Tình Họa Sơn Hà

Chương 45: đón tết



Chương 45: đón tết

Trong lúc Trần Vũ chuẩn bị đưa chén rượu lên miệng, thì lúc này Hạ Uyển Linh lại xuất hiện trước mặt hắn. Tối ngày hôm qua mang theo một bụng hỏa khí, cô ta vốn đã đứng trước bờ muốn nổi điên, thì đám người hầu lập tức giảng giải cho cô ta Mọi chuyện.

Đợi khi biết rõ mình hiểu lầm Trần Vũ, cô ta lúc này mặc dù có chút hốt hoảng nhưng bởi vì cũng đã muộn, nên cô ta cũng không muốn gặp Trần Vũ để nói lên lời xin lỗi. Sáng hôm nay khi vừa tỉnh dậy, cô ta trang điểm một chút, rồi muốn đi gặp Trần Vũ để nói rõ về việc ngày hôm qua.

Đến nơi này cô ta nhìn về phía phủ tướng quân khá là quạnh quẽ. Bởi vì hôm nay là mùng một tết, ngoài lực lượng những hộ vệ thực hiện tuần tra, thì phần lớn người hầu đều trở về nhà của mình để ăn tết.

Những người còn lại thì cũng tụm năm tụm ba trốn vào một góc để uống rượu. Có thể nói cả phủ tướng quân to lớn lúc này lại lộ ra sự vắng vẻ đến lạ thường, và đặc biệt khi Hạ Uyển Linh nhìn thấy Trần Vũ, đang ngồi trên một bàn thức ăn trống rỗng, tự mình rót rượu tự mình uống. Khiến cho cô ta không hiểu có một chút gì đó thấy người đàn ông này thật cô độc.

Nhìn về phía công chúa Uyển Linh đang đứng ngoài cửa nhìn mình thật lâu, Trần Vũ lúc này thở dài sau đó nói rằng.

- Hôm nay là mùng 1 tết, ta không muốn cùng ngươi cãi nhau. Hiện giờ ngươi hãy rời đi đi, đừng phá hỏng tâm trạng của ta ngày hôm nay.

Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này không quan tâm đến hắn, mà bước vào trong phòng. Cô ấy đi đến trước linh vị của cha mẹ hắn, thắp mấy nén nhang, sau đó vẫn vái lạy họ một chút. Thấy cảnh này Trần Vũ dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô ta. Cảm nhận được ánh mắt của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh lúc này hừ lạnh nói rằng.

- Ta dù sao cũng là con dâu của họ, ngày tết thắp cho họ một nén nhang lẽ nào không phải hay sao. Ngươi tại sao lại nhìn ta như vậy.



Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn về phía cô ấy. Qua một lúc hắn lại không quan tâm uống cạn ly rượu trên chén của mình, rồi gắp cho mình một miếng thịt gà, nếm thử chính tay nghề của mình.

Đối mặt với sự lạnh nhạt của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh lúc này vốn định bão nổi. Có điều nghĩ đến mình đã hiểu lầm Trần Vũ ngày hôm qua cho nên cô lúc này vẫn nhịn một chút. Sau đó đi đến ngồi đối diện với Trần Vũ không nói một lời, chỉ im lặng nhìn về phía hắn mà thôi.

Trần Vũ mặc dù vừa uống rượu vừa ăn cơm, nhưng nhìn thấy điệu bộ của Hạ Uyển Linh như vậy, hắn lúc này cũng chỉ biết thở dài. Sau đó hắn dùng đũa gắp một chiếc đùi gà lớn vào trong bát của mình, rồi đưa trước mặt cho Hạ Uyển Linh.

Đối mặt với hành động của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh lúc này trong lòng không hiểu lại có một chút gì đó cảm động. Có điều rất nhanh cô gái này lại dùng một bộ mặt lạnh lùng đẩy chiếc bát chứa chiếc đùi gà mà Trần Vũ vừa mới gắp trả lại cho hắn. Bản thân thì im lặng chỉ ngồi ở đó mà thôi.

Thấy cảnh này Trần Vũ trong lòng thở dài một chút, vốn hắn còn tưởng sẽ có người cùng hắn đón tết đâu. Thật không nghĩ đến lại chỉ là một sự tức giận mà mệt người. Hắn lúc này cũng không có hứng thú ăn uống nữa, mà trong sự khó hiểu của Hạ Uyển Linh hắn đứng dậy rời khỏi đây.

Thấy cảnh này Hạ Uyển Linh đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó cô ta vội vàng giữ lấy tay của Trần Vũ lên tiếng nói rằng.

- Trần Vũ ngươi đi đâu vậy, ngươi tại sao lại không ăn nữa.



Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, lại nhìn về phía động tác của cô ta. Trần Vũ lúc này vẫn không có gì gọi là sự tức giận hay vui vẻ, trên mặt hắn dùng một bộ mặt lạnh nhạt nhìn về phía cô ấy, sau đó thở dài tiếp tục muốn rời khỏi đây.

Thấy cảnh này Hạ Uyển Linh có chút sửng sốt, dù sao cô ta đến đây để xin lỗi mà không phải muốn cùng Trần Vũ cãi nhau. Vậy là rất nhanh cô gái này không hiểu sao đầu lại nảy số, vội vàng trước cái nhìn kỳ quái của Trần Vũ, cô ta cầm lấy chiếc bát Trần Vũ vừa gắp đùi gà cho mình, đưa chiếc đùi gà vào miệng cắn một miếng ăn thật ngon lành. Sau đó ra hiệu cho Trần Vũ là mình đã ăn thịt gà, rồi bảo hắn ngồi xuống cùng ăn.

Đối mặt với việc này Trần Vũ thật sâu nhìn về phía cô vợ có vẻ ngốc nghếch của mình. Nhưng cuối cùng hắn vậy mà cũng chịu ngồi xuống, thấy vậy Hạ Uyển Linh lúc này cũng thở ra một chút.

Vậy là hai người bọn họ đã ăn bữa cơm đầu tiên với nhau từ lúc họ kết hôn đến giờ. Tại bữa ăn Trần Vũ chỉ ngồi đó uống rượu, thỉnh thoảng khi Hạ Uyển Linh ăn hết đồ ăn trong bát, hắn lại cầm đũa gắp cho cô ấy. Đối với việc này Hạ Uyển Linh bởi vì có chút chột dạ việc ngày hôm qua, cho nên Trần Vũ gắp gì cô ấy cũng ăn không dám kêu một tiếng.

Đợi khi nhìn thấy chiếc bụng nhỏ của Hạ Uyển Linh đã căng tròn, mà vẻ mặt của cô ta vẫn còn có một chút gì đó quấn bách. Trần Vũ lúc này chỉ biết lắc đầu một chút sau đó lên tiếng nói rằng.

- Nói đi, công chúa ngày hôm nay người đến tìm ta là có việc gì.

Nghe Trần Vũ nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này dùng một bộ mặt khó chịu nhìn về phía hắn, nhưng vẫn phải lên tiếng nói rằng.

- Việc ngày hôm qua là ta hiểu lầm ngươi, hôm nay ta đến để xin lỗi.

Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, sau đó lên tiếng nói rằng.



- Thì ra là vậy, nếu như không còn chuyện gì nữa công chúa người có thể rời đi được rồi. Ta vừa rồi uống hơi nhiều cần phải ngủ một chút.

Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này sắc mặt thật sự không tốt. Cô ta cảm thấy mình đã nhún nhường rồi, tại sao Trần Vũ lại như vậy cơ chứ. Lẽ nào hắn không biết cười, lẽ nào hắn lúc nào cũng chỉ có một bộ mặt lạnh nhạt và một giọng nói không quan tâm đến người khác như vậy hay sao.

Nghĩ đến những điều này, Hạ Uyển Linh lúc này tức giận vùng vằng đứng dậy, hướng thẳng về phía Trần Vũ. Đúng lúc cô ta định lên tiếng trách móc, Trần Vũ lúc này vậy mà cũng đứng dậy hướng thẳng về phía môi nhỏ của cô ta mà hôn tới.

Đối mặt với hành động bất ngờ của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh không kịp phản ứng lập tức bị hắn túm lại hôn cho thở không nổi. Không biết qua bao lâu dưới sự vùng vẫy của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ mới dừng lại .

Sau đó Hạ Uyển Linh bắt đầu lại định trách móc thì Trần Vũ lúc này có lẽ đã có cơn say trong người, cộng với có lẽ áp lực của cuộc sống và sự cô độc nhiều năm. Hắn vậy mà bế thốc Hạ Uyển Linh hướng về phía giường ngủ của mình mà đi đến.

Đối mặt với việc này, Hạ Uyển Linh lúc này đã thật sự sợ rồi. Cô ta không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi Trần Vũ, đáng tiếc mọi sự vùng vẫy của cô ấy đều là vô ích. Trong cơn say và một chút gì đó mệt mỏi của cuộc sống, Trần Vũ làm gì còn quan tâm nữa.

Đợi khi một trận chiến kết thúc, Hạ Uyển Linh lúc này đã nằm trong lòng Trần Vũ im lặng không lên tiếng . Cảm giác ngày hôm nay của cô ấy cũng không giống như những khung cảnh trong thời gian làm tù binh tại nước địch mà là một chút gì đó sợ hãi, lo lắng nhưng kèm theo đó là một chút gì đó không biết có thể dùng từ gì để diễn tả . Chỉ có thể nói cô ta không thể chống cự nhưng lại không thù hận.

Nhìn về phía người đàn ông đang ôm mình ngủ trước mặt, Hạ Uyển Linh lúc này cũng chỉ có thể bất lực nằm trong vòng tay của hắn. Đợi đến chiều ngày hôm đó, khi Trần Vũ giật mình tỉnh dậy, nhìn về phía cô gái nhỏ trong lòng mình. Đến lúc này hắn lại không thể cho mình một phát tát. Bởi vì hắn sợ hành động của hắn ngày hôm nay sẽ khiến hạ Uyển Linh lại nhớ lại những kỷ niệm cũ, khiến tinh thần của cô ấy lại đứng trên bờ vực sụp đổ.

Thở dài một hơi hắn lúc này rời khỏi giường mặc quần áo, lúc hắn mặc xong vừa mới quay đầu lại, đã thấy Hạ Uyển Linh đang dùng một ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía hắn. Thấy cảnh này Trần Vũ lúc này thực sự có chút hoảng rồi hắn cố gắng nở ra một nụ cười còn khó hơn khóc hướng về phía Hạ Uyển Linh lên tiếng.