Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này sắc mặt lại trở nên có một chút trắng bệch. Hai chữ ngủ chung thật sự là nỗi đau mà cô ta không bao giờ muốn nhớ đến.
Trong 6 năm đó những khung cảnh tàn nhẫn mà cô ta phải chịu đựng, thật sự đối với một thiếu nữ mà nói tàn phá vô cùng to lớn với tâm hồn của cô ấy.
Cô ta ngang nhiên cởi đồ trước mặt Trần Vũ, một phần là vì tức giận. Một phần khác là cô ấy muốn nhục mạ Trần Vũ xem hắn như đám người Lý Thịnh năm đó sẽ giày vò cô ấy mà thôi.
Nhưng lúc này khí Trần Vũ nói đến hai chữ ngủ chung, cô ta vậy mà có chút sợ hãi, vội vàng giữ lấy chăn che kín thân thể mình.
Đối mặt với cảnh này Trần Vũ tất nhiên là nhìn hết vào trong mắt . Hắn hiểu người phụ nữ này đã chịu tổn thương rất lớn, cô ta nhìn thì như không quan tâm đến mọi thứ. Nhưng thực chất lại quan tâm đến bản thân mình hơn ai hết.
Thở dài một hơi, Trần Vũ lúc này tiến đến gần chỗ Hạ Uyển Linh, dùng một ánh mắt lạnh lùng mà đưa cánh tay mình muốn lật chăn của cô ấy ra.
Nhìn về phía hành động của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh lúc này như một con nai nhỏ hoảng sợ. Cô ta càng giữ chặt chiếc chăn trên cơ thể mình, sau đó miệng không ngừng gào thét.
- Trần Vũ ngươi là đồ cầm thú, mau buông bàn tay của ngươi ra.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này mới dừng lại động tác của mình. Sau đó hắn hừ lạnh một tiếng nói rằng.
- Công chúa người hãy nhớ lấy câu nói này của người. Lần sau nếu ngươi còn dám tự tiện cởi đồ trước mặt ta, vậy thì ta sẽ cho ngươi biết trên thế giới này nam nhân không có một kẻ nào là không phải cầm thú.
Trần Vũ nói song hắn lúc này rời khỏi phòng ngủ, lúc đi ra nhìn về phía đám tì nữ của công chúa đang đứng bên ngoài cúi đầu thật sâu, mà hắn lúc này lạnh lùng lên tiếng nói rằng.
- Chăm sóc thật tốt công chúa, nếu công chúa có việc gì hoặc lại làm loạn một lần nữa. Vậy thì các ngươi cũng không cần sống nữa.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, đám người hầu của công chúa đều đồng loạt quỳ xuống dập đầu nói rằng.
- Tướng quân tha mạng, chúng ta tuyệt đối không dám cùng công chúa làm loạn nữa.
Trần Vũ nghe vậy cũng không đáp lời, mà chỉ lạnh lùng nhìn chúng một chút sau đó rời đi. Qua một lúc Hạ Uyển Linh vẫn không ra ngoài. Mấy người tỳ nữ thân cận của cô ta thấy vậy thì đi vào trong phòng.
Vừa vào trong họ nhìn thấy quần áo của Hạ Uyển Linh bị vất khắp nơi. Về phần Hạ Uyển Linh lúc này như một con thỏ ngơ ngác, cuốn chặt chăn để che đi thân thể, nằm trên giường với ánh mắt thất thần như đang nghĩ đến gì đó. Khiến những người ở đây đều cho rằng Trần Vũ đã làm những gì đó với Hạ Huyền Linh.
Thời gian cứ vậy trôi đi không biết qua bao lâu. Hạ Uyển Linh lúc này mới lấy lại tinh thần, hãy nói đúng hơn là thoát khỏi những khung cảnh khủng kh·iếp trong quá khứ. Cô ta lúc này vậy mà lại nhìn về phía chiếc chăn đang che trên người mình, rồi nhớ đến những câu mà Trần Vũ nói.
Lúc này trước ánh mắt khó tin của đám người hầu, cô ta vậy mà bật cười. Đúng vậy hành động của Trần Vũ tuy rằng tràn đầy sự đáng ghét và nguy hiểm mới Hạ Uyển Linh. Nhưng một sự thật mà Hạ Uyển Linh đã nhìn thấy rất rõ, Trần Vũ không giống với đám kia.
Trong ánh mắt của Trần Vũ khi nhìn thấy thân thể của cô ấy là một sự điềm tĩnh, thậm chí toát lên một chút thương hại. Loại ánh mắt này Hạ Uyển Linh chưa từng nhìn thấy ở nam nhân, cho dù là Mộ Dung Ngọc cũng không có loại ánh mắt này. Bởi vì mỗi lần gặp Mộ Dung Ngọc, Hạ Uyển Linh đều có thể cảm nhận tên này luôn luôn dùng một ánh mắt nhìn chằm chằm mình . Đó là ánh mắt của nam nhân, ánh mắt của sự thèm khát thân thể của cô ta.
Có điều Nộ Dung Ngọc bị hạ Uyển Linh xem là người tốt. Cho nên ánh mắt của hắn cô ta đều không để ý, thậm chí có một vài phần thân cận. Trong khi đó chỉ cần Trần Vũ nhìn cô ta nhiều một chút, cô ta đều chỉ muốn nổi đóa với hắn.
Thở dài một hơi lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, Hạ Uyển Linh lúc này không muốn quan tâm đến những vấn đề này nữa. Sự việc ngày kết hôn hôm đó cô ta thật sự vô cùng thất vọng, có lẽ cô ta cũng không biết Trần Vũ vì cô ta mà đã bị ảnh hưởng như thế nào.
Nhìn về phía Hạ Uyển Linh có vô số biểu cảm trên mặt, lúc này Tiểu Đào tì nữ của cô ta lên tiếng.
- Công chúa người thế nào Trần tướng quân bắt nạt người hay sao.
Nghe Tiểu Đào nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này chỉ lắc đầu sau đó khóc lớn. Đối mặt với việc này, đám người hầu lại càng khẳng định có lẽ Trần Vũ đã làm điều cầm thú với công chúa. Dù sao lúc nãy ở bên ngoài họ vẫn nghe thấy vô số âm thanh ở bên trong. Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng tiếng gào khóc của công chúa tuyệt đối không giả được.
Vậy là rất nhanh sau ngày hôm đó, mặc dù Hạ Uyển Linh đã trở về phủ công chúa của mình. Nhưng một tin đồn đã xuất hiện tại phủ công chúa và phủ tướng quân, đó là hai người bọn họ đã ngủ chung với nhau.
Đối với tin tức này thì lại hình thành hai phe đối lập, người của phủ công chúa thì vô cùng bất mãn trước hành động của Trần Vũ, nhưng người của phủ tướng quân lại ngược lại vô cùng vui vẻ. Thậm chí lúc họ không may gặp mặt Hạ Uyển Linh thì càng tỏ ra kính cẩn hơn. Sù sao hạ Uyển Linh vẫn là chủ mẫu đâu, nếu không may cô ta có thai, lúc đó địa vị của cô ta tại họ Trần lại càng tăng lên.
Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi, bầu không khí tạo thành Lạc Nhạn vẫn như cũ. Mặc dù sự lục đục của hai vợ chồng Trần Vũ và Hạ Uyển Linh khiến dân chúng lúc này đều hóng tin tức. Nhưng cùng với sự phát triển dưới sự chỉ đạo của Trần Vũ tại nơi này, cũng lại càng khiến dân chúng ở đây toát ra sự thịnh vượng.
Đợi đến cuối tháng 11 năm kiến Ninh thứ sáu, lúc này bộ mặt tại 8 thành trì tại phía Bắc đã hoàn toàn thay đổi. Phía ngoài thành mặc dù tuyết đang rơi, nhưng trong thành không khí lại hoàn toàn tốt đẹp. Nhà nhà đều đang vui vẻ bận rộn bán hàng, phía ngoài thành các thương đội ra vào tấp nập.
Có được điều này chính là bởi vì chính sách thúc đẩy thương nghiệp, cũng như các sản nghiệp của Trần Vũ đã được xây dựng hoàn thành. Bởi vì có hàng hóa thì tất nhiên sẽ thu hút thương nhân, mà thương nhân đến đây họ đầu tiên cần là nơi nghỉ ngơi, sau đó là các dịch vụ ăn uống, cũng như việc nhập hàng và các loại lao động chân tay giúp họ bốc xếp hàng. Từ đây dân chúng tại các thành trì này có thêm việc làm, tạo ra một bầu không khí vui tươi tại nơi này.
Đối với việc dân chúng vui tươi biết bao nhiêu, Trần Vũ lúc này lại đang phải đội một trời mưa tuyết mà hướng về phía thành Thượng Quan, để gặp mặt người của Thượng Quan gia.
Đúng vậy mấy tháng qua lượng bạc dự trữ của hắn rốt cuộc đã chạm đáy, hắn lúc này cần phải đi mượn bạc. Dù sao các thương nhân cho dù có mối làm ăn có thể cho hắn một nguồn nguyên liệu tạm thời, nhưng thân là kẻ làm ăn Trần Vũ biết rằng có đôi lúc nợ ân tình của quá nhiều thương nhân không phải việc tốt. Bởi vì đám này chính là chuộc lợi không biết biên giới. Nợ chúng một ân tình sau này chúng đòi lại phải làm sao đây.
Nghĩ đến điều này mới khiến Trần Vũ đi đến gặp Thượng Quan gia.