cũng rất lớn.
Nghe Phúc Bá nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này suy nghĩ một lúc, cũng chỉ biết thở dài nói rằng.
- Người gửi thư về nhà cho phụ thân ta, chuyển bạc đến đây thôi. Ta lúc này cũng không có cách kiếm lại 400 vạn lượng bạc đó. Nếu không có bạc mọi hoạt động phát triển tại thành quế lâm của chúng ta đều phải bỏ ngỏ. Lúc đó Trần Vũ cho dù có khó khăn vẫn sẽ vượt mặt chúng ta lúc này.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy quản gia của hắn lúc này cũng gật đầu sau đó rời đi sắp xếp việc này. Về phần Mộ Dung Ngọc hắn lúc này dùng một bộ mặt tàn ác, thậm chí có chút thù hận mà không ngừng lẩm bẩm lên tiếng.
- Trần Vũ thù hận ngày hôm nay ta nhớ rồi. Ngươi yên tâm Hạ Uyển Linh ta sẽ chăm sóc thật tốt, để cho một ngày nào đó cô ta trở thành lưỡi đao tự tay đâm vào tim ngươi.