Tình Họa Sơn Hà

Chương 44: ám sát



Chương 44: ám sát

Nghe Phúc Bá nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này tất nhiên là cũng hiểu. Sau đó hắn nở một nụ cười thú vị nói rằng.

- Trần Vũ là con một, năm hắn 14 tuổi cha đã mất, năm 15 tuổi mẹ hắn vì đau buồn quá độ mà cũng bệnh nặng q·ua đ·ời . Có thể nói từ lúc đó áp lực của toàn bộ họ Trần đều đổ lên người của hắn.

- Một thiếu niên gánh vác trọng trách của gia tộc, việc hắn thay đổi tính cách trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn cũng là điều bình thường và dễ hiểu.

- Có điều tất cả mọi người đều quên mất hắn cũng là con người. Hắn cũng có tình cảm, sự cô độc của hắn là bởi vì hắn gánh lấy trách nhiệm quá to lớn, không thể cùng người khác khóc lóc hay kể về nỗi khổ của mình.

- Mà cùng lúc này công chúa Uyển Linh với một số phận khổ sở ở nước địch, lại trở thành phu nhân của hắn. Đây chẳng phải cũng là một cảnh tượng giống như hắn hay sao. Vậy nên hắn ta có tình cảm đặc biệt với công chúa Uyển Linh cũng là điều bình thường. Dù sao hai người cùng khổ thì thân là kẻ mạnh hơn, hắn tuyệt đối sẽ nghĩ rằng mình có trách nhiệm phải bảo vệ công chúa rồi.

Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, quản gia của hắn lúc này cũng gật đầu. Nhìn về phía bóng dáng của hai người Trần Vũ dần dần biến mất trong đám người, lúc này Phúc Bá mới lên tiếng.

- Thiếu gia đám người kia có lẽ cũng chuẩn bị ra tay rồi . Chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.

Nghe Phúc Bá nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này cũng gật đầu, sau đó lên tiếng nói rằng.

- Hi vọng lần này đám kia có thể thành công, ít nhất hãy cho tên Trần Vũ kia chịu nỗi nhục của ta năm đó, khóc lóc mà chạy trốn.



Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Phúc Bá lúc này chỉ im lặng sau đó theo hướng hắn rời khỏi đây.

Một lúc sau trên đường trở về phủ đệ của mình, Trần Vũ và Hạ Uyển Linh lúc này lại gặp hai bà cháu đang bán hoa dọc đường. Người bà thì bị câm, đưa cháu gái thì vô cùng hoạt bát, đang mời chào khách nhân mua hoa.

- Đại thúc, đại thẩm mua hoa đi, hoa này đẹp lắm cháu mới hái thôi.

- Vị đại ca này hãy mua hoa tặng cho vị tỷ tỷ bên cạnh đi.

Âm thanh của đứa trẻ không ngừng vang lên, bà lão thì có vẻ đã lớn tuổi, mang theo một đống hoa lớn có vẻ như vô cùng mệt mỏi.

Nhìn thấy tình cảnh này, Hạ Uyển Linh lúc này vậy mà lại nhớ đến nhũ mẫu câm của mình. Cô ấy từng bước đi đến chỗ hai bà lão, sau đó lấy ra mấy lượng bạc đưa cho họ.

Nhìn thấy cảnh này hai bà cháu vội vàng dập xuống đất không ngừng cảm ơn . Thấy vậy Hạ Uyển Linh vội vàng đỡ họ dậy, sau đó lại hướng ánh mắt về phía Trần Vũ đang đứng cách mình không xa lên tiếng nói rằng.

- Trần Vũ trên người ngươi còn tiền hay không, mau đưa cho ta một ít bạc.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này bình tĩnh đi đến chỗ cô ta . Hắn dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía hai bà cháu trước mặt, sau đó từ trên người móc ra mấy lượng bạc đưa cho Uyển Linh công chúa.



Thấy vậy Uyển Linh công chúa cũng vô cùng vui vẻ, cầm lấy số bạc này đưa cho hai bà cháu . Thấy cảnh này bà cháu hai người lại càng dập đầu rối rít cảm ơn.

Thấy vậy Uyển Linh công chúa cũng chỉ biết thở dài, sau đó lại nhìn Trần Vũ một chút rồi lại quay đầu rời đi.

Cùng lúc này hai bà cháu đang cúi đầu, vậy mà bắt đầu toát ra sát khí. Từ trong giỏ hoa bà lão kia rút ra một thanh đoản kiếm, hướng thẳng về phía Hạ Uyển Linh mà đâm tới.

Về phần đứa trẻ nó hành động có chút chậm hơn, nhưng cũng từ bó hoa trong tay rút ra một thanh đoản kiếm với ý định cũng đâm về phía Hạ Uyển Linh.

Hành động của hai người họ vô cùng nhanh, Hạ Uyển Linh bởi vì đang quay người cho nên cũng không hề nhìn thấy cảnh này. Nhưng Trần Vũ lại nhìn hết vào trong mắt.

Hắn ta chỉ hừ lạnh một tiếng, lôi Hạ Uyển Linh ra sau lưng mình. Rồi dùng tốc độ nhanh chóng đưa một chân đạp vào bà lão ngã ra đất. Sau đó hắn giật lấy cây đoản kiếm đâm vào cổ đứa trẻ, rồi lại quăng cây kiếm ném thẳng vào đầu bà lão.

Chỉ trong khoảng khắc ngăn ngủi hai người cứ vậy ngã xuống đất. Trong nháy mắt máu tươi liên tục chảy ra, khiến những người xung quanh cũng hoảng sợ lùi lại với vô số âm thanh của sự sợ hãi.

- Giết người rồi.

- Mau báo quan đi, g·iết người rồi.



Đối mặt với khung cảnh hỗn loạn xung quanh, đám hộ vệ của Trần Vũ lập tức lao lên . Họ không có nói nhiều, không ai giải thích bắt hết một lượng lớn dân cư đang ở xung quanh đây. Dù sao sát thủ có thể cũng chính là đã lẫn vào trong số họ đây mà.

Đang lúc Trần Vũ còn đang trầm tư nhìn về phía hai bộ t·hi t·hể, lúc này Hạ Uyển Linh đưa tay tát hắn một phát, khiến cho tên này cũng có chút sững sờ. Có điều rất nhanh âm thanh của Hạ Uyển Linh khiến cho Trần Vũ hiểu rằng cô gái này đã hiểu lầm, là hắn g·iết hai người này một cách tàn nhẫn vì cô ấy đã cho họ bạc.

- Trần Vũ ngươi làm gì, tại sao lại g·iết họ cơ chứ. Chỉ vì mấy lượng bạc mà thôi ta đối xử tốt với họ một chút có làm gì sai đâu, tại sao ngươi lại muốn g·iết họ cơ chứ.

Nghe Hạ Uyển Linh nôi điên hướng về phía mình không ngừng trách móc, dùng tay đánh lên người . Nhưng Trần Vũ lúc này lại không hề quan tâm, hắn ta chỉ liếc nhìn Hạ Uyển Linh một chút. Sau đó nhìn về phía đám người hầu tì nữ của cô ta lên tiếng nói rằng.

- Đưa công chúa trở về phủ đi.

Nghe lời Trần Vũ nói vậy đám người hầu của Hạ Uyển Linh lập tức đi đến, mang cô ta rời khỏi đây . Dù sao vừa rồi Hạ Uyển Linh không nhìn thấy, nhưng họ lại thấy rất rõ ràng là hai kẻ kia muốn g·iết công chúa. Nếu Trần Vũ không ra tay, công chúa e rằng lúc này đã nằm xuống đất giống hai bộ t·hi t·hể kia rồi. Có điều Trần Vũ không giải thích, nên họ cũng không dám vào lúc này lên tiếng thanh minh cho Trần Vũ.

Vậy là rất nhanh đám tì nữ mang theo Hạ Uyển Linh với một bộ tức giận và không ngừng chửi bới rời khỏi đây. Đợi khi Hạ Uyển Linh biến mất trong dòng người, Trần Vũ lúc này mới nhìn về phía đám thuộc hạ của mình nói rằng.

- Điều tra một chút xem ai làm, đồng thời những người dân kia nếu như không phải là tòng phạm thì trong ngày hôm nay Hãy thả ra đi để cho họ ở nhà đón tết. Chiến tranh c·hết chóc không thể nào ảnh hưởng đến mấy ngày tết như thế này được.

Nghe Trần Vũ nói vậy, Những người ở đây đều gật đầu. Sau đó họ nhanh chóng thu dọn t·hi t·hể rời đi. Còn Trần Vũ cũng vì sự việc này mà chỉ thở dài một hơi, sau đó lại trở về phủ đệ của mình.

Sáng ngày hôm sau đã là mùng một tết, hôm nay Trần Vũ cũng tự mình xuống bếp làm một mâm cơm lớn để cúng bái tổ tiên, cũng như thắp hương cho cha mẹ.

Tại trên mâm cơm, Trần Vũ đặc biệt còn làm ra mấy chiếc bánh chưng . Đây là món ăn ngày tết tại quê hương của hắn tại kiếp trước, kiếp này hắn cũng muốn mang nó đến để làm một chút gì đó gọi là tưởng nhớ, đến một thế của hắn ngày trước.

Cầm mấy nén nhang trong tay Trần Vũ đứng trước linh vị của cha mẹ tại kiếp này mà thở dài, sau đó vái ba cái, rồi cắm hương . Đợi khi hương tàn, hắn lúc này lại không để người hầu giúp đỡ, mà tự mình bê thức ăn dọn ra một chiếc bàn trống, mở ra bình rượu tự mình rót cho một ít, cứ vậy hắn ngồi đó ăn tết một mình.