Tại Đại Hưng ngoài các thế tộc và quan viên phe phái thì cũng còn có một số huân quý có thực lực lớn mạnh. Một trong số đó chính là Thượng Quan gia.
Thượng Quan gia sống ở Thượng Quan thành, khu vực phía Tây của Đại Hưng. Bởi vì thế lực của chúng quá mạnh, cho nên thành trì này cũng lấy tên là thượng Quan. Từ điều này có thể hiểu rõ sức mạnh của chúng đến đâu.
Có điều gia tộc này lại không có người làm quan, nhưng bản thân bọn họ trong chính trị của Đại Hưng lại cực kỳ mạnh mẽ. Bởi vì bọn chúng gia tộc có vô số các thương đội buôn bán làm ăn trên khắp các lãnh thổ Đại hưng hay các quốc gia xung quanh.
Thậm chí rất nhiều quan viên của Đại Hưng, lúc này phu nhân chính thất của họ đều là người của Thượng Quan gia.
Có thể nói Thượng Quan gia như là một gia tộc kinh tế, kiểm soát tài chính của đất nước cực kỳ khủng kh·iếp. Mà cho dù là Trần Vũ mặc dù nắm được vô số tri thức của một thế trước, nhưng cũng chưa đủ thực lực để cùng gia tộc này đương đầu về mặt kinh tế ngay lúc này.
Tại trong phủ nhà Thượng Quan, gia chủ của Thượng Quan gia là Thượng Quan Ngạo đang dùng một bộ mặt tươi cười nhìn về phía Trần Vũ nói chuyện.
- Trần vũ tiểu tử ngươi lần này lại mang đến sinh ý gì cho Thượng Quan gia đây.
- Thượng Quan thúc người nói đùa rồi tiền mặc dù dễ kiếm nhưng mà các mặt hàng hóa cũng không phải dễ dàng đưa ra như vậy.
- Haha nghe tiểu tử ngươi nói kìa. Đối với những kẻ khác ta có thể tin tưởng, nhưng ngươi thì không. Trong đầu ngươi có vô số thứ kỳ quái, lần trước loại vải lông cừu hay vải dạ, thậm chí một số mặt hàng như lưu ly, thật sự khiến cho Thượng Quan gia ta kiếm đầy bát đầy chậu. Lần này người đến đây ta không tin ngươi chỉ đến thăm hỏi ta như vậy. À đúng rồi nếu như ngươi đến thăm con gái ta thì ta cũng không phản đối.
Nghe Thượng Quan Ngạo nói vậy, lúc này ở trong cánh gà vậy mà bất ngờ vang lên một tiếng người thiếu nữ hừ lạnh. Có điều đối mặt với việc này Thượng Quan Ngạo sắc mặt lập tức tối sầm, nhưng Trần Vũ thì lại chỉ im lặng mỉm cười cũng không nói gì.
Nhìn về phía Thượng Quan Ngạo một chút, Trần Vũ lúc này lên tiếng nói rằng.
- Thượng Quan thúc lần này ta đến đây là có một cuộc làm ăn muốn nói cho ngài, đồng thời cũng có một việc muốn nhờ.
Thượng Quan Ngạo nghe Trần Vũ nói vậy thì mỉm cười, nhìn về phía kẻ này một chút ông ta nói rằng.
- Trước nói đến cuộc làm ăn đã, tiểu tử ngươi định mang lợi ích gì cho Thượng Quan gia ta đây.
Nghe Thượng Quan Ngạo nói vậy, Trần Vũ lúc này mỉm cười lấy từ trong người ra một gói giấy nhỏ, đưa cho Thượng Quan Ngạo sau đó lên tiếng nói rằng.
- Đây là một loại hương liệu ta mới tìm thấy, tên của nó là ớt. Thứ này nếu bình thường ăn sẽ vô cùng cay nóng, người ăn sẽ vô cùng khó chịu. Nhưng nếu trộn lẫn với thức ăn, chẳng hạn như các món nướng hoặc xào, thì tuyệt đối nó là mỹ vị nhân gian.
- Có điều giống cây này lại có đặc điểm sinh sống ưa khí hậu ôn đới. Mặc dù thời gian trồng không quá lâu, nhưng sản lượng lại không cao. Có điều ta tin rằng với giá trị của loại hương liệu này, Thượng Quan gia có thể kiếm được lượng lớn Tiền bạc từ hệ thống quý tộc của các nước xung quanh đây.
Nghe Trần Vũ nói vậy Thượng Quan Ngạo lúc này cũng nhận gói giấy của hắn. Nhìn về phía một số quả ớt màu đỏ mà ông ta cũng rơi vào trầm tư. Từ mấy năm trước Trần Vũ đã bắt đầu cùng thượng Quan gia hợp tác và với khả năng tri thức của mình, Trần Vũ nhanh chóng được Thượng Quan Ngạo đánh giá là một kẻ có tiềm lực.
Bây giờ nhìn về phía cây ớt trước mặt, mặc dù Trần Vũ cũng đã cho người chồng, nhưng hắn biết mình cũng không phải quá thích trồng trọt các loại giống cây. Cho nên quyết định mang sản nghiệp này trao cho Thượng Quan gia, để cầu lấy sự giúp đỡ lần này.
Quan sát cây ớt một lúc, Thượng Quan Ngạo lúc này lên tiếng nói rằng.
- Trần Vũ việc này ngươi yên tâm, ta sẽ bắt đầu sai người lượng lớn trồng trọt nó. Tất nhiên nếu giá trị của nó giống như ngươi nói, vậy thì sau này hàng năm nửa thành lợi ích của việc buôn bán loại ớt này sẽ là của ngươi.
Nghe Thượng Quan Ngạo nói vậy, Trần Vũ lúc này cũng gật đầu, sau đó hắn mỉm cười nói rằng.
- Việc làm ăn hiện giờ chỉ có vậy, bây giờ đến vấn đề mà cháu muốn nhờ. Hi vọng Thượng Quan thúc có thể giúp đỡ một chút vốn liếng lưu động.
Thượng Quan Ngạo nghe Trần vũ nói vậy, ông ta lúc này cười lớn sau đó lên tiếng nói rằng.
- Thế nào tiểu tử ngươi vì công chúa mà đánh mất đi 800 vạn lượng. Bây giờ lại vác mặt dầy đi mượn, đã vậy mỹ nhân lại không thèm quan tâm đến ngươi, lại mang lòng hảo cảm hướng về phía tên Mộ Dung Ngọc ngu ngốc kia. Ngươi xem lần làm ăn này ngươi chịu lỗ rồi.
Trần Vũ nghe vậy thì chỉ mỉm cười, cũng không bàn luận về chuyện này. Mà thấy động thái của hắn như vậy, Thượng Quan Ngạo lúc này chỉ cười một chút, sau đó lắc đầu nói rằng.
- Trần Vũ tiểu tử ngươi ta đã quan sát thật lâu, ta cho rằng ngươi không phải là người bị hai chữ tình cảm quấn thân mới phải. Mặc dù sự việc vừa rồi ngươi làm có chút kín đáo, nhưng chỉ cần là kẻ có đầu óc phân tích một chút lập tức hiểu ra vấn đề.
- Chính vì vậy ta rất tò mò lý do ngươi giúp Hạ Uyển Linh là gì. Là mượn cơ hội này phô trương sức mạnh của Trần Gia cho hoàng đế nhìn thấy, hay là chèn ép họ Mộ Dung để cho chúng biết phương Bắc ai là chủ. Vẫn là vì một người công chúa mới quen biết mấy tháng, mà làm ra một số hành động như vừa rồi đây.
Thượng Quan Ngạo nói đến đây thì ông ta không lên tiếng nữa. Mà Trần Vũ lúc này cũng bất giác không ngừng đặt ra câu hỏi của mình. Tại sao hắn lại quan tâm Hạ Uyển Linh như vậy.
Có điều rất nhanh ánh mắt của hắn trở nên kiên định rồi lạnh lùng nói rằng.
- Thượng Quan thúc người nói đều đúng, ta vừa muốn phô trương sức mạnh của Trần gia cho hoàng đế nhìn thấy. Nhân lúc thực lực của hoàng đế còn chưa đứng vững, để cho ông ta hiểu trần gia không phải quả hồng mềm có thể dễ dàng nắm bóp.
- Vừa thể hiện ra sức mạnh uy h·iếp họ Mộ Dung, để bọn chúng biết Trần Gia thế lớn, chúng cũng không nên dây vào.
- Về phần có phải vì Hạ Uyển Linh hay không, thì ta tất nhiên là nói có. Bởi vì dù sao cô ta cũng là vợ của ta, thân là người chồng mặc dù chưa chắc đã có tình cảm nhưng trách nhiệm còn đó. Ta tuyệt đối không để cho người bên cạnh mình bị kẻ khác bắt nạt.
Nghe Trần Vũ nói vậy Thượng Quan Ngạo bình tĩnh nhìn về phía hắn một chút, sau đó ông ta bật cười nói rằng.
- Tiểu tử ngươi vậy mà lại có một chút tính cách bao che cho con. Thôi được rồi lần này ngươi đã mang đến một sản nghiệp mới cho thượng Quan gia. Vậy thì ta cũng không làm khó tiểu tử ngươi, lần này ngươi định mượn bao nhiêu bạc.
Trần Vũ nghe Thượng quan Ngạo nói vậy, hắn lúc này trầm tư một chút sau đó lên tiếng nói rằng.
- Hai triệu lượng.
Nghe Trần Vũ nói lên con số này, Thượng Quan Ngạo lại không hề có chút gì là nhíu mày, mà ông ta chỉ trầm tư suy nghĩ một chút mà thôi . Không biết qua bao lâu ông ta lúc này gật đầu nói rằng.
- Trong vòng 20 ngày, 2 triệu lượng bạc sẽ được chuyển đến chỗ của ngươi.
Nghe Thượng Quan Ngạo nói vậy, Trần Vũ lúc này gật đầu, sau đó cùng ông ta nói thêm một số câu chuyện phiếm rồi rời khỏi đây.
Đợi khi Trần Vũ rời đi, lúc này từ sau cánh gà một người thanh niên và một thiếu nữ từ từ bước ra. Họ là con của Thượng Quan Ngạo, người con trai là trưởng tử tên là Thượng Quan Vân Trường, người con gái tên là Thượng Quan Khả Vân.