Nhìn về phía hai người Hạ Uyển Linh và Mộ Dung Ngọc một chút, Trần Vũ lúc này lên tiếng nói rằng.
- Công chúa và Mộ Dung đại nhân lần này đến đây không biết là có việc gì.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này chắp tay lên tiếng nói rằng.
- Ta nghe nói hôm nay tướng quân mở một buổi tất niên, cùng với các tướng lĩnh quan viên ăn một bữa cơm chia tay năm cũ, chuẩn bị đón năm mới. Hạ quan cũng xin phép làm khách không mời đến đây kính các vị một ly.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Trần Vũ lúc này cũng gật đầu. Nhìn về phía Huyền Vũ đang đứng bên cạnh lên tiếng nói rằng.
- Huyền Vũ chuẩn bị thêm một chiếc bàn cho Mộ Dung đại nhân.
Âm thanh của Trần Vũ vừa vang lên, Huyền Vũ lúc này cũng gật đầu . Sau đó hắn sai người chuẩn bị một chiếc bàn cùng với một ít bát đũa.
Có điều tại chiếc bàn chuẩn bị cho Mộ Dung Ngọc chỉ có duy nhất một bộ bát đũa, cùng với một chiếc ghế. Về phía nơi mà Trần Vũ đang ngồi lại xuất hiện một cái ghế và một bộ bát đũa. Từ đây có thể thấy Trần Vũ rõ ràng là có ý bảo Hạ Uyển Linh ngồi cùng với hắn.
Có điều Hạ Uyển Linh lúc này tất nhiên là chỉ hừ lạnh một tiếng không quan tâm. Sau đó trước ánh mắt của đám thuộc hạ, cô ta vậy mà ngồi bên cạnh Mộ Dung Ngọc.
Đối mặt với việc này, Mộ Dung Ngọc chỉ nở một nụ cười bình tĩnh, nhìn về phía những người ở đây một chút, sau đó hắn lại hướng về phía công chúa Uyển Linh lên tiếng nói rằng.
- Công chúa ngài là chủ mẫu của trần gia, thì nên ngồi cạnh Trần tướng quân mới phải.
- Hừ, ta không muốn ngồi cùng hắn.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Mộ Dung Ngọc lúc này cũng tỏ ra một bộ ngây ngô, sau đó vậy mà cũng không nói gì nữa. Từ đây có thể thấy hắn bất quá thì đang dùng lời nói của mình để chọc tức Trần Vũ mà thôi.
Mà thấy cảnh này Trần Vũ vẫn như cũ một bộ mặt điềm tĩnh nhìn về phía hai người này, qua một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Một năm qua các vị đại nhân tướng lĩnh có mặt tại đây đã vất vả. Ta xin lấy một ly rượu nhạt chúc các vị có thêm sức khỏe, để đạt được nhiều thành công trong năm mới. Tăng thêm thành tích cho bản thân, giúp con đường quan lộ của các vị thuận buồm xuôi gió.
Nghe Trần Vũ nói vậy, các quan viên tướng lĩnh ở đây đều nâng ly rượu lên, hướng về phía hắn cảm tạ.
Cứ như vậy buổi tiệc rượu lại vẫn tiếp tục, Trần Vũ và đám quan viên thì ngồi nói chuyện với nhau. Mộ Dung Ngọc và Hạ Uyển Linh thì ngồi đó ăn uống. Cả hai bên đều như kiểu đang cô lập lẫn nhau, không hề có một chút gì gọi là giao tiếp.
Đợi khi tiệc rượu kết thúc, lúc này các quan viên lần lượt rời đi. Trần Vũ cũng lại trở về thư phòng của mình để xử lý nốt một số chính vụ.
Thấy cảnh này Hạ Uyển Linh hừ lạnh một tiếng, định rời đi. Nhưng Mộ Dung Ngọc lại không có ý định này, hắn nhân cơ hội này mà hướng về phía Trần Vũ bắt truyện.
- Trần tướng quân hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ . Ngài lẽ nào lại không đi chơi hay sao . Phong cảnh ngoài kia bây giờ thật sự rất đông đúc và náo nhiệt.
Mộ Dung Ngọc vừa nói vậy Hạ Uyển Minh lúc này ở bên cạnh đã lên tiếng phản bác.
- Mộ Dung đại ca người quan tâm hắn làm gì chứ. Hắn ta tốt nhất nên ở trong này thì tốt hơn, đừng đi ra ngoài kia khiến cho dân chúng mất đi hứng thú đi chơi ngày tết.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này chỉ mỉm cười một chút nhưng cũng không đáp lời. Thay vào đó hắn dùng một ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Trần Vũ. Đối mặt với việc này Trần Vũ nhiều hứng thú nhìn về phía bọn họ một chút, sau đó hắn mỉm cười nói rằng.
- Công chúa thật là hiểu tính của ta, ta chính là người không thích náo nhiệt. Nếu công chúa đã hiểu tính của ta như vậy, vậy thì tối nay hãy ở nhà đi, cùng với ta uống vài ly đón năm mới.
Âm thanh của Trần Vũ vừa kết thúc, thì lúc này hắn bỏ mặc sự sững sờ của Mộ Dung Ngọc và vẻ mặt hoang mang của Hạ Uyển Linh mà rời đi.
Cùng với bóng dáng Trần Vũ rời đi, là hơn chục binh sĩ xuất hiện ngoài cửa. Động thái của bọn họ vô cùng bình tĩnh, nhưng những người ở đây đều hiểu Hạ Uyển Linh lúc này đừng hòng rời khỏi đây nửa bước.
Không có cái gì gọi là mềm lòng, 10 binh sĩ này lập tức tiến đến lôi Mộ Dung Ngọc ném ra ngoài phủ tướng quân. Về phần công chúa Uyển Linh tất nhiên là được một đám tỳ nữ dưới sự giá·m s·át của binh lính, đưa thẳng đến thư phòng của Trần Vũ rồi.
Ngồi tại nơi làm việc, Trần Vũ nhìn về phía Hạ Uyển Linh đang một sắc mặt tức giận, hậm hực ngồi ở phía dưới mà cũng không thèm quan tâm.
Thời gian cứ vậy trôi đi, Trần Vũ thì xử lý chính vụ. Hạ Uyển Linh thì dùng một bộ mặt tức giận không thể luyến ngồi tại nơi đó, không biết có bao lâu Trần Vũ mới giải quyết xong chính sự . Hắn nhìn về phía Hạ Uyển Linh một chút sau đó nói rằng.
- Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài ngắm pháo hoa.
Nghe lời mời của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Ta không đi, không có hứng thú.
Trần Vũ nghe vậy thì nhìn về phía cô ta một chút, sau đó lạnh nhạt lên tiếng nói rằng.
- Nếu công chúa không muốn đi chơi, vậy thì ngày hôm nay chúng ta hãy ngủ chung phòng đi. Ngươi cũng nên hoàn thành nghĩa vụ của phu nhân họ Trần rồi. Có lẽ ngươi nên sinh cho ta một vài đứa trẻ mập mạp.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này như một con mèo nhỏ bị dẫm vào đuôi lập tức sợ hãi, hướng ánh mắt căm tức nhìn về phía Trần Vũ, sau đó hùng hổ đi ra khỏi đây.
Thấy cảnh này Trần Vũ chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó lấy thêm một chiếc áo khoác lông mặc lên người. Rồi cùng với Hạ Uyển Linh rời khỏi phủ tướng quân, bắt đầu đi dạo tại thành Lạc Nhạn.
Nhìn về phía khung cảnh đông vui bên ngoài, Trần Vũ lúc này vừa đi vừa vô cùng thưởng thức. Hạ Uyển Linh đi bên cạnh hắn thì dùng một bộ mặt cực kỳ khó chịu, thậm chí có chút ghét bỏ không thèm quan tâm.
Hai người họ vừa đi dạo vừa ngắm cảnh, nhưng bầu không khí lại có chút xa cách. Đối mặt với việc này Hạ Uyển Linh không lên tiếng, Trần Vũ cũng không lên tiếng. Đợi đến đêm muộn vào giờ chuyển canh, khi những màn pháo hoa được đốt lên. Dân chúng lúc này đều bị sự đẹp đẽ của nó mà dung động. à tất nhiên với thân phận là phái nữ, Hạ Uyển Linh cũng vô cùng vui vẻ mà nhìn ngắm những nơi này.
Có điều khi thấy Trần Vũ đang đứng bên cạnh, thì cô ta lúc này lại trở mặt không thèm cùng hắn nói một lời. Khi xem hết khung cảnh pháo hoa, Trần Vũ lúc này lại đưa Hạ Uyển Linh trở về phủ công chúa của cô ta.
Mà tại một góc khuất trong một đoạn ngõ nhỏ, Mộ Dung Ngọc và quản gia của hắn đang đứng nhìn về phía hai vợ chồng Trần Vũ rời đi mà nở một nụ cười lạnh lùng.
- Thiếu gia xem ra Trần Vũ cũng không phải lạnh lùng như vậy. Mặc dù hắn và công chúa đều tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, nhưng lão nô với kinh nghiệm hầu hạ chủ nhân nhiều năm. Có thể phán đoán Trần Vũ là một kẻ ngoài lạnh trong nóng.
- Bản thân của hắn có một chút gì đó cô độc và công chúa lúc này lại như một ánh sáng nho nhỏ, khiến hắn quan tâm và che chở. Đây thực chất chỉ là một loại biến tướng về cảm xúc của hắn mà thôi.