Tình Họa Sơn Hà

Chương 46: chung nhà



Chương 46: chung nhà

- Vừa rồi là ta không làm chủ được bản thân, công chúa người không sao chứ.

Đối mặt với lời nói của Trần Vũ, Hạ Uyển Linh lúc này thất thần nhìn về phía hắn, sau đó cô ấy bỏ chăn ra, để lộ ra một thân hình hoàn toàn trước mắt Trần Vũ, rồi từng bước muốn rời khỏi phòng. Thấy cảnh này Trần Vũ vội vàng sợ hãi đi đến ôm cô ấy vào trong lòng, rồi lên tiếng nói rằng.

- Công chúa là ta sai rồi, ta không nên làm vậy với ngươi

Cảm nhận hơi ấm từ người Trần Vũ truyền đến, Hạ Uyển Linh lúc này đưa ánh mắt nhìn về phía hắn một chút, sau đó cô ấy lại cúi đầu khóc lớn. Thấy vậy Trần Vũ lúc này cũng chỉ biết thở dài vội vàng nhân lúc Hạ Uyển Linh đang khóc lấy hết quần áo của cô ấy rồi tự mình mặc vào chỗ cô ấy.

Nhìn về phía từng đường cong trên người Hạ Uyển Linh, Trần Vũ lúc này cũng cảm thấy trên người mình thật sự rất nóng. Có điều lý trí của hắn nhanh chóng áp chế những dục vọng của bản thân, không khiến hắn lại khiến cho cô gái này tổn thương nữa.

Đợi khi đã mặc xong quần áo cho Hạ Uyển Linh, lúc này Trần Vũ mới thở ra một hơi. Rồi hắn ngồi tại nơi đó trông chừng Hạ Uyển Linh đề phòng cô gái này lại làm chuyện gì dại dột.

Mà nhìn hành động của Trần Vũ có vẻ quẫn bách như vậy, Hạ Uyển Linh lúc này bất chợt lại mỉm cười . Có điều rất nhanh cô ấy lại không cười nữa, mà lại dùng một ánh mắt thù ghét nhìn về phía Trần Vũ lên tiếng nói rằng.

- Trần Vũ ngươi cũng giống như bọn chúng mà thôi. Ngươi đều thèm khát thân thể của ta. Ngươi cũng là cầm thú mà thôi.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này dùng một ánh mắt điềm tĩnh đến lạ thường nhìn về phía cô ấy. Không biết qua bao lâu, hắn lúc này thở dài nói rằng.

- Công chúa nếu người muốn trách móc thì hãy trách móc đi.

Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này lại không lên tiếng, chỉ dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía hắn, cuối cùng cô ta thở dài sau đó nói rằng.



- Ta muốn đi tắm.

Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này gật đầu, sau đó hắn tự mình đưa Hạ Uyển Linh đến nhà tắm tại phủ tướng quân.

Vừa đặt chân đến nơi này, Hạ Uyển Linh cũng phải sửng sốt một chút. Nguyên nhân là vì nơi này hoàn toàn khác lạ so với phòng tắm của quý tộc Đại Hưng lúc này.

Phải biết Đại Hưng vẫn là một quốc gia cổ đại, quý tộc cho dù có phòng tắm riêng nhưng họ thường tắm trong các chậu gỗ lớn, không giống như phủ của Trần Vũ lúc này lại được xây dựng hẳn hoi một phòng tắm lớn.

Tại trong phòng tắm có hai con kỳ lân làm bằng đá, miệng không ngừng phun ra nước. Hơi nóng từ từ phản phất, khiến cho phòng tắm trở nên lu mờ dưới ánh đèn cực kỳ đẹp mắt.

Nhưng khung cảnh có đẹp đẽ cũng không khiến Hạ Uyển Linh vui cười . Cô ấy chỉ hơi bất ngờ nhìn nơi này một chút, sau đó lại đuổi Trần Vũ rời khỏi đây, bản thân thì ngâm mình trong làn nước nóng.

Tại trong hồ tắm nhìn về phía thân thể của mình, Hạ Uyển Linh không ngừng kỳ cọ cơ thể, như muốn gội rửa đi tất cả vết bẩn trên người, mặc dù chúng hoàn toàn không tồn tại.

Không biết qua bao lâu, nước mắt của cô ấy từ từ rơi xuống. Một cảm xúc tiêu cực không thể miêu tả xuất hiện trong lòng cô ấy. Từng hình ảnh của quá khứ không ngừng hiện diện, những âm thanh ghê tởm, những màn cười đùa của kẻ thù, khiến cho trái tim nhỏ bé của cô gái này lại một lần nữa tổn thương.

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, Hạ Uyển Linh lúc này ánh mắt bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng vô cùng. Một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu cô ấy.

Cô ta nhìn về phía phòng tắm một chút, cuối cùng đi đến một chiếc kệ đá, đưa cánh tay nhỏ bé của mình cứa mạnh vào đó. Qua một lúc máu tươi ào ạt chảy ra, nhưng Hạ Uyển Linh không hề kêu đau một tiếng, cô ấy lại ngâm mình trong làn nước nóng. Nhìn về phía màu nước đang trở thành màu đỏ, mà cô gái này bất giác nở một nụ cười điềm tĩnh.



Mà ở phía ngoài Trần Vũ hoàn toàn không biết cô vợ nhỏ của hắn đang có ý định muốn t·ự t·ử. Hắn chỉ đứng nơi đó trông chừng cho cô ấy tắm mà thôi.

Thời gian từ từ trôi đi, Trần Vũ không ngừng đi đi lại lại ở ngoài phòng tắm. Một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng hắn, vậy là bỏ mặc ánh mắt kỳ dị của những người hầu, hắn vậy mà phá cửa đi vào.

Vừa vào đến nơi nhìn thấy khung cảnh của Hạ Uyển Linh đang ngâm trong một chiếc bồn đầy máu, khiến cho hắn vô cùng hoảng hốt . Hắn lúc này vội vàng cởi áo khoác của mình trùm lên người cô ấy. Sau đó vội vàng bế cô ấy về phòng mình, lúc đi ra khỏi phòng nhìn về phía đám hạ nhân hắn gào lớn.

- Mau gọi ngự y đến đây.

Nghe Trần Vũ nói vậy, đám người hầu tỳ nữ ở đây cũng lập tức hoảng hốt . Họ biết chuyện gì đang diễn ra, vậy là nhanh chóng ngự y được điều động đến đây.

Một lúc sau Trần Vũ lúc này dùng một bộ mặt trầm tĩnh nhìn về phía ngự y mà lên tiếng nói rằng.

- Công chúa tình hình sức khỏe như thế nào rồi.

Ngự y nghe Trần Vũ nói vậy thì chắp tay lên tiếng nói rằng.

- Bẩm tướng quân tình hình sức khỏe của công chúa đã ổn định. Mặc dù vừa rồi có chút mất máu, nhưng do phát hiện kịp thời nên không có gì nguy hiểm. Trong thời gian tới ngài nên chú ý đến sức khỏe của công chúa nhiều hơn là được.

Nghe kẻ này nói vậy trần Vũ lúc này cũng gật đầu vẫy tay cho hắn rời đi. Đồng thời cũng cho đám tỳ nữ trong phòng đều rời đi . Bản thân thì lấy một chiếc ghế ngồi ngay cạnh đầu giường, nhìn về phía bộ mặt tái nhợt của Hạ Uyển Linh đang lâm vào trong giấc ngủ mà hắn thở dài thật lâu.

Một lúc sau trong lúc Trần Vũ đang có những suy nghĩ vu vơ trong lòng, thì lúc này Hạ Uyển Linh từ từ mở mắt. Cô ấy nhìn về phía căn phòng, rồi lại nhìn thấy khuôn mặt của Trần Vũ đang ở đầu giường nhìn về phía mình, mà cô ta lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó nói rằng.

- Ngươi tại sao lại cứu ta chứ. Chẳng phải ngươi luôn ghét ta hay sao. Hay là ngươi nếm qua thân thể của ta một lần, cho nên muốn ngày ngày ăn nó đây.



Âm thanh của Hạ Uyển Linh vừa vang lên, Trần Vũ lúc này vẫn như cũ một bộ mặt điềm tĩnh nhìn về phía cô ấy. Thở dài một hơi ánh mắt của hắn trở nên sắc bén lạ thường, sau đó trong sự bất ngờ của Hạ Uyển Linh, Trần Vũ vậy mà tiến đến hôn mạnh vào môi của cô ấy.

Đối với việc này Hạ Uyên Linh có chút bất ngờ, sau đó bắt đầu phản kháng. Đáng tiếc với một cơ thể suy yếu, hoàn toàn không thể ngăn cản hành động bừa bãi của Trần Vũ.

Đợi đến lúc hôn Hạ Uyển Linh cảm thấy không còn thú vị nữa, Trần Vũ lúc này lại bắt đầu cởi quần áo của cô ấy. Đối mặt với việc này Hạ Uyển Linh cật lực muốn phản kháng, đáng tiếc đều vô vọng mà thôi. Trải qua một phen đại chiến, Hạ Uyển Linh lúc này lại một lần nữa nằm trong lòng của Trần Vũ. Có điều lần này Trần Vũ hoàn toàn tỉnh táo mà không phải say xỉn như lần trước.

Nhìn về phía cô gái nhỏ trong lòng, Trần Vũ lúc này điềm tĩnh lên tiếng nói rằng.

- Hạ Uyển Linh ngươi nghe kỹ cho ta, chúng ta vốn là đã có duyên phận vợ chồng. Từ ngày hôm nay ta sẽ bảo vệ ngươi và ngươi cũng hãy nhớ kỹ chồng của ngươi chỉ có ta mà thôi.

Nghe Trần Vũ bá đạo nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này trong lòng vậy mà có một chút gì đó xúc động. Có điều rất nhanh cô gái nhỏ này lại hừ lạnh không quan tâm đến Trần Vũ.

Nhìn điệu bộ của Hạ Uyển Linh như vậy, Trần Vũ lúc này nở một nụ cười thú vị, sau đó lại ôm cô ấy càng chặt trong lòng. Đối với hành động này Hạ Uyển Linh lúc này lại không phản kháng mặc kệ Trần Vũ dày vò.

Không biết qua bao lâu Trần Vũ lúc này rời khỏi giường, nên về phía Hạ Uyển Linh một chút sau đó hắn nở nụ cười rời khỏi đây. Vừa ra khỏi phòng hắn nhìn về phía đám tì nữ đang đứng ở phía ngoài lên tiếng nói rằng.

- Trở về dọn hết đồ của công chúa chuyển đến phủ của ta.

- Tuân lệnh.

- Chuẩn bị thêm một ít thức ăn, công chúa có lẽ cũng đói rồi.

- Vâng.